Quan GiaTác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính-----oo0oo-----Chương 734: Đúng sai ưu khuyết điểm, tự sẽ có người đời sau đánh giá!Nhóm dịch: PQTSưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.euChuyên cơ quân dụng không có đáp xuống sân bay Bắc Kinh, mà đáp xuống một sân bây dự phòng, cũng là sân bay quân dụng. Đổng Vĩ trực tiếp lái xe cảnh sát ra, kéo theo Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường, chạy thẳng tới bệnh viện quân độiĐổng Vĩ biết nguyên nhân gì mà Lưu Vĩ Hồng vội vã quay về Bắc Kinh, trên đường đi căn bản không nói chuyện, chỉ là rất chăm chú lái xe. Xe cảnh sát chạy tới trước cửa bệnh viện quân đội, Đổng Vĩ cầm lấy một tấm giấy, trên đó viết một số điện thoại bàn và một số điện thoại di động, đưa cho Lưu Vĩ Hồng, nói:- Vĩ Hồng, đây là điện thoại của tôi, nếu cần tôi giúp, thông báo bất cứ lúc nàoLưu Vĩ Hồng gật gật đầu, tiếp nhận tờ giấy bỏ vào trong túi áo, ôm Đổng Vĩ một cái, lập tức bước nhanh vào trong bệnh việnÔng cụ vẫn nằm trong phòng bệnh trước đây, một tòa lầu độc lậpKhi Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường đuổi tới, cửa phòng bệnh đã đứng một đống người. Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia đám người con cháu đời thứ hai và vãn bối đời thứ ba của Lưu gia, đều đến đông đủ, mỗi người đều hình dung bi thương, trên mặt mấy vãn bối còn có vệt nước mắtNgoài ra còn có hai người, Lưu Vĩ Hồng lại chưa từng nghĩ tới sẽ ở đây gặp đượcMột trong hai vị đó, chính là Chủ tịch Tùy An Đông, vị còn lại là đồng chí Kính Thu Nhân chánh văn phòng trung ươngĐồng chí Tùy An Đông vẻ mặt nghiêm túc đang nói chuyện với một vị trung tướng đầu bạc hoa râm, mặc áo blue trắng:- Viện trưởng Lô, lão Lưu là người có công lớn của Đảng ta, quốc gia cột trụ, mong các ông nhất định phải cố gắng hết sức! Làm ơn!Nói xong, nắm chặt tay của tướng quân, lắc mạnh vài cáiVị quan quân trung tướng mặc áo blue trắng này chính là viện trưởng Lô của bệnh viện quân đội, viện sĩ viện Khoa học Quốc gia- Xin Chủ tịch yên tâm, chúng tôi nhất định cố gắng hết sức!Viện trưởng Lô trịnh trọng hứa hẹn, giơ tay kính chào theo nghi thức quân đội với Chủ tịch Tùy An Đông, lập tức đẩy cửa phòng bệnh ra, đi vào. Đồng chí Tùy An Đông là tổng bí thư kiêm Chủ tịch Quân ủy, đồng chí giới chính trị và chiến tuyến khác, thường xưng hô “tổng bí thư”, cán bộ quân đội, đa số xưng “Chủ tịch”Xem ra bệnh tình của ông cụ quả thật đã tới mức độ cực kỳ nguy hiểm, tổng bí thư đích thân chạy tới bệnh viện trấn thủ rồiNhìn thấy viện trưởng Lô dẫn theo vài bác sĩ đi vào phòng bệnh, Lưu Thành Thắng liền nói với Chủ tịch Tùy An Đông:- Tổng bí thư, cảm ơn. Mời ông tới phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút trước đi!