Quan Khí​

Chương 1126: Tự có người giúp

Chỉ một hội nghị báo cáo đã thành như vậy, cán bộ Nam Điền coi như thấy được áp lực từ Ủy viên trưởng mang lại, đồng thời cũng có cái nhìn mới đối với Bí thư tỉnh ủy Vương Trạch Vinh.

Bố trí xong công việc hàng ngày, Phan Bằng Trình cảm thấy rất mệt. Y đã bao giờ thấy được những cuộc đấu đá lớn như vậy. Do là thư ký của Vương Trạch Vinh, Phan Bằng Trình cũng tham gia hội nghị. Mặc dù mọi người đều cười cười nói nói nhưng đấu đá trong đó làm y run sợ.

Phan Bằng Trình cũng quan sát, không chỉ y mà các lãnh đạo tỉnh trong hội nghị đều có thể thấy được không khí ở đây. Ra khỏi phòng hội nghị, Phan Bằng Trình vội vàng chạy vào phòng vệ sinh. Về nhà, Phan Bằng Trình thấy ông nội Phan Phong đang ngồi đọc sách.

Phan Bằng Trình chào Phan Phong một tiếng rồi ngồi xuống ghế. Hắn rót nước uống hết cốc rồi thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Phan Bằng Trình như vậy, Phan Phong bỏ sách xuống mà cười nói:

- Sao thế cháu?

Hai người bình thường cũng trao đổi, Phan Phong biết hôm nay Tư Mã Hoàng đến. Ông làm Bí thư tỉnh ủy nhiều năm như vậy thì biết hội nghị hôm nay không hề đơn giản.

Phan Bằng Trình thở dài một tiếng rồi nói:

- Cháu không ngờ Tư Mã Hoàng vì con rể mà đến để thị uy.

Phan Phong cười nói:

- Việc này rất bình tĩnh mà. Mỗi người đều có lòng ích kỷ, chủ yếu là có nhiều hay ít mà thôi. Có lẽ bản thân Tư Mã Hoàng không chú ý quyền lực, nhưng người nhà ông ta lại không được như vậy. Cháu nghĩ coi, còn có hơn 2 năm nữa là Tư Mã Hoàng sẽ lui, đến lúc đó sẽ như thế nào? Trước khi lui thì kiểu gì Tư Mã Hoàng cũng phải dọn đường cho con cái chứ?

- Ông nội, sao ông không dọn đường cho bố cháu và bác.

Nghe thấy thế, Phan Phong tức giận nói:

- Thằng ranh đó đánh chết cũng không theo chính trị, chỉ thích đi dạy. Cháu bảo ông làm thế nào.

Phan Bằng Trình cười cười không nói việc này nữa.

Hai người đổi đề tài, Phan Bằng Trình nói:

- Lần này Ủy viên trưởng Tư Mã Hoàng đến với uy thế rất mạnh. Cháu lo Bí thư Vương không chống lại được.

Phan Bằng Trình liền nói tình hình hội nghị báo cáo hôm nay ra với Phan Phong nghe.

Phan Phong ngồi đó mà suy nghĩ một lúc lâu, sau đó ông mở mắt ra nói:

- Cháu biết thư ký là làm gì không?

Phan Bằng Trình cười nói:

- Là người bên cạnh lãnh đạo, là nhân viên phục vụ lãnh đạo, tổng hợp các quyết sách cho lãnh đạo, viết văn bản, làm các nhiệm vụ chủ yếu…

Y nói xong liền cười cười một tiếng.

Phan Phong khẽ gật đầu nói:

- Trong này còn một từ rất quan trọng, đó là trợ thủ. Cháu biết cái gì là trợ thủ không?

Phan Bằng Trình nói:

- Chính là hỗ trợ người khác làm việc của người đó.

Phan Phong nhìn Phan Bằng Trình mà nói:

- Cháu là thư ký của Bí thư tỉnh ủy, cũng là trợ thủ của người đó. Chẳng qua cháu dù như thế nào cũng đừng tưởng rằng mình thực sự là trợ thủ của người này. Hai chữ trợ thủ phải hiểu như sau. Chính là những việc Bí thư không tiện làm thì thư ký làm. Chuyện Bí thư không tiện ra mặt thì thư ký ra mặt.

Nhìn Phan Bằng Trình đang suy nghĩ, Phan Phong nghiêm túc nói:

- Có những lúc trợ thủ phải biết chịu tội thay người.

Phan Bằng Trình biết ông nội mình nói không phải là bình thường, nhất định có ý trong đó. Hắn nghiêm túc nói:

- Ông, ý của ông là?

Thấy Phan Bằng Trình đã có vẻ hiểu, Phan Phong vui vẻ nói:

- Đúng thế, cháu mạnh hơn bố cháu, đây là tố chất cơ bản của quan viên. Quan viên phải có một tố chất đó là khi cần ra tay thì không được nương tay. Đương nhiên quyết không được manh động, mà phải nhìn đúng thời cơ mới được ra tay.

Phan Phong uống nước rồi nói:

- Cháu hiểu bao nhiêu về Bí thư Vương?

Phan Bằng Trình liền khen ngay:

- Mặc dù Bí thư Vương còn trẻ nhưng tâm cơ, năng lực rất mạnh.

