Quan Gia Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính Chương 881: Không thấy quan tài không rơi lệ Nhóm dịch: PQT Nguồn: metruyen - Bí thư Lưu, tôi thật sự là thương nhân Hồng Kông Lại Văn Siêu ngược lại cũng không tranh chấp, trốn tránh ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng, hàm hồ nói Vừa rồi khi ở cùng với đám người Tân Minh Lượng, Điền Bảo Sơn, Lại Văn Siêu rất lên mặt, thật sự bày ra bộ dáng ông chủ lớn, chỉ thiếu chút nói “tiếng phổ thông của người Hồng Kông” rồi. Dù sao người thương gia Hồng Kông như gã, không phải chính tông, tiếng phổ thông của người Hồng Kông cũng không phải ai cũng biết nói. Lại Văn Siêu cùng lắm cũng chỉ có thể nói vài câu “tiếng phổ thông của người Cửu An”, không bằng giấu cái dốt đi cho rồi Hiện giờ thấy Lưu Vĩ Hồng căn bản không nể mặt của đám người Tân Minh Lượng, Điền Bảo Sơn, ở trước mặt của Tân Minh Lượng, Điền Bảo Sơn, bắt gã lại. Đám người Tân Minh Lượng, Điền Bảo Sơn ai cũng không có cách nào khác, Lại Văn Siêu tất nhiên là cảm thấy khiếp, cũng không dám lên giọng nữa. Nhưng vẫn là kiên trì thân phận thương nhân Hồng Kông của gã, đây là “bùa hộ mệnh” duy nhất của gã - Tôi biết, có lẽ ông thật sự có một thân phận cư dân Hồng Kông, nhưng vậy thì làm sao? Muốn xử lý ông, chỉ là chuyện của một câu nói. Trước kia ông là công nhân của nhà máy phân hóa học, biểu hiện thế nào, mọi người đều rõ như ban ngày. Nhà máy phân hóa học thay đổi chế độ xã hội, nhận thầu, bán ra, trong đó rốt cuộc có nội tình gì, ông cho rằng mọi người đều là thằng ngốc, thật sự nhìn không ra sao? Tôi giam ông lại trước, ngày mai để cho cục công an cùng viện kiểm sát tham gia điều tra. Mấy trò của ông, che giấu được ai chứ? Lại Văn Siêu, nói rõ với ông, hôm nay nếu như ông không lập công chuộc tội, chỉ cần cho tôi điều tra ra vấn đề của ông, không xử bắn ông cũng cho ông ngồi tù mọt gông. Chuyện khác không nói, chỉ là chuyện giữa ông và Lại Thiên Hữu bọn chúng cấu kết, chém chết, chém bị thương bao nhiêu người? Chỉ điều này thì đủ giết chết cái đầu của ông rồi! Ông biết điều một chút! Lưu Vĩ Hồng một tiếng quát lạnh. Lại Văn Siêu cả người run lên, sắc mặt như tro tàn, hạ giọng nói: - Cục trưởng Lưu, cục trưởng Lưu, mọi chuyện dễ thương lượng, tôi… Chỉ cần hôm nay anh tha cho tôi, tôi nhất định báo đáp! Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng liếc nhìn gã một cái, lập tức xoay đầu nói với Tiết Bác Vũ: - Lão Tiết, mệnh lệnh bộ đội, làm tốt chuẩn bị tiến công. Phần tử phạm tội trong tòa nhà văn phòng còn có những người của nhà máy phân hóa học đều là một phe, toàn bộ là chó săn của Lại Văn Siêu và Lại Thiên Hữu. Nói với mọi người, giết vào đó, hễ là có gan chống lại lệnh bắt, giết chết hết! Ngoài ra thông báo cho Lạc Vũ Thần, triệu tập lại xạ thủ hạng nhất của bộ đội, chiếm vị trí bắn có lợi, một khi đám lưu manh không chịu đựng được, từ bên trong kèm con tin ra ngoài thì bắn chết bọn chúng! - Dạ! Kiên quyết phục tùng mệnh lệnh! Tiết