Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Đường Thu Diệp, mỉm cười nói:- Thu Diệp, thời gian gần đây em sao rồi?- Em đã ly hôn rồi!Đường Thu Diệp hạ giọng nói, giống như đã thoát khỏi gông cùm, xiềng xích, được giải phóng tự do hoàn toàn.Sự thật cũng là như thế.Lưu Vĩ Hồng vừa nghe, lập tức hào hứng lên:- Ly hôn rồi à? Tòa án phán thế nào?- Dạ!Đường Thu Diệp gật đầu.- Vốn bọn họ nói, chỉ cần em không ly hôn, đồng ý chiếu cố Vương Tiểu Vĩ thì em bên ngoài giao tiếp với ai bọn họ cũng không quản. Nhưng em không chịu. Em...em từ chức.Đường Thu Diệp hướng Lưu Vĩ Hồng giải thích sự tình.Nguyên Đường Thu Diệp và Vương Tiểu Vĩ không có đăng ký kết hôn, chỉ có tổ chức tiệc rượu mà thôi. Nếu Vương Vĩ là người bình thường thì đây cũng được tính là một cuộc hôn nhân thật sự. Nhưng tình trạng của Vương Tiểu Vĩ thì luật pháp không cho kết hôn. Cho nên cuộc hôn nhân giữa hai người là không có hiệu lực. Vương gia lấy công việc của Đường Thu Diệp ra uy hiếp cô, nói nếu cô cứ kiên trì ly hôn thì không thể tiếp tục làm việc tại trường Trung cấp Nông nghiệp.Kết hôn giả để lừa lấy công việc. Đến khi muốn ly hôn thì muốn ném Tiểu Vĩ qua một bên. Trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy? Bộ tưởng Vương gia là đồ ngốc sao?Hoặc là tiếp tục sống với Vương Tiểu Vĩ, hoặc là về nhà làm nông dân. Chỉ được lựa chọn một trong hai.Đường Thu Diệp không thèm để ý những lời này. Lưu Vĩ Hồng đã sớm nói với cô sẽ sắp xếp mọi việc cho cô. Cô chỉ lo lắng là Vương gia sẽ chạy đến tòa án, không cho cô ly hôn thì thật là phiền toái. Không ngờ Vương gia lại lấy công việc ra uy hiếp cô. Đường Thu Diệp không nói hai lời, chính thức từ chức tại trường Trung cấp Nông nghiệp.Vương gia thấy vậy cũng cảm thấy choáng váng, biết rằng cô gái này đã hạ quyết tâm ly hôn. Hiện giờ thất nghiệp thì lại càng không bước vào Vương gia nửa bước. Lần này, Bí thư chi bộ Đường cũng đứng về phía con gái, tự mình đến nhà nói chuyện với Cục trưởng Vương một lần. Tuy bọn họ cũng có giao tình với nhau nhưng Cục trưởng Vương gặp sự việc như vậy thì cũng phải nhường bước. Đường Thu Diệp đã từ bỏ công việc, còn kéo con gái người ta lại thì có hơi nhẫn tâm. Rốt cuộc đã đồng ý cho Vương Tiểu Vĩ và Đường Thu Diệp chia tay, đến tòa án để kết thúc cuộc hôn nhân không có hiệu quả.Có quyết định của tòa án, Đường Thu Diệp sẽ được tự do.- Thật tốt quá? Khi nào thì có quyết định của tòa án.Lưu Vĩ Hồng cao hứng hỏi.- Khoảng một tuần!- Vậy sao em không điện thoại sớm cho anh?Lưu Vĩ Hồng hơi trách cứ nhưng cũng có chút đau lòng. Không nghĩ tới chuyện lớn như vậy, Đường Thu Diệp nói làm là làm, còn quyết liệt, gọn gàng từ bỏ công việc. Có thể thấy được Đường Thu Diệp nhìn qua thì có điểm khờ khạo nhưng thời khắc mấu chốt lại rất nghiêm túc. Nếu là mình thì chưa chắc mình đã quyết tâm làm được như vậy.Đường Thu Diệp nói:- Còn nói nữa, em đã gọi điện thoại cho anh rất nhiều lần nhưng chẳng có ai nghe máy cả. Mà cả một thời gian dài cũng không thấy anh gọi điện làm em cũng lo.Đường Thu Diệp quả thật là rất lo, nghĩ đến Lưu Vĩ Hồng đến nơi làm mới thì không còn thích cô nữa. Điều này rất có khả năng xảy ra. Lưu Vĩ Hồng ưu tú như vậy, không biết có bao nhiêu cô gái tranh nhau cướp hắn. Những cô gái ở cơ quan cao hơn không giống như Đường Thu Diệp, rất xinh đẹp lại có bằng cấp, còn biết cách ăn mặc. Lưu Vĩ Hồng còn không thay đổi sao?