Quan Khí​

Chương 110: Mở mắt

- Trạch Vinh, hôm nay cho cậu hưởng thụ một chút.

Tào Hưng Hạo cười nói.

Vào trong thang máy, Tào Hưng Hạo ấn nút tầng 20 rồi nói:

- Trạch Vinh, 15 tầng bên dưới là bình thường. Từ tầng 15 trở lên mới là dùng cho khách quý. Sau này cậu có thể dùng chiếc thẻ trong tay để trực tiếp lên trên tầng 15 để chơi đùa.

Nghe thấy vậy, Vương Trạch Vinh liền coi trọng tấm thẻ trong tay mình. Hắn đoán chiếc thẻ này không chỉ là được giảm giá, cũng không phải là nhân viên nào cũng có mà chỉ một số người mới có.

Vừa ra ngoài thang máy, một nhân viên phục vụ xinh đẹp đã quỳ xuống nói:

- Chào mừng ông chủ về nhà.

Lời này làm Vương Trạch Vinh ngẩn ra một chút. Hắn là một người nông thôn nên đã bao giờ đến các nơi như thế này.

Tào Hưng Hạo lúc này đang híp mắt nhìn Vương Trạch Vinh, trên mặt đầy nụ cười. Có thể kéo được Vương Trạch Vinh trông hết vào lần này. Mặc dù Vương Trạch Vinh tỏ vẻ ủng hộ mình, nhưng vẫn còn nhiều nhân tố không xác định. Bỏ ra mấy chục ngàn để kéo mấy bạn học bỏ phiếu cho mình nếu thành công thì chức vụ kia kiểu gì chẳng được, lợi ích từ đó sẽ rất cao.

- Tào ca, đây là cách thức của nơi này?

Vương Trạch Vinh lấy lại bình tĩnh rồi nhỏ giọng nói.

- Ha ha, có phải cảm thấy mới lạ không?

Đây gọi là mới lạ ư? Vương Trạch Vinh đưa mắt nhìn thì thấy các cô gái ở đây ăn mặc rất gợi cảm, trên ngực trắng muốt thật làm người ta chú ý.

- Tự vào xem một chút, muốn ai ngồi cùng thì chỉ nhé.

Tào Hưng Hạo lúc này không có vẻ gì giống lãnh đạo cả, giống một tên đang quảng cáo hàng của mình.

Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng trong lòng, thằng ranh này xem ra cũng không phải loại tốt gì. Bây giờ coi như đã lộ mặt thật rồi. Đến lúc đó có bỏ phiếu cho hắn hay không thì phải suy nghĩ lại.

Suy nghĩ này của Vương Trạch Vinh mà để Tào Hưng Hạo biết thì có lẽ hắn sẽ đập đầu vào tường mất. Tối nay hắn đã bỏ rất nhiều tiền ra để tổ chức. Mặc dù có thẻ hơn nữa ở đây là sản nghiệp của cơ quan nhưng chỉ là địa điểm mà thôi, chứ ông chủ sau lưng hắn không thể làm gì.

Đi vào đúng là toàn hoa đẹp, mùi hương thơm ngát phả vào mũi khiến Vương Trạch Vinh cảm thấy mình tiến bộ rất nhiều. Sau khi làm chuyện đó với Lữ Hàm Yên và Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh đã có khả năng miễn dịch một chút. Nhưng đi giữa những cô gái xinh đẹp này, nói hắn không có cảm giác là không thể. Mặc dù vẻ mặt không biểu hiện gì nhưng thằng nhỏ bên dưới đã có một chút phản ứng.

Bên trong đã có mấy bạn học, Vương Trạch Vinh thấy đám người này hầu hết là ở thành phố hoặc là huyện.

- Trạch Vinh, sao bây giờ mới đến. Đợi cậu một lát rồi đó.

Vương Hồng Sơn – phó trưởng ban Tổ chức cán bộ thành phố Lục Thủy gọi.

- Xin lỗi, tôi tắc đường.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói.

- Đi xông hơi thôi.

Mã Điền Tường – chánh văn phòng Liên đoàn Lao động thành phố Sơn Âm cười nói.

Nhân viên phục vụ nơi đây đều là các cô gái xinh đẹp. Khi Vương Trạch Vinh cởi quần áo mới phát hiện mọi người đều thấy rất bình thường. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ dù sao ông không chơi gái thì sẽ không tính là phạm sai lầm.

