Sơ Vũ lại bị bịt mắt, hai tay trói ngược ra đằng sau rồi bị bỏ lên xe Jeep. Đi một hồi, bọn họ quay lại khu đào vàng. Lúc về đến nơi này, trời đã sáng hẳn. Vầng mây sắc đỏ trên trời đã tan, một làn sương mù dày đặc từ bờ sông che phủ mỏ vàng.
Trên con đường chính vào khu đào vàng có rất nhiều bóng dáng màu xám nằm dưới đấy, do sương mù nên không nhìn rõ. Một người từ trên xe Jeep nhảy xuống mở cổng sơn trại. Miếng vải bịt mắt Sơ Vũ bị giật ra. Toàn thân Sơ Vũ bỗng nhiên lạnh toát.
Những bóng dáng mờ mờ đang nằm ở dưới đất, hình như là xác người.
Lục Tử Mặc không bị trói. Anh ngồi ở hàng ghế trên xe Jeep. Người đàn ông ngồi bên cạnh Sơ Vũ thúc súng vào người cô. Sơ Vũ chỉ nhìn thấy lưng của Lục Tử Mặc, không nhìn rõ vẻ mặt của anh. Bầu không khí có mùi chết chóc, khiến thần kinh của Sơ Vũ tê liệt.
“Chết không ít người”.
Người đàn ông lúc ở hang động lên tiếng nhảy xuống xe, đá chân vào thi thể dưới đất, ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc: “Lục, mỏ vàng này thì kiếm được bao nhiêu. Sao anh chịu bỏ công sức vào đây?”
Lục Tử Mặc không trả lời. Người đàn ông cúi đầu nhìn xuống chân mình. Hắn cau này, liếc bốn xung quanh rồi kéo váy xác người phụ nữ nằm ngay dưới chân lau vệt máu trên giày của mình: “Chết nhiều người như vậy, lại gặp thời tiết nóng bức, đến trưa chắc sẽ thối hết”.
Người đàn ông rút một điếu thuốc từ trong túi áo ném cho Lục Tử Mặc. Anh lặng lẽ nhận điếu thuốc, người ngồi bên cạnh giúp anh châm lửa. Lục Tử Mặc rít một hơi thuốc, không thèm ngẩng đầu: “Lama, anh muốn gì?”
Lama cười nhếch mép, liếc Sơ Vũ ngồi ở hàng ghế sau: “Tôi vốn không đòi hỏi nhiều lắm. Nhưng xem ra hôm nay tôi gặp may, vô tình lượm được lá bài độc. Tôi có thể dùng lá bài này ra điều kiện với anh?”.
“Anh muốn số hàng của Renault?”
Lục Tử Mặc cười nhạt, không quay đầu nhìn Sơ Vũ: “Lama, thứ mà Renault không nuốt trôi, anh nghĩ mình có đủ khả năng hay sao?”
“Tôi không sợ bị căng bụng”.
Lama cầm điếu thuốc đi về phía sau xe Jeep. Hắn đột ngột túm tóc Sơ Vũ kéo mạnh xuống xe. Sơ Vũ không kịp đề phòng, bị mất thăng thằng ngã xuống đất. Cô đau đến mức kêu một tiếng nhỏ rồi lập tức cắn chặt môi, cố không để lộ sự yếu đuối trong tình cảnh này.
Lama nâng cằm Sơ Vũ, mắt liếc về phía Lục Tử Mặc: “Lục, tôi có thể dùng người phụ nữ này để trao đổi điều kiện với anh?”.
Lục Tử Mặc tiếp tục nhả khói thuốc, không lên tiếng. Sơ Vũ nhìn anh, gương mặt anh lạnh lẽo đến mức như có lớp băng bao phủ. Lục Tử Mặc tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ huyệt thái dương của anh giật giật.
“Lục, anh là đàn ông đấy”.
Lama cười cười: “Tôi nghe nói lúc ở trên tàu của Renault, cô ta bị Gina bắn hai phát, một phát vào đùi, một phát vào ngực. Anh đến chân mày cũng không thèm động đậy”.
Lama vừa nói vừa lôi Sơ Vũ lùi mấy bước ra đằng sau. Sơ Vũ bị hắn kéo lảo đảo đi tới giữa đường, chân cô đạp phải thứ gì đó mềm mềm. Sơ Vũ không cúi đầu nhìn, xung quanh bọn họ bây giờ toàn là xác chết và những vũng máu đã khô.
“Lục, anh là người thông minh”.
Lama giật tóc Sơ Vũ, ép cô ngẩng cổ. Hắn rút một con dao găm rồi từ từ đưa lưỡi dao lên mặt Sơ Vũ. Lưỡi dao sắc lạnh, chỉ cần hơi ấn mạnh một chút là có thể cắm vào da cô.
Lama cúi sát xuống Sơ Vũ, cắn nhẹ lên tai cô, hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của người phụ nữ: “Trong hoàn cảnh đó, Gina chắc chắn không dám giết người đàn bà này. Gina biết một khi cô ta chết đi, Renault sẽ không còn gì để uy hiếp anh nữa. Renault đúng là con lợn ngốc. Gina cũng chỉ là phụ nữ”, Lama cười nham hiểm: “Nếu muốn thử xem cô gái này đối với anh quan trọng như thế nào, thì nên dùng một người đàn ông mới phải”.
Vừa nói hắn vừa đưa lưỡi dao xuống ngực Sơ Vũ. Hắn dùng sức rạch một đường trên áo Sơ Vũ, để lộ bộ ngực trắng nõn. Hai đỉnh đồi đẹp đẽ run rẩy hiện ra trong không trung, giống hai chú thỏ bị kinh động đột ngột nhảy ra từ đống áo, trong phút chốc thu hút mọi ánh mắt của đám người trên xe Jeep.
Lục Tử Mặc ngồi bất động, ánh mắt của anh dường như đông cứng. Anh chăm chú nhìn đầu thuốc trên tay, từ trong đáy mắt anh bùng cháy một ngọn lửa dữ dội.
Lama cười cười, gật đầu với một người đàn ông trên xe: “Nếu anh cảm thấy chưa đủ, tôi sẽ tặng anh thêm một món quà khác”.
Người đàn ông nhảy xuống, bước qua những xác chết đi về phía ngôi nhà bên sông rồi huýt sáo. Cửa gỗ mở ra, hai người đàn ông từ bên trong lôi xềnh xệch một người đang hôn mê bất tỉnh ra ngoài, ném mạnh xuống dưới chân Sơ Vũ. Lama vặn vẹo cổ, đạp chân vào mặt người đàn ông nằm dưới đất, nhìn Lục Tử Mặc: “Anh thấy mòn quà này thế nào?”
Sơ Vũ cố kìm chế sự run rẩy. Ban đầu, cô không nhận ra người đàn ông nằm dưới đất. Toàn thân anh ta dính đầy máu, hai tay bị trói ngược ra đằng sau. Mặt anh ta sưng húp, một bên mắt tím ngắt đáng sợ. Tuy nhiên, nhìn kỹ dáng người và diện mạo, Sơ Vũ cũng có thể nhận ra đó là Ba Dữ.
“Mọi người đều nói Lục Tử Mặc không có bất cứ điểm yếu nào. Tôi gặp may tự dưng vớ được hai người này”. Lama nhếch mép: “Anh có thể từ từ suy nghĩ. Tôi sẽ cho anh đủ thời gian cần thiết”.
Lama nói xong cúi đầu, cắn nhẹ cổ Sơ Vũ. Hắn thò tay vào ngực, bóp mạnh đôi nhũ hoa của cô. Hắn cố ý đùa nghịch nắn bóp khiến hai đỉnh đồi biến dạng trong lòng bàn tay thô bạo của hắn. Lama nhướng mày, theo dõi nhất cử nhất động của Lục Tử Mặc. Hắn cũng rất hiếu kỳ muốn biết, tay trùm máu lạnh không nhân tính kia có thể nhẫn nhịn đến bao giờ.
