Quan Gia Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính Chương 889: Sớm biết như thế, lúc trước sao còn làm? Nhóm dịch: PQT Nguồn: metruyen xem tại Thật ra, hiệu suất làm việc trong quan trường Cửu An khá cao. Cơm nước buổi trưa ở nhà khách Sở Thiên xong, Lưu Vĩ Hồng trở lại biệt thự số 15 đường Ngưu Giác nghỉ ngơi một lúc, còn chưa đến giờ đi làm, đã có hai cú điện thoại gọi đến. Cuộc gọi đầu tiên là của Tiết Bác Vũ. - Bí thư, có tin tốt. Cục Tài chính đã chuyển tiền đến rồi… Giọng nói của Tiết Bác Vũ trong điện thoại hơi kích động, không phải vì Cục Tài chính đã chuyển tiền mà vì thái độ và sự nhanh chóng khác thường của Cục tài chính. Hôm qua mới phản ánh với Lưu Vĩ Hồng về vấn đề này, còn cho rằng sẽ làm Lưu Vĩ Hồng đau đầu một trận. Không ngờ còn chưa hết một ngày, thái độ của Cục tài chính đã chuyển biến 180 độ. Cục trưởng Cục Tài chính thành phố đích thân gọi điện thoại xin lỗi Tiết Bác Vũ, lập tức chi kinh phí. Thật không biết Lưu Vĩ Hồng có bản lĩnh lớn như vậy. Chẳng lẽ thật sự là “người toàn năng”? Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: - Lão Tiết, tiền được cấp là tốt rồi, để các đồng chí an tâm công tác, các vấn đề chi viện hậu cần để tôi giải quyết. - Ha ha, Bí thư, quả là giỏi nha. Tiết Bác Vũ rất vui vẻ, cười ha hả. Ông chuyên làm nghiệp vụ, không hề thành thạo đấu tranh chính trị. Có những lời này của Lưu Vĩ Hồng thì tốt quá, an tâm phá án, làm đúng nghề của ông. Lưu Vĩ Hồng cười cười nói: - Lão Tiết, giờ phải giải quyết hai việc… - Dạ, xin Bí thư chỉ thị! - Việc thứ nhất, thả Lại Văn Siêu. Vốn chỉ cần tạm giam gã thôi, giam vài ngày cũng được rồi. - Hả? Tiết Bác Vũ hơi choáng. Ông đã đích thân thẩm vấn Lại Văn Siêu, tư liệu thu được khiến Tiết Bác Vũ phát hỏa. Làm hại đến lợi ích quốc gia, đến lợi ích của mấy trăm cán bộ công nhân viên của nhà máy phân hóa học như vậy, Tiết Bác Vũ cảm thấy tội ác của Lại Văn Siêu cũng không thua gì tên trùm lưu manh Lại Thiên Hữu. Chẳng qua Lại Thiên Hữu dùng dao giết người, còn Lại Văn Siêu dùng thủ đoạn để giết người, kết quả cũng không khác biệt gì mấy. Hơn nữa, Lại Văn Siêu cấu kết với côn đồ chém giết người dân thôn Long Hoa và nhân viên nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, cũng là tội hình sự nghiêm trọng. Sao Bí thư Lưu đột nhiên lại nói thả gã ra? - Bí thư, tên Lại Văn Siêu này đúng là đồ phá hoại, rất vô lại. Tiết Bác Vũ phản đối. Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói: - Tôi biết gã là đồ vô lại. Nhưng giờ chưa phải lúc xử gã. Lão Tiết, làm việc không thể nóng vội, cứ từ từ sẽ đến. Cơm ăn từng ngụm, đường đi từng bước. Vụ án lại Văn Siêu đã được truyền bá rộng rãi, có thể hoãn lại một lúc. Thời gian sau xử lý cũng không tổn thất gì lớn. Giờ chúng ta phải tập trung tinh lực, trước tiên tiêu diệt hoàn toàn thế lực ác ôn của bọn lưu manh. Đây là mục tiêu lớn nhất. Lưu Vĩ Hồng vốn không cần giải thích rõ ràng cho Tiết Bác Vũ như thế, chỉ cần bắt Tiết Bác Vũ phải thực thi mệnh lệnh là được, dù Tiết Bác Vũ không cam lòng cũng phải chấp hành mệnh lệnh. Nhưng trong cảm nhận của Lưu Vĩ Hồng, Tiết Bác Vũ khác người khác. Vì năng lực, phẩm chất đạo đức và lý lịch kinh nghiệm của Tiết Bác Vũ, Lưu Vĩ Hồng mong đợi ở ông rất nhiều. Tiết Bác Vũ phải từng bước hiểu biết “tinh hoa trong đấu tranh chính trị” mới được. Một phó Cục trưởng chỉ biết phá án khó có thể tiến lên một bước. Muốn làm một người trong chính trường, đầu tiên phải