Đường Thu Diệp cô thì có cái gì?Lưu Vĩ Hồng vỗ vô trán, ra vẻ biết lỗi nói:- Anh xin lỗi, Thu Diệp. Vừa mới đến nên công việc bận quá. Mỗi ngày đều đi sớm về tối nên cái gì cũng quên.Đường Thu Diệp sờ mặt hắn, đau lòng nói:- Đâu, anh cho em xem xem. Có phải thức ăn ở căn tin không được ngon? Không ai nấu cơm cho anh ăn?Lưu Vĩ Hồng liền cười, cầm tay cô nói:- Bây giờ không phải tốt hơn sao? Có người nấu cơm cho anh ăn rồi.Đường Thu Diệp hé miệng cười, sắc mặt ửng đỏ.Hóa ra là anh ấy cũng thích mình, cũng không phản đối chuyện mình đến Hạo Dương nương tựa vào anh ấy.- Vĩ Hồng, hiện tại thì em làm gì bây giờ?Ngượng ngùng một hồi, Đường Thu Diệp mới không yên tâm hỏi han. Tuy rằng Lưu Vĩ Hồng từng hứa hẹn sẽ không bỏ mặc cô. Dù có thất nghiệp thì cuộc sống cũng không cần phải lo. Đường Thu Diệp rất lo lắng, cô biết tiền lương của Lưu Vĩ Hồng không cao, nếu muốn lo cho cuộc sống hai người thì sẽ khó khăn. Bọn họ chẳng phải là vợ chồng chính thức, không thể ở chung phòng ở của cơ quan được. Lưu Vĩ Hồng còn phải thuê phòng bên ngoài cho cô. Nồi niêu soong chảo...đều phải mua tất. Vừa nghĩ đến điều này, cô lại càng lo lắng hơn. Lúc này cô không khỏi hối hận, lúc trước tiền lương mỗi tháng không nên đưa hết cho cha mẹ. Nếu sau bốn năm, với đồng lương để dành thì cô có thể giải quyết được nhiều việc.Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Đừng sợ, anh sẽ sắp xếp mọi việc ổn thôi. Đi, để anh dẫn em đi thuê một cửa hàng mặt tiền nào?- Cái gì? Thuê một cửa hàng mặt tiền?Đường Thu Diệp khó hiểu hỏi.- Ừ, đừng hỏi nhiều. Có gì anh sẽ giải thích sau.Lưu Vĩ Hồng ra vẻ thần bí.Đường Thu Diệp liền ngoan ngoãn gật đầu. Về phương diện này thì cô hoàn toàn tin tưởng Lưu Vĩ Hồng vô điều kiện. Người đàn ông này không phải bình thường. Anh ấy rất có bản lĩnh. Anh ấy đã nói không thành vấn đề thì khẳng định không thành vấn đề.Thị xã Hạo Dương không lớn, Lưu Vĩ Hồng không dùng xe "chuyên dụng" của mình, mà cầm tay Đường Thu Diệp rời khỏi nhà khách Lam Thiên, chậm rãi dạo chơi đường phố thị xã Hạo Dương.Đường Thu Diệp nhìn xung quanh, bĩu môi nói:- Hạo Dương so với Thanh Phong thì kém xa quá. Truyện được copy tại Truyện FULL- Hạo Dương trước kia là thị trấn, mới đổi thành thị xã thời gian gần đây thôi. Thị xã Thanh Phong tồn tại nhiều năm, địa khu đều nằm trong đó, dĩ nhiên quy mô phải lớn hơn rồi. Tuy nhiên, không bao lâu sau, Hạo Dương sẽ thay đổi. Địa khu Hạo Dương sẽ được tài nguyên hóa và công nghiệp hóa, tiềm lực phát triển trong tương lai còn lớn hơn so với địa khu Thanh Phong. Hơn nữa, Hạo Dương được xem như một tờ giấy trắng. Chỉ cần quy hoạch tốt thì có thể xây dựng được một thành thị hoàn toàn mới.Lưu Vĩ Hồng thuận miệng giải thích vài câu.Mấy ngày nay, hắn làm việc tại đây, luôn tưởng tượng mình là nhân vật số một của địa khu Hạo Dương thì hắn sẽ quy hoạch và xây dựng địa khu Hạo Dương thành một thành thị mới như thế nào. Cho nên vô tình lúc này nói ra với Đường Thu Diệp.Đường Thu Diệp liên tục gật đầu, cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.Bởi vì hôm nay sẽ gặp "tình lang" nên Đường Thu Diệp cố ý mặc một chiếc áo thun trắng bó sát người, phô bày bộ ngực no tròn của cô ra ngoài. Tóc uốn quăn, xõa xuống vai cùng với cái quần thẳng tắp và đôi giày da sáng loáng. Nhìn qua thì không còn cái dáng quê mùa, nông thôn nữa mà đã có hơi thở của một cô gái thành thị, cùng nắm tay Lưu Vĩ Hồng đi trên đường, thu hút ánh nhìn của biết bao người đàn ông.