So với Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường đang hỉ hỉ hả hả với những tập tiền dày cộp, Diệp Văn Trí chẳng thấy thoải mái.Ông ta trở lại phòng liền gọi điện thoại cho Vân Hán Dân. Diệp Văn Trí và Vân Hán Dân tình cảm cũng không sâu nặng đến mức có thể tùy ý gọi điện cho Vân Hán Dân lúc mười một giờ đêm.Tuy nhiên, tình hình hôm nay lại đặc biệt khác, Diệp Văn Trí không thể không gọi điện thoại. Nếu không sau này Vân Hán Dân thuận miệng hỏi, Diệp Văn Trí không biết trả lời thế nào.May mà Vân Hán Dân chưa đi nghỉ, vẫn nghe điện thoại của ông ta.- Bộ trưởng Vân, xin chào, tôi là Diệp Văn Trí.Diệp Văn Trí rất tôn trọng phép tắc, xưng danh của mình.Vân Hán Dân hơi kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì lớn, liền khách khí nói:- Xin chào, Bí thư Văn Trí.Hai nhà có qua lại nhưng chủ yếu là Vân lão gia và Diệp lão gia qua lại, thêm nữa hai người nam bắc xa xôi, ngoại trừ hỏi thăm ngày lễ tết, ngày thường cũng không phải thường xuyên gặp gỡ, có lẽ vì thế nên không gắn bó.- Sếp Vân, tôi có một chuyện cần báo cáo.- Ha ha, Bí thư Văn khách khí rồi, mời nói.Vân Hán Dân thực tại không nghĩ đến việc Vũ Thường nghỉ việc đến thành phố Giang Khẩu buôn bán, cũng không hề nói với gia đình. Vân Hán Dân cũng đang tức giận, cha với con mà chẳng hề liên lạc gì.Lúc này Diệp Văn Trí lại gọi điện báo cáo, Vân Hán Dân rất kinh ngạc.- Là như vậy, Bộ trưởng Vân, tôi vừa mới gặp Vũ Thường.- Vũ Thường đến chỗ anh sao?Vân Hán Dân kinh ngạc.Diệp Văn Trí vô cùng ngạc nhiên, chẳng lẽ Vũ Thường đến Lĩnh Nam mà Vân Hán Dân không biết? Tuy nhiên, lúc này không phải thời điểm tốt để hỏi rõ mọi chuyện, từ đầu đến cuối đem chuyện xảy ra hôm nay nói với Vân Hán Dân.Vân Hán Dân giận tím mặt.Cha con giận nhau là một chuyện, nhưng con gái của chính mình ở bên ngoài suýt nữa bị một tên khốn khiếp ức hiếp lại là một việc khác. Thêm nữa, lúc này nhà họ Vân không được tốt lắm, tính cách của Vũ Thường lại càng không ổn.Thậm chí con chó con mèo cũng có thể đến cửa bắt nạt sao?- Có chuyện này sao? Đồng chí Văn Trí, Bí thư huyện ủy sao lại thế? Con của ông ta là con trời sao?Vân Hán Dân nổi giận đùng đùng, xưng hô với Diệp Văn Trí cũng thay đổi, gọi là đồng chí Văn Trí.- Bộ trưởng Vân bớt giận, tôi đã nghiêm túc phê bình vị Bí thư huyện ủy đó. Lúc đó những người đó cũng không biết thân phận của Vũ Thường, hơn nữa Lưu Vĩ Hồng cũng rất lợi hại, đánh cho bọn chúng chạy hết, tên cầm đầu bị đánh ngất xỉu hai lần, sau đó có công an đến. Bộ trưởng Vân yên tâm, hiện Vũ Thường và Lưu Vĩ Hồng đều rất an toàn.Diệp Văn Trí biết Vân Hán Dân sẽ rất tức giận, đã chuẩn bị tâm lý từ trước, không chút hoang mang bình tình giải thích.- Lưu Vĩ Hồng? Cậu nhóc thứ hai của nhà họ Lưu? Anh nói Vũ Thường ở cùng một chỗ với hắn?Ban nãy Vân Hán Dân tức giận, chưa từng để ý đến những gì Diệp Văn Trí nói, giờ nghe Diệp Văn Trí nói một lần nữa đến tên Lưu Vĩ Hồng, Vân Hán Dân mới khôi phục lại tinh thần.Diệp Văn Trí hơi bối rối, ông ta không ngờ việc Vũ Thường và Lưu Vĩ Hồng ở cùng một chỗ lại khiến Vân Hán Dân không vui. Dù sao ông ta không phải là cán bộ ở Bắc Kinh, không hiểu về những bất hòa của các gia đình quyền thế ở đó, càng không biết chuyện Vũ Thường và Hạ Cạnh Cường đã có hôn ước. Còn tưởng rằng Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường là một đôi.Hiện tại nghe giọng điệu của Vân Hán Dân, chuyện này nghe có vẻ như còn nghiêm trọng hơn cả việc Diêm Trị Hải bắt nạt Vũ Thường.