Từ trong thư phòng đi ra, Uông Nhật Thần nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh đang ngồi, nói:
- Trạch Vinh, đừng nghe thằng này nói, chưa ngày nào học được đường ngay, cháu cứ làm theo phương thức phát triển hiện tại là được.
Lúc này Vương Trạch Vinh vẫn đang hồi tưởng lại những lời Uông Chính Phong nói, đặc biệt là hắn nói đã làm chuyện có lỗi với mình và mong mình tha thứ. Điều này làm cho mình rất nghi hoặc, chẳng lẽ Uông Chính Phong đã làm chuyện gì đó có lỗi với mình? Nghe thấy Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu biết rồi ạ.
Tới ngồi xuống bên cạnh, Uông Nhật Thần nói:
- Nhà này không giống một gia đình nữa, chẳng có sức sống tí nào! Chờ Tiểu Phỉ trở lại thì mới tốt được!
Đang nói chuyện thì Uông Kiều cũng tới.
Vừa đi vào cửa, nhìn thấy Vương Trạch Vinh đang ngồi ở ghế, hai mắt Uông Kiều sáng lên, vẻ mặt lập tức hiện lên sự kinh ngạc, vui mừng nói:
- Em còn tưởng anh đã về Nam Điền rồi chứ!
- Vừa mới nói chuyện với bố em.
Vương Trạch Vinh chỉ chỉ về phía thư phòng.
- Ồ, bố cũng đến ư!
Uông Kiều cũng bất ngờ, cười cười với Vương Trạch Vinh xong rồi đi thẳng vào thư phòng.
Nhìn theo bóng lưng Uông Kiều, Uông Nhật Thần nói:
- Tiểu Kiều đúng là khổ nhất, nó chỉ có một thân một mình!
Nói xong lão liền lắc đầu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Về vấn đề hôn nhân, cháu thấy dân chúng bình thường còn hạnh phúc hơn đó, bọn họ có thể trải qua một cuộc sống gia đình bình thản!
Vương Trạch Vinh nói lời này cũng có phần cảm khái, mình cũng có mấy người phụ nữ nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà mình gần như phải sống cuộc sống cấm dục. Nếu gần đây không phải có Long Hương Băng tới Nam Điền thì mình hoàn toàn không có cái gọi là sinh hoạt nam nữ.
Uông Nhật Thần nói:
- Có được tất có mất, dứt bỏ được mới là đạo lý!
Vương Trạch Vinh gật gật đầu.
Lúc này Uông Kiều từ thư phòng đi ra, nói với hai người:
- Bố cháu không sao chứ?
Giọng nói đầy lo lắng. Vừa rồi nàng đi vào gặp bố và nói chuyện một lúc, nhưng nàng cảm thấy bố mình giống như đang dặn dò hậu sự nên khiến cho nàng rất hoảng sợ.
Uông Nhật Thần nhìn thoáng qua thư phòng nói:
- Quyền lực làm cho người ta mất phương hướng, làm cho người ta điên cuồng và cũng sẽ làm cho người ta tuyệt vọng!
Lão cũng hơi lo lắng nên đứng dậy đi vào thư phòng.
Liếc nhìn Vương Trạch Vinh, Uông Kiều lại gần đổ thêm ít nước trà cho Vương Trạch Vinh rồi ngồi xuống nói:
- Trạch Vinh, em cũng biết tình hình phát triển ở Nam Điền, anh làm rất tốt!
Cười cười, Vương Trạch Vinh nói:
- Nam Điền rất lạc hậu, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, anh chỉ cố gắng làm tốt chuyện của mình mà thôi!
- Em cũng định đến Nam Điền xem nhưng lại lo ảnh hưởng đến công tác của anh!
- Đến đi, gần đây Nam Điền có rất nhiều thay đổi.
- Anh thực sự hi vọng em tới chứ?
Nhìn vẻ mong chờ của Uông Kiều, Vương Trạch Vinh nói:
- Đến đó rồi anh sẽ đi shopping với em, Nam Điền còn có rất nhiều địa phương du lịch đáng xem nữa!
- Nếu mà tốt như vậy thì em định tới Nam Điền trú đông!
Nói tới đây, Uông Kiều liền mỉm cười. Đang nói chuyện thì Vương Trạch Vinh nhận được điện thoại do Tiền Minh Phú gọi tới.
Từ khi tới Bắc Kinh đến giờ Vương Trạch Vinh đúng là chưa từng liên hệ với Tiền Minh Phú nên rất bất ngờ khi nhận được cuộc điện thoại này.
- Chủ tịch Tiền khi nào thì về Nam Điền? Vương Trạch Vinh hỏi.
- Bí thư Vương, ngài tới Bắc Kinh nên tôi muốn mời ngài ăn cơm, giờ tới đây được không?
Tiền Minh Phú mời ăn cơm!
Vương Trạch Vinh có phần hơi choáng, chẳng qua Tiền Minh Phú có thể chủ động mời ăn cơm thì bữa cơm này đáng ăn.
