Chương 707: Tiểu Lưu, gia cảnh nhà cậu thế nào?Hai người chậm rãi bước ra khỏi công viên, lòng bàn tay của Đào Tiếu Bình cũng dần dần ấm hơn, trong lòng dần cảm thấy bình ổn, chỉ cảm thấy cảm xúc dào dạt, khó có thể dùng lời để nói hết được.Thì ra một người đàn ông mạnh mẽ, có quyền lực, thật sự có thể cho người con gái toàn bộ thế giới.Lên xe rồi, Đào Tiếu Bình cũng không câu nệ như vậy nữa, khóe miệng vẫn mỉm cười, làm cho dung mạo đoan trang xinh đẹp của cô lại càng thêm phần kiều diễm. Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng liếc qua mặt cô, thật sự có cảm giác kinh ngạc.Trong hành lang khu chăm sóc đặc biệt của bệnh viện rất sạch sẽ, yên tĩnh, không có mấy bóng dáng người. Trên tay Lưu Vĩ Hồng mang theo một chút đồ tẩm bổ và hoa quả, là do hắn vừa mới mua. Nếu đã lấy thân phận bạn trai của Đào Tiếu Bình đến thăm mẹ cô thì cũng nên tỏ ra vẻ một chút. Đây cũng là lễ tiết cơ bản nhất, nếu không mẹ cô lại càng không yên tâm.Tại sao lại tìm một người đàn ông không hiểu chút đạo lý đối nhân xử thế như vậy chứ?-Em nói anh làm việc ở trong bộ đội, không sao chứ?Thấy đã đến phòng bệnh, Đào Tiếu Bình lại lo lắng hỏi một câu. Cô vẫn nắm chặt tay Lưu Vĩ Hồng, không chịu buông. Cha của Lưu Vĩ Hồng là tướng trong quân đội, ‘sắp xếp’ như vậy, cũng là hợp lý.Lưu Vĩ Hồng cười nói:-Thân phận này sắp xếp cũng không tệ.Nếu là quân nhân thì cũng không thể thường xuyên ở cùng một chỗ với Đào Tiếu Bình, cũng dễ ăn nói với mẹ cô. Đào Tiếu Bình cũng rất thông minh.Đào Tiếu Bình thấy Lưu Vĩ Hồng không nổi nóng, cũng thản nhiên cười, thân hình lại càng dựa sát vào Lưu Vĩ Hồng.-Bỏ kính mắt xuống đi chứ!Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn cô một cái, thấy cô còn đeo mắt kính, liền cười nói. Đào Tiếu Bình mang mắt kính, đương nhiên vì muốn che dấu thân phận của cô, nhưng nhìn thế nào cũng thấy không phù hợp, ảnh hưởng đến dung nhan của cô.Đào Tiếu Bình vội vàng tháo mắt kính ra.Lưu Vĩ Hồng lại cẩn thận nhìn lại mấy lần, vừa ý gật gật đầu.Sự tùy tiện này lại khiến trong lòng Đào Tiếu Bình cảm thấy ngọt ngào. Một khi người con gái đã đem tâm tình của mình đặt trên một người đàn ông, nhất cử nhất động của người đàn ông đó, mỗi một ánh mắt tán thưởng, đều khiến cô cảm thấy ngọt ngào.Phòng bệnh yên lặng, bà mẹ một mình nằm trên giường truyền dịch, xem TV.Đào Tiếu Bình vội vàng hỏi:- Mẹ, tiểu Mai đâu?Có lẽ tiểu Mai là người hầu hạ bà trong phòng bệnh.-Tiểu Mai ra ngoài một lúc, quay về ngay thôi.Đầu óc bà cũng khá tỉnh táo, lập tức đáp lại, ánh mắt đảo qua trên mặt Lưu Vĩ Hồng. Bà nhìn qua cũng khoảng năm mươi tuổi, có lẽ do năm trên giường bệnh quá lâu, sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt. Nhưng vẻ mặt của hai mẹ con cũng khá giống nhau, nhưng vì tuổi lớn hơn, nên bà trông có vẻ hiền từ.-Cô Trần, cháu chào cô!Lưu Vĩ Hồng liền bước lên, cúi đầu chào bà, kính cẩn hỏi thăm.-Chà, được, được…Bà Trần đáp lời, ánh mắt lộ vẻ vui mừng. Kinh nghiệm cuộc sống của bà cũng khá phong phú, vừa nhìn cũng biết Lưu Vĩ Hồng là một nhân vật lớn. Không những cao lớn tuấn tú, mà mỗi lời nói cử chỉ đều lộ ra khí thế của người bề trên.-Cô Trần, cháu xin lỗi, Tiếu Bình đã nói với cháu cô vào viện từ trước, nhưng thời gian trước đây đơn vị của cháu cũng vừa lúc có nhiệm vụ, không thể rảnh ra được. Không đến thăm cô kịp thời, thật sự rất áy náy.Lưu Vĩ Hồng nho nhã lễ độ nói, dường như không hề có chút cảm giác ‘diễn trò’ nào.