Đồng chí Tùy An Đông gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, bước đến phòng nghỉ!Mọi người đi theoLưu Thành Gia dừng lại, nhìn Lưu Vĩ Hồng- Ba, tình hình của ông nội thế nào?Lưu Thành Gia lắc lắc đầu, trầm giọng nói:- Rất không lạc quan, bệnh viện đã ra thông báo bệnh tình nguy kịch, phải chuẩn bị tâm lýLưu Vĩ Hồng liền gật gật đầu rất nặng nề.Xem ra, lần này thật sự khó mà vượt qua được rồi. Vào tháng 5 năm trước, tình hình cho dù nghiêm trọng, bệnh viện cũng chưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch. Thông thường mà nói, với thân phận địa vị và uy vọng cao thượng của ông cụ, bên bệnh viện đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, cũng là cực kỳ cẩn thận. Viện trưởng Lô đích thân ra mặt, cũng có ý “đọ sức cuối cùng”, tận khả năng nghe theo mệnh trời!Mặc kệ nói thế nào, ông cụ đã từ chỗ ông trời, đã tranh thủ được thời gian bảy tám tháng. Trong thời gian bảy tám tháng này, bao gồm mở ra đại hội đảng toàn quốc quan trọng nhất. Đối với Lưu gia, là một ủng hộ lớn nhất.Lưu Vĩ Hồng chỉ có thể ở trong lòng an ủi bản thân như vậySau khi tái sinh, hắn đã thay đổi rất nhiều chuyện, duy nhất chuyện ông cụ nghịch thiên sửa mệnh, hoàn toàn không do sức người khống chế. Từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, sau tháng 6 năm trước, ông cụ sống trên đời thêm một ngày thì coi như là lời được một ngày rồiPhòng nghỉ không lớn, dung nạp không được nhiều người như vậy, Lưu Thành Thắng lễ nhường Chủ tịch Tùy An Đông và chủ nhiệm Kính Thu Nhân ngồi trên sô pha, sau đó mấy con cháu đời thứ hai của Lưu gia ngồi tiếp khách, mọi người đều không nói gì nhiềuChủ tịch Tùy An Đông ánh mắt xẹt qua vẻ mặt của từng người, khi nhìn tới Lưu Vĩ Hồng, hơi dừng lại một chút, cực kỳ nhẹ nhàng mà gật gật đầu, hiển nhiên, tổng bí thư đối với Lưu Vĩ Hồng ấn tượng rất sâuLưu Vĩ Hồng vội vàng gật đầu đáp lễ.Trong không khí như vậy, Lưu Vĩ Hồng cũng không tiện nói gìThời gian cấp cứu của bệnh viện không dễ xác định, Chủ tịch Tùy An Đông ở trong phòng nghỉ ngồi hơn 10 phút, lập tức đứng dậy cáo từ. Ông cũng không thể ở mãi ở đây, còn có rất nhiều đại sự chờ ông đi giải quyết!Lưu Thành Thắng vội đứng dậy đưa tiễn, đồng chí Tùy An Đông nắm tay Lưu Thành Thắng thật chặt, trầm giọng nói:- Đồng chí Thành Thắng, mọi người cũng đừng quá lo lắng, lão Lưu có công với quốc gia, có công với xã tắc, là một trong những nhà cách mạng giai cấp vô sản vĩ đại nhất của đảng ta, nhất định có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành cát tường!Lưu Thành Thắng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, liên tục gật đầu nói:- Cảm ơn Tổng bí thư!