Quan GiaTác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính-----oo0oo-----Chương 712: Ông cụ chú ýNhóm dịch: PQTSưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.euKế ngày Đại hội Đảng toàn quốc bế mạc, đại biểu lục tục đều trở về cương vị công tác của mình. Tân Ủy viên trung ương và ủy viên trung ương dự khuyết đã triệu tập hội nghị trung ương toàn quốc lần thứ nhất. Tuyển cử đã nảy sinh ra một thế cục chính trị mới, một cơ cấu quân ủy mới.Giống như dự đoán của mọi người, ủy bí thư được bầu làm Ủy viên bộ Chính trị một cách thuận lợi, ban bí thưm tổ chức trung ương. Thời gian triệu tập hội nghị trung ương toàn quốc, lúc rảnh rỗi, mọi người đều muốn đến Thanh Tùng Viên nói chuyện với cụ ông cụ bà.không khí Thanh Tùng Viên tương đối thoải mái.Hiện tại quả thực không có nhiều sự tình để ông cụ đáng phải đi. Đại cục của cả quốc gia, cơ bản tương đối ổn định, phương châm chính sách lớn cũng đã đạt được những nhận thức chung trong Đảng, thời gian tiếp theo, chính là toàn lực xây dựng. Mà nhà họ Lưu cùng với tập đoàn chính trị trung tâm, cũng có thu hoạch lớn, cơ bản đã thành hình, bắt đầu thể hiện ra một thực lực không tầm thường.Chuyện nước chuyện nhà, đểu thuận lợi, tâm trạng ông cụ tự nhiên cũng thoải mái.Tuy nhiên lại âm thầm lo lắng, nguyên nhân chẳng có gì khác, ngoài việc khí sắc của ông cụ gần đây kém đi rất nhiều. Xem ra trận ốm hồi tháng năm vừa rồi vẫn ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của ông cụ. Ở một thế giới cân bằng khác, trận bệnh kia nhẽ ra đã khiến ông cụ “đi Tây thiên”, nhưng giờ đây vẫn còn kiên trì đến lúc đại hội Đảng toàn quốc mời dự họp, đã là nghịch thiên cải mệnh rồi.Đại hội Đảng toàn quốc lần này quyết định, sẽ không tái thiết lập ủy ban cố vấn trung ương, tất cả những nguyên lão công thần đức cao vọng trọng, đều lui về phía sau, bàn giao quân quyền, môi trường chính trị dần được bình thường hóa. Vì vậy việc ông cụ “nghịch thiên cải mệnh” , đối với nhà họ Lưu và cả Lưu hệ, đểu phát huy tác dụng hết sức quan trọng.Đã như vậy, Lưu Vĩ Hồng vẫn hy vọng ông cụ có thể sống lâu trăm tuổi. Không phải vì cái gì khác, mà đơn giản chỉ là thân tình khó dứt bỏ.Lưu Vĩ Hồng trong lòng sầu lo, ông cụ lại lập tức đặt câu hỏi với hắn:- Vĩ Hồng, nghe nói địa khu các cháu lại đào ra một đại án mục nát có đúng không?Lưu Vĩ Hồng rùng mình, vội vàng đáp:- Đúng vậy, ông nội. Liên lụy tới Phó chủ tịch thường trực Địa khu Phó Chủ tịch thường trực thị xã, còn có mấy cán bộ khác nữa.Ở địa khu Hạo Dương đó cố nhiên được coi là kinh thiên đại án, ở cả tỉnh Sở Nam cũng bị chú ý. Nhưng chưa đến mức kinh động đến tầng cao nhất mà ông cụ rõ như lòng bàn tay. Dù sao hiện tại mới chỉ là năm chín hai, tin tức không truyền nhanh được như thời đại inte. Phỏng chừng còn có nguyên nhân hắn ở thị xã Hạo Dương làm Chủ tịch thị xã, đã có người báo cáo với ông cụ.Ông cụ khẽ dựa thân mình vào ghế Thái sư, bất động thanh sắc nói:- Cháu nói rõ căn nguyên và hậu quả của chuyện này cho ta nghe đi.- Vâng ạ.Lưu Vĩ Hồng ngồi thẳng người, nói tóm tắt lại đầu đuôi câu chuyện. Hiện giờ tinh thần ông cụ không tốt lắm, nhưng chi tiết nào cần phải nói rõ thì vẫn phải nói rõ. Biết cái nào là trọng điểm, cái nào có thể nói qua, cũng là một kỹ năng rất cần thiết. Cũng may mà bản lĩnh của Lưu Vĩ Hồng về phương diện này cũng không kém, chỉ trong vài phút thôi đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi.Ông cụ khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười, khẽ vuốt cằm, nói:- Không tồi, cơ bản là giống với những gì họ báo cáo với ta. Phương pháp xử lý này còn tạm được.Lưu Vĩ Hồng khẽ thở pháo nhẹ nhõm.