Đào Tiếu Bình liền cười, cảm thấy vô cùng vui mừng. xem tại Bà Trần vội vàng nói:-Không sao không sao, công việc quan trọng nhất…Tiểu Lưu à, ngồi đi ngồi đi. Tiểu Bình, gọt một chút hoa quả cho tiểu Lưu đi đi.-Cô Trần, đừng khách khí.Lưu Vĩ Hồng cười nói, ngồi xuống chiếc ghế ở trước giường bệnh. Phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh việc Hiệp Hòa, điều kiện quả thật không tệ. Chữa bệnh ẹ, Đào Tiếu Bình rất sẵn sàng bỏ tiền ra.Thấy Lưu Vĩ Hồng bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực, bà Trần lại càng cảm thấy vừa lòng, hỏi:-Tiểu Lưu à, cháu làm việc gì ở trong quân đội?Đào Tiếu Bình vội vàng nói:-Mẹ, làm gì vậy, điều tra hộ khẩu của người ta à? Con cũng đã nói với mẹ rồi, Vĩ Hồng ở bộ đội đặc chủng, nhiệm vụ của họ đều phải được bảo mật, mẹ cũng đừng dò hỏi nữa.Lưu Vĩ Hồng cảm thấy buồn cười. Đào Tiếu Bình cũng xem như nhanh trí, chẳng những sắp xếp cho hắn làm việc trong quân đội, còn sắp xếp vào Bộ đội đặc chủng, tránh khỏi mẹ hỏi tới hỏi lui, Lưu Vĩ Hồng ‘diễn’ không kịp. Một khi lời trước không hợp với lời sau, khó tránh khỏi bị ‘lộ’.Cái nhiệm vụ bí mật này rất tốt, lập tức khiến ‘chất vấn’ của bà cụ khựng lại.-Ồ, hóa ra là như vậy. Vậy được vậy được, mẹ không hỏi nữa…Chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm, bà Trần giật mình, vội vàng nói.Đào Tiếu Bình liền thầm thở phào, ai ngờ còn chưa kịp thoải mái, bà Trần lại hỏi câu khác.-Tiểu Lưu à, ba mẹ cháu làm việc gì? Đều rất bận rộn cả nhỉ?Bà đây là coi Lưu Vĩ Hồng là con rể, nên không khỏi hỏi thăm những tình hình liên quan đến Lưu Vĩ Hồng. Người làm mẹ như vậy, chắc chắn phải điều tra kỹ giúp con gái, nếu không đâu thể yên tâm giao con gái cho hắn?-Mẹ!Đào Tiếu Bình hơi tức giận, nhẹ nhàng đá đá chân, liếc nhìn trộm Lưu Vĩ Hồng, sợ hắn tức giận.Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:-Cô Trần, cha cháu cũng làm việc trong quân đội, là cán bộ. Mẹ cháu ở trong bệnh viện quân y, là bác sĩ.Bà Trần liền cảm thấy vừa lòng, vui mừng nói:-Vậy là được rồi, vậy là được rồi. Ái chà, tiểu Lưu, khi Bình Bình nói với cô về cháu, cô cảm thấy rất vui. Bây giờ Bình Bình là diễn viên, nhưng cô thật sự không hy vọng nó tìm một bạn trai cũng là diễn viên. Như vậy sẽ cãi nhau thôi. Cháu ở quân đội, cha mẹ cháu đều là cán bộ trong quân đội, như vậy rất tốt, cô yên tâm rồi…Cho dù hai ngày sau có chết trên giường bệnh, cũng có thể yên tâm nhắm mắt…-Mẹ, lại nói linh tinh gì vậy…Đây cũng chỉ là một phẫu thuật nhỏ, bác sĩ nói rất đơn giản.Đào Tiếu Bình vội vàng nói, nước mắt lại chực trào ra.Bà Trần cười cười, nhẹ nhàng nắm tay con gái, vỗ vài cái, thở dài, nói:-Bình Bình, con là đứa con hiếu thảo, mẹ biết. Mấy năm nay, con cũng đều rất hiếu thảo…Bệnh của mẹ, mẹ tự biết. Cho dù lần phẫu thuật này có thuận lợi, sau này cũng sẽ lại bệnh thôi. Nhưng không sao rồi, chỉ cần con và tiểu Lưu thật tốt, mẹ đã vui lắm rồi. Tiểu Lưu à, Bình Bình cũng rất tốt, rất biết quan tâm người khác…Chỉ là bây giờ làm diễn viên, có lẽ sẽ hơi bận, cháu cũng nên thông cảm cho nó…Nói xong, trên mặt bà Trần lại lộ ra vẻ u sầu, lại có vẻ chờ đợi nhìn Lưu Vĩ Hồng.Thật ra những nghệ sĩ, không phải chỉ có bận mà thôi. Đặc biệt là một minh tinh đang nổi như Đào Tiếu Bình, sẽ luôn có những tin tức xấu truyền ra ngoài. Đương nhiên, trong giới nghệ thuật những năm 90, chuyện thị phi cũng không tràn lan như đời sau, nhưng tâm tính của người dân cũng không được phóng khoáng như đời sau. Chỉ lộ ra ngoài một chút tình cảm riêng tư, cũng đã đủ kích thích, bạn trai của Đào Tiếu Bình chưa chắc đã chịu đựng được.Nhưng những câu nói như vậy, bà Trần đương nhiên sẽ không nói ra trước mặt Lưu Vĩ Hồng.Phải nói, bà Trần vẫn còn giữ tư tưởng bảo thủ, không giống như nhiều bậc cha mẹ của đời sau, vì cho con cái nổi danh, không những không ngăn cản con cái lan truyền những tin thị phi, hơn nữa còn thêm dầu vào lửa, tuyên truyền ra khắp nơi những chuyện thị phi đó. Bà tình nguyện chấp nhận Đào Tiếu Bình không cần nổi như cồn, nhưng hy vọng con gái mình có thể sống một cuộc sống bình an bên cạnh bạn trai của con.Hơn nữa vừa nhìn cũng biết Lưu Vĩ Hồng không phải loại đàn ông thích bạn gái mình nổi tiếng để sống dựa dẫm.Lưu Vĩ Hồng vẫn cười nói:-Cô Trần, cháu hiểu mà. Tiểu Bình là cô gái tốt.Bà Trần lại gật gật đầu, nụ cười trên mặt rất vui vẻ.Lưu Vĩ Hồng còn trẻ tuổi như vậy mà đã rất biết hiểu ý người khác.Ánh mắt Đào Tiếu Bình nhìn Lưu Vĩ Hồng tràn đầy cảm kích. Bác sĩ cũng đã nói, phẫu thuật của mẹ cô tuy nguy hiểm, có thể thành công hay không còn phải xem tình hình phẫu thuật, và cũng còn tùy vào tâm trạng của bà. Nếu như tâm trạng vui vẻ, ý chí kiên định thì tỷ lệ phẫu thuật thành công cũng sẽ cao hơn nhiều.Biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng, đương nhiên khiến bà Trần rất vui, tâm trạng đương nhiên cũng vui vẻ hẳn.Lúc đó Lưu Vĩ Hồng lại hỏi tình hình bệnh tình của bà Trần, Đào Tiếu Bình trả lời thay mẹ. Lưu Vĩ Hồng nghe xong, có vẻ suy nghĩ. Loại u ác tính khó chữa này, thật sự tỷ lệ chữa khỏi rất thấp. Cho dù lần phẫu thuật này rất thành công, cũng không thể bảo đảm chữa khỏi, chỉ có thể kéo dài được sinh mệnh người bệnh thôi.Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng cũng không nói gì trước mặt bà Trần.Chỉ một lúc sau một cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi bước vào, tay chân đều thô ráp, toàn thân toát lên vẻ quê mùa, thấy Đào Tiểu Bình, liền vui mừng kêu lên ‘chị Bình Bình’ rồi cầm lấy tay Đào Tiểu Bình, có vẻ rất vui vẻ.Đào Tiếu Bình liền giới thiệu với Lưu Vĩ Hồng, đây là tiểu Mai, từ quê nhà mời lên chăm sóc cho bà Trần. Bà Trần ở bệnh viện mấy tháng rồi, Đào Tiểu Bình cũng không có thời gian ngày nào cũng ở bên mẹ. Tiểu Mai thật thà chất phác, để cô ấy chăm sóc cho bà Trần, Đào Tiếu Bình cũng thấy yên tâm.Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười gật đầu chào tiểu Mai.Tiểu Mai dường như hơi sợ hãi, rụt rè nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, cũng không dám nói gì, nhưng cũng không khỏi nhìn Lưu Vĩ Hồng vẻ đánh giá, lại nhìn Đào Tiếu Bình, dường như đang ‘xem xét’ anh chàng này, có xứng đôi với chị Bình Bình hay không.Lưu Vĩ Hồng lại nói chuyện với bà Trần mấy câu rồi lễ phép đứng lên cáo từ.Đào Tiếu Bình vội đi theo ra ngoài, trong tay vẫn cầm theo cái túi.-Cảm ơn anh, Nhị…Ca!Đào Tiếu Bình hơi đỏ mặt, bây giờ cô cũng không biết phải xưng hô thế nào với Lưu Vĩ Hồng mới đúng. Suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng dùng từ ‘Nhị Ca’ để xưng hô.Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, giơ tay vuốt vuốt tóc cô. Được Đào Tiếu Bình gọi là ‘Nhị Ca’ cũng rất thú vị.-Yên tâm đi, cô Trần người lương thiện, không sao đâu.-Vâng…Đào Tiếu Bình gật đầu, dường như nhớ ra điều gì, lấy ra một chiếc khăn len quàng cổ màu vàng từ trong túi ra.-Nhị Ca, đây là chiếc khăn quàng cổ do chính em đan, tặng cho anh…Chiếc khăn quàng cổ này màu sắc tươi tắn, tay nghề đan cũng rất tinh tế.Lưu Vĩ Hồng cười nhận lấy, quấn thử lên cổ, nói:-Rất đẹp, không ngờ cô còn có khả năng này.-Đan cho vui thôi, anh thích là tốt rồi.Đào Tiếu Bình cười thản nhiên, nhưng thực ra trong lòng lại rất vui.