Nhận được điện thoại của Vương Trạch Vinh, tâm trạng của Lý Kiền Ý khá tốt, trong thời điểm như này mà Vương Trạch Vinh có thể chủ động hẹn mình ăn cơm thì chứng tỏ là đám người Hạng Nam ủy hộ mình, đây chẳng khác nào tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết lạnh, điều này làm cho Lý Kiền Ý gần đây u ám lại cảm thấy rất ấm áp. Với tình thế trước mắt, Lý Kiền Ý cần sự ủng hộ của đám người Hạng Nam, Vương Trạch Vinh có thể chủ động hẹn gặp mình đại biểu cho lực lượng sau lưng Vương Trạch Vinh có nhiều khả năng đứng về bên mình trong bước phát triển tiếp theo, đây là chuyện tốt!
- Trạch Vinh à, hiếm có dịp cậu mới tới Bắc Kinh, lần này dù gì cũng phải để tôi mời đó.
Lý Kiền Ý cười nói.
- Được, tôi nghe theo bí thư Lý!
Vương Trạch Vinh đáp.
- Trạch Vinh à, bí thư gì chứ, cậu cứ gọi một tiếng lão Lý hoặc Lý ca là được.
Từ sau khi xảy ra chuyện thì Lý Kiền Ý đã biết thu liễm lại, nói chuyện không còn vẻ lạnh lùng như trước mà thân thiết hơn hẳn.
Trong lòng Vương Trạch Vinh cũng phải cảm thán, xem ra Lý Kiền Ý đã ngộ ra rất nhiều thứ.
- Tôi sẽ gọi là Lý ca nhé, anh lớn hơn tôi một ít mà.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Ha ha, thế mới phải chứ, hai người chúng ta không thể khách khí được.
Hai người nhanh chóng bàn chuyện ăn cơm.
Khi Vương Trạch Vinh gọi điện thoại thì Hạng Nam chỉ mỉm cười ngồi bên cạnh. Thấy Vương Trạch Vinh gọi xong thì Hạng Nam nói:
- Lý Kiền Ý này thực ra là người dễ quan hệ, con có thể quan hệ tốt với hắn thì rất có lợi cho sự phát triển sau này của con.
Vương Trạch Vinh trước giờ vẫn quan hệ tốt với Lý Kiền Ý, cười nói:
- Xem ra từ việc đó khiến người này đã tiếp thu được không ít!
- Sao không hẹn Trương thúc cùng đi?
Lữ Hàm Yên hỏi.
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Lần này anh đi cùng Lý Kiền Ý chủ yếu là có mục đích tăng cường tình cảm, nếu hẹn Trương thúc đi cùng thì không thích hợp.
Hạng Nam cũng đồng ý nói:
- Lần này con nói chuyện với hắn thì phải chú ý chừng mực, có những lời người ngoài không tiện nghe đâu.
Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Nam hỏi:
- Việc này đã khẳng định chưa?
Gật gật đầu, Hạng Nam cũng không nói gì thêm.
Vương Trạch Vinh thấy Hạng Nam như vậy thì biết rằng lần này Lý Kiền Ý thăng cấp đã là kết cục định sẵn rồi.
- Sẽ lên tới tầm nào? Liệu có thể hay không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Lắc lắc đầu, Hạng Nam nói:
- Tiến vào trung tâm là tất nhiên.
Đây đều là người nhà đóng cửa nói với nhau, mặc dù là vậy nhưng Hạng Nam có thể nói ra lời này cũng đủ chứng tỏ hắn hết lòng giúp đỡ Vương Trạch Vinh.
Khi Vương Trạch Vinh tới địa điểm mà Lý Kiền Ý bố trí thì đã thấy Lý Kiền Ý đứng nghênh đón ở cửa rồi.
- Trạch Vinh, tới Bắc Kinh khi nào vậy?
Lý Kiền Ý bắt tay hỏi luôn.
Vương Trạch Vinh vừa vào cửa thì thấy tình hình nơi này khá giống một buổi biểu diễn mà lần trước Hạng Định bố trí. Trên bục có một cô gái đang chuyên chú đánh đàn dương cầm, tiếng đàn phối hợp với thực vật xanh xung quanh cộng thêm hòn giả sơn, nước chảy xen lẫn các thiết bị điện tử khiến cho có cảm giác như ở trong thiên nhiên.
- Vừa mới tới hôm nay, lần này chủ yếu là tới báo cáo chuyện kiềm chế nhà đất và áp dụng chính sách tiết kiệm chi phí công sở, bán xe công.
- Ừ, hai chuyện này đều có ảnh hưởng sâu xa, Nam Điền lại đi trước các tỉnh khác về phương diện này rồi, nói ra thì Bắc Kinh phải học tập các cậu đó!
