Quan Khí​

Chương 1232: Đổ như núi lở

Người theo dõi Vương Trạch Vinh đột nhiên mất tích làm Chu Kiến Tinh rất lo lắng. Đây là vấn đề rất quan trọng mà y gặp phải. Là một nhà kinh doanh, y có quan hệ nhiều với đám xã hội đen, thấy anh mình lên chức càng lúc càng cao, Chu Kiến Tinh rất vui vẻ.

Tuy Chu Kiến Tinh không theo chính trị nhưng y biết rõ chỗ tốt có quan chức đứng sau lưng. Sau khi mấy ông anh làm quan lớn, việc làm ăn của hắn càng lúc càng tốt. Theo Chu Kiến Tinh nghĩ quan và nhà kinh doanh cấu kết thì mới lộ rõ giá trị cả hai. Nhà kinh doanh có tiền ủng hộ quan chức, quan chức dùng quyền ủng hộ lại. Hắn có một kết luận đó là hầu hết quan chức đều tham, quan trọng nhất là ai cho bọn họ tiền, ai được bọn họ tin tưởng.

Theo Chu Kiến Tinh nghĩ thì nhà kinh doanh giúp người bảo vệ mình giải quyết chuyện ngăn cản người đó phát triển là đương nhiên, hơn nữa đó lại là anh hắn. Vì thế nên hắn mới tìm người theo dõi Vương Trạch Vinh, lấy được tài liệu về Vương Trạch Vinh thì sao hắn có thể từ chối.

Người theo dõi Vương Trạch Vinh là bạn thân của Chu Kiến Tinh. Tên đó rất chuyên nghiệp trong việc này, về cơ bản không thể phát hiện.

Chu Kiến Tinh biết một chút tình hình của Vương Trạch Vinh, đó chỉ là Trung ương phái một bảo vệ mà thôi, chỉ cần chú ý bảo vệ rời đi là làm tốt.

Hơn nữa quan chức nào chẳng có nhược điểm. Vương Trạch Vinh nếu làm chuyện không dám để ai biết thì nhất định không mang theo bảo vệ, đây là cơ hội.

Chu Kiến Tinh nghĩ quan chức bây giờ ai chẳng bao gái ở ngoài. Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy thì sao có thể thiếu gái.

Đương nhiên việc này đã được trong nhà đồng ý. Chu gia bây giờ dồn hết lực lượng vào Chu Kiến Minh. Chu Kiến Minh là người có hy vọng lên chức nhất của Chu gia. Làm tốt không chừng Chu Kiến Minh vào được trung tâm.

Đáng tiếc mới theo dõi được hai ngày, nội dung báo lại thì Vương Trạch Vinh không có người phụ nữ nào bên ngoài. Trong nhà có một bảo mẫu đẹp ra thì không có sơ hở nào khác.

Nghe tin này Chu Kiến Tinh thầm nghĩ Vương Trạch Vinh này có bệnh sao? Vợ không ở bên, xung quanh không có phụ nữ, vậy mà không dính tới gái.

Đương nhiên Chu Kiến Tinh cũng thầm điều tra vấn đề kinh tế của Vương Trạch Vinh. Chẳng qua hắn tra ra một việc và thầm ghen ghét vì vợ Vương Trạch Vinh làm ăn rất lớn.

Đối với việc Lữ Hàm Yên kinh doanh thì Chu Kiến Tinh biết không thể dùng nó làm gì Vương Trạch Vinh. Mặc dù Trung ương vẫn cấm người thân quan chức kinh doanh nhưng việc này chỉ là đối với người bên dưới mà thôi. Ở Chu gia cũng làm như vậy mà.

Chu Kiến Tinh khó hiểu liền chú ý tới bảo mẫu của Vương Trạch Vinh. Hắn vừa điều tra thì phát hiện Long Hương Băng theo Vương Trạch Vinh rất lâu.

Có phát hiện này, Chu Kiến Tinh bĩu môi với hành vi của Vương Trạch Vinh. Làm quan lớn như vậy mà chỉ chơi một bão mẫu, không thay người.

Tuy nghĩ như vậy nhưng Chu Kiến Tinh cũng ra lệnh cho thằng bạn theo dõi và chụp ảnh thân mật của Vương Trạch Vinh và bảo mẫu.

Chu Kiến Tinh cũng rõ chuyện ở Bắc Kinh. Sau khi Lâm Khâm xảy ra chuyện, Lãnh đạo trung ương rất có thái độ với việc cán bộ lãnh đạo bao gái, có ý không xử lý nghiêm không bỏ. Sau đó Tiền Minh Phú lại xảy ra chuyện, nếu như có ai bị như vậy nữa thì không có kết cục tốt. Cho nên nếu lộ chuyện của Vương Trạch Vinh và bảo mẫu thì thằng Vương Trạch Vinh này coi như xong.