Bác Vũ hai chân chạm vào nhau, nghiêm cúi chào, lập tức ra ngoài cửa - Lưu... Bí thư Lưu, chờ một chút.., Tôi, tôi muốn đi làm công tác… Lại Văn Siêu vội vàng gọi, mồ hôi lạnh trút xuống giống như thác nước Hạ Hàn giơ tay gõ một cái trên đầu gã, nói: - Khốn khiếp, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, không thấy quan tài không rơi lệ! Khoảng một giờ sau, ba mươi mấy thành viên lưu manh dựa vào nơi hiểm yếu chống lại ở bên trong trụ sở làm việc, dưới sự dẫn đầu của một gã đàn ông gầy gò khoảng 40 tuổi, hai tay ôm đầu, từ trong trụ sở làm việc đi ra - Không được nhúc nhích! Đều ngồi xổm xuống! Lập tức hơn mười họng súng tối om chỉ thẳng phía trước, chỉ trên đầu bọn chúng - Đều còng lại, mang đi! Tiết Bác Vũ vung tay lên, thét ra lệnh nói. Khi một đám lưu manh du côn bị còng ngược hai tay, áp giải từ trong nhà máy phân hóa học đi ra, dân làng của thôn Long Hoa vang lên tiếng hoan hô và vỗ tay long trời lở đất - Bí thư Lưu, giỏi lắm… - Cục công an, giỏi lắm… Đám dân làng lớn tiếng la lên, tiếng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt vô cùng. Lúc này, Chu Ái Phú và ba dân làng trẻ tuổi, tiến lên trước, nói với Lưu Vĩ Hồng: - Bí thư Lưu, chúng tôi đầu thú! Nói xong, vươn hai tay ra. Tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô ở hiện trường như thủy triều bỗng nhiên dừng lại, đám dân làng đều vô cùng chú ý mà nhìn bên này, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng và hoảng loạn Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nhẹ nhàng phất phất tay. Lập tức liền có mấy cảnh sát lên trước, còng tay của đám người Chu Ái Phú - Bí thư Lưu, không thể bắt họ, họ là người tốt… - Đúng, không thể bắt, họ là người tốt... Chốc lát, trong đám dân làng vây xem phát ra từng đợt tiếng gọi ầm ỉ, lại bắt đầu vọt lên phía trước. Nhưng rất rõ ràng, bước chân cũng có chút chần chừ Lưu Vĩ Hồng nhìn Chu Ái Phú một cái Chu Ái Phú lập tức giơ hai tay lên cao, lớn tiếng kêu lên: - Các bà con, hãy nghe tôi nói, xin hãy nghe tôi nói mấy câu... Đám dân làng xao động lại dừng bước, duỗi dài cổ nhìn Bí thư chi bộ Chu đang bị còng tay - Các bà con, tôi... Chúng tôi là tự nguyện đầu thú với cục công an, chúng tôi tụ chúng gây sự, vi phạm pháp luật, đều phải chịu xử phạt. Các bà con, mọi người đừng lo lắng, Bí thư Lưu đã nói qua, sẽ đảm bảo an toàn nhân thân cho chúng tôi, mọi người đều về đi. Chuyện này, cục công an sẽ xử lý tốt Chu Ái Phú la lớn, cổ họng hơi khàn khàn - Bí thư chi bộ Chu… - Cẩu Thặng, đừng đi, đi rồi sẽ không trở về được… Lại có mấy dân làng quát to lên, hiển nhiên vẫn là không tin tưởng lãnh đạo của thành phố. Một năm nay, vì chuyện của nhà máy phân hóa học, các lãnh đạo quả thật đã làm tổn thương những dân làng này rồi… Lưu Vĩ Hồng giơ hai tay lên cao, nhẹ nhàng đè xuống Dân làng ầm ầm lại bình tĩnh xuống, đối với vị bí thư Lưu này, cách nhìn của các dân làng tất nhiên rất khác - Các bà con, tôi là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố, cục