Phan Phong cười nói:

- Cháu nói thiếu một điều đó là chỗ dựa của cậu ta rất mạnh. Tại sao ông đồng ý để cháu làm thư ký cho Vương Trạch Vinh. Từ việc cậu ta đoạt được chức Bí thư tỉnh ủy Nam Điền có thể thấy dù Tư Mã Hoàng là Ủy viên trưởng thì ông ta cũng kém lực lượng sau lưng Vương Trạch Vinh. Như hội nghị hôm nay, cháu cho rằng cậu ta nên chống đối Tư Mã Hoàng? Quyết không thể như vậy. Cháu thấy đó, trong giọng nói Vương Trạch Vinh cũng tỏ vẻ chống lại, đây là thể hiện lực lượng. Không có lực lượng thì cậu ta dám làm như vậy sao?

Phan Phong cười khổ một tiếng rồi nói:

- Dù ông gặp phải việc này cũng chỉ có thể ngồi im nghe mắng.

Phan Bằng Trình gật đầu nói:

- Cháu cũng thấy Bí thư Vương rất mạnh.

- Điều này nói rõ đi theo Vương Trạch Vinh là có tiền đồ.

Phan Bằng Trình nói:

- Dù sao cháu đã là thư ký của Bí thư Vương, không theo không được.

- Cháu lần trước nói chuyện của Tiền Minh Phú và Chu Huệ, ông đã cho người thầm điều tra, khá thú vị.

Phan Phong đổi sang chuyện của Tiền Minh Phú và Chu Huệ làm Phan Bằng Trình không theo kịp.

Phan Phong từ từ nói:

- Theo ông phân tích thì Tiền Minh Phú và Chu Huệ không như bề ngoài.

Phan Phong nói rất mơ hồ, Phan Bằng Trình có chút giật mình:

- Chẳng lẽ là quan hệ nam nữ?

Phan Phong nghiêm túc nói:

- Có câu tìm cơ hội trong nguy hiểm. Cháu nếu chính thức muốn được Vương Trạch Vinh tin tưởng thì phải làm những việc cậu ta không tiện ra mặt. Đồng thời sẽ không được liên lụy đến Vương Trạch Vinh.

Phan Bằng Trình cuối cùng đã hiểu ý ông nội:

- Làm chút chuyện để lộ việc của Tiền Minh Phú và Chu Huệ ra sao ông?

Phan Phong gật đầu nói:

- Tư Mã Hoàng không phải đến để đỡ Tiền Minh Phú lên sao? Con gái ông ta cũng đến, nghe nói ả này rất ghen. Nếu làm chuyện này thì Tư Mã Hoàng đến coi như phí công.

- Có chút khó khăn thì phải ạ.

Phan Bằng Trình cười khổ nói.

Phan Phong lắc đầu nói:

- Việc này rất dễ dàng. Chỉ cần tìm được số của ả kia là được.

Phan Bằng Trình rất ngạc nhiên nhìn ông nội mình, không ngờ Bí thư tỉnh ủy lại là như vậy.

Thấy Phan Bằng Trình như vậy, Phan Phong nóng mặt nói:

- Nhìn cái gì, không phải vì cháu sao?

Phan Bằng Trình rất nhanh phân tích và cả thấy khả năng thành công rất cao.

Thấy Phan Bằng Trình muốn nói, Phan Phong xua tay nói:

- Việc này ông chỉ nói một chút mà thôi, chuyện cụ thể cháu không nên xen vào. Ông sẽ tự lo, lúc cần thiết cháu để lộ cho Vương Trạch Vinh biết mình làm là được. Cháu cần phải tìm được số điện thoại của ả kia cho ông.

Phan Bằng Trình lập tức nói số của Tư Mã Tú ra. Phan Phong thở dài một tiếng mà nói:

- Bằng Trình, quan trường như chiến trường, muốn đi lên thì cháu không thể chỉ thấy bề ngoài, sau lưng nó có rất nhiều vấn đề. Đây là việc bất đắc dĩ. Cháu là thư ký của Vương Trạch Vinh nên cậu ta tốt cháu sẽ tốt và ngược lại. Vương Trạch Vinh không ngừng tiến bộ thì cơ hội của cháu mới lớn. Theo ông hiểu về Vương Trạch Vinh thì cậu ta rất tốt với người trung thành của mình. Các thư ký trước đây của cậu ta đến bây giờ đều ở vị trí rất quan trọng. Ông hy vọng cháu theo sát Vương Trạch Vinh, như vậy cháu mới đi xa được.

- Nếu chuyện kia xảy ra, Tư Mã Hoàng có nghĩ là do Bí thư Vương làm không ông?

Phan Bằng Trình đột nhiên nghĩ tới việc quan trọng nên hỏi.

Phan Phong cười nói:

- Chuyện gì cũng phải có chứng cứ mà. Cháu yên tâm việc này cũng không có gì quá cả, chỉ dẫn dắt một chút mà thôi. Hơn nữa Tư Mã Hoàng nếu quyết định đến Nam Điền tạo thế cho Tiền Minh Phú, ông ta cũng nên biết hành vi này của mình là quá đáng. Ông ta cũng cần thể diện, cho dù xảy ra chuyện gì cũng chỉ có thể ngậm miệng.

`

Vương Trạch Vinh lúc này đang ngồi nhà nghĩ cách đối phó tình hình. Đấu trí với Tư Mã Hoàng làm hắn rất đau đầu và mệt mỏi. Dù sao đó là Ủy viên trưởng, Lãnh đạo trung ương, mình không có sức chống đối với đối phương. Nếu không phải do mình có chỗ dựa mạnh thì đúng là chỉ có thể chịu nói.

Vương Trạch Vinh cũng biết Tư Mã Hoàng đến là cơ hội thử thách năng lực của mình. Hắn mấy lần định gọi điện cho Hạng Nam hỏi ý kiến nhưng vẫn nhịn được. Đây là lần đầu hắn đối đầu với Lãnh đạo trung ương, nếu có thể qua thì sẽ khiến hắn trưởng thành.