- Dù sao thì Đường Thu Diệp cũng khá đáng thương.Nói đến đây, Vũ Thường vẻ mặt buồn bã, khe khẽ thở dài, có chút tự giễu nói:- Nói cô ấy đáng thương, kỳ thật không phải chính mình cũng đang giống sao? Chúng tôi xem như là đồng bệnh tương lân.Đường Thu Diệp là được gả theo yêu cầu của gia đình cho một thằng ngốc hữu danh vô thực. Còn Vũ Thường thì tốt nghiệp đại học, xuất thân thế gia không ngờ cũng giống như Đường Thu Diệp, cũng không kháng lại được áp lực của gia tộc. Ngoài mặt thì xin nghỉ làm không lương để kinh doanh nhưng trên thực tế chính là trốn tránh.Lưu Vĩ Hồng nói:- Chị, em nghĩ rằng chị cần phải nói chuyện với bác Vân. Dưa hái xanh không ngọt. Chuyện như vậy, nếu cứ buột chặt thì làm sao mà có thể trở thành vợ chồng?Vũ Thường cười khổ một tiếng, nói:- Nếu chị có thể nói chuyện được với ba của chị thì tốt rồi. Đây cũng không phải là chuyện một mình ba chị quyết được.Điểm này thì Lưu Vĩ Hồng có thể lý giải. Nói đúng ra là nó có liên quan đến tiền đồ chính trị của Vân gia. Vân Hán Dân không thể không thận trọng đối đãi. Trong cơn lốc chính trị, thu lợi lớn nhất ngoại trừ người đứng đầu nhà nước và Lưu gia thì chính là Hạ gia. Vân gia ứng đối thất sách nên mất phần không ít. Vân Hán Dân muốn thông qua hôn nhân chính trị để tiến thêm một bước tăng cường mối quan hệ với Hạ gia.Hôn nhân chính trị diễn ra ở các nhà quyền quý nhiều vô số kể. Vân Hán Dân trên cơ bản cũng không thể nào suy xét đến cảm nhận của Vũ Thường. Chỉ cần kết hôn được là tốt quá rồi. Không hợp thành một khối thì cũng không sao, chỉ cần đạt được mục đích là được rồi.Đừng nhìn vẻ bề ngoài hào nhoáng của các gia đình thế gia, sự khó xử nội bộ bên trong cũng không hề nhỏ.Đã trải qua việc xuống dốc của Lưu gia ở kiếp trước nên Lưu Vĩ Hồng càng cảm nhận sâu sắc về điều này. Nguồn tại http://Truyện FULL- Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Em luôn mồm nói muốn kinh doanh với chị giống như là rất tin tưởng chị đấy. Nói thực ra thì chị cũng không nắm chắc lắm. Chị lại chưa từng làm kinh doanh. Em không sợ chị làm mất vốn ban đầu à?Chị Thường nửa thật nửa đùa nói.Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Chuyện này không cần phải lo lắng. Kiếm tiền cũng không phải là việc khó. Đến thành phố Giang Khẩu ắt là sẽ có biện pháp.- Nghe giọng điệu giống như là đã tính toán trước vậy. Có thể nói kế hoạch của em cho chị nghe trước không? Để chị cũng cảm thấy yên tâm một chút.- Không vội, đợi khi nào đến Giang Khẩu và gặp mặt Tiểu Xuyên thì em sẽ thương lượng lại một chút.- Quý Tiểu Xuyên vẫn còn đi học chứ? Vừa mới tốt nghiệp trung học thì biết cái gì?Vũ Thường có chút không cho là đúng.Lưu Vĩ Hồng lại rất chắc chắn:- Cậu ấy biết hay không biết thì không sao. Quan trọng là chú Quý Thụy Lâm biết là được rồi.Vũ Thường chau mày lại:- Chú Quý vừa mới đến thành phố Giang Khẩu không bao lâu, vẫn chưa thể thu thập được trợ thủ.Nói còn chưa dứt lời thì trong lòng dường như đã hiểu rõ. Vũ Thường lo lắng Quý Thụy Lâm thứ nhất trong tay không có quyền lực, thứ hai là vừa mới đến, chưa chắc đã có thể giúp đỡ bọn họ nhiều.Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:- Đừng lo, cũng không phải chỉ dựa vào mỗi chú ấy. Nếu phải va chạm thì cũng không ngại chơi xấu. Mạng lưới quan hệ của Vân gia, Lưu gia chạy khắp nơi. Chỉ cần việc kinh doanh được tiến hành thì sẽ làm tốt thôi. Cũng không chỉ là bọn họ đến giúp chúng ta mà chúng ta đến giúp bọn họ cũng có lợi.Vũ Thường có chút kỳ quái nhìn Lưu Vĩ Hồng nói:- Vĩ Hồng, hình như sau vài năm học đại học, em hiểu biết được rất nhiều?- Con người không ngừng tiến bộ mà chị.- Nếu em đã nắm chắc như vậy thì chị cũng yên tâm. Tới Giang Khẩu rồi, việc gì cũng giao cho em. Chị chính là ngồi mát ăn bát vàng.Vũ Thường thản nhiên cười nói.Lưu Vĩ Hồng cợt nhã:- Bà xã thì cứ ngồi chơi nhé, hết thảy đều đã có tiểu sinh lo liệu.Vũ Thường trừng mắt nhìn hắn, giả vờ cả giận nói:- Lại nói hưu nói vượn nữa rồi.Lưu Vĩ Hồng cười hì hì, không thèm để ý.Vũ Thường giống như là nhớ đến điều gì liền hỏi:- Đúng rồi, em chỉ vừa mới nói đến điểm thứ nhất, thế còn điểm thứ hai, thứ ba đâu? Nói ra một lần cho chị nghe luôn đi.Lưu Vĩ Hồng cười:- Không có điểm thứ ba, chỉ có điểm thứ hai thôi.- Vậy thì điểm thứ hai là gì vậy?- Điểm thứ hai mà em muốn nói chính là muốn nói cho bác Vân biết, con gái của Vân gia cũng không nhất định sẽ phải gả cho Hạ gia. Gả cho Lưu gia làm vợ cũng tốt mà.Lưu Vĩ Hồng cười hì hì, không kìm được nhìn từ trên xuống dưới Vũ Thường.Bởi vì hôm nay chỉ có hai người thay phiên nhau lái xe nên Vũ Thường không mặc váy mà là một bộ đồ bó sát người, lộ ra dáng người yểu điệu thục nữa, có vẻ đẹp không sao tả xiết.Vũ Thường mặt đỏ lên, không kìm nổi giơ tay gõ hắn một cái, cả giận nói:- Chỉ biết ăn nói vớ vẩn.Lưu Vĩ Hồng bật cười ha hả, tiếng cười rất sung sướng, dường như còn kèm theo một chút tà ý.Lời nói này có thể được coi là nửa thật nửa giả. Có phải muốn đoạt lấy vị hôn thê của Hạ Cạnh Cường hay không thì Lưu Vĩ Hồng vẫn còn chưa nghĩ thỏa đáng. Nhưng ly gián mối quan hệ giữa Vân gia và Hạ gia thì đây cũng là một chiến lược đầu tiên.Lưu gia kiếp trước xuống dốc, có hai nguyên nhân mấu chốt. Thứ nhất, là sau khi ông cụ mất. Thứ hai chính là cha con Lưu Thành Thắng đứng sai hàng. Mà Hạ gia chính là người đằng sau giật dây.Lưu Vĩ Hồng tái sinh, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Sinh mạng của ông cụ sẽ vẫn không thay đổi nhưng Lưu gia sẽ không có khả năng đứng sai hàng lần thứ hai. Chỉ cần không đứng sai hàng thì trong vài năm nắm chặt bố cục, thì khi ông cụ mất đi, Lưu gia cũng không bị người ta phá hủy. Kế tiếp, Hạ gia chính là một trong những đối thủ của Lưu gia. Vân gia thì nhất kiên định là đồng minh của Hạ gia. Ly gián quan hệ của hai nhà, nhất định sẽ làm suy yếu đi thực lực của Hạ gia.Vũ Thường mỉm cười nói:- Được, vậy em đem chuyện này về giải quyết đi. Chị chờ về làm vợ của Lưu gia đó.Lưu Vĩ Hồng vội xoay người qua, yên lặng nhìn Vũ Thường, nói:- Chị, lời này là thật sao?Vũ Thường quay đầu ra cửa sổ, không nhìn hắn nữa. Tuy nhiên, nhìn qua cửa kính xe thì có thể nhìn thấy hai gò má ửng đó của chị Thường, cắn môi cười khẽ.Xe chạy một lèo không dừng lại. Sau mười mấy giờ đã đến giáp giới của tỉnh Sở Nam và Lĩnh Nam. Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau tiếp tục khởi hành. Đến giữa trưa thì đã cách thành phố Nam Phương tỉnh Lĩnh Nam không xa.