Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 908: Báo án giảNhóm dịch: PQTNguồn: metruyenHọp báo cáo! Khá nặng nề.Từ đầu đến cuối, Bí thư Đảng ủy Công an, tổ phó tổ lãnh đạo công tác trấn áp, đồng chí Lưu Vĩ Hồng cũng chưa nói tiếng nào. Tân Minh Lượng cũng không nói gì, chỉ lắng nghe. Bí thư Thành ủy Vương Thì Hằng lại cảm thấy có chút vấn đề nên nghiêm trang nói mấy câu sáo rỗng rồi tuyên bố tan họp.Lưu Vĩ Hồng thong thả gấp sổ lại, từ tốn bước ra khỏi hội trường. Tiết Bác Vũ, Hạ Hàn, An Tử Hiên bước sát theo, sắc mặt nặng nề.Điền Bảo Sơn dường như muốn bước tới nói với Lưu Vĩ Hồng mấy câu, thấy tư thế này, do dự một chút cũng trở về phòng làm việc của mình.- Bọn họ rốt cuộc muốn thế nào?Vừa mới vào đến phòng Lưu Vĩ Hồng, Hạ Hàn liền bùng nổ, nổi giận đùng đùng quát ầm lên.Tiết Bác Vũ thở dài nói:- Đơn giản thôi, kéo dài.Hạ Hàn kêu lên:- Kéo dài? Nhưng kéo thế nào cũng vô dụng. Đám khốn kiếp này đều phạm vào tội chết. Kéo dài thêm mấy tháng chúng có sống nổi không?Tiết Bác Vũ lắc đầu nói:- Đám người Lại Thiên Hữu có chết hay không, không ai quan tâm. Mục đích kéo dài là để chờ nhóm người được huấn luyện trên tỉnh kia trở về.Nhóm cảnh sát đầu tiên trong Cục được Lưu Vĩ Hồng điều lên tỉnh huấn luyện cũng đã ba tháng. Trên Sở thông báo kéo dài thời gian huấn luyện thêm một tháng. Nhưng dù có kéo dài thời gian thế nào thì cũng không thể kéo dài vô thời hạn. Nhóm người được điều đi này cơ bản đều là tâm phúc chính tông của Bành Tông Minh. Chờ bọn chúng quay lại trong Cục, e là Lưu Vĩ Hồng vừa mới tốn rất nhiều sức lực để tiến hành chỉnh đốn nội bộ, thêm đám người này quay về, lại phải làm thêm một lần nữa. Đến lúc đó, có rất nhiều vụ án bị đám người này nhúng tay vàoMục đích của Tân Minh Lượng rất rõ ràng, chính là dùng cách này để làm giảm sút quyền lực của Lưu Vĩ Hồng, khiến hệ thống chính trị pháp luật hoàn toàn nằm trong tay y. Nhất cử nhất động của Lưu Vĩ Hồng đều phải nghe Tân Minh Lượng.Hạ Hàn rống cổ, cả giận nói:- Vậy thì sao? Cho dù chúng trở về cũng phải phá án theo lẽ công bằng. Ai dám bao che phần tử tội phạm thì kẻ đó chỉ có đường chết!Tiết Bác Vũ vẫn nhẹ nhàng lắc đầu. Nói thì như vậy, nhưng khi thật sự làm việc, có thể đơn giản như vậy sao? Hơn nữa, dưới sự dạy bảo và rèn luyện không ngừng của Lưu Vĩ Hồng, Tiết Bác Vũ hiện nay không còn là một chuyên gia chỉ biết phá án hình sự, đối với tình hình đấu tranh chính trị phức tạp, ông ta dần dần cũng hiểu biết . Tiết Bác Vũ vốn là người cực kỳ thông minh, một khi thoát khỏi việc nghiên cứu án hình sự, tiến đến nghiên cứu tinh thần đấu tranh chính trị, dù sao cũng không thể hoàn toàn không thu được bất cứ điều gì.Lưu Vĩ Hồng đến Cửu An mang theo mình một “nhiệm vụ chính trị”. Nếu bị Tân Minh Lượng ngăn chặn ở Cửu An, cho dù Lưu Vĩ Hồng muốn từ từ giải quyết, e là nhân vật lớn trong tỉnh này chưa chắc có đủ kiên nhẫn.Hạ Hàn đang nổi giận đùng đùng, điện thoại đi dộng của anh ta chợt reng lên.- A lô!Hạ Hà nhấn nút nghe, bực bội trả lời một tiếng vào điện thoại.- Lão Đại, là báo án giả. Bảo an bên đường Công nông là giả. Chúng ta chạy tới cũng không có chuyện gì cả. Con mẹ nó, lại có người quấy rối!Người gọi điện thoại đến dường như cũng mất bình tĩnh, nói chuyện với Chi đội trưởng Hạ mà cũng hùng hổ. Đúng là binh lính dưới trướng Hạ Hàn cũng không có mấy người nhã nhặn.- Khốn khiếp! Lại là ai quấy rối?Hạ Hàn giận tím mặt.