Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 995: Lần giãy dụa cuối cùngNhóm dịch: PQTNguồn: metruyenTình hình ở nhà máy phân hóa học Thanh Sơn khá tốt, nhưng ở nhà máy cơ giới Sở Giang thì lại hoàn toàn khác.Cho tới tận bây giờ nhà mất cơ giới Sở Giang vẫn chưa khôi phục sản xuất được.Tuy nhiên khi Lý Dật Phong, Phương Lê và Lưu Vĩ Hồng cùng mọi người tiến vào cửa chính của nhà máy cơ giới Sở Giang thì mọi thứ vẫn ngăn nắp gọn gàng và được quét dọn sạch sẽ, đi vào nhà xưởng đã ngừng hoạt động thấy máy móc đều được bao bọc lại, xuyên qua lớp nilon mỏng có thể thấy máy móc vẫn được bảo trì thường xuyên, dầu nhớt vẫn trơn bóng.Tinh thần của các công nhân trông coi nhà máy cũng khá ổn định, khi trả lời các câu hỏi của lãnh đạo không bị luống cuống.Lý Dật Phong hài lòng gật đầu, nói với Lưu Vĩ Hồng:- Đồng chí Vĩ Hồng, tuy là nhà máy cơ giới chưa hồi phục sản xuất được, nhưng cũng được bảo trì rất tốt.Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Đây đều là công của đồng chí Lục Mặc và đồng chí Văn Chất.Lời nói này là thật.Trước đó một ngày, thư ký Trình Viễn liền báo cáo với Lưu Vĩ Hồng, Chủ tịch thành phố Lục Mặc và Phó chủ tịch Văn Chất rất chú tâm vào tình hình của nhà máy cơ giới Sở Giang, đã đặc biệt sắp xếp, khi Lưu Vĩ Hồng cùng với Lý Dật Phong và Phương Lê đi thăm nhà máy phân hóa học Thanh Sơn thì Văn Chất đã đi đến nhà máy cơ giới Sở Giang, huy động hơn một trăm công nhân làm việc suốt đêm, tổng vệ sinh toàn bộ và đem máy móc bảo dưỡng toàn bộ, rồi dùng nilon mỏng bọc lại.Lưu Vĩ Hồng tin là, bây giờ mà bỏ lớp nilon mỏng ra, tháo dỡ máy móc xuống thì có thể nhìn thấy ngay bên trong máy móc đều đã han gỉ cả, chỉ có lớp bên ngoài là sáng bóng.Đương nhiên Lưu Vĩ Hồng sẽ không làm thế.Như thế có khác nào đánh vào mặt Lục Mặc và Văn Chất ngay trước mặt Lý Dật Phong. Nếu quả thật hắn có ý gì không hài lòng về Lục Mặc và Văn Chất, hắn có thể nói thẳng với Lý Dật Phong, tin chắc Lý Dật Phong cũng sẽ tin hắn.Làm mất mặt trước mọi người thế, sẽ gây thù chuốc oán.Hơn nữa Lục Mặc và Văn Chất làm vậy cũng là đang giúp đỡ Lưu Vĩ Hồng, dù thế nào thì Lưu Vĩ Hồng hiện giờ cũng là Tổ trưởng tổ thay đổi chế độ nhà máy cơ giới Sở Giang. Lưu Vĩ Hồng có thể không chú tâm lắm đến việc Lý Dật Phong nghĩ gì, nhưng hắn không thể không để tâm xem Phương Lê nghĩ gì, cũng có lúc Lục Mặc, Văn Chất và hắn đều có cùng nhu cầu lợi ích giống nhau.Sau khi Lý Dật Phong và Phương Lê thị sát xong nhà máy cơ giới Sở Giang liền trở về khách sạn tổ chức một cuộc họp ở phòng hồi nghị của khách sạn, có mười vị cán bộ công nhân viên đại biểu cho nhà máy cơ giới Sở Giang cũng tham gia cuộc họp này.Bất ngờ là ở cuộc họp này xuất hiện hai luồng ý kiến hoàn toàn trái chiều nhau, một bộ phận công nhân viên cho rằng sản phẩm của nhà máy cơ giới Sở Giang vẫn có thị trường tiêu thụ, không lo sẽ bị tồn đọng hàng hóa, nên sớm phục hồi sản xuất. Một bộ phận khác lại cho rằng nhà máy đã bị gán nợ, nếu tiếp tục kinh doanh chỉ có đi xuống. Chi bằng tuyên bố phá sản, trả tiền phí bồi thường lại cho công nhân để mọi người đi tìm công việc mới, mà bộ phận này lại chiếm số lượng lớn trong đại biểu công nhân của nhà máy cơ giới Sở Giang. Nếu không phải vì có Chủ tịch tỉnh trực tiếp tham dự cuộc họp này thì mấy vị đại biểu nóng tính đó có khi đã đánh nhau rồi cũng nên.Lý Dật Phong nhăn mặt.Lưu Hồng Vĩ lại thản nhiên như không, miệng vẫn nở nụ cười tươi.Xem ra có người không chỉ sắp xếp việc tổng vệ sinh nhà máy, mà còn sắp xếp cả một số chuyện khác nữa.Thân là Chủ tịch tỉnh, Lý Dật Phong lại là thượng cấp của Lưu Vĩ Hồng, nên xử lý vấn đề phải thật cẩn thận. Rất nhanh khuôn mặt Lý Dật Phong liền giãn ra, vẻ mặt ôn hòa nói với các vị công nhân viên chức đại biểu những lời khuyến khích, động viên. Nói mọi người yên tâm, tình hình của nhà máy cơ giới Sở Giang lãnh đạo tỉnh cũng rất quan tâm, đang cố gắng tìm ra biện phát giải quyết tốt nhất.