Quan GiaTác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính-----oo0oo-----Chương 797: Lựa chọn quy củ hay là lựa chọn chính nghĩa?Nhóm dịch: PQTSưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.euNghiêm Như Bồi bị nghẹn lạiY thật không ngờ Lưu Vĩ Hồng sẽ hỏi như vậy.Bởi vì, đây là tư duy của dân chúng điển hình, không phải tư duy của cán bộ lãnh đạo. Không biết bắt đầu từ khi nào, cán bộ lãnh đạo của chúng ta suy xét vấn đề hoàn toàn thay đổi rồi, khác với người bình thường. Theo quần chúng là chính đáng, theo cán bộ là chuyện lạ, mà theo cán bộ là hiện tượng rất bình thường, thì theo quần chúng sẽ trở thành “bại não”Vụ án Ngũ Bách Đạt bị làm hại, theo dân chúng mà nói, cục công an thị xã Hạo Dương làm một chút cũng không sai. Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, suýt chút đánh chết người, hãm hiếp vợ người ta, còn không nên bắt? Mặc kệ gã là người ở đâu, phạm tội thì nên bắt lại! Cùng một chuyện, cách nhìn của các cán bộ lại hoàn toàn tương phản. Đám người Thiệu Minh Chính có phải nên bắt nên giết, khoan hãy quản gã, nhưng không nên là cục công an thị xã Hạo Dương mấy ông đến bắt ngườiNhư vậy còn không lộn xộn sao?Trong quan trường, quy củ không thể loạn.Loạn rồi, quyền lực cán bộ nên có sẽ không còn, đang hưởng thụ đặc quyền cũng mất luôn.Ai dám loạn quy củ, người đó chính là “kẻ thù chung”, khiến nhiều người tức giận.Bọn cán bộ xưng hình thức suy nghĩ kỳ lạ này là “trí tuệ chính trị”Nghiêm Như Bồi không lường trước một con cháu nhà cách mạng chính tông như Lưu Vĩ Hồng, Bí thư Thị ủy, lại không có giác ngộ như vậy, thiếu sót “trí tuệ chính trị” như vậy. Nhưng trí tuệ này, lại không thể công khai, công khai còn phải “thi hành chính sách ân huệ”, còn phải chú ý nhu cầu của quần chúngCho nên Nghiêm Như Bồi bị nghẹn rất lợi hại. Thật lâu sau, mới ngượng ngập cười nói:- Bí thư Lưu, cũng không phải nói lãnh đạo sở tỉnh không quan tâm tình thế trị an xã hội của Cửu An, chúng ta nên tin tưởng đồng chí của Cửu An, bọn họ chắc chắn có thể làm tốt công tác chức trách của mình- Vậy thì không hẳn!Lưu Vĩ Hồng không hề khách khí mà cãi lại- Vụ án này của Ngũ Bách Đạt, tham dự bạo hành, không chỉ có 4 người Thiệu Minh Chính, căn cứ miêu tả của người bị hại và tài liệu thú nhận của đám người Thiệu Minh Chính, vụ án này chí ít còn có 5 người tham dự. Cục công an thị xã Hạo Dương hơn 1 tháng trước đã gửi ra công hàm chính thức hỗ trợ điều tra, cho tới nay mới thôi, không có hồi âm gì. Chẳng lẽ vụ án này không phải xảy ra tại thị xã Cửu An? Bọn họ một chút trách nhiệm cũng không có? Phần tử phạm tội bọn họ không đi bắt, suốt ngày tố cáo cục công an thị xã Hạo Dương của chúng ta, nói qui củ, là đạo lý gì? Rốt cuộc là qui củ quan trọng, hay là an toàn tài sản sinh mạng của quần chúng nhân dân quan trọng