- Không biết, đã hỏi ông chủ điện thoại công cộng, ông chủ nói cũng không biết người đó. Có lẽ lại là đám lưu manh.- Tôi biết rồi!- Lão Đại, vậy sau này phải làm sao? Nhận được báo án có phải để cảnh sát ra không?- Đương nhiên phải ra chứ? Chuyện này còn phải hỏi hả?- Nhưng cứ gây sự như vậy hoài, chúng ta sẽ mệt chết… Con mẹ nó, đúng là khốn khiếp mà!Hạ Hàn tức giận nói:- Vốn chúng bày ra mưu kế khốn khiếp này để làm chúng ta mệt. Nhận được điện thoại báo cảnh sát thì nhất định phải tới. Nếu chẳng may là thật thì sao? Nói ọi người biết, phải lanh lợi một chút, nếu bắt được tên báo án giả đó, coi tôi trừng trị nó.Bên kia điện thoại cũng bực dọc đáp lại một tiếng.Hai hàng chân mày của Tiết Bác Vũ nhướn cao:- Lại là báo án giả hả?- Đúng vậy, hôm nay đã là lần thứ ba. Nếu cứ như vậy, chi đội chúng tôi sẽ mệt chết, chuyện tuần tra bình thường không bảo đảm được. Bà nội nó, đúng là thứ khốn khiếp, thật là làm chúng ta tiêu hao lực lượng mà.Hạ Hàn hầm hừ nói.Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Hạ Hàn, ngồi xuống nghỉ một chút, uống chén trà rồi hãy nói. Dù có chuyện gì, nóng vội luôn làm không xong.Nói xong, Bí thư Lưu chỉ vào sô pha. Còn Bí thư Lưu cũng đã ngồi xuống đi văng, nâng chén trà nóng, uống rất ngon lành. Dường như sự tình trên cuộc họp không ảnh hưởng đến tâm trạng của Bí thư Lưu.Sau khi thành lập đại đội cảnh sát và đại đội cơ động, trị an xã hội thành phố Cửu An chuyển biến rât tốt đẹp. Ít nhất cũng đã lâu rồi không thấy cảnh xung đột đến chảy máu ngoài đường.Một số băng đảng lớn đã bắt buộc đám em út của mình không được gây ra chuyện lớn. Nhưng điều này cũng chẳng ý nghĩa gì, đám lưu manh cứ yên tĩnh như vậy. Thời gian gần đây, có người thường xuyên lợi dụng các trạm điện thoại công cộng đầu đường cuối ngõ để báo án giả. Điều động một tốp cảnh sát cơ động và cảnh sát tuần tra chạy đến hiện trường thì thấy sóng yên biển lặng.Chuyện như vậy, thỉnh thoảng xảy ra một hai lần thì cũng không có gì.Then chốt là tuần suất phát sinh cực cao, mỗi ngày vài lần. Như hôm nay đã xảy ra ba lần rồi, cũng khó trách Hạ Hàn giậm chân tức giận. Theo tính tình của Chi đội trưởng Hạ, có thể nào dễ dàng bỏ qua cho người chơi khăm anh ta?Bí thư Lưu lên tiếng, Hạ Hàn, Tiết Bác Vũ, An Tử Hiên đều ngồi xuống. Tiết Bác Vũ ngồi song song với Lưu Vĩ Hồng trên đi văng. Lưu Vĩ Hồng cầm thuốc trên bàn trà đưa cho bọn họ.- Bí thư, cứ chịu như vậy thì quá bị động. Chúng ta muốn nhanh thì bọn họ trì hoãn cho chậm. Chúng ta muốn tuần tra vũ trang thì chúng lại báo án giả.Tiết Bác Vũ châm một điếu thuốc, rít hai hơi, khá buồn bực nói.Lưu Vĩ Hồng chỉ cười không nói gì.Tình hình chung như thế, hắn sẽ không tùy tiện triển khai công tác cho cấp dưới, nhất là công tác nghiệp vụ. Bí thư Lưu không cho rằng mình là vạn năng, công tác nghiệp vụ, hẳn là mấy người Tiết Bác Vũ có nhiều cách hơn hắn.Hạ Hàn hút mấy điếu thuốc, đột nhiên nói:- Bí thư, Cục trưởng Tiết, tôi thấy chuyện báo án giả này thì tin tức nằm cả ở chỗ Bành Anh An. Tôi phải nói là rõ ràng nên bắt nó lại, dù sao chứng cứ cũng tạm rồi.Tiết Bác Vũ và An Tử Hiên đều sửng sốt, lập tức nhìn Lưu Vĩ Hồng. Bắt giữ Bành Anh An, không nghi ngờ gì, chính là bắt đầu “tổng tiến công”. Quyết tâm này phải do Lưu Vĩ Hồng thôi.Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, hỏi lại Tiết Bác Vũ:- Lão Tiết, anh cảm thấy sao?Tiết Bác Vũ không trả lời ngay, suy nghĩ cẩn thận một chút rối nói:- Nếu muốn bắt Bành Anh An, nhất định phải bắt luôn đám người Thẩm Vân Thiên và Phong Huống. Nếu không, chúng ta chỉ cần chạm vào Bành Anh An, đám Thẩm Vân Thiên và Phong Huống nhất định sẽ bỏ chạy.