Sơ Vũ cắn răng, không kêu một tiếng. Cô không giãy giụa cũng không phản kháng, để mặc người đàn ông muốn làm gì thì làm. Lama tỏ ra mất kiên nhẫn trước thái độ ngoan ngoãn của cô, hắn dùng con dao cắt đứt dây cạp quần Sơ Vũ, một tay thò vào trong quần từ đằng sau, đến nơi bí ẩn của cô.
Lục Tử Mặt đột nhiên đứng phắt dậy. Đám đàn ông đang mải xem Lama diễn trò giật bắn mình, theo phản xạ giơ súng chĩa vào Lục Tử Mặc. Lama cười lớn, từ từ rút tay khỏi quần Sơ Vũ: “Lục, anh đã nghĩ thông rồi?”
“Hàng của Renault nếu anh muốn tôi có thể cho anh, nhưng hãy trả lại tôi người phụ nữ của tôi”.
Giọng nói của Lục Tử Mặc rất nhẹ, không để lộ cảm xúc vui buồn. Lama buông người Sơ Vũ, cởi dây trói tay cho cô rồi đẩy mạnh cô về phía Lục Tử Mặc: “Đi đi! Mau trở về bên anh ta!”.
Sơ Vũ túm lấy ngực áo, lao nhanh vào vòng tay của Lục Tử Mặc. Anh ôm chặt lấy cô, bóp nhẹ cánh tay tê liệt của cô. Sơ Vũ vùi đầu vào ngực anh. Ở khoảng cách gần mới phát hiện, cơ bắp của anh rắn như tảng đá. Trong lồng ngực Lục Tử Mặc, trái tim anh đập liên hồi. Mặc dù vậy, gương mặt anh vẫn lạnh lùng vô cảm.
“Có điều không thể giao Ba Dữ cho anh”.
Lama quỳ gối xem xét tình hình của Ba Dữ: “Lục Tử Mặc là người thế nào tôi biết rất rõ. Dù sao tôi cũng phải giữ lại một tấm bùa hộ thân đúng không? Anh yên tâm, tôi sẽ giúp Ba Dữ xử lý vết thương. Chỉ cần anh Lục mở miệng, tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ”.
Lục Tử Mặc không nói gì, ôm Sơ Vũ đi về phía ngôi nhà gỗ ở tận cùng sơn trại. Không ai ngăn cản họ, Lama hét vọng theo: “Tôi sẽ sắp xếp thời gian lên đường”.
Trong hoàn cảnh Ba Dữ bị giữ lại làm con tin, họ cũng hết cách. Mặt trời vừa lên cao, mây mù tan biến sạch. Đâu đâu trong bãi đào vàng cũng có xác người. Thuộc hạ của Lama cầm súng đi sục sạo khắp nơi, tìm thấy những kẻ bị thương nặng liền bắn chết. Sau đó chúng dồn xác chết về khu vực trung tâm mỏ vàng. Xác chết chất thành núi, chúng đổ xăng rồi châm lửa đốt xác.
Đến khi trời tối, khói vẫn bốc mù mịt, không nhìn thấy núi thi thể đâu nữa. Lục Tử Mặc ôm chặt Sơ Vũ trong lòng. Bên ngoài khu đào vàng, đám phụ nữ bị dồn về một chỗ, cách nơi đốt xác không xa. Từng người từng người bị lột sạch quần áo. Thuộc hạ của Lama chĩa súng vào họ, luân phiên cưỡng bức họ.
Lục Tử Mặc lấy hai tay che mắt Sơ Vũ, còn anh vẫn nhìn về hướng đó. Những người phụ nữ dường như đã quen bị đối xử như đồ vật, chỉ là thay đổi phương thức và đối tượng làm nhục mà thôi. Họ có vẻ mặt hờ hững, mắt nhìn lên trời cao, để mặc từng người đàn ông chiếm đoạt cơ thể họ.