hơn? Giám đốc sở Nghiêm, ông ở quận Giang Đông chỉnh đốn trị an xã hội, từng có nhiều qui củ và kiêng kỵ như vậy sao?Nói xong, cơn tức của Bí thư Lưu lại trào lênNghiêm Như Bồi thở dài, nói:- Bí thư Lưu, có một số việc, không phải đơn giản như vậy. Nói thật với cậu, tôi lúc trước ở quận Giang Đông cũng là đầy ngập nhiệt huyết, cũng quả thật lấy được một ít thành tích. Nhưng cuối cùng... Ha hả, lại thành cái đích ọi người chỉ trích, chán nản trở về sở tỉnhNghiêm Như Bồi nói như vậy, cũng coi như là lời tâm huyết. Thấy Lưu Vĩ Hồng thẳng thắn thành khẩn với y, nói chuyện không cất giấu, Nghiêm Như Bồi cũng liền đi thẳng vào vấn đề. Lưu Vĩ Hồng tuổi còn trẻ có thể làm được Bí thư Thị ủy, chỉ sợ không chỉ đánh chiêu bài lớn trong nhà. Một số sự tích liên quan đến Lưu Vĩ Hồng, Nghiêm Như Bồi cũng là nghe nói qua, nói như thế nào cũng phải có chút bản lĩnh thực. Xem ra vị Bí thư Thị ủy trẻ tuổi này không phải khuyết thiếu “trí tuệ chính trị” mà là lựa chọn giữa “qui củ quan trường” và công bình chính nghĩaLưu Vĩ Hồng trầm mặc một chút, nói:- Giám đốc sở Nghiêm, hiện ông có rảnh không? Nếu có, tôi muốn cùng ông đi gặp một ngườiNghiêm Như Bồi lập tức cảnh giác, chần chừ hỏi:- Gặp một người?- Đúng. Chúng ta cùng đi xem người bị hại của vụ án này, Liên Tiểu Mai!Nghiêm Như Bồi ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu.Hai người cùng đi ra khách sạn truyện copy từ Lưu Vĩ Hồng nói:- Giám đốc sở Nghiêm, thời gian còn sớm, chúng ta cùng nhau đi bộ qua đó đi, nội thành Hạo Dương không lớn, đi bộ khoản mười hai mươi phút, thuận tiện xem cảnh đêm của Hạo Dương, thế nào?Nghiêm Như Bồi mỉm cười nói:- Được, mọi thứ đều theo dặn dò của Bí thư Lưu, tôi là khách tùy theo sắp xếp của chủ nhàNghiêm Như Bồi khoảng 40 tuổi, dáng người rất là tiêu chuẩn, không có mập lên, càng không có bụng tướng quân, có thể thấy cũng thường xuyên rèn luyện cơ thể. Đi bộ khoảng một tiếng, đối với y mà nói, không thành vấn đềMột vị Phó giám đốc sở Công an, một vị Bí thư Thị ủy, liền đi bộ như vậy, đi trên đường lớn của Hạo DươngKhách sạn Hạo Dương và trụ sở Thị ủy Hạo Dương ở sát cạnh nhau, thuộc về mảnh đất bên cạnh của khu thành nội cũ. Điều này cũng nhất trí với quỹ tích phát triển của toàn bộ thành thị. Trước giải phóng, Hạo Dương vẫn chưa thành huyện, mà là một thị trấn của huyện Lâm Khánh. Huyện Lâm Khánh lúc bấy giờ lớn hơn khu vực quản hạt hiện tại nhiều. Sau giải phóng, Hạo Dương chính thức xây huyện, xét thấy thành nội cũ quá chật chội, trụ sở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện liền xây tại mảnh đất bên cạnh của thành nội cũ, cũng gián tiếp kéo theo phát triển thành thịCho nên từ khách sạn Hạo Dương đi ra, đường phố tương đối rộng lớn so với phố cũ, tuy nhiên không thể so sánh với thành nội mớiLưu Vĩ Hồng dẫn theo Nghiêm Như Bồi đi đến thành nội cũ, thuận miệng giải thích:- Cả nhà Ngũ Bách Đạt đều là cư dân phố cũ.Mấy năm nay làm ăn lời chút tiền, chuẩn bị xây nhà mới. Nhưng cả nhà đại ca của ông ấy, còn ở lại thành nội cũ. Cháu trai và cháu dâu của ông cũng ở đâyNghiêm Như Bồi gật gật đầu.