có mục tiêu rõ ràng, sau đó mới hướng đến mục tiêu này mà cố gắng, không để bất cứ sức tác động từ bên ngoài nào quấy nhiễu. Đối với hành trình ở Cửu An của chính mình, xác định mục tiêu ở từng giai đoạn như thế nào, trong lòng Lưu Vĩ Hồng rất rõ ràng. Cho đến giờ, đã sắp xếp đâu vào đấy, triển khai từng bước. Chỉ cần kiên trì là có thể đạt được mục tiêu. Đầu óc Tiết Bác Vũ không ngu ngốc, hơn nữa lại kính phục Lưu Vĩ Hồng, lập tức không còn nghi ngờ, nhưng vẫn tiếp tục xin chỉ thị: - Bí thư, vậy anh có muốn bố trí người theo dõi gã không, tránh cho gã chạy mất. Lưu Vĩ Hồng cười nói: - Tạm thời không cần thiết. Trong khoảng thời gian ngắn, gã sẽ không chạy mất. Anh lo gã sẽ chạy đến Hong Kong sao? Nếu gã muốn đi Hong Kong, đồ thối tha như gã cũng không cần làm cho nhân sự chúng ta phải khẩn trương, không nên lãng phí vì gã. - Dạ! Tiết Bác Vũ vội đáp. - Ngoài ra, vụ án của Vương Phi cũng hoãn lại, có thể điều động vài người trong tổ chuyên án đi làm án khác. Đương nhiên không thể thả người, còn phải để nó khai rõ tội trạng, tố giác những tên tội phạm khác. Chỉ cần nó tố giác nhiều tội phạm khác thì xem như nó đã lập công. Lưu Vĩ Hồng lại thuận miệng nói chuyện thứ hai. Lần này, Tiết Bác Vũ không hề giật mình, nói: - Được. Ha ha, Bí thư, anh đừng nói nữa, thằng nhóc Vương Phi này, trong bụng thật sự hối cải, lấy lời khai của nó, chứng cứ vụ án đều lấy rất dễ dàng. Không lâu sau chúng ta có thể tóm gọn và tuyên án công khai được rồi. Lưu Vĩ Hồng mỉm cưới nói: - Vậy thì tốt. Phần tử tội phạm cần phải trừng trị nghiêm khắc, chính sách của Đảng chúng ta cũng phải vận dụng đầy đủ. Sau khi đánh xong trận này thì trị an xã hội ở Cửu An không cần phải bận tâm nữa. Tiết Bác Vũ kính cẩn đáp “vâng”, hoàn toàn phục tùng. Vị thượng cấp trẻ tuổi này, đã luyện thành công phu đối với việc lợi dụng các mâu thuẫn. - Còn nữa, lão Tiết, tạm thời không thể thả mấy người dân thôn Long Hoa. Anh nhất định phải chú ý, phải thật sự bảo đảm được an toàn cho họ, cho họ ăn uống đầy đủ, không được để bọn họ uất ức. Tiết Bác Vũ đáp: - Xin Bí thư yên tâm. Mấy người Chu Ái Phú được giam riêng, không giam cùng những người khác, bảo đảm họ được ăn no. Chuyện này tôi đã sắp xếp xong rồi. - Ừ, vậy thì tốt rồi. Việc giải quyết nhà máy phân hóa học kia, sau này phải nhờ vào bọn họ. Tiết Bác Vũ lúc này mới hoàn toàn yên lòng. Lưu Vĩ Hồng quả nhiên không định bỏ qua vấn đề nhà máy phân hóa học, chỉ là thời gian có thay đổi thôi. Ngắt điện thoại với Tiết Bác Vũ không bao lâu, thì Tăng Lập Tường lại gọi điện thoại tới. - Xin chào, Bí thư Lưu phải không ạ? Tôi là Tăng Lập Tường… Trong điện thoại, Tăng Lập Tường vẫn cười ha hả, dường như y và Lưu Vĩ Hồng luôn là bạn tốt, chưa từng nảy sinh chuyện không vui. Khóe miệng Lưu Vĩ Hồng phác một tia mỉa mai, nói: - Viện trưởng Tăng, xin chào. Tăng Lập Tường cười ha hả, nói: - Ha ha, Bí thư Lưu, không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ? - Không có đâu, tôi đang chuẩn bị tới văn phòng. - À, không biết chiều nay Bí thư Lưu có thời gian không, tôi muốn báo cáo vài việc với Bí thư Lưu. Lưu Vĩ Hồng cười nói: - Viện trưởng Tăng không phải đang ở Kim Trúc sao? Sao quay về nhanh như vậy? Bên kia Tăng Lập Tường đã đỏ mặt, thầm nghiến răng nghiến lợi, miệng vẫn cười không ngớt: - Ha ha, bên Kim Trúc chỉ giải quyết một ít chuyện nhỏ. Hơn nữa, dù tình hình bên Kim Trúc có quan trọng thì cũng không quan trọng bằng nhận chỉ thị của lãnh