- Ha ha, chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao Nam Điền cũng không thể phát đạt so với các anh, cho dù có xảy ra vấn đề thì ảnh hưởng cũng không quá lớn, xem như thả con tép bắt con tôm đi.
Lý Kiền Ý cười nói:
- Trạch Vinh quá khiêm tốn, tôi tin các anh nhất định sẽ thành công.
Vừa nói chuyện Lý Kiền Ý dẫn Vương Trạch Vinh ngồi xuống một cái bàn đã dọn sẵn, rồi tức khắc có mấy nhân viên phục vụ tới pha trà cho Vương Trạch Vinh.
- Đây là trà Long Tĩnh đặc biệt từ Hàng Châu mang tới, không giống như bình thường, cậu nếm thử xem.
Lý Kiền Ý khẽ cười nói.
- Loại trà này tôi mới chỉ nghe thấy, từ mùi vị này có thể biết nhất định rất được!
Vương Trạch Vinh cười nói.
Lý Kiền Ý cười ha ha nói:
- Làm bất cứ chuyện gì cũng đều cần có hoàn cảnh, hoàn cảnh nơi này thế nào?
Nhìn ngó xung quanh vài lần, Vương Trạch Vinh khen:
- Cao sơn lưu thủy (Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!), hơn nữa tiếng nhạc êm tai, Lý ca rất biết hưởng thụ đó!
Lý Kiền Ý lại cười nói:
- Tôi thích tới nơi này, khi nào tâm trạng không tốt là sẽ tới đây, đem thâm tâm hòa nhập vào trong hoàn cảnh này. Hoàn cảnh nơi này rất tốt để thư giãn thần kinh, khi nào rảnh rỗi thì cậu cứ tới chỗ này ngồi.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Đáng tiếc là ở Nam Điền không có loại này như ở Bắc Kinh!
Trên bàn bày không ít hoa quả, Vương Trạch Vinh cầm bao thuốc lấy một điếu đưa cho Lý Kiền Ý và một điếu cho mình châm.
Tuy nói cấp bậc của Lý Kiền Ý cao hơn mình nhưng Vương Trạch Vinh cũng không để ý tới điều này, giờ hắn đã đủ tư cách đối thoại bình đẳng với Lý Kiền Ý.
Lúc này Lý Kiền Ý cũng đang âm thầm quan sát Vương Trạch Vinh, hắn phát hiện lần này Vương Trạch Vinh gặp mình thì có sự tự tin cao độ, trong lòng hắn cũng phải thầm than một tiếng, cứ mỗi lần gặp Vương Trạch Vinh thì đều có thể cảm nhận được sự tiến bộ của hắn.
Vương Trạch Vinh mặc dù đang hút thuốc nhưng ánh mắt thì lại nhìn quan khí của Lý Kiền Ý xuyên qua làn khói.
Nhìn thấy quan khí của Lý Kiền Ý thì Vương Trạch Vinh không còn nghi hoặc lời của Hạng Nam nữa, quan khí của Lý Kiền Ý quả nhiên khác rất nhiều so với lần trước nhìn thấy. Giờ quan khí của Lý Kiền Ý không chỉ khôi phục như cũ mà lại còn phát triển rất lớn, lại còn tăng thêm một nhánh ô. Hạng Nam nói rất đúng, có tổng bí thư Lâm và phe Lão bí thư ủng hộ thì lần này Lý Kiền Ý xem như đã bắt đầu lên cao!
Do thấy được quan khí của Lý Kiền Ý nên Vương Trạch Vinh càng thêm hi vọng quan hệ tốt với Lý Kiền Ý, bất kể nói thế nào thì trong thời gian ngắn mình không có khả năng tiến vào tầng trung tâm, nhưng nếu có một người ở bên trong tầng trung tâm có thể nói chuyện vì mình thì cũng là một chuyện tốt.
Lúc này trong lòng của Vương Trạch Vinh cũng rất vui mừng, thông qua quan khí thì mình đã nhìn ra Lý Kiền Ý và Vương Triều Chính có thể tiến vào tầng trung tâm, bước tiếp chỉ cần tăng cường quan hệ với hai người bọn họ thì sẽ có lợi rất nhiều đối với mình.
Hiện giờ Vương Trạch Vinh chỉ có một điểm nhức đầu chính là hắn chưa có liên hệ nhiều với người có khả năng tiếp nhận tổng bí thư nhất, người này mới chính là người mình cần phải làm tốt quan hệ.
Vương Trạch Vinh biết tình hình của mình, từ trước đến giờ mình nhận được sự ủng hộ của hai tổng bí thư trước và nay, đây chính là nguyên nhân mình có thể phát triển tốt như vậy, còn tân tổng bí thư mới sau nhiệm kỳ này liệu có tiếp tục ủng hộ mình không?
