Quan Khí​

Chương 1011: Bạch Kiến Sinh bị một ánh mắt dọa điên rồi

Sau vài ngày liên tục thị sát xí nghiệp cũ ở Xuân Dương, ánh mắt của tổng bí thư khi nhìn về Vương Trạch Vinh càng nhiều tán thưởng. Những lãnh đạo tỉnh ủy giờ cũng đã nhìn ra, tổng bí thư Lâm rất hài lòng về lần tới Xuân Dương này.

Mọi người cũng đều nhận thấy sự phát triển của Xuân Dương đã thay đổi, những lãnh đạo mới đến thì còn chưa cảm thấy được những những lãnh đạo gạo cội thì có thể nhìn ra biến hóa khả quan của thành phố Xuân Dương. Trong lòng những người này đều thầm than, tên Vương Trạch Vinh đúng là phúc tổ ba đời.

Đi cùng cả hành trình nên Uông Nhật Thần lại càng hài lòng về Vương Trạch Vinh.

Tại chỗ ở của Uông Phỉ.

Vương Trạch Vinh vội vàng trở về nơi này sau đó một ngày, Uông Nhật Thần gọi Vương Trạch Vinh ngồi xuống nói:

- Trạch Vinh à, nói thật là mặc dù ông cũng đoán được là Xuân Dương sẽ có một chút biến hóa nhưng không ngờ rằng lại lớn như vậy. Thực sự mà nói thì chỉ cần dựa vào công tác tái nghiệp này thì cháu đã có chiến tích trong tay rồi!

Kỳ thực lúc này Vương Trạch Vinh lại không nghĩ tới việc này, từ sau khi nhìn thấy bài vị của mình ở nhà nọ thì hắn phát hiện những gì mình làm còn xa mới đủ. Có những lúc hắn nghĩ, mình mới chỉ dùng lời lẽ nói vài câu mà đã có ảnh hưởng lớn tới dân chúng như vậy, lại còn tới mức cứu tính mạng người nữa. Từ lúc đó hắn cảm nhận được trách nhiệm của mình càng thêm nặng.

- Ông nội, sau khi tổng bí thư tới đây lần này cháu thấy công tác của cháu còn xa nữa mới tốt!

Uông Phỉ cười nói:

- Trạch Vinh à, trong khoảng thời gian này em cũng âm thầm phỏng vấn một số nơi thì đều nhận được những lời khen ngợi về bí thư thị ủy như anh đó. Có thể làm quan một nơi, tạo phúc một phương, anh đã làm được rất tốt rồi!

Từ trong giọng nói có thể nhận ra rất nhiều sự ái mộ của Uông Phỉ đối với Vương Trạch Vinh.

Uông Nhật Thần rõ ràng tán thành lời của Uông Phỉ, cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Lần này tổng bí thư Lâm tận mắt nhìn thấy sự phát triển của Xuân Dương, hình ảnh của cháu hiện rất có trọng lượng trong mắt của tổng bí thư. Sau lần nhiệm kỳ mới này cháu phải chuẩn bị sẵn sàng về tư tưởng để gánh vác trọng trách này mới được.

Vương Trạch Vinh cũng không nói nhiều về chuyện này, mấy người nhanh chóng đổi đề tài tán gẫu.

Uông Phỉ đột nhiên nói:

- Trạch Vinh, Vương Tú Toàn có gọi điện thoại tới nói là anh không nghe điện thoại, hắn có việc muốn nói với anh đó.

Mấy ngày nay Vương Trạch Vinh đều đi theo tổng bí thư Lâm nên không tiện nghe điện thoại, do đó hắn đưa máy cho Sài Trí Văn.

Lúc này mới nhớ tới Sài Trí Văn có đưa cho một danh sách các cuộc điện thoại gọi tới hôm nay.

Lấy tờ giấy ra xem thì đúng là có cuộc điện thoại do Vương Tú Toàn gọi tới.