trưởng công an. Chuyện hôm nay, đều do tôi xử lý. Chu Ái Phú vừa mới nói rồi, mấy người bọn họ tụ chúng gây rối, đã trái với pháp luật, phải bị xử phạt. Trước pháp luật, người người bình đẳng. Nhưng mà, mọi người cũng có thể yên tâm, tôi cam đoan với mọi người, thành phố nhất định sẽ công bằng công chính mà xử lý vấn đề này, tuyệt đối sẽ không vu oan cho Chu Ái Phú bọn họ. Hơn nữa, tôi lấy nhân cách cam đoan, nhất định sẽ bảo đảm an toàn nhân thân cho họ. Mọi người đều yên tâm đi! Lưu Vĩ Hồng cao giọng nói. - Các bà con, đều trở về đi, chúng tôi tin tưởng Bí thư Lưu. Đều trở về đi, không có việc gì... Chu Ái Phú đi theo la lớn, trong hốc mắt ướt ướt, có nước mắt muốn chảy ra, Chu Ái Phú cố gắng nhịn xuống. Y biết, lúc này không thể khóc! - Các bà con, còn có một chuyện, cũng phải nói rõ ràng với mọi người. Từ hôm nay trở đi, nhà máy phân hóa học Thanh Sơn tạm thời niêm phong. Ở thành phố sẽ toàn diện điều tra vấn đề của nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, sau khi điều tra rõ, nhất định sẽ ọi người một giải thích hài lòng. Trong khoảng thời gian này, xin các bà con tự động phối hợp, ai cũng không cho tiến vào nhà máy phân hóa học, chúng tôi sẽ phái nhân viên công an trông coi nơi này. Lưu Vĩ Hồng lại cao giọng nói. Các dân làng đều yên lặng gật đầu, nhiều người già và phụ nữ bắt đầu lau nước mắt, dường như thật sự không đành lòng để đám người Chu Ái Phú bị mang đi, nhưng cũng không tiến lên trước nữa Lưu Vĩ Hồng lập tức hạ giọng nói mấy câu với Tiết Bác Vũ, Tiết Bác Vũ gật gật đầu, quay đầu chỉ bảo một gã cảnh sát, chắc là cho anh ta đi xử lý thủ tục công việc niêm phong nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, giữ lại nhân viên tương ứng trông coi nhà xưởng Tranh cãi giữa nhà máy phân hóa học Thanh Sơn và cán bộ công nhân viên chức, cụ thể nội tình, Lưu Vĩ Hồng còn chưa rõ lắm, nhưng căn cứ lẽ thường phân tích, trong đó chắc chắn liên quan tới số tiền rất lớn. Nói thật, đối với “thương gia Hồng Kông” như Lại Văn Siêu, Lưu Vĩ Hồng không tin được. Chuyện giống như vậy lấy danh nghĩa doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ xã hội, quan thương cấu kết, biến thành tài sản quốc gia ngầm chiếm đoạt, Lưu Vĩ Hồng không biết đã nghe nói qua bao nhiêu lần rồi. Ở thế kỷ 21, gần như chỉ cần mở inte, tùy tiện kích một cái thì có thể tìm thấy rất nhiều tin tức đưa tin giống như vậy Việc này đề cập đến sắp xếp và lối thoát của hơn một ngàn công nhân viên chức, tuyệt đối không thể qua loa. Lại Văn Siêu không thể trông cậy, cuối cùng cũng sẽ rơi trên đầu của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, trước mắt phải tận khả năng bảo vệ tốt cho tài sản của nhà máy phân hóa học Thanh Sơn - Mang hết về cục đi! Lưu Vĩ Hồng vung tay lên, mấy cảnh sát đưa đám người Lại Văn Siêu, Lại Thiên Hữu, Chu Ái Phú áp giải lên xe cảnh sát Lại Văn Siêu trước khi lên xe, đưa ánh mắt cầu cứu với Điền Bảo Sơn Điền Bảo Sơn bất chấp kiêng kị, bước nhanh tiến lên, đi đến bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, trên mặt cố gắng gượng cười, hơi hơi khom lưng, hạ giọng nói: - Bí thư Lưu, hiện tại vấn đề giải quyết viên mãn, Lại Văn Siêu có phải được thả hay không? Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn Điền Bảo Sơn một cái, hơi có vẻ kinh ngạc nói: - Chủ tịch thành phố Điền, Lại Văn Siêu là gây trở ngại công vụ, phải áp dụng biện pháp nhất định với ông ta Ông tưởng là đang đóng phim sao? Điền Bảo Sơn trong lòng rất hận! Chỉ có điều lúc này, lại không thể không cúi đầu. Khiến Lại Văn Siêu rơi vào trong tay Lưu Vĩ Hồng, mạo hiểm này thực sự quá lớn. Giữa y và Lại Văn Siêu, rốt cuộc có gút mắc gì, bản thân y biết rõ. Nhà máy phân hóa học Thanh Sơn rốt cuộc có mưu mẹo gì, y càng biết rõ. Lại Văn Siêu mà bị cục công an bắt đi, muốn nghênh ngang đi ra, sợ là khó khăn. Lưu Vĩ Hồng cũng không phải là Bành Tông Minh! Điền Bảo Sơn cưỡng chế lửa giận trong lòng, tiếp tục cười nói: - Bí thư Lưu, mặc kệ nói như thế nào, ông chủ Lại cũng là khách mà bên Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi đã mời đến, thương nhân Hồng Kông, chúng ta nhất định phải chú ý ảnh hưởng mới được… Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, nói chúng ta bắt giữ thương nhân Hồng Kông đến đầu tư, sau này sẽ không có ai dám đến đầu tư nữa rồi. Bí thư Lưu, cũng mong cơ quan Đảng ủy công an phối hợp một chút với công tác của Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi Lưu Vĩ Hồng hơi trầm ngâm, nói: - Chủ tịch thành phố Điền, công tác thu hút đầu tư của Ủy ban nhân dân thành phố, cơ quan Đảng ủy công an là nhất định sẽ phối hợp. Cơ quan Đảng ủy công an là vì cải cách mở cửa và xây dựng kinh tế hộ giá hộ tống thôi. Tuy nhiên, Phó Chủ tịch thành phố Điền, anh cũng thấy đấy, hiện tại thả người, chỉ sợ không được. Các dân làng đều đang nhìn, nếu gây ầm ĩ thì không dễ xong việc. Chờ tới thành phố rồi nói đi! Lưu Vĩ Hồng vừa rồi lớn tiếng quát Điền Bảo Sơn, thậm chí nói muốn bắt y lại, chỉ là tình huống khẩn cấp, không thể không làm vậy Hiện giờ tình thế cơ bản bình ổn, mặt nạ giả vờ giả vịt trong quan trường, tự nhiên phải tháo xuống. Tiếp tục lớn tiếng quát Điền Bảo Sơn thì không hợp lý Điền Bảo Sơn vừa nghe, cũng thật là bất đắc dĩ, đành phải liên tục gật đầu với Lưu Vĩ Hồng, hạ giọng nói: - Được, được, chờ tới thành phố, mong Bí thư Lưu thông cảm nhiều hơn Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Bên kia Tân Minh Lượng buồn bực “hừ” một tiếng, xanh mặt, lên thẳng xe chuyên dụng của ông, vung tay lên, xe Audi vang lên tiếng còi, bay nhanh chạy về hướng nội thành. Các lãnh đạo thành phố Vương Thì Hằng, Lục Mặc, cũng không vui, vẻ mặt ngượng ngùng lên xe, trong nháy mắt, các lãnh đạo chủ chốt của thành phố liền đi hết sạch Nhìn quốc lộ bụi mù cuồn cuộn, Lưu Vĩ Hồng hai mắt hơi hơi nhíu lại, khóe miệng hiện lên một chút cười khổ. Hôm nay xem như đều đắc tội hết những người này rồi!