Nhưng thằng theo dõi đã mất tích, dù như thế nào cũng không liên lạc được.

Chu Kiến Tinh có cảm giác xấu. Nếu thằng kia xảy ra chuyện thì đối phương sẽ tra ra mình ở sau lưng, sẽ nghĩ tới Chu gia.

Bây giờ Chu Kiến Tinh đang rất hối hận vì sao mình lại tin thằng đó. Phải tìm thằng không biết mình mới phải.

Về nhà, Chu Kiến Tinh nhìn ông bố đang xem kinh kịch liền nói:

- Bố, có một việc không tốt mấy.

Chu Đào nhìn Chu Kiến Tinh. Chu Đào cũng khá hài lòng về Chu Kiến Tinh. Bây giờ tất cả việc kinh doanh của Chu gia do Chu Kiến Tinh quản lý, cung cấp rất nhiều tài chính cho Chu gia.

- Chuyện gì?

- Bố, người con phái đi theo dõi Vương Trạch Vinh đã mất tích hai ngày rồi.

- Cái gì?

Chu Đào há hốc mồm, chuyện này quyết không thể để Vương Trạch Vinh phát hiện, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Chu Đào nhíu mày nói:

- Con không phải nói người kia có năng lực rất mạnh sao?

- Đúng thế, con biết tên này. Hắn xuất thân là cảnh sát hình sự, năng lực phản trinh sát rất mạnh, lại cơ trí. Vương Trạch Vinh dù có Lý Minh Quốc làm bảo vệ thì thằng kia ở chỗ tối, với năng lực của nó thì Lý Minh Quốc không thể phát hiện.

- Anh con bây giờ đang trong thời kỳ phát triển, Tiền Minh Phú nhất định sẽ ngã, đây là cơ hội rất lớn. Nếu Vương Trạch Vinh lại xảy ra chuyện thì bước tiến của anh con càng lớn hơn. Đây cũng là lý do bố đồng ý để con phái người theo dõi Vương Trạch Vinh, con xem mình làm gì rồi đó.

Lúc này bà chị Chu Miêuđi vào. Thấy hai người đang nói chuyện, ả gọi bố rồi nói với Chu Kiến Tinh:

- Kiều Tinh, hôm nay sao lại đến sớm thế?

Chu Kiến Tinh cười khổ một tiếng rồi nói:

- Xảy ra chuyện.

Chu Miêukhông để ý xảy ra chuyện gì, ả nói với Chu Đào:

- Bố, Tiền Minh Phú vì vấn đề phụ nữ nên nghe nói Trung ương có quyết định xử lý là cách chức chủ tịch tỉnh. Bây giờ cần phải tạo thế cho Kiến Minh lên chức, tin rằng hy vọng rất lớn.

Chu Đào không để ý lời Chu Miêunói, y nói với Chu Kiến Tinh:

- Có còn hy vọng liên hệ người kia không?

Chu Kiến Tinh gật đầu nói:

- Con đã dùng rất nhiều quan hệ nhưng thằng đó như đột nhiên bốc hơi, không thể liên lạc.

- Có phải là bỏ trốn không?

- Chắc là không, các nơi đều không có tin của nó. Hơn nữa nó có gia đình ở Xuân Thành, lại chưa lấy tiền thì sao có thể chạy.

Chu Đào nghe vậy thì mặt càng thêm khó coi.

Chu Đào cầm máy lên gọi cho Chu Kiến Minh:

- Kiến Minh, Vương Trạch Vinh có ở Nam Điền không?

Tâm trạng Chu Kiến Minh bây giờ khá tốt. Sau khi y có ý ngã về phía Vương Trạch Vinh thì đã được Vương Trạch Vinh tin tưởng. Theo Vương Trạch Vinh nắm được Tỉnh ủy Nam Điền, vị trí của y cũng tăng lên.

Có khi Chu Kiến Minh còn cười phá lên, Vương Trạch Vinh muốn mình dựa vào, mình đã làm. Người ngoài thấy thì nghĩ mình là người Vương Hệ, ai biết mình chỉ thuộc về Chu gia. Vương Trạch Vinh đáng gì, không phải chỉ nhờ bố làm Phó Thủ tướng mà lên chức sao. Lần này Tiền Minh Phú sẽ xong, Vương Trạch Vinh thì sao? Không biết ông em điều tra đến đâu. Nếu Vương Trạch Vinh có vấn đề phụ nữ thì thằng này sẽ xong. Như vậy Trung ương sẽ điều chỉnh lại bộ máy Nam Điền.