Xông hơi xong, Vương Trạch Vinh cảm thấy cả người rất thoải mái. Tào Hưng Hạo cũng đang ngâm mình, trong nước được thả hoa hồng. Nước rất ấm áp, ở nơi này làm Vương Trạch Vinh cảm thấy một cảm giác thoải mái truyền ra từ tận đáy lòng.

- Trạch Vinh, từ trước tôi đã muốn quan hệ tốt với cậu. Hôm nay mọi người chơi vui vẻ. Mọi người đến đây chỉ có một mục đích đó chính là hưởng thụ.

Tào Hưng Hạo lớn tiếng nói.

- Nhảy.

Tào Hưng Hạo nói với nữ nhân viên phục vụ bên cạnh.

Lời này làm Vương Trạch Vinh ngẩn ra, ở đây còn có nhảy sao?

Rất nhanh một đám cô gái ăn mặc quá gợi cảm đi tới trước mặt mọi người mà nhảy. Những động tác mê người làm làn lụa mỏng trên người bay lên, những chỗ thần bí lúc ẩn lúc hiện. Điều này làm mọi người mặc dù ở trong nước vẫn nóng lên.

Mẹ nó chứ.

Vương Trạch Vinh thầm chửi một câu. Có lẽ đây mới là tuyệt chiêu của Tào Hưng Hạo.

Việc này đúng là đặc biệt, mấy người đàn ông trần truồng ngâm trong nước, bên trên là những cô gái ăn mặc lộ liễu nhảy, việc này Vương Trạch Vinh chưa từng nghĩ đến.

Càng đặc biệt là các cô gái bắt đầu biểu diễn những điệu nhảy đẹp hơn.

- Tôi thấy mình như ở một không gian khác.

Mã Điền Tường thở dài nói.

Quá kích thích nên Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi đi Wc.

Hắn hỏi đường đi rồi đứng dậy chạy trốn.

Vì đang trần truồng nên Vương Trạch Vinh lấy một chiếc khăn lông quấn quanh eo.

Vừa đi vừa nhìn mấy cô gái, Vương Trạch Vinh lắc đầu thầm chửi mình.

Wc ở đây rất sạch sẽ, mặt đất còn trải thảm và vứt những cánh hoa ở trên đó. Vương Trạch Vinh đúng là không đành lòng đi vào trong.

Vương Trạch Vinh đang định giải quyết thì một cánh tay đưa ra nắm lấy bảo bối của hắn.

Vương Trạch Vinh sợ hãi vội vàng lui ra sau.

- Làm gì thế?

- Ông chủ, em giúp ngài.

Cô gái cười nói.

Mẹ nó chứ, vào nhầm ổ quỷ rồi. Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Mau ra đi, tôi tự mình làm.

Cô gái liền quỳ xuống nói:

- Nếu ông chủ cần thì xin gọi một tiếng.

Việc này làm Vương Trạch Vinh sợ hãi nhìn quanh. Hắn thấy cô gái ra khỏi mới yên tâm giải quyết.

Đúng lúc này sau lưng lại xuất hiện một cô gái. Trên tay cô gái cầm hai túi cao su, bên trong có lẽ là nước nóng. Cô gái liền áp hai túi lên lưng Vương Trạch Vinh.

Hả.

Quá kích thích, Vương Trạch Vinh liền phóng ra.

Hai túi nước nóng áp vào hai bên lưng khiến hắn rất thoải mái.

Giải quyết xong, Vương Trạch Vinh quay đầu lại nhìn cô gái đang chăm chú làm việc, Vương Trạch Vinh đúng là xấu hổ muốn chết. Mẹ nó chứ, đây là nơi nào.

Sợ lại xuất hiện phục vụ đặc biệt gì đó, Vương Trạch Vinh quấn khăn đi ra.

Cô gái nhìn Vương Trạch Vinh đang vội vàng rời đi liền cẩn thận suy nghĩ cách phục vụ của mình mà cảm thấy bực mình. Mình không làm gì sai mà, vị khách này chẳng lẽ không biết ở đây có cách phục vụ này.

Coi như mở mắt. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ như vậy. Nơi này không thể ở lại nữa, phải mau rời đi. Ai biết Tào Hưng Hạo có thể giở trò gì nữa.

Vương Trạch Vinh là người muốn phát triển. Trong lòng hắn mặc dù cũng hiểu ở đây có phục vụ như thế nào, nhưng hắn hiểu không thể làm như đám người Tào Hưng Hạo.