- Vậy thì bắt hết đi, đến lúc phải tận diệt rồi.Hạ Hàn vung tay, đầy khí khái nói.Băng đảng lưu manh trong thành phố Cửu An không ít, lớn nhỏ cũng phải mười băng. Trước mắt đã tiêu diệt được một băng lớn của Lại Thiên Hữu, còn băng nhỏ như ở Lý Gia Lĩnh thì có băng của Vương Phi và Thiệu Minh Chính, chỉ chiếm một phần nhỏ của đám lưu manh xã hội đen Cửu An. Thẩm Thiên Vân, Phong Huống và hai băng lớn khác mới là thế lực xã hội đen “nòng cốt” của Cửu An. Chỉ riêng thành viên chủ chốt cũng đã có đến ba bốn trăm tên. Nếu phải bắt hết chúng lại, thì rõ ràng là nhân sự Cục Công an thành phố không đủ. Tiết Bác Vũ lo lắng không phải không có lý. Trong lúc chưa chuẩn bị đầy đủ mà bắt Bành Anh An trước, đúng là bứt dây động rừng. Hai tên đầu lĩnh băng đảng lưu manh lớn là Thẩm Vân Thiên và Phong Huống vừa thấy không ổn đã vội chạy trốn, trốn tránh trên toàn quốc, muốn bắt chúng lại được, khó khăn rất lớn. Nếu chúng không chuồn đi, quyết đấu một phen cũng không phải có khả năng.Nhưng bên ngoài cơ bản đã thanh lý sạch sẽ, cũng đã tới thời khắc mấu chốt kiên quyết tấn công.Bành Anh An cũng vậy, Thẩm Thiên Vân cũng vậy, tóm lại là nhất định phải bắt sạch.Lưu Vĩ Hồng hơi trầm ngâm, nói:- Lão Tiết, đêm nay tôi mời khách. Anh triệu tập mấy thủ lĩnh của chi đội trị an và chi đội cảnh sát lại, đặt một phòng riêng trong khách sạn Ngân Yến. Cá nhân tôi mời khách.Câu cuối cùng bắt buộc phải nói rõ. Vì tất cả mọi người đều biết, Bí thư Lưu mời khách ăn cơm, nếu là của công thì ăn gì cũng không sao. Nếu cá nhân hắn mời thì khác hẳn, thức ăn đắt nhất, rượu đắt nhất, tóm lại là xa hoa thế nào cũng được, hoàn toàn không cần tiết kiệm tiền cho Bí thư Lưu.Hắn thật sự giàu có mà.Cũng chỉ có lúc cá nhân Bí thư Lưu mời khách mới có thể lộ ra vẻ mặt xa xỉ “con ông cháu cha” của hắn.Trên thực tế, Lưu Vĩ Hồng nhận chức ba tháng, gần như chưa từng mời khách bằng công quỹ.Tiết Bác Vũ sửng sốt, cảm thấy mệnh lệnh này của Bí thư Lưu rất lạ lùng. Bí thư Lưu mời thủ lĩnh chi đội trị an và chi đội cảnh sát dùng cơm thì không có gì lạ, chuyện này Lưu Vĩ Hồng cũng làm khá thường xuyên. Mấy lần Tiết Bác Vũ đến báo cáo công tác với Lưu Vĩ Hồng, nói chuyện một lúc đến giờ cơm thì Lưu Vĩ Hồng liền mời ông ta đi ăn.Có vợ giàu có thật tốt.Nhưng hiện giờ, thời điểm mời khách thì không đúng, địa điểm mời khách lại càng không đúng. Sao Bí thư Lưu lại muốn mời nọi người đến khách sạn Ngân Yến ăn cơm? Tin tức này lan ra ngoài, không biết sẽ gây ra ảnh hưởng xấu thế nào.Hóa ra Cục trưởng Lưu cũng giống đám người Thẩm Vân Thiên?Lưu Vĩ Hồng hiểu được tâm tư của Tiết Bác Vũ, cười cười nói:- Lão Tiết, sắp xếp đi.- Vâng.Tiết Bác Vũ không do dự nữa, gật đầu đồng ý.Rất nhiều mệnh lệnh của Bí thư Lưu, lúc nghe thì không hiểu ra sao cả, nhưng sau đó thì luôn chứng minh, Bí thư Lưu rất chính xác, dự đoán rất tốt. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn còn trẻ như vậy đã lên tới vị trí hôm nay.Đám người Tiết Bác Vũ hút mấy điếu thuốc, uống mấy ngụm trà trong phòng Lưu Vĩ Hồng. Thấy Bí thư Lưu không còn căn dặn gì nữa, liền đứng dậy, cáo từ đi ra. Sau khi Lưu Vĩ Hồng đứng dậy đi vào bàn làm việc, nhấc điện thoại lên gọi đi.- Xin chào, Bí thư Bùi, tôi là Lưu Vĩ Hồng.Nghe giọng điệu của Lưu Vĩ Hồng, cú điện thoại này là gọi cho Bí thư Đảng ủy Công An tỉnh ủy Bùi Võ Quân.