- Đúng vậy, Bộ trưởng Vân, Vũ Thường đúng là đang ở cùng con trai của Đoàn trưởng Lưu Quân.…Vân Hán Dân ở đầu dây bên kia một hồi nói không ra tiếng.Vũ Thường và Lưu Vĩ Hồng tình cảm thanh mai trúc mã, Vân Hán Dân hiểu rất rõ. Trước kia hai người là hàng xóm, nhà họ Vũ và nhà họ Lưu quan hệ đi lại cũng khá gần, ấn tượng với Lưu Thành Gia cũng không tồi, nhưng Lưu Thành Gia không giống với Lưu Thành Thắng, chỉ là một quân nhân đơn thuần. Tuy nhiên Vân Hán Dân không có cảm tình với Lưu Vĩ Hồng. Người này ở thủ đô có tiếng là ăn chơi trác táng. Khi còn học trung học, không an phận, không thể so sánh với con thứ hai nhà họ Hạ là Hạ Vi Cường.Trong mắt Vân Hán Dân, Lưu Vĩ Hồng đến xách giày cũng không xứng, còn dám có ý với con gái mình.Tuy nhiên, cho dù Vân Hán Dân giận đến phát điên nhưng trong điện thoại cũng không tỏ thái độ gì với Diệp Văn Trí. Chuyện như vậy, tất nhiên không thể để Diệp Văn Trí biết. Cái gọi là "việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết" là thế. Hơn nữa, Diệp Văn Trí gọi cuộc điện thoại này cũng là có thiện ý, Vân Hán Dân không thể tức giận không đúng người, sẽ sinh ra điều không tốt.- Ha ha, an toàn là tốt rồi. Bí thư Văn Trí, cám ơn anh.Vân Hán Dân trong nháy mắt chế ngự cơn giận của mình, thay đổi giọng điệu nói.Diệp Văn Trí trong lòng có chút thắc mắc, hỏi dò:- Bộ trưởng Vân, Vũ Thường lần này đi xuống miền nam, có bàn bạc với cả nhà không?Câu này tất yếu là muốn hỏi rõ ràng. Với quan hệ của hai ông cụ, cùng với địa vị hiện nay của nhà họ Vân ở Bắc Kinh, Vũ Thường tới thành phố Giang Khẩu thì Diệp Văn Trí nhất định phải giúp đỡ. Nhưng nếu là Vũ Thường trốn nhà đi thì đừng phải nói. Không cần cố gắng giúp đỡ, ngược lại sẽ làm cho Vân Hán Dân không thoải mái, sẽ bị tội gì?Vân Hán Dân hơi trầm ngâm một chút, nói:- Con bé Vũ Thường này, tính cách khá mạnh mẽ, độc lập. Ý của tôi muốn con bé ở cơ quan làm việc tốt, yên ổn. Nhưng chính nó lại không có cùng suy nghĩ, hiện tại nhà nước khuyến khích phát triển kinh tế, phải để nó ra ngoài va chạm một lần, chúng tôi cũng ủng hộ. Còn cần Bí thư Văn Trí quan tâm đến con bé nhiền hơn. Người trẻ tuổi không suy nghĩ được nhiều.Vân Hán Dân nói những lời này, cũng là không có cách nào khác. Với tính cách của con gái mình, Vân Hán Dân cũng biết rất rõ. Đừng nhìn Vũ Thường bình thường là cô gái ngoan hiền, không cãi lại cha mẹ, một khi ngang bướng lên, có chín con trâu kéo cũng không lại. Vân Hán Dân đến nay vẫn không hiểu được, Hạ Cạnh Cường có điểm gì không tốt mà không nhận được tình cảm của Vũ Thường.Nhưng Vũ Thường đã nghỉ làm không lương đi thành phố Giang Khẩu, Vân Hán Dân cũng chỉ có thể nhờ Diệp Văn Trí quan tâm hơn. Cũng là không thể để con gái vất vả ở bên ngoài. Mà Vũ Thường lăn lộn ở thành phố Giang Khẩu không làm ra trò gì, cũng mất mặt nhà họ Vân.Vân Hán Dân là một người rất sĩ diện.Vân Hán Dân có thái độ này, Diệp Văn Trí an tâm, khẽ cười nói:- Bộ trưởng Vân yên tâm, tôi đã nhìn Vũ Thường lớn lên, cô ấy nếu đã tới thành phố Giang Khẩu, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức.Ngày lễ tết, bình thường Diệp Văn Trí đều về Bắc Kinh hỏi thăm Vân Hán Dân một chút, trước kia cũng có gặp Vũ Thường lúc nhỏ, câu "nhìn lớn lên" cũng có thể nói được.Vân Hán Dân cũng không để ý việc này, cười nói:- Vậy là phiền Bí thư Văn Trí quan tâm nhiều hơn. Khi nào tới Bắc Kinh, nhất định phải gọi điện cho tôi, tôi gặp mặt anh để cảm ơn.