Vương Trạch Vinh là người đi một bước thì nhìn vài bước, hắn hiểu rõ tình hình hiện tại, theo lời của Uông Nhật Thần thì thân thể hiện nay của Lão bí thư đã rất kém, lần này lại gặp chuyện Lô Ninh Quốc nên Vương Trạch Vinh lo lão không biết sẽ trụ được đến khi nào. Vạn nhất mà Lão bí thư die thì mình sẽ mất đi một sự trợ giúp hùng mạnh. Và cho đến khi tổng bí thư Lâm lui xuống thì mình sẽ không còn được như bây giờ, giờ đã đến lúc mình tăng cường bố cục.
Thấy ánh mắt của Vương Trạch Vinh cứ nhìn chằm chằm cô gái đánh dương cầm, Lý Kiền Ý mỉm cười nói:
- Kỳ thật, đại đa số người không biết thưởng thức âm nhạc, tôi chính là người như vậy. Đối với âm nhạc thì tôi chỉ coi trọng âm nhạc đó có thể thư giãn thần kinh hay không, do đó tôi cũng không có đi xem biểu diễn các chuyên gia âm nhạc nổi tiếng mà chỉ thích đến nơi này.
- Lý ca nói rất đúng, âm nhạc trên thế giới này quá nhiều, chúng ta chỉ cần lựa chọn cái mình thích là được rồi, hà tất phải để ý người khác nhìn như nào.
Lý Kiền Ý rất phấn chấn nói:
- Trạch Vinh nói không sai, hiện nay có ít người đi nghe nhạc chắc cũng là do vấn đề trình độ, nhưng tao nhã thì nhiều người đều cần!
Vương Trạch Vinh cũng mỉm cười, nghĩ tới thời gian trước đây một số lãnh đạo trung ương thích kinh kịch, vì thế rất nhiều lãnh đạo tuy không thích nhưng cũng không nói rõ mà tự ép mình ngồi nghe làm như là rất hiểu biết vậy.
- Hiện tại tình hình quốc gia rất tốt, càng ngày càng có nhiều người giàu hơn nên việc truy cầu cảm giác thỏa mãn tinh thần lại càng bức thiết. Chúng ta kiến thiết vật chất văn minh đồng thời cũng phải kiến thiết tinh thần văn mình để bắt kịp, chẳng qua quan điểm cơ bản thì nhất định phải nắm giữ chứ nếu có gì lệch lạc thì sẽ có vấn đề!
Vương Trạch Vinh nói rất nghiêm túc.
Biết Vương Trạch Vinh nói về chuyện của Lô Ninh Quốc, chuyện này thì Lý Kiền Ý cũng rất quan tâm, chính vì có chuyện của Lô Ninh Quốc mà mình mới có cơ hội thăng thế trở lại, gật đầu mạnh nói:
- Trạch Vinh nói cực kỳ đúng đắn, chúng ta phải hết sức coi trọng việc này!
Vương Trạch Vinh cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, mỉm cười nói:
- Lần này Bắc Kinh giành được quyền tổ chức thế vận hội Olympic chính là một đại sự của Trung Quốc, tôi tin nhờ việc này Bắc Kinh sẽ đạt một bước phát triển nhảy vọt.
Nghe tới việc này Lý Kiền Ý lại càng thêm vui vẻ, nói:
- Không sai, đây là một đại sự của cả nước, công tác các địa phương sẽ có rất nhiều, Nam Điền là một căn cứ huấn luyện, Bắc Kinh và Nam Điền sẽ có nhiều nơi có cơ hội để hợp tác.
- Ha ha, tốt lắm, tôi cũng có thể thơm lây nhờ Lý ca!
Nhìn Vương Trạch Vinh, Lý Kiền Ý cười tươi hết cỡ, có sự ủng hộ của Vương Trạch Vinh thì lực lượng của mình sẽ mạnh lên rất nhiều.
Lý Kiền Ý vẫn rất để ý thái độ của Vương Trạch Vinh, cho dù là mình thật sự lên chức thì thái độ của Vương Trạch Vinh cũng không thể coi thường được. Ngoại trừ thực lực của bản thân ra thì Vương Trạch Vinh có thể ảnh hưởng tới không ít người, lúc này mọi người đều áp dụng biện pháp cố gắng tranh thủ với Vương Trạch Vinh. Có sự ủng hộ của Vương Trạch Vinh thì công tác về các phương diện sẽ được triển khai dễ dàng, hôm nay Vương Trạch Vinh chủ động hẹn gặp mình đủ nói rõ trong công tác tiếp theo hắn sẽ tăng cường liên hệ và hợp tác với mình. Đây là chuyện tốt vô cùng.
Trong thời gian sau đó hai người cũng không đề cập tới vấn đề mẫn cảm mà chủ yếu nói các chuyện lý thú về đủ phương diện.