Lục Tử Mặc đóng cửa sổ. Anh quay lại đẩy Sơ Vũ nằm lên chiếc bàn gỗ sau lưng. Sơ Vũ cảm nhận được sự phẫn nộ cũng như tâm trạng phức tạp hỗn loạn của anh. Lục Tử Mặc kéo áo Sơ Vũ, chăm chú nhìn những vết bầm người đàn ông kia lưu lại trên bộ ngực mềm mại của cô. Ánh mắt và động tác của Lục Tử Mặc dịu dàng hẳn, anh ngước nhìn Sơ Vũ. Cô cũng nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt mở to của cô không có sự hoảng loạn hay uất ức, mà chỉ có thương xót.
Lục Tử Mặc cúi đầu liếm nhẹ lên những vết bầm trên ngực cô. Sơ Vũ lúc đầu còn kiềm chế, nhưng cô nhanh chóng siết chặt cánh tay anh, cơ thể bất giác cong lên nghênh đón anh. Lục Tử Mặc thậm chí không cho Sơ Vũ cơ hội chuẩn bị, anh tách hai đùi cô rồi đột ngột đẩy mạnh vào. Sự tấn công bất ngờ của Lục Tử Mặc khiến Sơ Vũ đau đến mức mặt trắng bệch. Nhưng chỉ như thế này, cô mới có cảm giác càng gần anh hơn.
Xung quanh Lục Tử Mặc dường như lúc nào cũng có màn sương mù dày đặc. Dù cô có đứng gần bao nhiêu, cũng không thể nhìn rõ nội tâm của anh. Anh toàn toàn đóng kín tâm hồn, kể cả lúc gần gũi cô nhất. Nhưng hôm nay trên người anh đã xuất hiện vết rạn nứt. Ít nhất Lục Tử Mặc thể hiện chân thực con người anh ở giây phút này.
Sự phẫn nộ của anh là chân thực, cảm giác đau đớn của anh là chân thực.
Lục Tử Mặc cần thể xác cô hơn bao giờ hết. Có lẽ chỉ có cô mới khiến anh bình tĩnh trở lại. Lục Tử Mặc ra sức tiến sâu vào cơ thể Sơ Vũ. Anh dường như muốn truyền nỗi bất an và lo lắng của anh cho cô thông qua ân ái.
Hóa ra anh không phải là người đàn ông lạnh lùng băng giá. Anh cũng có thứ để bận tâm, thứ mà anh biết rõ là không thể nhưng vẫn quyết định hy sinh để bảo vệ.
Đó chính là Sơ Vũ.
Sơ Vũ giơ hai tay ôm chặt cổ Lục Tử Mặc. Cô có cảm giác vật cứng của anh lấp đầy cơ thể cô. Sơ Vũ nhấc hai chân kẹp chặt thắt lưng anh. Động tác đó như khích lệ Lục Tử Mặc, khiến anh càng điên cuồng.
“Sơ Vũ...”
Lục Tử Mặc cúi đầu. Anh đột ngột đẩy nhanh tiết tấu khiến Sơ Vũ cắn mạnh bờ vai anh để ngăn tiếng kêu rên rỉ. Cảm giác nhói đau càng kích thích Lục Tử Mặc. Vật cứng của anh trong cơ thể cô đột nhiên nở to. Sơ Vũ cảm thấy một thứ gì đó ở bụng dưới xuyên thẳng lên đỉnh đầu, khiến thần trí cô mê mẩn. Tất cả ngũ quan dồn về một điểm nhạy cảm nhất, điểm cô và anh hòa làm một.
Lục Tử Mặc không thể kháng cự sự co rút đột ngột của Sơ Vũ. Anh không kịp rút lui, phóng thẳng vào nơi sâu kín nhất trong cơ thể cô.
Một trận kịch tình qua đi, hai người im lặng nằm ôm nhau. Lục Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn về phía tủ gỗ lớn. Đằng sau cánh cửa tủ là hang động họ từng sống mấy ngày. Nơi đó ngoài sách vở và đồ dùng thiết yếu còn có cả vũ khí.
“Sơ Vũ!”
Lục Tử Mặc ôm Sơ Vũ ngồi dậy, nhìn sâu vào mắt cô: “Hãy giúp tôi”.