Quan Gia Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính Chương 879: Đây là nguyên tắc! Nhóm dịch: PQT Nguồn: metruyen Lưu Vĩ Hồng giương hai hàng lông mày lên, nói khẽ: - Bí thư Tân! Tân Minh Lượng hoàn toàn đã bị lửa giận thiêu cháy hết đầu óc, hoàn toàn mất đi khả năng phán đoán chính xác, tất nhiên Lưu Vĩ Hồng sẽ không nghe lời ông ta. Nhưng tình hình đã như thế này thì khó thể khuyên giải gì được. Nhưng những lời nói này của Tân Minh Lượng lại chọc giận toàn bộ người thôn Long Hoa đang đứng đây. Những người dân trong thôn vốn đứng xa xa xem náo nhiệt, lập tức sấn đến, miệng la hét, tinh thần quần chúng dâng lên mãnh liệt. Mấy người Chu Ái Phú vội lùi lại hai bước, nắm thật chặt vũ khí trong tay, cả đám trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào Tân Minh Lượng. Người thanh niên trong thôn đang cầm lao trong tay kia cũng không còn sợ gì nữa, hét lên với Chu Ái Phú: - Anh Cẩu Thặng, bọn họ không nói lý lẽ. Chúng ta không nên trông cậy vào họ nữa, cứ xông vào đi, đánh chết hết bọn lưu manh! Cùng lắm là mạng đền mạng thôi! Nếu chết thì mọi người cùng chết! Lời của anh ta liền được mọi người ủng hộ, đám dân trong thôn đều hét lớn: - Đúng, xông vào đi, cho chúng nó chết hết! - Cẩu Thặng, các anh giết hết đám lưu manh này đi, nếu bị xử bắn thì tất cả người dân trong thôn cùng bị xử bắn! - Cẩu Thặng, chúng tôi ủng hộ các anh! Cẩu Thặng hẳn là tên tục của Chu Ái Phú, cũng khá kỳ lạ. Những người dân trong thôn lúc này đã thêm phần kích động, liền bước nhanh về phía trước, chen chúc áp sát đến hàng rào các cảnh sát nhân dân và cảnh sát có vũ trang, đã có xảy ra xung đột riêng lẻ. Tình thế này không thể khống chế ngay được. Từ xa, mười mấy người dân trẻ tuổi cường tráng trong thôn đang nâng một vật đen nhánh gì đó, đi nhanh tới. Nhìn qua vật đó dường như là một cái vòn tròn lớn bằng đồng, có giá đỡ. Tiết Bác Vũ nheo mắt, giật mình kinh hãi, kề sát vào tay Lưu Vĩ Hồng nói: - Bí thư, đấy là giá súng, chính là thổ pháo, trang bị hỏa dược để rèn sắt… Mấy thôn dân đó đúng là mang thổ pháo tới. Chỉ cần quả pháo này nổ một phát, cho dù có người thương vong hay không thì tính chất sự việc sẽ hoàn toàn thay đổi. Sự kiện quần chúng, còn đụng tới vũ khí, còn gì hơn được nữa? Bị đám thôn dân giật dây, Chu Ái Phú cũng hoàn toàn mất hết lý trí, vung tay lên, lớn tiếng hét: - Đi, đi theo tôi vào trong, phải giết chết hết đám lưu manh này! Muốn xử bắn thì xử bắn! Lúc này y vung tay hò hét, đám thôn dân không ai phản đối, lập tức gào thét, muốn cùng y xông vào nhà máy. Lại Văn Siêu tức giận quát to, nói: - Bí thư Tân, mau cho người bắt họ lại, bọn họ… bọn họ muốn giết người kìa… Trong mấy tên lưu manh bị nhốt trong ký túc xá, chẳng những có em họ gã là Lại Thiên Hữu, mà còn có thư ký của gã, cũng bị vây bên trong. - Đứng yên cả cho tôi! Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên hét lớn như sấm dậy. Hắn tập võ từ nhỏ, tuổi trẻ cường tráng, khí lực tràn trề, hét to một tiếng cũng khiến màng nhĩ của những nhân viên đứng gần đó bị ảnh hưởng, đánh bạt cả âm thanh tranh cãi ầm ĩ ở hiện trường. Đám người Chu Ái Phú ngẩn ra, lập tức dừng bước, quay đầu lại, rất nhiều ánh mắt tập trung trên mặt Lưu Vĩ Hồng. - Hạ Hàn, bắt gã lại! Lưu Vĩ Hồng đưa tay chỉ vào Lại Văn Siêu, thét một tiếng. - Dạ! Hạ Hàn lớn tiếng đáp, bước nhanh tới, xoay cánh tay của Lại Văn Siêu. Động tác của Tiết Bác Vũ cũng không hề chậm chạp, lập tức lấy cái còng đeo bên hông ra, “cụp” một phát, đã trói ngược hai tay Lại Văn Siêu ra phía sau lưng. Giai đoạn hiện tại vô cùng kỳ lạ. Tiết Bác Vũ vốn là phó Cục trưởng Cục Công an thành phố, lại mang theo súng tùy thân và còng, tự giác cho rằng mình là một nhân viên chiến đấu. - Các anh…các anh làm gì thế? Sao lại bắt tôi? Lại Văn Siêu bất ngờ, không kịp đề phòng, không kịp có bất cứ hành động phản ứng nào đã bị trói hai tay, đầu bị kẹp chặt trong hai bàn tay to lớn của Hạ Hàn. Lại Văn Siêu liều mạng giãy dụa, hổn hển kêu gào. Lưu Vĩ Hồng quát: - Câm miệng! Anh gây trở ngại cho công vụ, giờ chính thức bắt giam anh! Những chuyện có liên quan đến vấn đề của anh thì sẽ từ từ điều tra. Phó Chủ tịch thành phố Điền Bảo Sơn hoảng kinh, vội vàng nói: - Bí thư Lưu, chuyện này… Lại tiên sinh là thương nhân Hong Kong… Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng nói: - Mặc kệ gã là ai, gã gây trở ngại công vụ thì tôi bắt gã. Hơn nữa, nhà máy phân hóa học Thanh Sơn xảy ra vụ xung đột này thì gã không thể trốn tránh trách nhiệm. Tất cả mọi chuyện phát sinh hôm nay đều phải truy cứu trách nhiệm của gã. Điền Bảo Sơn nuốt một ngụm nước miếng, vô cùng oán hận, trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, lại nói với Tân Minh Lượng: - Bí thư Tân, không thể làm càn như vậy chứ? Thành phố chúng ta rất khó khăn mới có một thương nhân Hong Kong đến… Tân Minh Lượng đang định mở miệng thì Lưu Vĩ Hồng đã xoay người lại hét lên: - Tất cả các cảnh sát công an và chiến sĩ cảnh sát vũ trang, nghe lệnh của tôi, lui về phía sau mười bước, họng súng hướng lên trời! Các cảnh sát công an và chiến sĩ cảnh sát vũ trang lập tức chấp hành mệnh lệnh, lui về phía sau mười bước, họng súng hướng lên trời. Đám thôn dân lại tràn lên, chen chúc với với chiến sĩ cảnh sát, còn mười mấy thôn dân nâng thổ pháo cũng đã áp sát vào, chuẩn bị tấn công mạnh mẽ. Tân Minh Lượng cả giận nói: - Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, anh đang làm gì đó? Những tên này đều là côn đồ, tôi ra lệnh cho anh lập tức bắt giữ tất cả bọn họ! Vẫn còn coi trời bằng vung sao! Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn ông ta, lạnh lùng nói: - Bí thư Tân, bọn họ không phải là côn đồ, họ là quần chúng nhân dân. Cảnh sát nhân dân và quân đội nhân dân là con em của họ, quyết không cho phép đối xử với dân của mình như thế! Đây là nguyên tắc! - Hả? Tân Minh Lượng chỉ tay vào Lưu Vĩ Hồng, tức giận đến không nói nên lời. Đám người Chu Ái Phú nhìn cảnh tượng này, nhất thời sững sờ, không biết phải làm thế nào cho phải. - Chu Ái Phú, tôi là Cục trưởng Công an thành phố Lưu Vĩ Hồng. Hiện tại tôi muốn nói chuyện với anh một chút. Lưu Vĩ Hồng nhìn Chu Ái Phú, trầm giọng nói. - Anh là Cục trưởng Công an? Chu Ái Phú kinh ngạc hỏi lại. thật sự nhìn Lưu Vĩ Hồng còn rất trẻ, có thể không lớn hơn Chu Ái Phú, mặc chế phục cảnh sát, đám người Chu Ái Phú tất nhiên cho rằng hắn là một nhân viên cảnh sát bình thường. Không ai nghĩ ra hắn chính là Cục trưởng Công an. Những người dân này tất nhiên không có mấy người hiểu được ký hiệu của quân hàm cảnh sát. - Phải, tôi là Cục trưởng Công an. Chuyện ở đây tôi sẽ xử lý. Tôi cam đoan với anh, sẽ bắt tất cả những tên lưu manh đã làm thương tổn người dân trong thôn kia. Nhưng các anh phải buông vũ khí xuống, chấp nhận giải quyết. Chu Ái Phú, tôi nhắc anh, hành vi của các anh là vi phạm pháp luật, nếu còn khư khư cố chấp, gây ra hậu quả nghiêm trọng thì sẽ bị trừng trị nghiêm khắc. Lưu Vĩ Hồng nói lớn với Chu Ái Phú. Chu Ái Phú hơi kích động, kêu lên: - Cục trưởng Lưu, tôi có thể bị trừng trị, nhưng cấp trên ở thành phố phải giải quyết vấn đề cho chúng tôi. Phải trả cho chúng tôi tiền bồi thường, tiền chữa bệnh. Còn không, cho dù anh bắt hết chúng tôi, chúng tôi cũng không phục! - Đương nhiên, tôi cam đoan! Lưu Vĩ Hồng trầm giọng đáp. Chu Ái Phú hơi do dự. Người trẻ tuổi cầm lao nói: - Anh Cẩu Thặng, không thể tin lời của bọn họ được… Họ cùng một giuộc với nhau! - Chúng tôi không cùng một giuộc với họ! Lưu Vĩ Hồng quả quyết nói. - Chẳng lẽ anh không nhìn thấy, tôi đã bắt Lại Văn Siêu, chính là ông chủ đã nợ các anh tiền? Các anh yên tâm, chính quyền Cửu An vẫn là chính nhân dân, vẫn còn nhân dân dưới bầu trời này. Ban ngày thì không tối được. Tiền của các anh không được thiếu một xu nào! Chu Ái Phú lưỡng lự hỏi: - Anh… anh có thể giải quyết thật sao? Thật là sẽ bắt hết bọn lưu manh này lại chứ? Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười nói: - Điểm này các anh có thể hoàn toàn yên tâm. Tôi đã sớm muốn bắt bọn chúng rồi. Hôm nay thật khéo, chúng tụ tập cả một chỗ, không thể tốt hơn. Giờ các anh buông vũ khí xuống, tránh ra, tôi lập tức bắt người. - Không, chúng tôi không buông vũ khí! Chờ đến khi anh bắt hết đám lưu manh đó thì chúng tôi sẽ chịu phục! Không đợi Chu Ái Phú trả lời, người thanh niên cầm lao lại nói tiếp. Chu Ái Phú lập tức nói: - Đúng vậy Cục trưởng Lưu, đúng là như vậy. Anh bắt hết đám lưu manh này lại, chúng tôi sẽ hạ vũ khí. - Được, quyết định như vậy! Lưu Vĩ Hồng không hề do dự, bằng lòng