Ý trong lời nói của Chủ tịch Tùy An Đông, đám người Lưu Vĩ Hồng ai cũng nghe hiểu, trên thực tế chính là một lời hứa cho Lưu Thành Thắng, sự đánh giá cho ông cụThứ này, mặc kệ là anh vui hay không, chính là hiện thực như vậy. Xưa nay những người có công lớn đức cao vọng trọng qua đời, trung ương đánh giá đều là một trong những tiêu điểm mà người nhà quan tâm nhất. Từng có tiền lệ người nhà bởi vì bất mãn đánh giá mà cùng đồng chí lãnh đạo liên quan gây đến không vui. Lưu Thành Thắng cũng không thể không quan tâm đánh giá nàyTrong thời kỳ riêng, đánh giá của trung ương đối với ông cụ khi còn sống, không chỉ là tổng kết cả đời đối với ông cụ, đúng sai ưu khuyết điểm của một người cho đến khi đậy nắp quan tài mới có thể kết luận, cũng đại diện một thái độ của thế lực chính trị khắp nơi đối với “Lưu hệ” tập đoàn chính trị mới. Lưu hệ có phải sẽ bởi vì ông cụ qua đời mà số phận ngắn ngủi hay không, đánh giá của trung ương đối với ông cụ, cũng có thể xem như là một chong chóng đo chiều gióHiện tại đồng chí Tùy An Đông tỏ thái độ như vậy, chí ít đại diện thái độ của bản thân đồng chí Tùy An Đông là vô cùng kiên quyết. Trong thời gian đồng chí Tùy An Đông đảm nhiệm tổng bí thư, ông cụ đối với ông ta ủng hộ cực kỳ to lớn, chính bởi vì có hậu thuẫn kiên cường như vậy, rất nhiều sóng gió nhìn có vẻ mãnh liệt vô cùng cuối cùng mới tan biến vô hìnhTấm lòng tôn kính đồng chí Tùy An Đông đối với ông cụ là không thể nghi ngờĐồng thời, đồng chí Tùy An Đông cũng cần sự ủng hộ của “thời đại sau ông cụ” Lưu gia. Mấy năm nay Lưu gia đã từng bước phát triển trở thành một tập đoàn chính trị, có lẽ thực lực còn không phải mạnh mẽ như vậy, nhưng cũng tuyệt đối không được coi thường. Cho dù ông cụ lần này không chống đỡ được, nhưng hổ chết rồi vẫn còn uy, trong thời gian ngắn sức ảnh hưởng của ông cụ là sẽ không dễ dàng bị tiêu trừ. Rất nhiều bạn chiến hữu cũ của ông cụ, cán bộ khi sinh thời, tuy rằng không hẳn toàn bộ sẽ gia nhập “Lưu hệ”, nhưng tình hương hỏa vẫn có, vẫn cho Lưu gia ủng hộ nhất địnhĐây là một thế lực chính trị càng lớn mạnh hơnGiai đoạn hiện này, Chủ tịch Tùy An Đông phải tranh thủ hết thảy khả năng tranh thủ được lực lượng ủng hộ, từng bước củng cố bố cục, trở thành quan niệm chính trị cao nhất của bản thân. Vị trí của bản thân Lưu Thành Thắng, cũng là phụ tá đắc lực mà Chủ tịch Tùy An Đông phải nể trọngTranh thủ cho ông cụ đánh giá cực cao, về tình về lý đều có thể giải thích đượcChủ tịch Tùy An Đông giáp mặt tỏ thái độ, cũng dễ khiến Lưu Thành Thắng và tất cả con cháu Lưu gia yên tâm.Sau khi bắt tay với Lưu Thành Thắng, Chủ tịch Tùy An Đông lại bắt tay với từng con cháu đời thứ hai khác của Lưu gia, nói với Lưu Thành Gia:- Tư lệnh viên Thành Gia, thế cục đông nam, trung ương đều phải dựa vào tư lệnh viên rồi!Lưu Thành Gia nghiêm nói:- Xin Chủ tịch yên tâm, Lưu Thành Gia nhất định toàn lực ứng phó, không phụ lòng trung ương tín nhiệm!Chủ tịch Tùy An Đông hơi hơi vuốt cằm, lại giơ tay lên vỗ nhẹ nhẹ tay của Lưu Thành Gia, xoay người rời đi.Chủ nhiệm Kính Thu Nhân cũng bắt tay cáo từ với đám người