Đối mặt với một vị Chủ tịch tỉnh, đương nhiên các đại biểu công nhân viên chức cũng bị áp lực tâm lý, Lý Dật Phong đã nói như thế mọi người cũng không dám dị nghị gì thêm. Thật lòng mà nói Chủ tịch tỉnh Lý lắng nghe ý kiến của bọn họ là bọn họ đã cảm thấy rất vui mừng rồi.Giữa trưa, Lý Dật Phong cùng mọi người trong đoàn ăn cơm xong liền về căn phòng số một nhỏ của mình nghỉ ngơi.Nói là phòng nhỏ cũng không chính xác lắm, Lưu Vĩ Hồng và ông ta cùng vào căn phòng số 1.- Vĩ Hồng à, ngồi đi.Lý Dật Phong ngồi xuống ghế sô pha, chỉ tay nói với Lưu Vĩ Hồng.- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh!Lưu Vĩ Hồng lễ phép đáp rồi ngồi xuống một bên sô pha.Căn phòng số một có nhân viên phục vụ riêng, vội vàng mang cho Bí thư Lưu tách trà nóng thơm lừng, sau đó đứng khép nép từ xa sẵn sàng chờ lệnh.Lý Dật Phong khoát tay nói:- Đồng chí cũng đi nghỉ đi.- Vâng thưa Chủ tịch tỉnh!Nhân viên phục vụ vội vàng cung kính đáp lại, rồi sau đó nhẹ nhàng ra ngoài, đóng cửa phòng lại.Nhân viên phục vụ vừa đi ra, Lý Dật Phong đã nhíu mày, trầm giọng nói:- Vĩ Hồng à, đụng trúng cái tổ ong vò vẽ rồi!Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng khẽ cau lại, dường như chờ Lý Dật Phong nói tiếp. Hắn biết Lý Dật Phong nhất định còn có câu sau nữa, một vị Chủ tịch tỉnh mà nói ra lời nói như thế thì không đơn giản chút nào.Khuôn mặt Lý Dật Phong lại giãn ra, bình thản nâng tách trà lên hớp một ngụm, chẳng tỏ vẻ gì là vội vã cả, như thể đang cân nhắc từ ngữ, một lát sau mới nói:- Cách đây không lâu đồng chí Hồng Trực Chính có gọi điện thoại cho bác, nói về quan điểm của cháu trong việc cải tổ chế độ xã hội, vào thời điểm đó ông ta đang xây dựng Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước…Ý của Lý Dật Phong rất rõ ràng, đề nghị của Lưu Vĩ Hồng đã thúc đẩy việc thành lập Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, mặc dù không thể nói là chỉ vì đề nghị của Lưu Vĩ Hồng mà Phó thủ tướng Hồng mới tiến hành thành lập Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, nhưng chắc chắn lời nói của Lưu Vĩ Hồng đã có tác động lớn trong việc này.- Chỉ với thế lực của bản thân mà muốn xoay chuyển thiên hạ thì quả là khó vô cùng!Lý Dật Phong thở dài, nhẹ lắc đầu.Với cái nhìn của Lý Dật Phong về chính trị, ông làm gì không nhận ra việc thành lập Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước sẽ gây ra bao nhiêu lời thị phi. Dù là ở tỉnh Sở Nam hay thành phố Cửu An thì so với toàn quốc, vấn đề cải tổ doanh nghiệp vẫn chỉ là chuyện nhỏ, ở những thành phố có bề dày về công nghiệp, đặc biệt là những nơi lão làng trong ngành công nghiệp như ba tỉnh miền Đông Bắc thì việc cải tổ doanh nghiệp nhà nước quả thực là quá khó, thậm chí gần như không thể thực hiện được.Trong mắt một vài nhân vật thì đó quả là một “miếng thịt béo bở”. Bây giờ Phó thủ tướng Hồng thành lập Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, chuyên giám sát việc thay đổi chế độ xã hội của các doanh nghiệp nhà nước, có khác nào cắt mất miếng thịt đó của bọn họ, không biết sẽ dẫn đến sự phản kháng lớn đến đâu. Lý Dật Phong ám chỉ như tổ ong vò vẽ cũng không phải là quá đáng.Điểm mấu chốt là cái tổ ong vò vẽ này lại do Lưu Vĩ Hồng mở ra.Những gì hắn phát biểu ở “Nhật báo nhân dân” chính là chứng cớ.