Quan Gia

Chương 772: Phong cảnh Hạo Giang

Quan GiaTác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính-----oo0oo-----Chương 772: Phong cảnh Hạo GiangNhóm dịch: PQTSưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.euKhu Hạo Giang nằm ở phía Đông bắc Thị xã Hạo Dương, tiếp giáp với Khu Đông Viên. Nhưng so với địa thế của Khu Đông Viên hoàn toàn khác nhau. Khu Đông Viên là một khu đồng bằng của toàn bộ Hạo Dương. Các ruộng tốt nhất của Thị xã Hạo Dương đều nằm ở khu này, sau đó chầm chậm lên cao ở địa thế đông bắc. Toàn bộ Khu Hạo Giang đều là địa hình đồi núi, mọi người ở đồng bằng khi tới nơi này, cảm giác chính là đi vào vùng núi non trung trùng điệp điệp.Khu Hạo Giang không phải là vùng đất khởi nguồn của Hạo Dương, nhưng Hạo Giang uốn lượn quanh co, xuyên núi non trùng điệp, hai bên phong cảnh nên thơ, non xanh nước biếc, cảnh sắc vô cùng tuyệt vời.Ở đoạn đường trung tâm của Hạo Giang có một hang động đá vôi, bên trong phong cảnh càng kì diệu. Tuy nhiên tạm thời chưa tiến hành khai thác hữu hiệu, chỉ khai thác chỗ lớn nhất trong hang động đó là động Lão Long. Động Lão Long đã tiến hành thăm dò đơn giản, từ phạm vi cửa động hướng vào trong khoảng hai, ba trăm mét, tùy tiện kéo mấy đoạn dây điện, đã mắc đèn, miễn cưỡng có thể chiếu sáng.Mà đại bản doanh của đoàn làm phim được dựng ở bên cạnh động Lão Long.Cách động Lão Long ba bốn dặm, có một ngôi làng nhỏ gọi là thôn Lão Long, vì ngôi làng đối diện với một đỉnh núi, hình dáng giống như một con rồng nằm nên có tên như thế. Vài ngày nay đoàn làm phim đều ở tại thôn Lão Long.Quy mô của thôn Lão Long không lớn, chỉ có hơn trăm hộ, người dân trong thôn đời đời lấy nghiệp canh tác cày cấy, rất thuần phác, phong cảnh tuyệt đẹp, tựa như thế ngoại đào nguyên. May mà có một con đường nhỏ được xây đến thôn, miễn cưỡng có thể đủ cho xe qua. Cuộc sống vật chất của đoàn làm phim và các vật dụng thường ngày đều được vận chuyển qua con đường này. Mỗi ngày, ba mươi, bốn mươi người người cũng tiêu tốn không ít đồ.Nhưng chính quyền Thị xã Hạo Dương cùng với Ban tuyên giáo Địa ủy quả thực rất quan tâm đoàn làm phim, đã phái xe chuyên dụng vận chuyển vật phẩm cho bọn họ, đoàn làm phim cũng phái hai người thường trú tại Thị xã, chịu trách nhiệm mua đồ ăn.Người dân trong Thôn Lão Long đối với đoàn làm phim cực kì hữu hảo, Đại pháo không phải người keo kiệt, chiếm dụng một vài nhà dân đều đã trả tiền. Dù sao mọi chi phí không nhiều. Lúc đó, dăm ba trăm tệ đối với đoàn làm phim không phải là chuyện lớn, nhưng đối với người dân nghèo trong thôn Lão Long mà nói, đó lại là một khoản cực lớn. Thấy những người thành phố này rất hòa khí, thoải mái, ai ai cũng xinh đẹp, người dân trong thôn tất nhiên rất quý bọn họ rồi.Mấy ngày này Đào Tiếu Bình theo đoàn làm phim cùng sống ở trong thôn, tâm trạng luôn tốt, mỗi ngày đều phải hát hò, gặp ai cũng tươi cười chào hỏi.