Chương 685: Có người muốn giết Tôn Hoành!Ngoại trừ mấy người Tống Hiểu Vệ, Lưu Khánh Long thì ở thị xã Hạo Dương trên thực tế còn có một người còn vui hơn họ, tâm trạng vui sướng vô cùng. Vị lãnh đạo này có nụ cười tươi như hoa. Đó chính là thường vụ Thị ủy, Chủ tịch hội Liên hiệp Phụ nữ thị xã kiêm tổng Chủ tịch Công Đoàn thị xã đồng chí Quách Lệ Hồng.Trong tòa nhà thường ủy của Ủy ban nhân dân thành phố, Quách Lệ Hồng và Kỹ sư trưởng Tôn cùng xem tivi. Trên ti vi đang chiếu một cảnh võ thuật, rất căng thẳng, kích thích. Kỹ sư trưởng Tôn xem rất chăm chú. Những người làm về kỹ thuật thì tư tưởng khá là đơn thuần, thích những hoạt động vui chơi giải trí, họ khá đơn giản chứ không sâu sắc cao nhã như người bình thường vẫn tưởng tượng về họ.Ví dụ như màn đánh võ Hồng Kông này rất nhiều dân cư thành phố xem đã phát chán lên thì phần tử tri thức cao cấp như Kỹ sư trưởng Tôn lại thấy rất thú vị. Quách Lệ Hồng cũng thấy rất hay, thỉnh thoảng lại cười vui vẻ. Tiếng cười của bà đôi lúc khiến cho Kỹ sư trưởng Tôn phải giật mình, quay ra nhìn vợ một cách kỳ lạ.Cảnh đánh nhau thì có gì buồn cười cơ chứ?Quách Lệ Hồng tự nhiên cũng đã nhận ra sự kinh ngạc của chồng mình, nhưng không chút phật lòng mà cười hì hì nói:- Ha hả, anh xem ti vi của anh. Em chỉ là đang vui trong lòng thôi. Cái tên đó cuối cùng cũng gặp xui xẻo rồi.Mấy ngày nay, chỉ cần vừa nghĩ tới việc này, Quách Lệ Hồng liền không kìm nổi mở cờ trong bụng. Dường như lần này bà còn vui hơn cả khi nhậm chức thường vụ Ủy ban nhân dân thành phố.Lưu Vĩ Hồng à Lưu Vĩ Hồng, cậu cũng có ngày hôm nay.Kỹ sư trưởng Tôn lại nhíu mày một chút, nói:- Lệ Hồng, Chủ tịch thị xã Lưu cũng không chắc là sai. Anh thấy em vẫn cần dạy dỗ lại Tôn Hoành chút đi. Nuông chiều nó quá rồi không tốt đâu.Quách Lệ Hồng lập tức liền nghiêm mặt lại, rất không hài lòng nói:- Lão Tôn, đừng có mà gây sự nha. Đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em. Tiểu Hoành làm sao? Có điểm gì không tốt chứ? Anh là người làm cha nhưng bình thường đã làm tròn trách nhiệm chưa? Hay toàn là em lo lắng cho nó? Em biết là Tiểu Hoành có lúc khá dễ kích động, thích chơi với một số thanh niên. Nhưng thế thì sao? Nó cũng là người trẻ mà, đương nhiên phải thích chơi với người trẻ tuổi rồi. Bây giờ nó có công việc chính thức rồi, có công ty riêng, biết kiếm tiền, biết kết bạn. Còn có điểm gì không tốt nữa chứ? Thế giới ngày nay thay đổi quá rồi, anh cứ tưởng như ngày xưa chúng ta hồi trẻ chắc? Lúc chúng ta còn trẻ, chỉ biết là nghe lời Đảng, làm theo lời Đảng, biết nghe lời đều là đứa trẻ ngoan. Người mà quá thật thà thì không làm ăn được gì ở xã hội này cả, sẽ bị người ta bắt nạt, chịu thiệt thòi!Đây cũng là đặc sắc của Quách Lệ Hồng. Kỹ sư trưởng Tôn chỉ nói một câu thôi là bà ta sẽ nói đến chục câu, trăm câu phản bác lại. Đến cơ hội cho người ta chen một câu vào cũng không có.Kỹ sư trưởng Tôn hơn hai mươi năm đã luyện được dây thần kinh thép chứ nếu là người khác thì lập tức sẽ bị lời của bà ta làm cho chết đi rồi chứ sao mà sống được thế này?Kỹ sư trưởng Tôn chỉ đành lắc đầu, không cần phải nhiều lời nữa. Ông ta tuy là cán bộ kỹ thuật lại công tác ở xưởng nhưng khi nói chuyện với đồng nghiệp thì quần chúng đánh giá rất cao vị Chủ tịch thị xã trẻ tuổi Lưu Vĩ Hồng này. Sau khi hiểu được chủ trương chính sách của Lưu Vĩ Hồng, Kỹ sư trưởng Tôn cũng đồng ý với sự đánh giá của mọi người về Lưu Vĩ Hồng.