Nhanh chóng bấm số của Vương Tú Toàn, Vương Trạch Vinh nói:

- Tú Toàn, có chuyện gì thế?

Vương Tú Toàn nói:

- Bí thư Vương, có một chuyện tôi muốn báo với ngài. Tôi nhận được điện thoại từ Bắc Kinh gọi tới, chuyện truyền bá ảnh của ngài lên internet đã có đột phá, việc này có khả năng liên quan tới Bạch Kiến Sinh!

A!

Vương Trạch Vinh không ngờ rằng chuyện này lại liên quan tới Bạch Kiến Sinh.

Sau khi dập máy, Vương Trạch Vinh nhìn thấy bộ dạng như đang hỏi của Uông Nhật Thần liền nói:

- Vương Tú Toàn gọi tới nói là chuyện truyền bá ảnh trên mạng có khả năng liên quan tới Bạch Kiến Sinh.

Uông Nhật Thần vỗ tay vịn sôpha nói:

- Hừ, Bạch gia càng ngày càng chẳng ra gì, lần trước đã không chỉnh bọn họ mà giờ lại còn muốn gây chuyện, tưởng là có Hướng Hải Tiền là coi thường chúng ta sao! Lần này để coi thái độ của tổng bí thư thế nào, nếu ngài mà không xử lý thì mấy lão già chúng ta sẽ làm!

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Uông Phỉ nói:

- Tiểu Kiều và tổng bí thư Lâm?

Uông Phỉ nói:

- Ừ, chị Tiểu Kiều cũng thật đáng thương, có một người chồng không ra cái dạng gì!

Sắc mặt Uông Nhật Thần lập tức kém hẳn.

Vương Trạch Vinh nói với Uông Nhật Thần:

- Yên tâm, việc này có Tiểu Kiều ở đó nói thì cháu thấy lần này Bạch gia sẽ có việc!

Uông Nhật Thần gật gật đầu.

Ngay khi Vương Trạch Vinh nhận được tin tức thì Hướng Hải Tiền cũng nhận được tin.

Ngồi ở trong nhà, Hướng Hải Tiền nhìn về phía bà vợ của mình mà nói:

- Lần này Bạch gia xong rồi!

Nghĩ tới em họ mình được gả cho Bạch Kiến Sinh, Hướng Hải Tiền cảm thấy không cứu thì không biết ăn nói như thế nào, nghĩ một lát đành gọi điện thoại tới di động của Bạch Kiến Sinh.

- Bây giờ nói chuyện có tiện không?

Hướng Hải Tiền hỏi trước.

Lúc này Bạch Kiến Sinh đang ngồi uống rượu với Khương Khai Vĩ.

Mấy ngày nay tỉnh Bắc Dương bận rộn suốt, mãi tới khi tổng bí thư Lâm kết thúc chuyến khảo sát tỉnh Bắc Dương thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhận được điện thoại của Hướng Hải Tiền, Bạch Kiến Sinh tìm một cái cớ ra ngoài phòng nghe.

- Hướng ca có dặn dò gì vậy?

- Bộ công an đã phát hiện manh mối rồi!

Nói xong lời này Hướng Hải Tiền liền cúp máy.

Giọng của Hướng Hải Tiền không ngừng vọng bên tai Bạch Kiến Sinh, tuy rằng thanh âm không lớn nhưng chẳng khác nào tiếng sấm đập vào tai Bạch Kiến Sinh.

Đã muộn thế này mà Hướng Hải Tiền còn gọi điện thoại tới đủ chứng tỏ vấn đề này đã quá rõ ràng. Giờ bên công an đã tra ra mình làm những chuyện này rồi, nói cách khác mình sẽ nhanh chóng bị "xử".

Nghĩ tới tính nghiêm trọng của chuyện này, Bạch Kiến Sinh chỉ cảm thấy hoa đầu chóng mặt.

- Lão Bạch, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Thấy Bạch Kiến Sinh mãi mà không trở lại, Khương Khai Vĩ ra cửa thì thấy Bạch Kiến Sinh đang thất thần đứng đó.

