Quan Gia Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính Chương 926: Tôi giúp cô ấy trả Nhóm dịch: PQT Nguồn: metruyen Diệp Hữu Đạo thật ra cũng có tính nóng nảy, chỉ có điều làm việc trong ngành dịch vụ thì không thể không lễ độ với khách hàng. Mấy người này vênh váo tự đắc, cực kỳ vô lễ, Diệp Hữu Đạo đã cố nén lửa giận một bụng, lại bị người này đẩy mạnh một cái muốn ngã, cơn tức của Diệp Hữu Đạo bùng phát, nói: - Vị tiên sinh này, xin lịch sự một chút. - Sao, thằng nhóc này cũng có cá tính lắm? Mày uống nước biển mà lớn phải không? Gã đẩy Diệp Hữu Đạo ngã kia khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mặt đầy mụn, diện mạo bất lương, thấy Diệp Hữu Đạo dám phản kháng, không khỏi giận dữ, trợn mắt, nổi giận đùng đùng quát lên, xắn cả tay áo, dường như chờ Diệp Hữu Đạo nói thêm thì sẽ động thủ. - Sao, còn nói lịch sự không? Muốn giảng đạo hả? Mày là bò hả? Không phải làm việc ở đây sao? Giám đốc cái chó gì? Chỉ là làm công thôi! Người phụ nữ mặt rỗ hoa thấy gã đàn ông hung dữ xăn tay áo, lập tức có vẻ vô cùng hưng phấn, đứng một bên sẵn sàng trợ giúp, dường như sợ thiên hạ chưa đủ loạn. Trịnh đại tiểu thư nhướn mày, vỗ bàn muốn đứng dậy, lại thấy Lưu Vĩ Hồng bình thản ngồi đó, không có ý ra tay tương trợ, liền có chút hồ nghi, quyết định nén lửa giận xuống. Lưu Vĩ Hồng làm như vậy luôn có lý của hắn. Thật ra Lưu Vĩ Hồng chỉ muốn xem xem Diệp Hữu Đạo đối phó với tình huống này thế nào, xem như là hiểu anh ta thêm một chút. Nếu việc này xảy ra trong khách sạn, khách sạn chắc chắn sẽ giải quyết tốt thôi, không cần vội vã ra tay bênh vực kẻ yếu. Diệp Hữu Đạo bị người phụ nữ đó châm chọc một phen, không khỏi đỏ mặt, tức giận đến run cả người, hai tay không kiềm nổi đã nắm thành nắm đấm. Thấy điệu bộ này. Lưu Vĩ Hồng khẽ nheo mắt lại. Xem ra Diệp Hữu Đạo cũng chưa bị đám lưu manh Cửu An dọa cho sợ hãi, vẫn còn phong độ đàn ông. Thế thì tốt quá! Đang lúc lộn xộn, có một người đàn ông trung niên mang giày tây, kính gọng vàng, rất có uy phong, bước nhanh tới, cười nói: - A, là chị Mã. Chào chị Mã. Nói xong liền đưa tay ra bắt ngay. Chị Mã không thèm bắt tay, ngạo nghễ nói: - Ông chủ Thương, cuối cùng anh cũng đến. Nhân viên khách sạn anh có cơn giận cũng lớn lắm. Nước canh trên người cô đang đầm đìa, lại ra vẻ bộ dáng bề trên như vậy thật là buồn cười. Rõ ràng ông chủ Thương khá sợ hãi người này, vội cười làm lành nói: - Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Mấy lời của chị Mã tôi không dám nhận đâu. Chị Mã, có người làm sai gì để chị tức giận sao? - Tôi nào dám tức giận! Nhân viên khách sạn ông làm đổ canh lên người tôi, một tiếng xin lỗi cũng không có. Vị giám đốc này còn nắm tay lại chuẩn bị đánh người nữa! Ông chủ Thương, không ngờ khách sạn Thiên Hoa của ông lại bắt nạt khách như vậy… Sớm biết thế thì tôi đã không tới. Lão Trương nhà tôi cũng không nên mời khách đến đây ăn cơm, không dám tới đâu. Các anh nói có phải như vậy không? Khách sạn lợi hại như vật, dám đánh cả khách, ai còn dám đến! Trước mặt ông chủ Thương, chị Mã càng ngang ngược mười phần, cố ý kéo dài giọng điệu. Ả đã hơn bốn mươi tuổi, lại làm ra vẻ bị ức hiếp, nói chuyện với giọng nũng nịu. Trịnh đại tiểu thư chỉ cảm thấy cả người nổi da gà. - Rất xin lỗi, rất xin lỗi, chị Mã, đều là lỗi của tôi. Ông chủ Thương liên tục cúi đầu với chị Mã, cười cầu