- Anh cứ nói địa điểm, tôi sẽ tới đó.
Vương Trạch Vinh đồng ý lời mời.
- Ừ, mang theo người nhà đến luôn nhé, không có ai khác, chỉ có tôi và vợ tôi.
Gọi điện thoại xong, Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Uông Kiều, không biết như thế nào mà lại hỏi:
- Em đã ăn cơm chưa?
Uông Kiều đúng là chưa ăn cơm, nghe thấy Vương Trạch Vinh hỏi liền đáp:
- Em còn chưa ăn, giờ em đi làm cơm đây.
- Tiền Minh Phú trong tỉnh mời anh đi ăn cơm, nói là có thể dẫn theo người nhà, nếu không thì em cùng đi nhé?
Nghe được lời này, mặt Uông Kiều hơi đỏ lên nhưng ngoài miệng vẫn cứ nói:
- Cũng được, em có thể được nghỉ nấu một bữa cơm!
Nghe thấy hai chữ "người nhà" mà không biết vì sao trong lòng nàng lại có cảm giác vui thích.
Xe là do Uông Kiều lái, đây là một chiếc ferrari màu đỏ.
Nhìn chiếc xe này của Uông Kiều, trong lòng Vương Trạch Vinh thầm nghĩ, cô gái này bề ngoài thì dịu dàng nhưng bên trong lại ẩn giấu sự hoang dã. Xem ra khi đối diện với tình cảnh không như ý thì nàng lại có khát vọng một điều gì đó vượt quá bình thường!
Nghĩ đến đây, khi nhìn thoáng qua Uông Kiều thì Vương Trạch Vinh mới phát hiện hôm nay Uông Kiều đặc biệt trông rất tràn trề sinh lực.
Sau khi ngồi vào xe, Vương Trạch Vinh thấy Uông Kiều lái xe một cách cuồng dã, xe cứ lao vun vút trên đường, cả người nàng toát ra thần thái hào hứng, hoàn toàn khác hẳn hình tượng vừa rồi.
- Ha ha, không ngờ Tiểu Kiều của chúng ta cũng là một cô gái thời thượng!
Vương Trạch Vinh cười nói vui.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói vậy, Uông Kiều liếc một cái đầy kiều mị, cũng cười hỏi:
- Có phải trước kia anh cho rằng em ăn vận rất già không?Vương Trạch Vinh cười ha ha nói:
- Chú ý đường phía trước!
Vừa dứt lời thì Uông Kiều lại càng đạp ga mạnh hơn.
Vương Trạch Vinh phát hiện được một điều thú vị đó chính là bất kể Uông Kiều lái nhanh tới mức nào thì cảnh sát giao thông đều giống như đang ngủ, chẳng ai dám lao ra "hỏi thăm". Lắc đầu thở dài:
- Xem ra biển số chiếc xe này của em rất "khủng"!
- Em cũng không rõ, chỉ biết là Trần Khoa Kỳ bảo người làm cho em.
Thầm gật đầu, Vương Trạch Vinh biết xe của Uông Kiều chắc chắn là có dấu hiệu riêng ở Bắc Kinh nên mới không ai dám thăm dò nàng!
Nghĩ một chút, Vương Trạch Vinh vẫn cứ nói:
- Tiểu Kiều, vì mình cũng là vì người khác, sau này em đừng lái xe nhanh như vậy!
Đây là một câu nói quan tâm, Uông Kiều nghe thấy thì biết là Vương Trạch Vinh quan tâm đến mình, điều này khiến cho nàng cảm thấy rất ấm áp, trong lòng cảm động khẽ nói:
- Vâng!
Sau khi đáp ứng thì quả nhiên xe của nàng đi chậm lại.
Khi xe đi tới một nhà hàng hết sức náo nhiệt ở Bắc Kinh thì đã thấy Tiền Minh Phú và Tư Mã Tú đứng chờ sẵn rồi.
Nhìn cả hai vợ chồng Tiền Minh Phú đều tiến lên đón, Vương Trạch Vinh cũng phải cảm thán về năng lực dỗ gái của Tiền Minh Phú, nhìn qua thì hắn với Tư Mã Tú đã hòa giải rồi! Xe dừng lại, Vương Trạch Vinh và Tiểu Kiều từ trong xe bước ra. Khi thấy người Vương Trạch Vinh dẫn theo không phải là Lữ Hàm Yên thì Tiền Minh Phú hơi sửng sốt.
- Uông Kiều, sao cô cũng tới đây?
Tư Mã Tú rõ ràng là rất quen Uông Kiều, giật mình hỏi.
- Tư Mã Tú, hôm nay tôi nghe nói hai vợ chồng cô mời khách, vừa khéo bí thư Vương đến đơn vị chúng tôi bàn việc nên tôi muốn trốn một bữa cơm, sao vậy, không chào đón tôi sao?
Đã sớm kéo tay Uông Kiều, Tư Mã Tú cười nói:
- Cô thì đúng là có mời cũng không tới ấy chứ, sao tôi dám không chào đón mà phải nói là cực kỳ hoan nghênh!