Đại pháo liền cười trêu cô đã nhận được sức mạnh của tình yêu.Mỗi lần nghe đạo diễn Vệ chêu trọc, Đào Tiếu Bình đều cười tủm tỉm, tuyệt nhiên không phủ nhận. Thật ra đạo diễn Vệ chắc chắn bị lừa rồi, còn cho rằng Nhị Ca đã thế nào với cô. Đến hiện nay, Đào Tiếu Bình vẫn là cô gái còn trong trắng.Nhưng đó có gì đâu?Lưu Vĩ Hồng đã chính miệng hứa hẹn, từ đó về sau, Đào Tiếu Bình chính là người phụ nữ của Lưu Vĩ Hồng rồi. Đối với lời hứa của Lưu Vĩ Hồng, Đào Tiếu Bình không hoài nghi chút nào. Hai mảnh tình dài lâu, lại sớm chiều có nhau.Đào Tiếu Bình tin rằng sớm hay muộn cô sẽ đường hoàng chính chính trở thành người phụ nữ của Lưu Vĩ Hồng .Sau khi sống ở trong thôn Lão Long mấy ngày, Đào Tiếu Bình bắt đầu nhớ mong Lưu Vĩ Hồng, tương phùng của hai người chỉ là thoáng chốc , gặp gỡ ngắn ngủi như vậy, li biệt ngược lại dài như vậy.Nhưng Đào Tiếu Bình phải kiềm chế chính mình, cô không thể đem ảnh hưởng tiêu cực cho Lưu Vĩ Hồng.Hắn là Bí thư Thị ủy!Ngôi sáng chính trị mới tiền đồ sáng ngời.Lúc này, đoàn làm phim đang quay một bộ phim cổ trang võ hiệp. Đào Tiếu Bình xuất thân học hí kịch, nắm rõ công phu, thường tự diễn không cần người diễn thế. Nhưng những động tác tương đối nguy hiểm, Đại pháo cấm cô đích thân diễn, thường do diễn viên đóng thế. Cho dù không nể mặt Nhị Ca, chỉ là từ lợi ích kinh tế mà nghĩ, Đại pháo cũng bố trí như vậy. Đào Tiếu Bình là ngôi sao sáng như thế, nếu chẳng may bị thương, nghỉ mấy tháng, kinh tế đoàn làm phim sẽ tổn thất không ít.Lần này, chỉ là đánh võ thường, Đào Tiếu Bình áo trắng bay bay, hóa trang thành một nữ hiệp cổ đại, cầm kiếm đánh nhau với vài nam tử. Các cảnh quay này, đều là các pha quay chậm, lúc phát sóng mới tăng tốc, lại thêm phối âm binh binh bang bang càng thêm hiệu quả, nhìn qua rất kịch liệt. Đầu những năm 90, các phim võ thuật cổ trang trong nước còn chưa theo kịp trình độ của HongKong đâu.Lưu Vĩ Hồng gần như cho tới bây giờ vẫn chưa xem.Cũng quá giả tạo!Nhưng lúc quay, tất nhiên là ngoại lệ.Bí thư Lưu không xem phim võ thuật, nhưng cũng không ai quy định, hắn không thể đến trường quay để cổ động cho người phụ nữ của mình.Ở điểm này, Bí thư Lưu là chân truyền của tiểu quỷ, lén lút vào thôn, không cần bắn súng. Trong khi Đào Tiếu Bình rất chăm chú diễn ăn nhập, cũng không biết Bí thư Lưu đã lén lút đến chỗ đoàn làm phim rồi, đang ngồi cùng Đại pháo, cười hi hi ha ha xem cô diễn.