- Hôm trước hắn còn ở Nam Điền, hôm nay thì con không biết.

- Con mau điều tra xem.

Nghe ông bố mình yêu cầu điều xem Vương Trạch Vinh có ở Nam Điền không, Chu Kiến Minh rất khó hiểu. Hôm nay sao thế, sao bố mình đột nhiên hỏi về tình hình của Vương Trạch Vinh. Chu Kiến Minh cũng thông minh nên nhanh chóng nhìn ra vấn đề trong đó. Y biết việc Chu gia đang làm, bây giờ quyết không thể xảy ra chuyện.

Chu Kiến Minh gọi cho Ninh An Quý rồi nói:

- Lão Ninh, Bí thư Vương có nhà không, tôi có chút công việc cần báo cáo.

Ninh An Quý biết Chu Kiến Minh là người Vương Hệ nên nói:

- Tối qua Bí thư Vương đã lên Bắc Kinh, có lẽ sáng mai sẽ về. Hay là anh gọi điện cho Bí thư Vương?

- Như vậy chờ Bí thư Vương về đi.

Chu Kiến Minh dập máy mà mặt trở nên khó coi.

Y gọi về nhà rồi nói với ông bố:

- Con vừa xác nhận thì nghe nói hôm qua Vương Trạch Vinh đã lên Bắc Kinh.

Hả.

Chu Đào cầm máy điện thoại mà tay run lên. Chu gia vẫn chú ý hành tung của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh vừa về Nam Điền, theo Chu Đào biết bây giờ Bắc Kinh không có việc gì cần Vương Trạch Vinh lên, vậy mà hắn lại lên Bắc Kinh. Nhất định có chuyện rồi.

- Gần đây Nam Điền có công tác nào cần báo cáo với Trung ương không?

Chu Kiến Minh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chắc là không có.

Chu Đào lúc này nói với hai người con:

- Bố đến chỗ lão Uông một chút.

Hai người này đều biết bố mình đi dò xét tình hình. Nếu Vương Trạch Vinh phát hiện tình hình thì Uông Nhật Thần sẽ biết.

Chu Đào mặc quần áo rồi đến nhà Uông Nhật Thần. Trước khi y đến thì Vương Trạch Vinh đã ra khỏi Uông gia.

Uông Nhật Thần nghe thấy Chu gia muốn đâm sau lưng Vương Trạch Vinh thì rất tức giận.

- Lão Uông, có nhà không?

Chu Đào bình thường cũng thường xuyên đến nhà Uông Nhật Thần để tạo quan hệ.

Chu Đào đã điều tra và biết quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Uông Nhật Thần rất thân. Hơn nữa Uông Nhật Thần coi Vương Trạch Vinh như con cháu làm Chu Đào rất khó hiểu. Vương Trạch Vinh mỗi lần đến Bắc Kinh đều tới nhà Uông Nhật Thần chơi, có khi còn ở lại Uông gia, quan hệ này đâu bình thường.

Nghe thấy giọng Chu Đào, Uông Nhật Thần khó khăn lắm mới đè được cơn tức giận. Ông lạnh nhạt nói:

- Không ở nhà còn đi đâu chứ?

Nghe thấy thế, Chu Đào rất lo lắng, y cảm thấy đã xảy ra chuyện:

- Ha ha, lão Uông, hôm nay gặp chuyện gì không vui à?

Uông Nhật Thần rất nhanh khôi phục tâm trạng rồi nói:

- Lão Chu đến à, có phải muốn đánh cờ với tôi?

- Ha ha, chỉ là thấy ngứa tay nên muốn đến tranh tài với ông.

Uông Nhật Thần cười nói:

- Được, chúng ta làm vài ván.

Khi đánh cờ làm Chu Đào đổ mồ hôi. Y biết cách đánh cờ của Uông Nhật Thần, đều rất bình tĩnh, không chủ động tấn công. Vậy mà hôm nay lại khác. Từ nước cờ của Uông Nhật Thần, Chu Đào có thể cảm nhận sát khí của đối phương, đây là điều chưa từng gặp.

Sau hai ván, Chu Đào đẩy bàn cờ đứng lên, cố cười nói:

- Không chơi, tâm trạng hôm nay không tốt.

Uông Nhật Thần không đứng dậy tiễn Chu Đào mà lại nói:

- Sơ hở của lão quá nhiều, muốn chơi cũng không chơi được.

Uông Nhật Thần nói như vậy lọt vào tai Chu Đào làm y thấy như trời sụp.