Ông cụ nói như vậy, chính là rất tán dương rồi, có nghĩa là hoàn toàn đông ý với phương pháp xử lý của Lưu Vĩ Hồng, hơn nữa điều có thể khẳng định chính là, ông cụ rất quan tâm đến hắn. Chuyện xảy ra ở Hạo Dương, đều có người báo cáp trước với ông cụ. Trong quá trình giải quyết việc này, nếu như Lưu Vĩ Hồng ứng đối không đúng, làm không tốt ông cụ sẽ đều đích thân can thiệp.Lưu Vĩ Hồng sớm đã không phải là kẻ ăn chơi trác táng như trước kia, mà là người được nhà họ Lưu công nhận, địa vị trong lòng ông cụ cũng không hề thấp. Ông cụ cũng không cho phép có người đứng đằng sau hãm hại hắn. Đương nhiên, bản thân Lưu Vĩ Hồng ứng đối hợp lý, không phải cần các bậc trưởng bối xuất mã. Điều này chứng tỏ con ‘thiên lý mã’ của Lưu gia này là thật, không phải là khoác lác.- Vĩ Hồng, cháu chưa đánh trận bao giờ. Binh pháp Tôn Tử có câu, binh vô thường thế thủy vô thường hình. Thủ đoạn đấu tranh thường thay đổi. Không thể dùng một phương pháp để đối phó với tất cả kẻ thù. Điểm này, cháu đã dần cảm nhận được rồi. Như vậy là rất tốt, về sau phải tiếp tục cố gắng.Ông cụ lại khẳng định nói.- Vâng, thưa ông. Cháu nhớ kỹ rồi.Lưu Vĩ Hồng cung kính đáp.Ông cụ gật gật đầu, lại quay sang Lưu Vĩ Đông, nói:- Vĩ Đông, cháu lập tức sẽ đi Giang Hán chứ?Lưu Vĩ Đông cũng vội vàng thiếu hạ thấp người, đáp:- Đúng vậy, ông nội, cuối tháng này bàn giao xong cháu sẽ đi Tân Xuân.Ông cụ nói:- Tân Xuân là vùng giải phóng cũ, là nơi trước kia ta từng chiến đấu, quần chúng nơi đó tốt lắm, rất gắn bó với Đảng, chỉ có điều cuộc sống còn rất khó khăn. Sau khi cháu qua bên đó, phải biết tính toán, làm thế nào để mang lại lợi ích cho nhân dân, giúp nhân dân làm giàu, đưa cuộc sống của họ đi lên. Chỉ có như vậy, dân chúng mới có thể tiếp tục ủng hộ Đảng, ủng hộ chính phủ được. Nhất định không được chỉ chú ý bề ngoài, khoa tay múa chân, nói khoác lác. Cán bộ như vậy, thì chẳng có quần chúng nào hoan nghênh cả. Cháu trước kia không có kinh nghiệm cơ sở, có thể bắt tay với Vĩ Hồng, học hỏi kinh nghiệm lẫn nhau.Ông cụ mặc dù tinh thần không được tốt lắm, nhưng hai đứa cháu đều chủ quản địa phương, liền ngoại lệ nhiều lời vài câu. Dù sao ông cụ cũng kỳ vọng cao với hai đứa cháu này.Lưu Vĩ Đông lại rất kính cẩn đồng ý, sắc mặt bình tĩnh, không có chút khác thường, ánh mắt đều không có thay đổi. Nếu như trước kia, bắt gã bắt tay với Lưu Vĩ Hồng để học hỏi kinh nghiệm lẫn nhau, thì đối với Lưu Vĩ Đông mà nói, quả thực là một sự sỉ nhục. Hiện tại hoặc là gã đã sớm không nghĩ như vậy, hoặc là trong lòng vẫn còn có chút không hài lòng, nhưng không thể hiện ra ngoài.Lưu Vĩ Đông đã cái tuổi nhi lập, là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cho nên lòng dạ tự nhiên cũng thâm trầm hơn. Dần dần cũng khác hẳn so với một Lưu đại thiếu gia sắc sảo trước kia.Mà ở một thế giới song hành khác, Lưu Vĩ Đông lúc này đã bị cách ly thẩm tra, kinh tế xảy ra vấn đề. Nhưng lúc này tự nhiên tuyệt không thể bị cách ly thẩm tra, cho dù kinh tế vẫn có chút vấn đề, nhưng ai lại đi thẩm tra gã chứ?