đạo mà. Lưu Vĩ Hồng nói: - Vậy được, tôi cũng có vài việc muốn trao đổi với Viện trưởng Tăng. Lúc Lưu Vĩ Hồng đến trụ sở làm việc Thành ủy, Tăng Lập Tường đã chờ trong văn phòng Đảng ủy Công an, tán dóc với Phạm Băng Phượng và chị Kiều, cười ha ha khen Phạm Băng Phượng ngày càng xinh đẹp. Phạm Băng Phượng thản nhiên cười, thỉnh thoảng nhìn ra cửa. Rất nhanh, bóng dáng cao lớn của Lưu Vĩ Hồng đã đi đến. - Viện trưởng Tăng, Bí thư Lưu đến rồi. Phạm Băng Phượng bèn cười nói, trong vẻ tươi cười xen lẫn ý châm chọc. Phạm Băng Phượng cũng biết đến chuyện Viện Kiểm sát rút hết nhân sự tham gia, bắt Cục Công mang thủ tục bắt giữ về. Kết quả là Tăng Lập Tường phải mau chóng chạy tới. Sớm biết như thế, sao lúc trước còn làm? Bí thư Lưu cũng quá lợi hại, chỉ yên lặng, đã trị được mấy tên hò hét om sòm thành kẻ biết vâng lời. Thật không biết đầu óc hắn lớn bao nhiêu, sao khác hẳn những người cùng lứa thế? Tăng Lập Tường là hạng người nào, ý châm chọc của Phạm Băng Phượng cho dù được che giấu rất khéo nhưng sao qua được mắt y? Trong nhất thời, sắc mặt của Viện trưởng Tăng hơi ửng đỏ, thầm oán hận. Xem ra, trong mắt các cô gái trẻ, công tử bột vĩnh viễn được hoan nghênh. Một người đàn ông, chỉ cần còn trẻ, cũng hơi đẹp trai, luôn dễ dàng nhận được sự thiên vị của các cô gái. Dù Viện trưởng Tăng cũng rất tuấn tú, nhưng năm tháng không buông tha bất cứ ai, một lão mặt trắng thì mức độ được hoan nghênh sẽ kém hơn một chút. Lập tức, Tăng Lập Tường bèn đứng dậy, bước nhanh đến đón, cười ha hả nói: - Bí thư, đến rồi. Lưu Vĩ Hồng chủ động bắt tay Tăng Lập Tường, mỉm cười nói: - Để Viện trưởng Tăng đợi lâu, thật ngại quá. - Ha ha, xem Bí thư nói kìa, chờ lãnh đạo cũng nên mà… - Viện trưởng Tăng khách sáo rồi, mời vào trong! Lưu Vĩ Hồng mời Tăng Lập Tường vào văn phòng, ngồi xuống sô pha đãi khách. Trình Viễn mang trà lên cho hai vị lãnh đạo. - Viện trưởng Tăng, chuyện bên Kim Trúc giải quyết xong rồi chứ? Lưu Vĩ Hồng rút thuốc đưa cho Tăng Lập Tường, cười hỏi. Tăng Lập Tường vội đưa hai tay nhận lấy, lại tự châm lửa cho Lưu Vĩ Hồng, đáp: - Đã giải quyết xong rồi ạ, chỉ là vấn đề nhỏ. Lúc này, công việc ở thành phố vẫn quan trọng hơn. Lưu Vĩ Hồng nói: - Nhà giam thứ năm dường như là ở huyện Kim Trúc phải không? Tăng Lập Tường hơi sửng sốt, không biết sao bỗng dưng Lưu Vĩ Hồng lại quan tâm đến nhà giam thứ năm, nhưng cũng đáp ngay: - Dạ đúng, Bí thư Lưu, nhà giam thứ năm là ở huyện Kim Trúc. Lưu Vĩ Hồng gận gật đầu. Tăng Lập Tường quan sát nét mặt của Lưu Vĩ Hồng, hỏi dò: - Bí thư Lưu, chỉ thị sáng nay của anh, tôi đã suy xét cẩn thận, cảm thấy chỉ thị của Bí thư rất anh minh. Trước mắt, toàn bộ thành phố đều tiến hành trừng trị nghiêm khắc, nhân sự trong Viện Kiểm sát chúng tôi cũng hơi căng thẳng. Nhưng nhất định phải phối hợp với Cục Công an và tòa án, đánh xong trận chiến lớn này. Còn chuyện nhân sự có căng thẳng thì tôi sẽ cố hết sức điều chỉnh nội bộ. Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: - Viện trưởng Tăng, Viện Kiểm sát có quyết tâm như thế, tôi rất vui mừng. Tăng Lập Tường vội vàng nói: - Nên làm mà, nên làm mà. Trừng trị tội phạm làm trái pháp luật là chức trách của Viện Kiểm sát chúng tôi. Khi tôi trở về sẽ mở một cuộc họp, sắp xếp cho xong, tranh thủ phái được nhiều nhân sự tham gia, phối hợp với các đồng chí Công an, mau chóng xử lý, kết án bọn chúng, đẩy đến một cao trào mới. Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu.