Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 947: Không cần ca tụng công đức của tôiNhóm dịch: PQTNguồn: metruyenHai giờ rưỡi chiều, Lưu Vĩ Hồng ngồi trên đi văng trong văn phòng Bí thư Đảng ủy Công an. Cúc Hồng Khải và Thái Dương Dương ngồi bên cạnh. Trong tay Lưu Vĩ Hồng cầm xấp bản thảo dày cộp, còn có hơn mười tấm hình để trên bàn trà.Đây là Cúc Hồng Khải và Thái Dương Dương chuẩn bị cho bài báo của Nhật báo Pháp luật, tiêu đề nghe rất kêu, là “Thanh kiếm chính nghĩa”. Lưu Vĩ Hồng tính sơ, bài báo này dài hơn mười ba ngàn chữ, có lẽ cần phải đăng liên tục hai hay ba ngày trên báo. Phải nói là Nhật báo Pháp luật làm một bài báo trường thiên như vậy cho công tác chấn chỉnh ở một thành phố, quả là rất nể tình.Theo “quy trình” bình thường, thật ra thành phố Cửu An phải mời toà báo Pháp luật cho phóng viên đến Cửu An viết báo, tuyên dương câu chuyện anh hùng. Không phải bất cứ nơi nào làm công tác trấn áp cũng được Nhật báo Pháp luật chú ý đến. Bình thường cho dù được lên báo cũng chỉ là một tin ngắn. Có thể đăng thành cả một chuyên đề, có thể nói là quan hệ đặc biệt vững chắc. Như hiện nay, thành phố Cửu An không làm gì cả, Nhật báo Pháp luật đã phái hai phóng viên đến Cửu An, còn chuẩn bị đăng một thiên phóng sự hơn mười ngàn chữ, quả thật đã khiến các thành phố khác ghen tị đến chết.Ai cũng biết, đây là tờ báo cấp quốc gia, vinh hạnh cỡ nào chứ?Gốc rễ rất vững chắc nha!Cho nên, Cúc Hồng Khải đang ngồi trước mặt Lưu Vĩ Hồng hiện rất tự tin. Theo quy tắc, báo chí muốn đăng tin rằng Cửu An đã tiến hành công tác trấn áp thì phải được Đảng ủy Công an thành phố Cửu An đồng ý mới được đăng. Trên nguyên tắc, còn phải được sự đồng ý của Đảng ủy Công an tỉnh Sở Nam. Vì công tác trấn áp ở Cửu An do đích thân Bùi Võ Quân trấn thủ, tin đăng cũng có độ dài nhất định nhắc đến việc Bùi Võ Quân trấn thủ ở Cửu An. Bài báo này ý tứ sâu sắc, tầm nhìn tổng thể rất cao, đánh giá toàn diện, rất nhiều lời tán dương hai vị lãnh đạo chủ chốt trong công tác trấn áp này là Bùi Võ Quân và Lưu Vĩ Hồng.Cúc Hồng Khải cảm thấy duyệt bản thảo chỉ là cỡi ngựa xem hoa thôi.Nhật báp Pháp luật đã nể mặt Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng còn không mừng rỡ đến cười toe toét sao?Lưu Vĩ Hồng xem rất chăm chú, có vẻ không định qua loa.Riêng về lối hành văn, thì thiên phóng sự “Thanh kiếm chính nghĩa” của Cúc Hồng Khải cũng rất tài hoa, hơn nữa đưa tin cũng rất khách quan, không nói ngoa, nói quá sự thật.Bài báo của Cúc Hồng Khải nói đúng sự thật về nguyên nhân, quá trình công tác trấn áp của thành phố Cửu An và nêu ra thành quả đạt được trước mắt. Mô tả chi tiết việc Lưu Vĩ Hồng vững vàng trước áp lực khắp nơi, kiên quyết bài trừ thế lực ác ôn của các băng đảng lưu manh và ô dù của chúng. Ngoài ra, còn nhắc tới những sáng kiến trong quá trình trấn áp ở Cửu An. Ví như quay phim như phim quảng cáo, in và phát hành ảnh các tội phạm lọt lưới trên bài pu-khơ, bày ra các biện pháp mạnh mẽ làm các phần tử tội phạm phải kinh sợ, thổi bùng khí thế của các chiến sĩ và cán bộ chính trị pháp luật, cũng nâng cao khí thế của toàn thể cán bộ quần chúng thành phố Cửu An, tiến hành “chiến tranh nhân dân” thật sự, khiến phần tử phạm tội không còn nơi ẩn náu. Trước đó Cục Công an ra danh sách bắt giữ, gần sáu trăm người. Hết thời gian trước mắt, tuyệt đại bộ phận phần tử phạm tội đều bị bắt về quy án, chỉ vài phần tử cá biệt lọt lưới. ít nhất có hai mươi tên tội phạm bị bắt nhờ vào quần chúng tố giác, còn hơn mười tên tội phạm là không chịu