Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 904: Cô cứu không nổi Thẩm Vân ThiênNhóm dịch: PQTNguồn: metruyen Thế mà trong đầu Bí thư Lưu lúc này hiện ra, không ngờ lại là một câu danh ngôn kinh điển của inte đời sau, đây là có bao nhiêu thù hận vậy ta!Bởi vì Phạm Băng Phượng luôn miệng nói “tôi hận anh”Lưu Vĩ Hồng không ôm Phạm Băng Phượng, cũng không vội vã nổi giận tức giận, cứ thế ngồi ở sô pha, để mặc thân thể mềm mại của Phạm Băng Phượng cùng hắn càng lúc càng ép chặt hơn, gần như sắp thở không nổiPhạm Băng Phượng không nói "Tôi hận anh” nữa, chậm rãi di chuyển đôi môi mềm mại lướt qua trên gương mặt Lưu Vĩ Hồng, muốn tìm kiếm đôi môi của hắn.Lưu Vĩ Hồng hơi tự trấn tỉnh lại, hít sâu một hơi, thấp giọng nhưng lại vô cùng rõ ràng nói:- Băng Phượng, có một câu cô nhất định phải nghe cho rõ – cô cứu không nổi Thẩm Vân Thiên!Phạm Băng Phượng thân thể mềm mại nháy mắt đông cứng, đôi môi đang di chuyển cũng lập tức đứng hìnhLưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng thở dài, vươn hai tay, áp vào hai bên sườn dưới của Phạm Băng Phượng, hơi dùng sức, thân hình mềm nhẹ của Phạm Băng Phượng liền được nâng lên mà không tốn chút sức nào, sau đó nhẹ nhàng đặt ở sô pha. Lưu Vĩ Hồng lập tức đứng lên, rời khỏi đi văng, đứng ở một bên sô pha một người, nhìn Phạm Băng Phượng.Cũng không biết qua bao lâu, Phạm Băng Phượng mới đột nhiên tỉnh lại, chạm vào ánh mắt trong suốt của Lưu Vĩ Hồng, lập tức hạ giọng kinh hô một tiếng, cặp đùi đẹp lập tức khép lại, cả người đều co quắp trong sô pha, hoảng sợ vô cùng nhìn Lưu Vĩ Hồng, cả người không ngừng run rẩy, lắp bắp nói:- Anh… anh biết hết rồi ư? Sao anh lại biết?Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, xoay người đi rót một ly nước ấm, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Phạm Băng Phượng, sau đó ngồi xuống ghế sofa một người bên cạnh, nhìn Phạm Băng Phượng, hai hàng lông mày nhíu lại, nói:- Cô là em họ Thẩm Vân Thiên, tuy rằng rất bí mật, nhưng cũng không phải là không ai biết.Người biết được việc không nhiều, chủ yếu còn là cha mẹ Phạm Băng Phượng, cũng không ở thành phố Cửu An, mà ở Đại Ninh. Phạm Băng Phượng sau khi tốt nghiệp, được phân phối đến Đảng ủy Công an thành phố Cửu An, cũng rất ít người biết, người phía sau thúc đẩy chính là Thẩm Vân ThiênTuy nhiên chuyện này, có thể giấu diếm được người khác, lại không giấu được Thiệu Ngân Yến. Thiệu Ngân Yến theo Bành Anh An 6 năm, từng có một thời gian, rất được sủng ái, rất nhiều chuyện Bành Anh An cũng không giấu cô. Chỉ số thông minh của Bành Anh An, có thể nói là kém xa Thẩm Vân Thiên. Lai lịch Phạm Băng Phượng, chính do miệng Bành Anh An tiết lộ ra. Thiệu Ngân Yến biết được, chẳng khác nào Lưu Vĩ Hồng cũng biết.- Tôi…Phạm Băng Phượng kinh hoảng bất an nhìn Lưu Vĩ Hồng, toàn bộ cơ thể đều đang run rẩy.Lưu Vĩ Hồng lại châm một điếu thuốc, mắt nhìn Phạm Băng Phượng, thấp giọng nói:- Tôi chẳng những biết cô là em họ Thẩm Vân Thiên, còn biết chi phí lên đại học của cô, đều là Thẩm Vân Thiên chu cấp, anh ta cũng đã giúp đỡ gia đình cô rất nhiều… Băng Phượng, tri ân báo đáp là một loại mỹ đức, nhưng báo ân có rất nhiều phương thức. Cô không cần phải chọn phương thức này. Hơn nữa tôi có thể nói rõ với cô, phạm hành vi phạm tội của Thẩm Vân Thiên rất nghiêm trọng, không ai có thể cứu được anh ta. Cho dù cô hôm nay thành công, cô cũng không thể cứu được anh ta đâu.Giọng điệu Lưu Vĩ Hồng, vô cùng khẳng định.- Vì sao?Phạm Băng Phượng hỏi một câu máy móc, cô hiện tại, cơ bản không thể tư duy bình thường được. Xét đến cùng, cô vẫn là một cô gái chưa va chạm nhiều, bất chợt gặp phải tình cảnh này, hoảng hốt lo sợ là không thể tránh khỏiBởi vì, cô không hiểu đàn ông! Cô càng không hiểu tôi!Những lời này, Lưu Vĩ Hồng cũng không nói ra, chỉ có điều rít một ngụm khói, nhẹ nhàng lắc đầu.Nếu Phạm Băng Phượng hôm nay thành công, lên được giường Lưu Vĩ Hồng, Thẩm Vân Thiên càng phải chếtĐàn ông giống Lưu Vĩ Hồng như vậy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ bất cứ người nào tùy tiện uy hiếp mình. Phạm Băng Phượng càng được Lưu Vĩ Hồng yêu thích, Thẩm Vân Thiên sẽ càng nhanh chết. nguồn Kiêu hùng, và đàn ông bình thường là hai loại "Động vật" hoàn toàn khác nhauTrong thời gian ngắn, trong phòng rơi vào khoảng không yên lặng