Đương nhiên, đa phần ánh mắt của bọn đàn ông đó chỉ dừng lại trên bộ ngực đồ sộ của Đường Thu Diệp.Nói không chút khoa trương là, bộ ngực cao ngất của Đường Thu Diệp là "tuyệt thế hung khí".Cho nên, bọn đàn ông đó ngẫu nhiên nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng với ánh mắt ghen tỵ.Tên đó có phúc thật!Đường Thu Diệp cười chúm chím, ưỡn bộ ngực ra phía trước khiến cho nó càng đồ sộ hơn.Lưu Vĩ Hồng dẫn Đường Thu Diệp đến khu chợ tổng hợp thị xã Hạo Dương. Đây là khu chợ mới xây dựng không lâu, quy mô không lớn lắm. Biết được thị xã Hạo Dương sắp trở thành địa khu Hạo Dương mới, nên các lãnh đạo của thị xã Hạo Dương cũng muốn chuẩn bị những công tác quan trọng. Chợ được xây dựng ở mảnh đất bên cạnh, căn cứ vào quy hoạch của thành phố. Con đường này sẽ trở thành một con đường buôn bán sầm uất.Bởi vì mới xây dựng chưa lâu nên khu chợ vẫn còn nhiều khoảng trống chưa được bố trí. Kinh tế Hạo Dương cũng chưa phát triển. Giá mặt bằng thuê lại cao nên tạm thời vẫn chưa cho ai thuê được.Lưu Vĩ Hồng đã ở đây thuê một mặt bằng ngay đường chính, trong ba năm và thanh toán trước một năm tiền thuê.- Thu Diệp, mặt bằng này như thế nào?Lưu Vĩ Hồng dùng chìa khóa mở gian cửa hàng, miệng cười nói.Diện tích hai gian mặt bằng này khoảng hơn 100m2. Bên trong trống rỗng, nên có cảm giác rộng rãi.Đường Thu Diệp không đánh giá được, chỉ nói:- Tốt lắm! Vĩ Hồng à, anh thuê mặt bằng này để kinh doanh gì vậy?Lưu Vĩ Hồng trước kia đã từng nói qua với cô, muốn cô từ bỏ công việc để chuyển qua kinh doanh. Xem ra thì mặt bằng này là Lưu Vĩ Hồng thuê cho cô. Nghĩ đến đây, Đường Thu Diệp cảm thấy rất vui.Anh ấy thật sự không quên.Công việc bận rộn như vậy mà nh ấy đã có thể thuê được một mặt bằng tốt.Chuyện này thì Lưu Vĩ Hồng cũng đã sớm tính toán:- Bên này buôn bán quần áo, bên kia buôn bán giày.Theo sự phát triển của kinh tế, trình độ cuộc sống không ngừng nâng cao. Nhu cầu mặc đẹp đã được dân chúng chú trọng hơn, chứ không dừng lại ở ăn no mặc ấm như trước nữa.Hắn muốn mở một quán ăn nhưng cuối cùng lại bỏ qua.Ẩm thực thì không phải là thế mạnh của hắn. Đường Thu Diệp lại càng không có. Cô nguyên bản chưa làm qua kinh doanh lần nào.Nhưng kinh doanh quần áo thì lại khác. Lần đi Giang Khẩu với Vũ Thường, Lưu Vĩ Hồng đã nghĩ đến con đường này. Trước đó không lâu, chị Thường đã gọi điện cho hắn, bảo đã liên hệ được với một giám đốc ở Hongking, mở một cửa hàng thời trang tại Giang Khẩu. Vị Giám đốc này cũng là khách hàng của công ty Hoành Du, muốn đầu tư một hạng mục nào đó ở nội địa. Tất cả thủ tục và công văn giấy tờ đều là do công ty Hoành Du giúp ông ta lo liệu. Chị Thường cũng nói, ông chủ ở Hongkong này cũng đã đồng ý cung cấp quần áo trước rồi thanh toán tiền sau. Nếu không bán hết quần áo và giầy dép thì có thể đổi. Có được sự đảm bảo như vậy thì cho dù Đường Thu Diệp không biết buôn bán thì cũng có thể kiếm được chút đỉnh.Với điều kiện ưu đãi như vậy xem ra là do nể mặt chị Thường.Ở thành thị mà muốn mở một cửa hàng thời trang thì cũng không lo bao nhiêu. Cho dù một kiện hàng bán không xong thì toàn bộ đều được thu về. Một chút tổn thất cũng không cần phải bồi hoàn.Nhà đầu tư ở Hongkong này cũng hiểu rất rõ. Vũ Thường là một người rất có bối cảnh ở nội địa. Đúng lúc đúng thời điểm sẽ có thể giúp cho ông ta nhiều chuyện.Huống chi, cũng không ai quy định, kinh doanh thời trang ở nội địa thì nhất định là phải lỗ vốn.