nổi áp lực mạnh mẽ, sau khi trốn được vài ngày, chủ động ra cơ quan công an đầu thú.Sự thật chứng minh, truy nã bằng bài pu-khơ là một biện pháp rất tốt. Cúc Hồng Khải lấy đó làm trọng điểm miêu tả. Có lẽ sau khi bài báo này được đăng, việc truy nã bằng bài pu-khơ sẽ được nhiều cơ quan chính trị pháp luật ở các địa phương noi theo.Toàn bài báo lấy việc quần chúng đến tặng cờ thưởng sáng hôm nay làm kết cục. Cúc Hồng Khải dành rất nhiều lời thể hiện sự kính yêu và ủng hộ của quần chúng với Lưu Vĩ Hồng, khen ngợi Lưu Vĩ Hồng là cán bộ rất tốt, toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, là cảnh sát giỏi, trừ bạo an dân.Cơ bản cả bài báo đều vẽ nên hình ảnh Lưu Vĩ Hồng hào quang chói lọi, Lưu Vĩ Hồng chiếm hết cả nửa độ dài bài báo. Ở góc độ nào đó, bài báo này đã dựng bia chép sử cho Lưu Vĩ Hồng. Nếu lãnh đạo bộ Công an mà đọc được bài báo này, chắc chắn sẽ đem Lưu Vĩ Hồng làm mẫu cho các cơ quan chính trị pháp luật, kêu gọi các Bí thư Đảng ủy Công an trên cả nước học tập đồng chí Lưu Vĩ Hồng.Nếu Lưu Vĩ Hồng không phản đối gì, loại kết cục này có khả năng xuất hiện rất cao.Cúcc Hồng Khải cảm thấy, mình đang cho Lưu Vĩ Hồng một ân tình khá nặng.- Phóng viên Cúc, phóng viên Thái, bài báo viết rất khá, hai vị không hổ danh là phóng viên của tờ báo lớn trung ương, bản lĩnh vô cùng cao.Rất vất vả, Lưu Vĩ Hồng xem xong bản thảo bài báo, buông bản thảo xuống, khẽ cười nói.Cúc Hồng Khải khẽ mỉm cười, hơi kiêu ngạo nói:- Bí thư Lưu quá khen, chủ yếu là Bí thư Lưu và các đồng chí ở cơ quan chính trị pháp luật Cửu An làm tốt nên chúng tôi mới có tư liệu sống để sáng tác. Dù cho phóng viên có giỏi đến đâu nhưng không bột đố gột nên hồ.Lời nói này rất hay, rất khéo léo, lại thể hiện được sự tự tin.Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, hai hàng lông mày khẽ nhướn lên, nâng chén trà trước mặt lên nhấp một ngụ, chậm rãi nói:- Phóng viên Cúc, phóng viên Thái, bài báo tuy viết rất hay, nhưng cá nhân tôi cảm thấy không nên phát hành.Cúc Hồng Khải kinh hãi, hai mắt trợn tròn, dường như không hề tin được, nhìn Lưu Vĩ Hồng, trong thời gian ngắn không biết nói thế là tốt hay không. Chuyển biến thế này quá đột nhiên, Cúc Hồng Khải không kịp chuẩn bị tâm lý.Thái Dương Dương vội hỏi:- Bí thư Lưu, vì sao thế?Hai hàng lông mày đang nhíu lại của Lưu Vĩ Hồng khẽ giãn ra, mỉm cười nói:- Hai vị phóng viên, xin chớ hiểu lầm. Trước hết tôi xin cảm tạ hai vị đã dùng rất nhiều lời lẽ tốt đẹp khen ngợi tôi trong trong bài báo. Thật ra trong toàn bộ quá trình trấn áp, tác động của tôi cũng không lớn lao như hai vị miêu tả. Đa số thời điểm chỉ là cố gắng hoàn thành chức trách của mình mà thôi. Thật sự cống hiến sức lực và tâm huyết nhiều nhất cho quá trình này là các đồng chí khác ở chiến tuyến chính trị pháp luật. Không có họ làm việc chu đáo cẩn thận, rất khó thu thập được đầy đủ chứng cớ phạm tội của bọn tội phạm. Cũng như thế, nếu không có họ đổ máu, hăng hái chiến đấu, bọn tội phạm tuyệt đối không sa lưới nhiều như vậy. Cũng như lời Bí thư Bùi đã nói trong đại hội tổng kết hôm nay, anh hùng thật sự của chúng ta là các chiến sĩ cảnh sát và chiến sĩ vũ trang chiến đấu nơi tuyến đầu. Tôi hy vọng bài báo này có thể viết rõ nét công lao và cống hiến của các cán bộ chiến sĩ nơi tuyến đầu. Để cho cả nước biết rằng sở dĩ nhân dân Cửu An có thể có một cuộc sống ổn định lâu dài vì chúng ta có một đội ngũ kiên cường như vậy, không có sức mạnh nào mà không phá nổi.Cúc Hồng Khải khẽ thở phào.Hóa ra Bí thư Lưu khiêm tốn.