- Xong rồi! Xong rồi!

Bạch Kiến Sinh lẩm bẩm.

Khương Khai Vĩ còn tưởng là Bạch Kiến Sinh uống nhiều quá nên vội vàng gọi thư ký của Bạch Kiến Sinh tới đưa hắn về nhà.

Về đến nhà, Bạch Kiến Sinh càng nghĩ càng bất an, cả đêm ngủ không ngon giấc, hắn cũng nghĩ đến việc chạy trốn nhưng tính đến khả năng thì đành bỏ ý nghĩ này. Việc này quan hệ đến tổng bí thư Lâm, bên công an chỉ cần phát hiện vấn đề là do mình thì sao lại không chuẩn bị gì chứ, giờ cho dù mình có muốn hành động thì e là cũng chẳng còn có cơ hội lên máy bay nữa.

Làm sao bây giờ! Qua có một đêm mà Bạch Kiến Sinh thiếu chút nữa bạc trắng cả đầu.

Ngày hôm sau, đám lãnh đạo tỉnh ủy tới tiễn tổng bí thư Lâm về Bắc Kinh.

Trong phòng của tổng bí thư, tổng bí thư Lâm mỉm cười bắt tay với các lãnh đạo tỉnh Bắc Dương, mỗi một người tổng bí thư đều nói một vài câu cổ vũ.

Nắm tay Cổ Duy Thành, tổng bí thư Lâm nói:

- Đồng chí Duy Thành, công tác của tỉnh ủy Bắc Dương rất tốt, các đồng chí đã làm được một điều đó là đoàn kết xung quanh tỉnh ủy nên mới khiến cho tỉnh Bắc Dương phát triển lớn như vậy. Lần tới Bắc Dương này tôi đã được nhìn thấy đột phá trong công tác tái nghiệp của tỉnh Bắc Dương. Tôi tin rằng chỉ cần các đồng chí tiếp tục bảo trì tình thế này thì tỉnh Bắc Dương sẽ còn phát triển lớn hơn nữa.

Lúc này tâm trạng của Cổ Duy Thành đã sớm điều chỉnh, sau khi hắn thấy được sự tán thưởng của tổng bí thư Lâm với Vương Trạch Vinh, biết mình dù sao cũng phải lui, hà tất phải làm kẻ ác làm gì, mỉm cười nói:

- Thưa tổng bí thư, các xí nghiệp cũ ở Bắc Dương đều tập trung tại Xuân Dương, thành phố Xuân Dương có thể có được thay đổi như vậy thì không thể bỏ qua công lao của đồng chí Trạch Vinh.

Tổng bí thư Lâm nhìn Cổ Duy Thành với ánh mắt thân thiện, cười nói:

- Tỉnh Bắc Dương được giao cho các đồng chí khiến tôi yên tâm.

Khi cầm tay Tằng Lâm Thành thì tổng bí thư Lâm nói đầy nghiêm túc:

- Đồng chí Lâm Thành, bất kể lúc nào cũng phải nhớ kỹ một điều, đó là chỉ có hình thành một bộ máy đoàn kết thì khi khai triển công tác mới có thể giành được thành tích.

Lời này khiến cho Tằng Lâm Thành đổ mồ hôi, xem ra tổng bí thư Lâm vẫn có cái nhìn về động tác nhỏ của mình!

- Xin tổng bí thư yên tâm, tất cả cán bộ Bắc Dương nhất định sẽ đoàn kết quanh tỉnh ủy, chung sức chung lòng hoàn thành tốt công tác.

Rất nhanh chóng tới lượt Vương Trạch Vinh, mọi người phát hiện một tình huống đặc biệt khác. Bất kể là Cổ Duy Thành hay Tằng Lâm Thành thì khi tổng bí thư bắt tay cũng chỉ dùng tay phải nhưng khi tới lượt Vương Trạch Vinh thì lại còn dùng cả tay trái ra nắm. Đây chính là hai tay ôm lấy tay Vương Trạch Vinh.