Đường phố tuy rằng không phải rất rộng lớn, nhưng bằng phẳng, hai bên đường đều trồng cây xanh, xây dựng dải phân cách có trồng cây xanh, đèn đường sánh rọi, cửa hàng ở hai bên, đèn nê ông rực rỡ, trên đường phố dòng người qua lại, rất náo nhiệt, thỉnh thoảng có thể thấy cảnh sát tuần tra đi quaNghiêm Như Bồi nói:- Bí thư Lưu, trước kia tôi từng đến Hạo Dương một lần, vài năm rồi chăng- Thay đổi trong vài năm qua, thật sự rất lớnLưu Vĩ Hồng nói:- Thời đại luôn tiến bộNghiêm Như Bồi lại hơi hơi vuốt cằm. Lưu Vĩ Hồng thật ra cũng không kể công. Ví dụ như cảnh sát tuần tra này, khu hành chính cấp huyện của toàn tỉnh, thị xã Hạo Dương có thể là duy nhất thực hiện chế độ cảnh sát tuần tra. Đã nói sau khi Lưu Vĩ Hồng đến nhậm chức, tình hình trị an của thị xã Hạo Dương được chuyển biến tốt, quả nhiên là có nguyên nhân. Đối với thế lực lưu manh tiến hành nghiêm khắc đả kích, lại kiên trì chế độ cảnh sát tuần tra, trị an nếu làm không tốt mới là chuyện lạ- Bí thư Lưu, chế độ cảnh sát tuần tra, phải tăng thêm không ít chi tiêu tài chính chăng?Vừa đi, Nghiêm Như Bồi lại hỏi. Năm xưa y cũng định ở quận Giang Đông làm cảnh sát tuần tra, Ủy ban nhân dân quận lấy lý do tài chính khẩn trương đã từ chối rồi. Hiện tại thấy Hạo Dương thật sự làm được, Nghiêm Như Bồi liền hỏi như vậyLưu Vĩ Hồng nói:- Nội thành Hạo Dương không lớn, hơn 100 cảnh sát tuần tra là đủ rồi, chi tiêu cũng không phải quá lớn. Khoản tiền này là nên tiêu. Hàng năm tiêu xài một hai triệu, thì có thể có hiệu quả mà làm cho phần tử phạm tội kinh sợ, làm tốt trị an thành nội, coi như rất có lời.- Ha hả, là như vậyHai người vừa đi vừa tán gẫu, dần dần đường phố hẹp lại, do đường xi măng biến thành đường đá thạch anh, xem qua cũng rất lâu đời rồi. Nhưng đường phố vẫn bằng phẳng, hai bên đèn đường cũng rất sáng. Đây là khi Lưu Vĩ Hồng mới đảm nhiệm Chủ tịch thành phố, liền thực hiện cải tạo thành nội cũ. Đường xá, thoát nước, hệ thống chiếu sáng đều được cải thiện rất lớnLưu Vĩ Hồng đối với toàn bộ nội thành, mặc kệ là thành nội mới hay là thành nội cũ, đều rõ như lòng bàn tay. Vài phút sau, rẽ vào một con hẻm nhỏ, vẫn là mặt đường đá thạch anh, nhưng chật hẹp hơn rất nhiều, nhiều lắm chỉ có thể ba bốn người cùng sóng vai mà đi.Nhưng, vẫn là có đèn đường.