Đứng sau lưng Lưu Vĩ Hồng là nhà họ Lưu, có rất nhiều người sẽ cho rằng Lưu Thành Thắng có dính vào việc này. Xét vị trí hiện tại của Lưu Thành Thắng thì quả thật rất nhạy cảm, không thể tránh được việc người ta đem hành động này của Lưu Vĩ Hồng liên hệ đến nhà họ Lưu. Nhưng chuyện này quả thật là chủ ý của mình Lưu Vĩ Hồng, chẳng có liên quan gì đến Lưu Thành Thắng hết. Đến tận bây giờ Lưu Thành Thắng vẫn chưa nói gì với hắn về việc này, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Lưu Thành Thắng không hề nghĩ gì về chuyện này.Lưu Vĩ Hồng gật đầu, vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm trọng, liền nói:- Bác Lý, cháu biết việc này làm ảnh hưởng đến rất nhiều thứ, nhưng quả thật đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, nếu như không xử lý khôn khéo thì sẽ để lại hậu quả lớn. Cháu nghĩ là trong vấn đề chính sách thì phải nghĩ xa hơn một chút, không thể chỉ nhìn trước mắt. Vốn dĩ mục đích của việc cải tổ chế độ xã hội của các doanh nghiệp nhà nước là để bảo vệ cho các xí nghiệp, hi vọng sẽ mang lại được nhiều lợi ích hơn nữa cho các xí nghiệp. Chỉ có các doanh nghiệp đã hoàn toàn không thể cứu chữa được thì mới phải dùng đến phương án tuyên bố phá sản để giải quyết. Nhưng nếu chính sách này không được thực hiện một cách triệt để thì sẽ làm bản chất vấn đề bị thay đổi.Với các doanh nghiệp gặp khó khăn nghiêm trọng ai cũng sẽ muốn trốn tránh trách nhiệm, ngược lại với những doanh nghiệp tình hình vẫn có thể cứu vãn được thì sẽ có rất nhiều người dùng trăm phương nghìn kế để trục lợi cho riêng mình. Những hành vi này không chỉ làm hao mòn tài sản quốc gia mà quan trọng hơn sẽ phá hoại danh tiếng của chính phủ, những tổn thất này mới thật sự không thể cứu vãn lại được. Cho nên Phó thủ tướng Hồng có thể hạ quyết tâm như vậy, cá nhân cháu thấy rất khâm phục.Lý Dật Phong liếc nhìn Lưu Vĩ hồng một cái, vẻ mặt khá khó hiểu.Người thanh niên này đôi khi có một tinh thần bền bỉ vô hạn, biết rõ phía trước là vô vàn khó khăn vẫn không chút do dự tiến lên. Trong chuyện này biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng quả thật giống một vị “Chính khách” đầy điềm đạm.Có đôi khi Lý Dật Phong hi vọng chính mình có thể giữ được một vẻ nhiệt tình như thế.Hơi trầm mặc, Lý Dật Phong lại hỏi:- Tình trạng ở nhà máy cơ giới Sở Giang hôm nay là sao?Thật lòng mà nói, trong cuộc họp ngày hôm nay Lý Dật Phong cảm thấy hơi bực mình khi ngay trước mặt ông mà các đại biểu công nhân viên chức của nhà máy cãi nhau loạn lên, chuyện này trước đây Lý Dật Phong gần như chưa từng gặp phải bao giờ. Không phải là Lý Dật Phong không lắng nghe ý kiến của cấp dưới, mà cơ bản là tình hình hôm nay của nhà máy cơ giới Sở Giang không chính xác.Rõ ràng trước đó cũng đã sắp xếp cuộc họp, không ngờ còn xuất hiện tình trạng này, chắc hẳn có người muốn mượn tay các đại biểu để thực hiện ý đồ nào đó, lại còn bày trò này ngay trước mặt Lý Dật Phong.Xem ra tình hình ở Cửu An vẫn tệ như trước!Lưu Vĩ Hồng tỏ ra bình tĩnh, khẽ mỉm cười nói:- Bác Lý à, là có người đang cố giãy dụa thôi, không có gì đáng cười cả.Lý Dật Phong cũng bật cười nói:- Ồ, nếu đã là như vậy thì nói ra xem nào.- Dạ được.Lưu Vĩ Hồng cũng chẳng giấu diếm, liền đem tình trạng của nhà máy cơ giới Sở Giang ra báo cáo sơ lược lại với Lý Dật Phong, đương nhiên những trọng điểm thì vẫn được báo cáo rất cụ thể.Lý Dật Phong lại hơi nhăn mặt nói:- Cũng to gan thật, đến lúc này rồi mà còn dám bày trò như vậy.Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Cho nên mới nói là có người đang cố giãy dụa lần cuối, nếu không thì cũng không xong, vì bọn họ đã chẳng còn đường lui rồi.Lý Dật Phong cười lạnh nói:- Chẳng chẳng cần phải cho bọn họ đường lui làm gì!