Đại pháo cười nói:- Nhị ca, nội dung của phân canh này sẽ nhanh chóng quay xong, rất nhanh thôi.Ngụ ý tất nhiên là nói, đợi một lúc thì anh có thể dẫn người phụ nữ của anh đi rồi!Bí thư Lưu “nghìn dặm xa xôi” trèo đèo lội suối đuổi đến thôn Lão Long, không phải đến thăm Đào Tiếu Bình sao?Đào Tiếu Bình đang quay, bỗng nhiên trông thấy Lưu Vĩ Hồng, lập tức ngẩn ngơ, bỗng chốc quên động tác. Mà một nam diễn viên đang cầm đao chém vào cô, tuy động tác không nhanh, nhưng Đào Tiếu Bình không đỡ, nam diễn viên kia muốn thu đao về nhưng cũng không thể.- Cẩn thận…Hiện trường quay lập tức vang lên tiếng hô lớn.Lưu Vĩ Hồng đứng mạnh lên, vẻ mặt thất kinh.Nhìn qua, thanh dao nam diễn viên kia cầm trong tay sáng loáng, rất sắc bén.Nam diễn viên kia tất nhiên cũng hoảng sợ, ra sức thu đao lại, nói thì chậm mà lúc đó thì nhanh, Đào Tiếu Bình ngẫm nghĩ, cố gắng tránh đầu một chút, trong khoảnh khắc nguy hiểm đó cô cũng chỉ có thể làm được như thế. Con đao đó sượt qua má, may mà nam diễn viên kia ra sức thu động tác về, chỉ còn tác dụng nhất định, đao chém một nhát, liền chém vào bả vai Đào Tiếu Bình.Đào Tiếu Bình hô to một tiếng, lập tức ngồi xuống đất, vai áo nứt ra một lỗ hổng nhỏ, máu tươi trào ra.Đoàn người lao đến vây xung quanh.- Bình Bình, có sao không ?Lưu Vĩ Hồng người đầu tiên chạy đến chỗ Đào Tiếu Bình, vội vội vàng vàng ôm cô, gấp gáp hỏi.Nam diễn viên lỡ tay kia sợ đến mức mặt trắng bệch, thanh đao lỡ tay rơi xuống đất.- Không sao...Đào Tiếu Bình giơ tay giữ vết thương trên bả vai, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, cố gượng cười.Đại pháo gầm lên giận dữ với nam diễn viên kia.Đào Tiếu Bình vội vàng nói: nguồn - Đạo diễn Vệ, không nên trách anh ấy, là lỗi của em… do em không cẩn thận…Ở đoàn làm phim, giữa nữ diễn viên chính và nam diễn viên phụ, địa vị khác nhau rất lớn, khác nhau như trời với đất. Đại pháo tính tình hung tợn, nóng tính, Đào Tiếu Bình thực lo lắng gã sẽ đấm nam diễn viên kia.Nếu quả thực như thế, làm sao có thể nhẫn tâm?- Mau mau, phục vụ hiện trường nhanh qua đây, băng bó cầm máu cho Đào Tiếu Bình…Đại pháo hung hăng rống mấy câu quát nam diễn viên kia, lại quay đầu, không ngừng kêu lên.Phục vụ hiện trường của đoàn làm phim đều có kiến thức cấp cứu thông thường, tự chuẩn bị hộp cứu thương, vết thương nhỏ có thể xử lí tại chỗ.- Không vấn đề gì, thanh đao đó là đạo cụ, không sắc.Đào Tiếu Bình lại giải thích một câu, tất nhiên là nói cho Lưu Vĩ Hồng nghe. Thấy vẻ mặt của Lưu Vĩ Hồng rất quan tâm, trong lòng Đào Tiếu Bình vô cùng ngọt ngào, cảm thấy bả vai không đau nữa.Phục vụ hiện trường cầm hộp cứu thương, vội vã chạy tới.- Đi , đi vào bên lều kia băng bó, nghỉ ngơi một chút.Lưu Vĩ Hồng đỡ Đào Tiếu Bình, đi vào cái lều nhỏ bên cạnh. Đây là nơi nghỉ của diễn viên. Phục vụ hiện trường mang theo cái hộp cứu thương cùng tiến vào.