- Ha ha, Bộ trưởng Vân quá khách sáo rồi, đây là việc tôi phải làm mà.Diệp Văn Trí cũng vội vàng khách sáo nói vài câu.Bên trong phòng Vũ Thường, Diêm Quốc Anh vừa mới đi không lâu, Vũ Thường đang ngẩn người với một đống tiền, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Vũ Thường cảm thấy lạ, còn có người gọi điện đến phòng khách sạn sao.-Dạ, xin chào…Cha?Vũ Thường vừa cầm lấy tai nghe nói hai câu, liền trợn mắt kinh ngạc.Vân Hán Dân lúc này gọi điện thoại đến, thực sự không tưởng tượng được.-Vũ Thường, con sao thế? Không nói một tiếng đã đến Giang Khẩu?Vân Hán Dân trong điện thoại nổi giận đùng đùng, nói nhanh, vẻ nghiêm nghị.Vũ Thường lập tức cứng họng, nói:- Cha, là ai bảo với cha thế?- Việc này con đừng quan tâm. Cha hỏi con, con rốt cuộc nghĩ như thế nào?Vũ Thường nói:- Còn có thể nghĩ như thế nào? Chính là đến Giang Khẩu một chuyến, nếu thích hợp thì kinh doanh ở đây…- Con đã làm kinh doanh sao? Thứ nhất con không có kinh nghiệm, thứ hai con không có vốn. Con cho là việc buôn bán dễ dàng như vậy sao?Vân Hán Dân tức giận đến cực độ, trong điện thoại quát to hỏi:- Như hôm nay đó, con thiếu chút nữa còn không bảo đảm được an toàn cho mình. Vũ Thường ạ, con rất tùy tiện, làm cha rất thất vọng.Vũ Thường cắn môi, không nói gì, nước mắt rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp.- Còn nữa, Lưu Vĩ Hồng là như thế nào? Nó không phải đi làm ở tỉnh Sở Nam sao? Sao lại đi cùng con? Cùng đi Giang Khẩu?Đây mới là câu mà Vân Hán Dân muốn hỏi. Vũ Thường nghỉ làm không lương đi buôn bán, Vân Hán Dân không tức giận. Lúc này ở Bắc Kinh, việc con cháu các gia đình quyền quý đi buôn bán không ít, coi như là theo xu hướng đi. Vũ Thường lại là con gái, Vân Hán Dân cũng không trông cậy việc cô kế thừa truyền thống chính trị của nhà họ Vân. Nhưng cô không nên đi cùng Lưu Vĩ Hồng, nếu để Hạ Cạnh Cường biết, không biết sẽ gây ra hiểu lầm thế nào đây.- Nó sợ trên đường con đi không an toàn nên đưa con đến Giang Khẩu.- Hừ, nó thật là một người tốt nhỉ. Không an toàn? Cha thấy nó mới là một nhân tố không an toàn. Tiếng tăm của nó ở Bắc Kinh còn chưa đủ lớn sao? Con sao lại đi cùng nó?Vân Hán Dân đúng là rất tỏ vẻ khinh thường Lưu Vĩ Hồng.Việc này cũng không thể hoàn toàn trách Vân Hán Dân. Thật sự danh tiếng của Lưu Vĩ Hồng không được tốt lắm.- Cha, dù như thế nào, cha cũng không được nói như thế với bạn của con.Vũ Thường mặc kệ, cãi lại cha mình, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ không đồng ý.- Bạn bè? Nó như thế cũng có thể gọi là bạn? Con đừng quên, con và Cạnh Cường đã đính hôn, con không thèm để ý đến thanh danh, nhưng cha phải để ý.Vũ Thường tức giận, Vân Hán Dân càng tức giận thêm.Vũ Thường nhướng mày, nói:- Cha, Vĩ Hồng như thế nào? Cha luôn miệng nói ai ai cũng có thể kiên trì chịu đựng, ai là người thiếu niên có tài có đức, con muốn hỏi, bọn họ có viết được bài văn như vậy không? Nhà họ Vân chúng ta nếu có một người như vậy, sao hiện tại lại ở vào thế bị động?Những lời này lập tức đánh trúng điểm yếu của Vân Hán Dân, đến mức một lúc lâu sau không nói ra lời. "Tút tút" điện thoại bị cắt.Vũ Thường nắm tai nghe tiếng kêu "tút tút" mà ngẩn người. Text được lấy tại Truyện FULLTrong lòng Lưu Vĩ Hồng rất thương, nhẹ nhàng cầm đôi tay mềm mại nhỏ bé của Vũ Thường, nói nhỏ:- Đừng lo. Đường dài mới biết ngựa hay, rất nhiều chuyện đều có thể thay đổi.