Ông cụ còn khỏe mạnh, Lưu Thành Thắng tân nhậm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ trung ương, tuyệt đối không phải chỉ để ngồi cho đẹp.Sau đó, mọi người liền nói sang chuyện khác, không khí lại trở nên thoải mái, không còn căng thẳng như vừa rồi nữa.Buổi tối, Lưu Vĩ Hồng điều khiển xe Audi, đến "Câu lạc bộ thể hình Phú Hoa” thủ đô . Trình Sơn hẹn Trịnh Hiểu Yến cho hắn gặp ở trong này.Câu lạc bộ Phú hoa ở vòng hai, tuy nhiên khá gần đường vành đai 2, giao thông rất tiện lợi, địa lý vị trí vô cùng ưu việt, chỉ mất vài năm nữa, nơi này sẽ biến thành một nơi phồn hoa nhất, tấc đất tấc vàng.Thủ đô mấy năm nay biến đổi khá lớn, những thứ mới mẻ mọc lên như nấm. Lưu Vĩ Hồng bình thường không ở thủ đô, cho nên không biết nhiều lắm về những chỗ ăn chơi và các nơi tập thể hình. Ví dụ như câu lạc bộ thể hình Phú Hoa này, chiếm diện tích khá lớn. Theo lời giới thiệu của Trình Sơn thì đây là một trong những câu lạc bộ thể hình hàng đầu ở thủ đô, nơi này trang hoàng cực kỳ xa hoa, chẳng thua kém gì một khách sạn năm sao. Mà đầy đủ các loại sân tập, loại hình giải trí…khách đến đây được phục vụ tất cả những gì mình yêu cầu.Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, về mặt quản lý, câu lạc bộ Phú Hoa còn ở trên một tầng. Lý do rất đơn giản, phú hoa câu lạc bộ chưa thực hành chế độ hội viên, bất luận là khách nào, chỉ cần có tiền, đều có thể vào hưởng thụ. Mà một câu lạc bộ xa hoa, thực hành chế độ hội viên, nghiêm khắc tuyển chọn hội viên, vẫn là quy trình bắt buộc. Đầu tiên sẽ bảo đảm tố chất khách hàng, câu lạc bộ mới có thể thể hiện ra sự cao cấp.Đương nhiên , cái này thực ra cũng có nguyên nhân. Chế độ hội viên này, tạm thời vẫn còn là thứ mới mẻ ở trong nước, những người thực sự hiểu được quy trình thao tác cũng không nhiều. Vân Vũ Thường ở Giang Khẩu muốn làm một câu lạc bộ phú hào, đầu tiên là có Lưu Vĩ Hồng chi chiêu, làm ra "Đại cương", sau đó nhân tài quản lý từ nước ngoài tới. Bằng không, cho dù ở Giang Khẩu, cũng rất khó tìm được nhân tài quản lý câu lạc bộ.Cũng may thị trường cũng dần chín muồi, xa xỉ phẩm và ngành sản xuất xa xỉ trong nước, trong vòng mười mấy năm sau sẽ phát triển như vũ bão, không gì sánh kịp. Đương nhiên là có liên quan đến một bộ phận người giàu lên trước. Khi túi người ta có tiền, thì sẽ muốn khoe ra, bạn phải tạo ra sản phẩm và cơ hội để họ có thể khoe khoang chứ!Tiền của những nhà giàu mới nổi mà, không kiếm thì cũng phí.Xe Audi vừa đỗ ngoài cửa, Trình Sơn liền từ trong đại sảnh đi ra đón, tự tay mở cửa x echo Nhị Ca, cười nói:- Nhị Ca, đến rồi à...Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, sau đó Audi đưa cái chìa khóa giao cho cậu bé đứng ở cửa, hỏi:- Trịnh Hiểu Yến đâu? Có tới không?- Ha hả, chưa. Đúng hôm nay chị Linh Linh hôm nay có một bữa tiệc, đã hẹn trước cho nên không lui lại được. Khả năng một lúc nữa mới đến. Tôi vốn là muốn hẹn cô ấy cùng ăn cơm.Trình Sơn vội vàng giải thích một câu.Người được gọi là Linh Linh đó chính là Trịnh Hiểu Yến, có lẽ đó là tên mụ từ hồi còn bé của cô. Người miền bắc thường có tập tục này, đặt một cái tên mụ, cứ coi như là tên thân mật đi. Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Cái giá của Trịnh Đại tiểu thư, cũng cao thật.Nếu như ba của Trịnh Hiểu Yến là Trịnh Quảng Nghĩa để cho Lưu Vĩ Hồng phải chờ thì còn có lý. Bởi Trịnh Quảng Nghĩa là bộ trưởng, còn là trưởng bối thì đó là lễ tiết cần phải có. Nhưng còn vì Trịnh Hiểu Yến, thì có chút “không đáng”.Trình Sơn vội tức nói:- Nhị ca, anh đừng có hiểu lầm. Tính cách chị Linh Linh là như vật, không mấy để ý đến quy tắc bên ngoài. Nhưng cách đối nhân xử thế thật sự trượng nghĩa, chỉ cần đã coi anh là bạn rồi, thì sẽ hết lòng hết sức để giúp đỡ.Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:- Nói như vậy, Trịnh Đại tiểu thư thật đúng là chị cả ở đất thủ đô này?- Có phải chị đã nói gì không phải? Tuy nhiên chị ấy là người như vậy, tiếp xúc với chị ấy một vài lần là biết ngay ấy mà.