ngay. - Bí thư Tân, vậy thật không công bằng. Bọn họ không phải lưu manh, mà là nhân viên bảo vệ của nhà máy phân hóa học…. Nghe xong “giao dịch” giữa Lưu Vĩ Hồng và Chu Ái Phú, Lại Văn Siêu lại vùng vẫy hét lên. Hạ Hàn giận dữ, hung hăng siết lấy cổ gã, nghiến răng nghiến lợi quát: - Câm cái miệng lại cho bố mày. Còn sủa bậy nữa bố sẽ giết chết mày! Khốn khiếp! Lưu Vĩ Hồng quát: - Hạ Hàn, giải gã đi, đừng cho gã ở đây mê hoặc lòng người. - Dạ! Hạ Hàn cao giọng trả lời, hung hăng xô Lại Văn Siêu, phẩy tay, có hai người cảnh sát áp giải Lại Văn Siêu đi. Lại Văn Siêu vẫn cố sức giãy dụa, không ngừng la hét. Sắc mặt Điền Bảo Sơn xanh mét, nói với Tân Minh Lượng: - Bí thư Tân, không thể làm càn như vậy, sẽ có chuyện đó. - Điền Bảo Sơn! Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng quát một tiếng, hai mắt quét qua, sáng như điện. - Nếu anh còn ở trong này cản trở công vụ, tôi cũng bắt anh lại. Anh muốn thấy nhiều người như vậy gặp chuyện không may sao? - Anh… Điền Bảo Sơn cũng tức giận đến không nói nên lời, trong ánh mắt oán hận nhìn Lưu Vĩ Hồng thoáng chút ý hoảng sợ. Thằng con ông cháu cha hoành hành không sợ gì ai này, nếu làm không được chắc chắn là sẽ cho người bắt anh ta lại. Vì tình hình như thế, Lưu Vĩ Hồng phải “dao sắc chặt đay rối”, không được có nửa điểm chần chừ. Nếu không, không khống chế được cảm xúc của người dân thôn Long Hoa và hàng trăm cảnh sát công an và chiến sĩ cảnh sát có vũ trang đang súng vác vai, đạn lên nòng, một khi xảy ra xung đột, thiết nghĩ hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Đám quan lại giả mù sa mưa kia, trước mắt hoàn toàn không ra gì. Sắc mặt Tân Minh Lượng lúc xanh lúc trắng, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản Lưu Vĩ Hồng. Xem ra sau khi phát được cơn giận thì Tân Minh Lượng dần dần khôi phục lý trí, biết rằng trong tình huống này không thể hành động theo cảm tính. - Chu Ái Phú, anh lập tức nói người dân trong thôn rời khỏi nhà máy! Lưu Vĩ Hồng chuyển sang Chu Ái Phú, quát lớn. Chu Ái Phú cắn chặt răng nói: - Được. Anh chờ một chút, tôi sẽ nói họ đi ra. Nói xong, Chu Ái Phú liền dẫn theo hai ba mươi người đàn ông đứng cạnh cửa vào nhà máy. Rất nhanh chóng, cả trăm người đàn ông bên trong nhà máy liền vây lại, dường như đang thương lượng điều gì, vì khoảng cách khá xa nên không nghe rõ. Bên này, Lưu Vĩ Hồng bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh cho Tiết Bác Vũ và Lưu Bân. Khoảng sau mười phút, các thôn dân trong nhà máy, dưới sự dẫn dắt của Chu Ái Phú bước ra khỏi cửa, nhưng không giải tán, cũng không buông vũ khí, nhìn qua bên này một cách cảnh giác, dường như vẫn còn nghi ngờ. - Hành động! Lưu Vĩ Hồng vung tay lên. Tiết Bác Vũ và Lưu Bân lập tức dẫn đầu đội cảnh sát hình sự và đại đội chiến sĩ cảnh sát vũ trang, chạy vọt vào nhà máy phân hóa học.