Đào Tiếu Bình đứng vững thân mình, nói nhỏ với Lưu Vĩ Hồng :- Nhị Ca, chính em có thể chịu được …Ý của lời này rất rõ ràng, chính là muốn Lưu Vĩ Hồng không cần đỡ cô.Đây là Thị xã Hạo Dương, nơi làm việc của Lưu Vĩ Hồng.Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Không sao, hôm nay là chủ nhật, anh một mình tới.Đào Tiếu Bình thở phào, lập tức cơ thể mềm nhũn, cả người đều dựa vào lòng Lưu Vĩ Hồng, để tùy ý cho hắn nửa ôm nửa bế, tiến vào lều. Vết thương ở bả vai không nghiêm trọng, chủ yếu là bị kinh hãi. Lưỡi đao sáng loáng như là bổ xuống đầu cô, giây khắc đó, trong lòng làm sao có thể coi đó là đạo cụ?Đã vào lều, Lưu Vĩ Hồng đỡ Đào Tiếu Bình ngồi xuống ghế.Phục vụ hiện trường liền vội vàng mở hộp cứu thương, lấy cồn, băng gạc gì đó, nhìn Đào Tiếu Bình ra hiệu cho cô cởi áo. Bị thương ở bả vai nhất định phải cởi áo mới băng bó tốt được. Phục vụ hiện trường là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, chỉ lo khẩn trương băng bó cầm máu cho Đào Tiếu Bình, không nghĩ đến sự khác biệt nam nữ.Khuôn mặt xinh đẹp của Đào Tiếu Bình đỏ bừng, chỉ có điều không động đậy.- Chị Tiếu Bình...Phục vụ hiện trường lại giục.Dù tuổi tác của gã lớn hơn Đào Tiếu Bình rất nhiều, nhưng Đào Tiếu Bình là người nổi tiếng nhất đoàn làm phim, mọi người bình thường rất tôn trọng cô. Như Trình Sơn, tuổi tác cũng giống Đào Tiếu Bình, mọi người trông thấy ai cũng phải cung kính chào “Tam gia”. Có được thể diện đặc biệt mới có thể được gọi “tam ca”.Khuôn mặt xinh đẹp của Đào Tiếu Bình càng đỏ hơn, Lưu Vĩ Hồng đang ở bên cạnh, cô sao có thể cởi áo trước mặt người đàn ông khác?Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Để đó cho tôi, anh đi ra ngoài trước đi.Phục vụ hiện trường, mới lấy lại tinh thần, lập tức ngượng ngùng, rất xấu hổ, liền vội vàng buông các thứ trong tay, nói:- Vâng, vâng…Á, Bí thư Lưu, cái này…Ngụ ý hoài nghi Bí thư Lưu có khả năng làm được không. Băng bó cầm máu không phải ai cũng làm được.- Không sao, anh đi ra ngoài đi, vấn đề không lớn.Lưu Vĩ Hồng lại xua tay, cười nói.- À, vâng vâng…Phục vụ hiện trường không nói thêm lời nào, vội ra khỏi lều.- Nào, để anh cởi giúp em.Lưu Vĩ Hồng thuận miệng nói.Hai má xinh đẹp của Đào Tiếu Bình kiều diễm, khẽ cắn môi, bộ ngực cũng nhấp nhô theo. Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng cởi áo cho cô, lộ ra áo bra bằng tơ tằm màu trắng, lộ nửa ngực, hai gò bồng đào cao ngất ép chặt một chỗ, một khe sâu thu hết vào đáy mắt.Lưu Vĩ Hồng vươn tay, véo đôi má kiều diễm của cô, cười mỉm.Toàn bộ cổ của Đào Tiếu Bình nóng phừng, trong mắt thẹn thùng vô kể, diễm lệ vô cùng.