Lưu Thành Thắng. Đến phiên Lưu Vĩ Đông và Lưu Vĩ Hồng, chủ nhiệm Kính không bắt tay, chỉ giơ tay ra, nhẹ nhàng vỗ vai của hai người, mang theo vẻ khích lệ gật gật đầuChủ tịch Tùy An Đông và chủ nhiệm Kính Thu Nhân sau khi rời khỏi, phòng nghỉ lại khôi phục im lặng, ai cũng không nói, không khí trong phòng gần như trạng thái đọng lạiChỉ chốc lát, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, mọi người xoay đầu nhìn qua, lại chỉ nhìn thấy bà cụ dưới sự nâng đỡ của Đỗ Vu Hinh và Lưu Thành Ái, chậm rãi đi đến.- Mẹ, sao mẹ đến đây?Lưu Thành Thắng vội vàng đi nhanh tiếp đón, tiếp thay Đỗ Vu Hinh dìu tay bà cụ- Trong lòng mẹ không yên, đến xem sao…Bà cụ bình tĩnh nói, xem qua rất là bình tĩnhNhưng mọi người rõ ràng nhìn thấy, vẻ mặt của bà cụ là tiều tụy thế nào, dường như trong một đêm đã già đi vài nămTrong phút chốc, Lưu Vĩ Hồng có một màng sương trước mắt, mũi có chút chua xót. Nhớ lại lần trước khi ông cụ nằm viện, bà cụ không tới bệnh viện. Mấy chục năm tình cảm vợ chồng sâu nặng, bà cụ có lẽ cảm nhận được gì đó?Lẽ nào, đại nạn thật sự tới rồi?- Mẹ, mẹ ngồi điLưu Thành Thắng rất là buồn mà gật gật đầu, dìu bà cụ đến bên sô pha ngồi- Vừa rồi viện trưởng Lô và vài bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện đều vào đó rồi, Mỹ Như cũng ở trong phòng bệnhSau khi bà cụ ngồi xuống, Lưu Thành Thắng giải thích sơ lược ẹLâm Mỹ Như vốn là bác sĩ chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện, nay ông cụ bệnh nguy, bà tất nhiên phải theo vào phòng bệnh tham gia cứu chữaBà cụ gật gật đầu, vẻ mặt vẫn khá bình tĩnh, mười mấy năm mưa gió, bà cụ đã đi đến bây giờ, trải qua quá nhiều thăng trầm, sự kiên cường trong lòng không phải người bình thường có thể hiểu được. Bà cụ rất rõ, lúc này, bà biểu hiện càng bình tĩnh, đám con cháu trong nhà càng có chủ kiếnTrước khi khi ông cụ sức khỏe an khang, bà cụ luôn ẩn phía sau, cười nhìn mây khói, nay ông cụ bệnh tình nguy kịch, bà cụ tất nhiên phải ra mặt, ọi người khích lệLưu Thành Thắng ngồi xuống bên cạnh bà cụ, nói:- Vừa rồi đồng chí Tùy An Đông và đồng chí Kính Thu Nhân có đến qua, đồng chí An Đông chính miệng hạ chỉ thị cho viện trưởng Lô. Ông nói ông cụ là một trong những nhà cách mạng giai cấp vô sản vĩ đại nhất của đảng ta!Chuyện như vậy, tất nhiên cũng phải báo cáo với bà cụ.Con người đến địa vị nhất định, có những người bình thường xem những thứ rất xa vời sẽ biến thành vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng quan trọng. Bà cụ lúc này thứ nhất là lo lắng cho bệnh tình của ông cụ, thứ hai cũng lo lắng tiền đồ sau này của Lưu gia. Lời nói của Lưu Thành Thắng, cũng tương đương là cho bà cụ viên thuốc an thầnBà cụ lại gật gật đầu, bình tĩnh nói:- Đúng sai ưu khuyết điểm, tự sẽ có người đời sau đánh giáLưu Thành Thắng không khỏi nghiêm nghị, kính cẩn đáp:- Dạ!