Đây cũng là yêu cầu rõ ràng của Lưu Vĩ Hồng đối với hệ thống xây dựng đô thị, nội thành phát triển đến đâu, đèn đường sẽ tiến đến đó. Có hệ thống chiếu sáng công cộng hoàn thiện, không để lại góc chết, cũng có thể có hiệu quả giảm thiểu xảy ra vụ án trị án. Dù sao ở nơi sáng sủa, tâm lý của phần tử phạm tội sẽ có chút lo sợ, gây án cũng không phải không kiêng nể gì.Nghiêm Như Bồi tán thưởng nói:- Bí thư Lưu, công trình quản lí thành phố này thật sự làm rất tốtLưu Vĩ Hồng nói:- Cũng chính là bổn phận mà thôi. Kỳ thật rất nhiều chuyện, thật sự chứng thực xuống, cũng không phiền toái. Mấu chốt là có chịu đi làm hay khôngNghiêm Như Bồi yên lặng gật đầu.ở trong ngỏ hẽm tiến vào khoảng ba bốn chục mét, đi tới trước một khuôn viên nhỏ được xây bằng đá thạch anh, Lưu Vĩ Hồng dừng bước, nhẹ nhàng gõ cánh cửa gỗ- Ai vậy?Chỉ chốc lát, trong sân truyền đến tiếng bước chân và một thanh âm già nua- Thầy Ngũ, là tôi, Lưu Vĩ HồngLưu Vĩ Hồng rất hòa khí đápTiếng bước chân rõ ràng nhanh hơn, lập tức cánh cửa gỗ liền mở ra, một ông cụ khoảng 50 tuổi xuất hiện ngoài cửa, kinh ngạc nói:- Ôi, thật là Bí thư Lưu, xin chào xin chào… Bí thư Lưu, mời vào- Thầy Ngũ, xin chào. Đây là một người bạn của tôi, họ Nghiêm, từ Đại Ninh đến, cùng tôi đến xemLưu Vĩ Hồng thuận miệng giới thiệt Nghiêm Như Bồi với thầy Ngũ, nhưng lại che giấu thân phận của y. Tất nhiên là sợ sau khi thầy Ngũ biết được Nghiêm Như Bồi là Phó giám đốc sở Công an tỉnh, cầu xin y “giải oan”. Hôm nay Lưu Vĩ Hồng mời Nghiêm Như Bồi lại đây, là “cải trang vi hành”, không phải muốn khiến y xấu hổ khó chịu- Lão Nghiêm, đây chính là đại ca của Ngũ Bách Đạt, thầy Ngũ. Thầy Ngũ hiện tại đã về hưu rồi, trước kia là giáo viên của trường tiểu học dân chủLưu Vĩ Hồng lại đơn giản giới thiệu ông cụ trước mắt- Xin chào, thầy NgũNghiêm Như Bồi vội vàng vươn tay ra- Xin chào xin chào, lãnh đạo Nghiêm, mời vào, vào nhà ngồi, vào nhà ngồi…Thầy Ngũ rất khách khí, nhưng nhìn ra được, ông là miễn cưỡng cười vui. Anh em bị đánh trọng thương, đến nay còn đang nằm viện, con trai cũng bị đánh trọng thương, con dâu bị người ta hãm hiếp, một chữ “thảm” là được sao? Thầy Ngũ coi như là rất kiên cường, đổi lại người khác chỉ sợ đã suy sụp từ lâuĐây là một cái sân kiểu cũ, kiến trúc thời đại dân quốc điển hình, mái ngói đá nền thạch anh. Trong sân rất tối, còn không sáng bằng ngoài đường, mặt đất trong sân lại gồ ghề không bằng phẳngThầy Ngũ dẫn dắt hai vị khách quý đi vào trong nhà.Cửa phòng đẩy ra, một cô bé vốn đang chơi đùa bị giật mình, khẩn trương trốn đến bên cạnh một phụ nữ lớn tuổi, kéo ống quần của bà, hiếu kỳ quan sát người khách. Cô bé khoảng ba bốn tuổi, dáng vẻ đáng thương. Người phụ nữ đó ngơ ngẩn ngồi trên chiếc ghế dựa, phờ phạc, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, mới miễn cưỡng gượng cười, đỡ vào cái bàn trước mặt, từ từ đứng dậy- Bí thư Lưu đến rồi…Người phụ nữ lớn tuổi chào hỏi Lưu Vĩ Hồng, hơi thở rất suy yếuTuy nhiên nhìn ra được, bà đối với Lưu Vĩ Hồng rất quen thuộc, hiển nhiên Lưu Vĩ Hồng từng đến nhà bà không chỉ một lần