Thấy Uông Kiều đem cuộc nói chuyện với mình thành gặp ở đơn vị, đây là tránh tị hiềm cho mình. Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh cũng phải thầm khen Uông Kiều đúng là khéo hiểu lòng người. Tiền Minh Phú cũng đã nhận ra cô gái này chính là con dâu của tổng bí thư Lâm.
Thấy vậy ánh mắt Tiền Minh Phú sáng hẳn lên, đây không phải là người bình thường mà đây là người mà bình thường có muốn mời cũng không tới, hắn nhanh chóng nở nụ cười rất có sức hấp dẫn, vội vàng nói với Uông Kiều:
- Hoan nghênh Uông tiểu thư tới dùng cơm.
Giống như là ăn không tiêu bộ dạng này của Tiền Minh Phú, Uông Kiều mỉm cười nói:
- Tiểu thư gì chứ, giờ tôi là phu nhân rồi, anh cứ gọi tôi là Uông phu nhân cũng được!
Vương Trạch Vinh cười ha ha nói:
- Tôi thấy nên gọi là đồng chí Uông là hơn!
Trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh một cái, Uông Kiều nói:
- Tôi không phải là đồng chí!
Tư Mã Tú mỉm cười nói với Uông Kiều:
- Tôi đương nhiên biết cô không phải nữ đồng chí rồi!
(ND: Nữ đồng chí ở trong trường hợp này gần như là tiếng lóng ám chỉ đồng tính nữ).
Vừa nghe lời này thì mặt Uông Kiều đỏ bừng lên. Trong khi cười nói thì mọi người đã đi vào bên trong rồi.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua quan khí của Tiền Minh Phú, trong lòng thầm nghĩ thằng này đúng là loại người đánh không chết, nhanh như vậy mà đã bổ sung lại quan khí!
Khi tới bàn rượu thì vị trí ngồi lại có vấn đề, vốn là sắp xếp theo chức quan lớn nhỏ thì Vương Trạch Vinh phải ngồi ghế chủ vị, nhưng giờ lại xuất hiện Uông Kiều và bởi vì có bối cảnh sau lưng nàng nên Tư Mã Tú đã nghĩ để cho nàng ngồi chủ vị.
- Bí thư Vương là lãnh đạo lớn nhất, hay là chúng ta mời anh ấy ngồi chủ vị đi, tôi ngồi cạnh là được rồi, dù sao tôi cũng tới ăn chùa mà, mau ngồi xuống ăn cơm đi!
Uông Kiều làm sao có thể ngồi lên đầu Vương Trạch Vinh được, sau khi nói xong liền kéo Vương Trạch Vinh ngồi xuống.
Nhìn thấy hai vợ chồng Tiền Minh Phú cứ cò kè chuyện ghế ngồi, Vương Trạch Vinh ngồi xuống ghế chủ vị nói:
- Đừng nói nhiều nữa, chúng ta ăn cơm bàn tròn nên đừng có quy tắc nhiều như vậy, tất cả mọi người ngồi xuống đi.
Vương Trạch Vinh vừa nói như vậy thì ba người mới ngồi xuống.
- Bí thư Vương, Uông phu nhân, hiếm khi có dịp mọi người gặp nhau, tôi xin kính mọi người một ly trước.
Tiền Minh Phú há to nốc sạch chén rượu.
Vương Trạch Vinh có cảm giác thái độ của Tiền Minh Phú hôm nay có biến hóa rất lớn, không giống như loại ngông cuồng như hồi mới đến Nam Điền mà có phần khiêm tốn hơn.
Nhìn từ bề ngoài thì tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được Tiền Minh Phú như đang bày tiệc bồi tội với Vương Trạch Vinh vậy. Chắc là tên này mới bị Tư Mã Hồng gõ đầu rồi!
Vương Trạch Vinh cũng nâng chén nói:
- Chủ tịch Tiền, tỉnh Nam Điền rất hi vọng ngài mau chóng trở lại công tác, hiện tại công tác của tỉnh đang được triển khai toàn diện nên không thể thiếu một chủ tịch như ngài được!
- Bí thư Vương, nói thật, tuy rằng tôi mới đến Nam Điền được một thời gian rất ngắn nhưng tôi rất có cảm tình với nơi đây. Lần này chính là muốn hỏi xem chừng nào thì ngài trở về, tôi xin đi cùng cho tiện!
Đây hoàn toàn là một câu vô nghĩa, lên tới cấp bậc tỉnh ủy rồi mà còn cần đi nhờ xe ư?
- Ừ, ngày mai tôi sẽ trở về, nếu như anh đã chuẩn bị xong thì mai chúng ta sẽ về cùng nhau.
Vương Trạch Vinh đã sớm minh bạch, ngoài mặt thì bày vẽ như này nhưng quan khí của Tiền Minh Phú lại vẫn không cùng hướng với mình. Tên này đang hi vọng cài vào mình để cùng tranh giành Nam Điền. Giờ Tiền Minh Phú mới thật sự là một đối thủ thú vị!