Đây thực sự là một Chủ tịch thị xã tốt với nhân dân.Tuy nhiên Kỹ sư trưởng Tôn cũng rõ rằng nói như vậy Quách Lệ Hồng quả quyết không nghe. Có nói cũng là vô ích. Nói xong vợ chồng còn cãi nhau ấy chứ, tội tình gì như vậy? Thế nên thôi thì tốt hơn.Thấy chồng không nói gì, Quách Lệ Hồng lập tức lại trở nên cười hì hì, có chút tự đắc.Nhưng tâm trạng tốt của Chủ tịch Quách không kéo dài được bao lâu thì rất nhanh bị một cú điện thoại làm hỏng mất.- Alô, xin chào...Quách Lệ Hồng nhấc điện thoại lên nói rất tao nhã nhưng ngay sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch.- Mẹ, mẹ, cứu con với! Cứu con. Có người muốn giết con...Trong điện thoại là tiếng hét hoảng sợ của Tôn Hoành, cổ họng như nghẹn lại.Quách Lệ Hồngrung người một cái, suýt nữa là ngã ra. Khó khăn lắm mới định thần lại được. Bà lập tức nói lớn trong điện thoại :- Tiểu Hoành, Tiểu Hoành, có chuyện gì thế? Con…con đang ở đâu? Con đừng dọa mẹ nha…Trong khoảnh khắc, giọng nói của Quách Lệ Hồng hoàn toàn thay đổi. Nước mắt như mưa chảy xuống.- Con…con ở bệnh viện Nhân dân. Con bị người ta dùng dao đâm.Tôn Hoành kêu to trong điện thoại, giọng điệu cực kỳ sợ hãi.“Loảng xoảng” một tiếng điện thoại rơi ngay trên sàn, Quách Lệ Hồng toàn thân mềm nhũn ngồi trên ghế sofa, sắc mặt trắng bệch như người chết vậy.- Mẹ, mẹ...Trong điện thoại vẫn là âm thanh vô cùng hoảng sợ của Tôn Hoành.- Sao thế, sao thế, có chuyện gì vậy?Kỹ sư trưởng Tôn chấn động, vội vàng chạy qua nâng vợ dậy, lo lắng hỏi.Tôn Hoành quả thật bị thương, đang nằm trong bệnh viện Nhân Dân thị xã, trên mặt đầy máu tươi. Bác sĩ cầm bông băng lau vết thương thì y không ngừng kêu gào thảm thiết như mổ heo, khiến bác sĩ cũng phải sợ.- Ôi, đừng có kêu to như thế được không? Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không nguy hiểm đến tính mạng đâu.Bác sĩ thấy rất bực bội trước tiếng kêu thảm thiết không ngừng của bệnh nhân nên mới không kìm nổi nói vài câu. Tôn Hoành chẳng những lớn tiếng kêu thảm thiết lại còn cựa quậy khiến bác sĩ rất khó xử lý.Tôn Hoành mắng to:- Tai của tôi bị cắt mất rồi mà ông còn nói không sao. Tôi, tôi đánh chết ông!Cho tới nay đều là Tôn đại thiếu gia mắng chửi người ta. Ngay cả khi ở trong trại tạm giam thì cũng đều có một đám hầu hạ đàng hoàng, chưa bao giờ bị một bác sĩ quát lớn như vậy? Tôn đại thiếu gia nổi giận đùng đùng, hận không chém ông bác sĩ kia ra làm trăm mảnh mới hết mối hận trong lòng. Chỉ là hôm nay Tôn đại thiếu gia vết thương đầy người, lại chỉ có một mình thế nên không dám động thủ với ông bác sĩ. Nếu thế thì chỉ sợ sẽ thiệt mình.Bác sĩ cũng không phải vừa. Ông ta ném bông trong tay ra quát lớn:- Cậu thật không biết thế nào là tốt xấu. Tôi là đang cứu cậu đấy. Cậu mà dám chửi nữa thì bây giờ tôi đi. Cho cậu chảy máu chết đi.Tôn Hoành là điển ìỉnh của cá tính thích mềm mỏng. Thấy bác sĩ như vậy anh ta vội lo lắng sợ bác sĩ đi thật thì nguy to. Bản thân Tôn đại thiếu gia còn bao nhiêu máu có thể chảy không ngừng? Nói không chừng có khi chảy máu đến chết thật ấy chứ!- Bác sĩ, bác sĩ, rất xin lỗi rất xin lỗi, mẹ tôi là Chủ tịch thành phố Quách, dượng tôi là bí thư Địa ủy Tào…Bác sĩ nhất định phải cứu tôi. Họ sẽ cảm tạ bác sĩ.Tôn Hoành coi như là cũng biết nắm thời cơ, lập tức chịu thua, đồng thời lập nên cái biển lớn ình. Tình thế bất lợi liền lập tức đánh ra cái biển lớn của mình, chính là bản tính chung của tất cả con ông cháu cha, Tôn đại thiếu gia cũng không ngoại lệ.Bác sĩ rõ ràng giật mình kinh hãi.Chả trách thằng tiểu tử này ngang ngược như thế. Qủa nhiên là có gia thế. Hơn nữa, bác sĩ cũng không thể đi thật để bệnh nhân như vậy. Vừa nãy chỉ là dọa cậu ta thôi chứ cậu ta cứ xoay đi xoay lại như thế rất khó làm.