Đây cũng là chuyện bình thường. Cán bộ lãnh đạo đối mặt với vinh dự luôn phải khiêm tốn một chút. Tuy vinh dự này cuối cùng cũng sẽ không hề ngoài ý muốn mà dừng trên đầu các lãnh đạo, nhưng nhất định phải làm dáng một chút, nếu không, cứ sốt ruột quá thì cũng chẳng đẹp mặt gì.Chỉ có điều Bí thư Lưu khiêm tốn nhưng lại nghiêm trang quá đáng.Cúc Hồng Khải trong lòng muốn mắng Bí thư Lưu một phen.Còn trẻ tuổi sao lại quan liêu như thế?- Bí thư Lưu, tôi đồng ý với ý kiến của anh, đương nhiên càng khâm phục đức độ của anh. Anh làm lãnh đạo như thế, mới thật sự là người lãnh đạo khiến đông đảo cán bộ quần chúng yêu kính…Cúc Hồng Khải không hổ là phóng viên, nói chuyện rất văn vẻ. Có lẽ Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ khách sáo mới nói như thế. Dù sao, Cúc Hồng Khải hiểu rõ mồn một vị Bí thư trẻ tuổi đang ngồi trước mặt này. Phóng viên Nhật báo Pháp luật có thể khoác lác trước mặt tất cả Bí thư Đảng ủy Công an trong cả nước, duy chỉ có Lưu Vĩ Hồng là không thể dùng thái độ như vậy.Năng lực của vị con ông cháu cha này rốt cuộc lớn đến đâu, Cúc Hồng Khải không chắc chắn lắm, nhưng điều anh ta có thể nghĩ ra được là nhất định hắn phải rất giỏi. Ví như lần này, chính lãnh đạo toà soạn chỉ đích danh anh ta, bảo anh ta đến Cửu An phỏng vấn. Không có bàn tay thúc đẩy sau lưng, lãnh đạo tòa soạn có thể xem trọng công tác chấn chỉnh ở Cửu An đến thế không?- Nhưng Bí thư Lưu, bài báo này của chúng tôi cũng dựa trên thực tế. Căn cứ vào sự hiểu biết của chúng tôi trong mấy ngày phỏng vấn vừa qua, uy vọng của Bí thư Lưu trên chiến tuyến chính trị pháp luật ở Cửu An là cực cao, uy vọng trong nhân dân cũng rất cao. Rất nhiều người dân lúc được chúng tôi phỏng vấn, khi nhắc đến Bí thư Lưu đều vô cùng xúc động, không ít người người dân gọi anh là “Lưu Thanh Thiên”. Tấm bia to là ở nơi lòng người. Bí thư Lưu, điểm này tôi vô cùng khâm phục. Bí thư Lưu, cái này gọi là rắn không có đầu thì không xong. Cán bộ chiến sĩ trên chiến tuyến chính trị pháp luật ở Cửu An đã cống hiến rất nhiều cho công tác trấn áp, nhưng chúng tôi cho rằng cống hiến của anh mới lớn nhất. Bài báo này không hề khuếch đại chút nào.Cúc Hồng Khải khăng khăng giữ ý kiến của chính mình, nhưng khăng khăng cũng có kỹ xảo, lúc nào cũng ghi ghi nhớ nhớ tâng bốc công lao của Lưu Vĩ Hồng.Anh không phải muốn làm bộ làm tịch sao?Không thành vấn đề, tôi phối hợp với anh!Nét tươi cười trên mặt Lưu Vĩ Hồng dần tắt, nghiêm trang nói:- Phóng viên Cúc, tôi cảm thấy đề cao quá mức tác động của cán bộ lãnh đạo như vậy thật không thỏa đáng. Bài báo tuyên truyền công tác của chúng tôi hẳn là nên nghiêng về phía các cán bộ chiến sĩ. Tôi hy vọng phóng viên Cúc và phóng viên Thái có thể hiểu được lòng tôi. Mong hai vị vất vả sửa lại một chút, tôn vinh các cán bộ chiến sĩ thêm nữa.Cúc Hồng Khải nhận thấy, Lưu Vĩ Hồng không phải là khiêm tốn, mà thật sự không muốn duyệt bản thảo của bọn họ, lập tức cũng nghiêm túc hơn, nói:- Bí thư Lưu, thật sự phải sửa sao?Chuyện này đúng là kỳ quái, ca tụng công đức, dựng bia chép sử cho hắn mà hắn còn không vui?Chuyện như vậy, trước nay Cúc Hồng Khải chưa từng gặp phải.- Đúng vậy, phóng viên Cúc, thật sự phải sửa lại. Hai vị phải vất vả rồi. Hôm nào tôi đến Bắc Kinh, nhất định đến quý báo làm khách, mời hai vị tụ hội một chút.Lưu Vĩ Hồng vẫn nói với giọng điệu khách sáo như trước, nhưng ngữ khí là không thể nghi ngờ.Cúc Hồng Khải và Thái Dương Dương nhìn nhau. Trong mắt Cúc Hồng Khải hiện lên một tia thất vọng, còn Thái Dương Dương thì có vẻ mờ mịt.