- Đồng chí Trạch Vinh, đồng chí nhất định phải vĩnh viễn nhớ tới tấm bài vị đó, ba chữ "Bí thư Vương" trên đó nặng tựa Thái Sơn, trên đó chính là niềm tin của nhân dân đối với cán bộ Đảng viên chúng ta!

Vương Trạch Vinh gật mạnh đầu nói:

- Thưa tổng bí thư, xin ngài yên tâm, tôi nhất định nhớ kỹ lời dạy hết lòng vì nhân dân phục vụ của ngài.

Tổng bí thư Lâm gật gật đầu, mỉm cười nói:

- Công tác tái nghiệp của thành phố Xuân Dương đã đạt được hiệu quả rõ ràng nhưng nhất định không được kiêu ngạo, tiếp tục giữ vững tác phong công tác như vậy. Tôi hi vọng thành phố Xuân Dương không chỉ có xúc tiến việc tái nghiệp mà còn đại phát triển hơn nữa!

Vương Trạch Vinh nói:

- Chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc thực hiện theo tinh thần chỉ thị của tổng bí thư.

Tổng bí thư Lâm cười nói:

- Những gì tôi nói với đồng chí lần trước đồng chí còn nhớ không?

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi nhất định sẽ tăng cường học tập!

Tiếp đó là bắt tay nói chuyện với các tỉnh ủy và Đảng ủy khác, nhưng khi tới chỗ Bạch Kiến Sinh thì chỉ thấy tổng bí thư Lâm khẽ chạm vào tay Bạch Kiến Sinh rồi rụt về, ánh mắt nhìn về phía Bạch Kiến Sinh lộ ra vẻ lạnh lùng.

Cũng không có nói chuyện với Bạch Kiến Sinh mà tổng bí thư Lâm lại chìa tay về phía người đứng sau hắn.

Bạch Kiến Sinh mất ngủ cả đêm qua, đầu lúc nào cũng nghĩ về vấn đề tiền đồ của mình. Hắn cảm thấy hối hận sâu sắc vì không nghe lời của Hướng Hải Tiền, sáng nay liền chạy tới đây mặc dù trong lòng vẫn bất an. Khi thấy tổng bí thư Lâm đều bắt tay khen ngợi, động viên với những người phía trước nhưng khi tới lượt mình thì chỉ có hơi dính qua mà thôi.

Điều khiến cho Bạch Kiến Sinh kinh hãi đó chính là ánh mắt của tổng bí thư Lâm, không biết vì sao mà ánh mắt này lại khắc sâu vào tâm linh của Bạch Kiến Sinh.

Đó là ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt giống như coi mình giống như là một người chết vậy.

Mọi người xếp thành hàng tiễn tổng bí thư Lâm lên xe.

Bạch Kiến Sinh giống như người mất hồn, bản thân hắn cũng không biết mình đang làm gì mà chỉ máy móc đi theo mọi người.

Dõi mắt nhìn theo chuyên cơ của tổng bí thư Lâm bay lên, Bạch Kiến Sinh đột nhiên cảm thấy tinh - khí - thần của mình đã bị chuyên cơ đó mang đi.

- Là tôi truyền bá ảnh chụp, là tôi truyền bá ảnh chụp!

Bạch Kiến Sinh đột nhiên hét toáng lên.

Không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy, các thành viên tỉnh ủy ngạc nhiên nhìn Bạch Kiến Sinh.

Chỉ thấy Bạch Kiến Sinh đi tới trước mặt Cổ Duy Thành cười hì hì nói:

- Mày là Vương Trạch Vinh, ha ha, không ngờ phải không, tao đã chụp trộm ảnh của ngươi và truyền lên mạng đó.

Lúc này các thường vụ tỉnh ủy mới phát hiện điểm dị thường của Bạch Kiến Sinh, không biết ai đó nói:

- Hắn điên rồi sao?