- Được rồi, tôi có thể cứu cậu. Nhưng cậu nằm yên đó, đừng có động đậy. Nếu không thì khó làm lắm, bản thân cậu cũng sẽ chịu đau rất nhiều.Tôn Hoành liên thanh đáp ứng, nói:- Được rồi, được rồi. Tôi không động đậy đâu. Bác sĩ trị bệnh cho tôi đi. Bác sĩ, bác mau gọi điện thoại giúp cho Cục cảnh sát cho người đến bảo vệ tôi đi. Tôi lo là có một số người sẽ đến bệnh viện truy giết tôi.- Người nào muốn giết cậu?Bác sĩ tò mò hỏi.- Ôi, cái này bác đừng có hỏi nữa, mau gọi điện thoại đi. Nếu không mấy tên đó mà đến thì nói không chừng bác cũng bị giết đấy.Tôn Hoành bực bội kêu to lên.Bác sĩ hoảng sợ, dù trong lòng có hoài nghi đến mức nào cũng tin là thật chứ không dám không tin. Ông bác sĩ liền vội vàng dặn dò một y tá gọi điện cho Cục cảnh sát còn mình thì xử lý vết thương cho Tôn Hoành.Lần này, Tôn Hoành phối hợp khá tốt. Khi dùng nước muối sát trùng miệng vết thương thì đau đến cỡ nào cũng cắn răng chịu đựng chứ không dám cựa quậy lung tung nữa. Nếu không thì sẽ là thiệt cho chính mình.Bác sĩ nói Tôn Hoành là bị thương ngoài da thôi quả không sai. Nhưng công bằng mà nói, vết thương của Tôn Hoành cũng không thể coi là nhẹ. Trên mặt bị ba vết thương dài. Mỗi vết đâm dài đến vài cm, sâu đến tận xương, máu tươi không ngừng chảy ra. Một bên tai máu cũng be bét, tuy không phải là cả cái tai bị cắt mất nhưng cũng bị cắt mất hơn một phần ba. Chắc chắn là phải làm phẫu thuật khâu lại.Tuy nhiên sau khi kiểm tra cẩn thận vết thương cho Tôn Hoành, bác sĩ mới âm thầm thở nhẹ ra.Tôn Hoành vừa rồi nói có người muốn giết y, còn có thể đuổi giết đến bệnh viện để truy sát, rõ ràng là lời nói trong lúc sợ hãi mê sảng. Người khiến y bị thương rất là có ý tứ, có ý cảnh cáo rõ ràng. Nếu thực sự muốn giết y thì đã cắt luôn cổ y rồi chứ sao lại phải ở trên mặt, trên tai đâm bốn vết?Cũng không phải đời sau, nghe nói tự sát thì đều phải thăm dò đến 10 vết dao, cuối cùng mới là vết dao chí mạng, kết liễu đời mình!Kết luận không có ai vào bệnh viện để “truy sát” Tôn Hoành, bác sĩ mới hoàn tòan yên tâm và bắt đầu khâu vết thương cho Tôn Hoành.Sau khi khâu xong vết thương cho Tôn Hoành, ông bác sĩ dùng nhíp để kẹp mũi khâu cong cong, đến trước mặt Tôn Hoành, nói:- Ai, bị thương ở trên đầu, tốt nhất không nên dùng thuốc tê, để tránh ảnh hưởng đến thần kinh. Cậu chịu khó nha. Khi khâu sẽ đau đấy!Nhìn thấy con dao cong cong hình bán nguyệt loại nhỏ, trong mắt Tôn Hoành lộ ra vẻ sợ hãi, run giọng nói:- Bác sĩ, cái này có đau không? Hay là bác sĩ cho thuốc tê đi.Bác sĩ nhíu mày nói:- Khi cho thuốc tê vào thì cũng đau thế thôi. Hơn nữa, vết thương ở đầu mà dùng thuốc tê thì rất là mạo hiểm. Đây là phòng cấp cứu khẩn cấp, điều kiện có hạn. Nếu như cậu kiên quyết muốn dùng thuốc tê thì tôi sẽ gọi người gây tê đến, cậu vẫn phải đợi một hồi cơ.Kỳ thật dù là vết thương ngoài ở đầu khâu lại, nếu nhất định cần dùng thuốc tê thì cũng không cần gọi người chuyên tiêm thuốc gây tê đến. Nhưng Tôn Hoành vừa mới lộ ra thân phận của mình, có lai lịch nha nội, bác sĩ tự nhiên cũng nên cẩn thận hơn một chút. Nhỡ may có vấn đề gì thì bản thân mình cũng không gánh chịu được.- Thôi, vậy được rồi. Ông khâu đi.Tôn Hoành cắn răng. Cuối cùng hạ quyết tâm lộ ra vẻ mặt "Thấy chết không sờn" "Không biết sợ" đọc truyện mới nhất tại .