Vương Trạch Vinh vội vàng mặc quần áo rồi nói với Tào Hưng Hạo:

- Tào ca, có một cấp dưới đến nói là lãnh đạo huyện thay đổi lớn. Tôi phải đi tìm hiểu mới được. Cảm ơn Tào ca đã chiêu đãi. Điều tôi hứa nhất định sẽ làm.

- Hả. Trong huyện cậu thay đổi gì?

Tào Hưng Hạo hỏi. Nghe thấy Vương Trạch Vinh phải đi, Tào Hưng Hạo vội hỏi nguyên nhân.

- Nghe nói thay đổi Bí thư huyện ủy.

Vương Trạch Vinh ra vẻ cấp bách mà nói.

- Ồ, hiểu hiểu, đó là chuyện lớn. Cậu có chuyện gì thì cứ nói với tôi.

Tào Hưng Hạo đoán Vương Trạch Vinh có lẽ là người của Bí thư huyện ủy, bây giờ Bí thư huyện ủy bị đổi nên hắn nóng lòng là chuyện bình thường. Lý do mà Vương Trạch Vinh đưa ra quá thích hợp. Ai thay đổi lãnh đạo mà không vội, đó là chuyện lớn quan hệ đến lợi ích. Vì thế Tào Hưng Hạo không trách Vương Trạch Vinh vì phải về sớm.

Nói thật lòng chuyện hôm nay nếu Vương Trạch Vinh không muốn hưởng là giả. Là đàn ông được phục vụ như vậy thì quá hấp dẫn. Nhưng có một điều hắn hiểu, Tào Hưng Hạo bỏ nhiều tiền làm như vậy thì ngoài việc bầu cử ra thì ai biết có ý đồ gì khác không. Việc này tuyệt đối không thể xen vào.

Ra ngoài, Vương Trạch Vinh nhìn tòa nhà cao vút đó mà thở dài một tiếng. Nơi này sao không ai điều tra nhỉ? Rõ ràng là tổ quỷ mà.

Đi trên đường, Vương Trạch Vinh cũng không nuối tiếc vì mình đã ra khỏi đó. Hắn cũng coi như là người có tiền, muốn đi chơi thì lúc nào cũng có thể đi. Nhưng Vương Trạch Vinh nghĩ có được gái mà phải bằng tiền thì mất cảm hứng.

Dục và tình là hai việc khác nhau. Nghĩ đến hai người phụ nữ đầy tình cảm với mình, Vương Trạch Vinh tìm một bậc thang ngồi xuống để xem có taxi mà bắt hay không. Hắn rút điện thoại ra gọi cho Lữ Hàm Yên.

- Hàm Yên, em đang làm gì thế?

- A, Trạch Vinh, em đang đi dạo phố với Quách Anh tỷ.

Lữ Hàm Yên đang đi dạo phố cùng Quách Anh, vui vẻ nói.

- Quách Anh.

Vương Trạch Vinh liền nhớ đến Đinh Lỗi trước đây là bí thư đảng ủy xã Hoàn Thành, bây giờ đang giữ chức tổ trưởng phòng Nông nghiệp huyện.

Vương Trạch Vinh biết sau đó Quách Anh đã ly hôn với Đinh Lỗi, không ngờ Hàm Yên vẫn tốt với chị ta như vậy.

- Trạch Vinh, anh khỏe không? Trời lạnh lắm, anh phải mặc ấm đó.

Lữ Hàm Yên quan tâm nói.

Lời này rất ấm áp, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Trời lạnh còn đi dạo phố.

- Em mặc nhiều quần áo mà.

Lữ Hàm Yên nhẹ nhàng nói.

- Ở đơn vị mới được không?

- Mọi người rất quan tâm đến em. Em cũng bắt đầu quen với công việc rồi.

Lữ Hàm Yên xem ra rất hài lòng với công việc mới.

- Trạch Vinh, hôm nào em cũng nhớ anh.

Lữ Hàm Yên nói rất nhỏ như sợ người khác nghe thấy vậy.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Anh cũng thế. Được rồi, em đi về sớm đó.

- Vâng.

Lữ Hàm Yên khẽ hôn chụt qua điện thoại.

Vương Trạch Vinh dập máy rồi lắc đầu. Tính cách của Lữ Hàm Yên và Tiểu Giang hoàn toàn khác nhau. Nhưng Lữ Hàm Yên cho hắn cảm thấy rất ấm áp.

Lấy một điếu thuốc ra châm mà hút, Vương Trạch Vinh có một cảm giác tỉnh thành sớm muộn cũng sẽ là sân khấu của mình.