tài, lập tức xoay người, hét lớn với người nhân viên phục vụ tên Từ Tú Ngọc: - Cô sao vậy? Hả? Đi đường không mang theo mắt sao? Lập tức xin lỗi chị Mã mau! Từ Tú Ngọc quả thật sợ hãi, khẩn trương cúi đầu xuống, nói với chị Mã: - Rất xin lỗi, rất xin lỗi chị, đều là tôi không tốt, xin chị bỏ qua. - Cô nhớ kỹ cho tôi, chúng ta làm ngành dịch vụ, không lúc nào được đắc tội với khách, chứ đừng nói là đắc tội với khách hàng cao quý như chị Mã đây. Lần sau nếu có xảy ra chuyện thế này sẽ bị đuổi ngay. Lời ông chủ Thương nói ra rất mau lẹ, vô cùng nghiêm khắc. Từ Tú Ngọc sợ run cả người, nước mắt chảy xuống không dứt, thỉnh thoảng đưa tay lên lau, không dám hé răng. - Còn cậu nữa, Diệp Hữu Đạo, sao cậu lại như vậy? Sao quản lý được nhân viên? Lại còn dám cãi nhau với khách, cậu làm giám đốc kiểu gì vậy? Nhanh, lập tức nhận lỗi với chị Mã! Lập tức! Diệp Hữu Đạo quai hàm cứng nhắc, cổ sưng to đỏ bừng, đứng im lặng ở đó, không nói một lời. - À, còn sĩ diện nữa! Ông chủ Thương, ông cũng thấy đó, không phải tôi không nể mặt ông, chỉ là nhân viên của ông rất quá đáng. Chuyện hôm nay rất đơn giản, có hai điều kiện. Thứ nhất, đền năm ngàn tệ, thứ hai, phải xin lỗi. Thiếu một điều cũng không được. Bằng không, chúng ta cứ chờ xem. Thấy dáng vẻ của Diệp Hữu Đạo như vậy, chị Mã cũng bùng nổ, cặp mắt hum húp thịt trừng lên tròn xoe, thở hừ hừ. - Đương nhiên, đương nhiên, chúng tôi đền tiền… Ông chủ Thương nói liên thanh, lập tức chuyển hướng sang Từ Tú Ngọc, chỉ vào cô quát: - Khoản tiền này trừ vào tiền lương của cô. Mỗi tháng trừ năm mươi tệ. Bằng không, cô lập tức cút đi, toàn bộ tiền thế chấp mang ra đền hết. À, đúng rồi, tiền thịt kho hải sâm này cũng tính vào tiền lương của cô. Tính cả một lần. - Không được đâu, ông chủ ơi, không được… Cha tôi bị bệnh, em tôi còn đi học, tôi không có tiền… Van xin các người, van xin các người đừng trừ tiền lương của tôi, đừng trừ tiền thế chấp của tôi. Chị, xin chị tha thứ cho tôi, tôi dập đầu lạy chị… Từ Tú Ngọc khóc nấc, dập đầu trước mặt chị Mã. - Tú Ngọc, ngừng lại! Diệp Hữu Đạo hét lớn một tiếng, vươn tay ra, kéo tay Tú Ngọc lại, không cho cô quỳ xuống, lập tức quay lại ông chủ Thương, mặt đỏ bừng. - Tổng giám đốc Thương, hôm nay quả là Từ Tú Ngọc làm sai, nhưng cô ấy không cố ý. Điều kiện nhà cô quả là rất khó khăn. Hơn nữa, cô ấy chỉ làm dơ quần áo của khách, cũng không phải phá cho hư, cũng không đến mức đền năm ngàn tệ chứ! Ông chủ Thương cả giận nói: - Cậu có ý gì? Diệp Hữu Đạo không lùi bước, nói: - Tổng giám đốc Thương, nếu như ông nhất định phải xử lý như vậy thì cứ trừ vào tiền lương của tôi là được rồi, không cần trừ của cô ấy. Cả nhà đều do cô ấy nuôi đó. truyện copy từ Ông chủ Thương bị Diệp Hữu Đạo sỉ nhục như vậy lập tức nổi giận đùng đùng nói: - Tức cười! Diệp Hữu Đạo, cậu dựa vào cái gì để nói điều kiện với tôi? Thái độ của cậu như vậy, tôi lập tức đuổi cậu, cậu làm gì còn tiền lương mà trừ! - Đúng vậy, các người đền không nổi đâu. Chị Mã đổ dầu vào lửa. - Không sao, họ đền không nổi, tôi đền! Một giọng nói lạ hơi khàn khàn nhưng cực kỳ quyến rũ đột nhiên vang lên. Trịnh đại tiểu thư rốt cuộc nhịn không nổi. Ánh mắt mọi người tập trung vào Trịnh Hiểu Yến. Nhiều vị khách đang xem trò lập tức chăm chăm nhìn lại. Trịnh Hiểu Yến ngồi đó, dĩ nhiên cực kỳ xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt vô số đàn ông, bèn đứng lên. Dáng người hồ ly hiện rõ không thiếu điểm nào, càng có vẻ phong tình vạn chủng, khiến trong chốc lát người ta cảm thấy không thở được. - Mày là ai? Chị Mã hung tợn hỏi, ánh mắt càng tròn hơn. - Chị không cần biết tôi là ai. Không phải chỉ năm ngàn tệ thôi sao? Không sao, tôi trả giúp họ. Ở đây có mười ngàn tệ, chị tự lấy ra năm ngàn đi. Trịnh Hiểu Yến thản nhiên cười, nói, tiện tay rút ví ra. Từ trong ví cô rút ra một xấp tiền toàn tờ một trăm tệ, quẳng cái “bịch” lên bàn, vươn nhẹ bàn tay, buông cho chị Mã một câu. Chị Mã cũng không hiểu ra sao cả. Không biết Trịnh Hiểu Yến làm vậy là có ý gì. Trịnh Hiểu Yến nói: - Chị này, mời chị cởi quần áo ra. Tôi trả chị năm ngàn, vậy quần áo này là của tôi. Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nhìn thấy Trịnh Hiểu Yến quậy lên, dường như cảm thấy rất thú vị. Động tác của Trịnh Hiểu Yến, trong mắt đàn ông, tất nhiên là vô cùng gợi cảm, yêu kiều lộng lẫy, không thể kiềm chế. Nhưng về phía chị Mã, mấy ngón tay ngà ngọc thon dài kia quả thật là nỗi nhục lớn. Không thể nghi ngờ, chị Mã có thể nhìn ra được, trong mắt Trịnh Hiểu Yến, mình chẳng là gì cả. Đột nhiên bị người nhìn xuống bằng ánh mắt cao cao tại thượng, cảm giác này rất bực bội. Trịnh Hiểu Yến cũng không chịu bỏ qua như vậy, khóe miệng nhếch lên châm chọc, như cười như không nói: - Chị Mã phải không? Tuy tôi đền cho chị năm ngàn tệ, nhưng tôi không thể không nói cho chị biết, cái áo Chanel chị mặc không phải hàng chính hãng, chỉ là hàng nhái, tuyệt đối không đáng giá năm ngàn tệ. Hơn nữa, xét về điều kiện của cơ thể chị, cũng không thích hợp mặc đồ Chanel. Lúc này Trịnh Hiểu Yến đang mặc trên người một bộ trang phục Chanel. Có thể nói, Trịnh Hiểu Yến cũng không đặc biệt thích loại quần áo chuyên nghiệp tuy có đoan trang cao quý nhưng lạnh lùng như hàng Chanel này. Sở dĩ cô mặc Chanel là vì Lưu Vĩ Hồng. Cô có cảm giác Lưu Vĩ Hồng rất thích phụ nữ mặc loại quần áo đoan trang đẹp đẽ này. Vân Vũ Thường như thế, Đào Tiếu Bình cũng mặc như thế, còn chuyện Lưu Vĩ Hồng có còn phụ nữ nào khác không thì những phụ nữ này cũng không khác nhau lắm, Trịnh đại tiểu thư nhất thời không thể hiểu hết. Không sai, Trịnh Hiểu Yến vừa rồi đã nói với Lưu Vĩ Hồng là cô thích hắn. Như vậy, sâu trong nội tâm, cô lấy sở thích của Lưu Vĩ Hồng làm tiêu chuẩn để cân nhắc cách ăn mặc của mình cũng là đương nhiên. Đây chính là “phụ nữ làm đẹp cho người mình yêu”! Mặt của chị Mã biến thành xanh mét. Dáng người ả hơi đẫy đà, nhiều chỗ đã biến dạng, quần áo Chanel tinh xảo tròng vào người ả, khắp nơi đều có thịt u lên, hơi “giơ nanh múa vuốt”. Trịnh Hiểu Yến nói quần áo của ả là hàng giả, chẳng khác nào nói ả lừa bịp tống tiền. Vậy thì thôi, không ngờ Trịnh Hiểu Yến còn trước mặt mọi người châm biếm cô quá mập. Chuyện gì có thể nhịn được nhưng chuyện này thì không thể. - Mày là ai? Ai muốn mày bắt chó đi cày mà xen vào việc của người khác. Chị Mã giận đến tức ả ngực, máu sôi sùng sục muốn trào ra, vất vả lắm mới kiềm lại được, quát to với Trịnh Hiểu Yến. - À, mày tưởng mày có tiền thì ngon chứ gì? Người phụ nữ mặt rỗ hoa cũng vuốt đuôi theo để phô trương thanh thế. Còn ba người đàn ông đi theo các cô kia không ai hé răng. Nếu phải la lối với Trịnh Hiểu Yến xinh đẹp vạn phần kia, đối với đàn ông bình thường, đúng là áp lực quá lớn.