- Vệ Hồng, ở phía trước hình như có kiểm tra xe.Ngồi ở vị trí lái phụ, Vĩ Thường nhìn hàng xe dài nối đuôi nhau, đôi chân mày chau lại, hạ giọng nói.- Kiểm tra xe thì kiểm tra xe. Dù sao thì mọi giấy tờ lien quan đến xe đều đầy đủ. Như vậy đi, dù sao cũng đến giờ cơm rồi, chúng ta kiếm một quán cơm nào đó, ăn một bữa rồi chị lái xe. Chị có bằng lái mà.Giấy tờ xe thì đầy đủ nhưng vấn đề ở chỗ Lưu Nhị Ca vẫn chưa có bằng lái. Đương nhiên, thi lấy bằng lái thì không khó. Chỉ có điều là Lưu Nhị Ca không có đi thi. Sau khi từ Giang Khẩu trở về, hắn sẽ suy xét đến việc này.Lưu Vĩ Hồng nói xong, đánh tay lái, đem xe tạt vào lề đường, dừng trước một quán cơm.Loại quán cơm ven đường này điều kiện rất bình thường. Tuy nhiên nhìn qua thì cũng không tệ lắm. Nền xi măng, mái ngói lớn, bên ngoài quét một lớp vôi. Nhìn bề ngoài thì đơn giản nhưng bên trong lại khá sạch sẽ. Nói cách khác, nếu Vũ Thường đã tình nguyện đi làm kinh doanh thì cũng sẽ không ngại ghé những quán cơm ven đường như thế này.Hai người từ trên xe bước xuống, Vũ Thường nhíu mày nói:- Dọc đường đi này trạm kiểm soát cũng nhiều lắm. Mỗi nơi kiểm tra xe đều phải trả tiền, cũng không biết sao lại như thế này?Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Thì phải tiến hành xây dựng lại kinh tế, hết thảy phải nhìn vào phía trước thôi.Tình hình này thì về sau lại càng nghiêm trọng. Gần như khắp nơi đều có những trạm thu phí. Lưu Vĩ Hồng từng nhìn thấy bản đồ "Tổ quốc núi sông một mảnh hồng" trên truyenfull.vn, không phải là tem mà là trạm thu phí. Gần như bao trùm tất cả lãnh thổ của nước cộng hòa. Đại tây bắc đều không ngoại lệ.Lúc này chưa có đường cao tốc nhưng trạm thu phí thì không hề ít. Còn có rất nhiều trạm thu phí tạm thời, cũng không biết là do cảnh sát giao thông hay là nhân viên quản lý giao thông chịu trách nhiệm. Thậm chí ven đường nông thôn, cũng tùy tiện dựng một cây cột trên đường quốc lộ, rồi những nhân viên áo có dán một miếng phù hiệu màu hồng, đứng thu phí. Thậm chí biên lai cũng không có. Chỉ đưa mười, hai mươi đồng là có thể đi. Thật giống như là ném tiền trong nước, tiếng vang đều không nghe được.Vũ Thường nói:- Thúc đẩy nền kinh tế nhưng cũng không thể thu phí loạn xạ như thế. Người nào cũng có thể đòi tiền chúng ta, chẳng lẽ tiền của chúng ta là gió thổi tới chắc?Lưu Vĩ Hồng an ủi nói:- Cái này thì chẳng có gì lạ. Dạo này chắc là chết đói nên mới làm như vậy.Vũ Thường hừ một tiếng:- Vệ Hồng, nếu sau này em ở trong thể chế phát triển thì phải xử lý nghiêm khắc những hiện tượng bất hợp lý này. Bằng không thì quốc gia chúng ta rất dễ dàng đi lạc lối.Lưu Vĩ Hồng cười:- Chà, nhìn không ra là Trưởng phòng Vân lại biết yêu nước yêu dân đấy.Vũ Thường nói:- Em đừng nói đùa. Từ cổ chí kim, bất kể là qua bao nhiêu thế hệ, một khi trật tự xã hội rối loạn thì toàn bộ kết cấu quyền lực sẽ xảy ra vấn đề. Cho đến lúc này, em đã có muốn nghĩ chỉ lo cho thân mình thì chỉ sợ cũng khó có thể làm được.Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng khoát tay, thản nhiên nói:- Chị yên tâm đi, không loạn được đâu. Quân đội không loạn thì quốc gia sẽ không loạn. Thực lực lãnh đạo quân đội của Đảng ta là không thể nghi ngờ.- Đảng của chúng ta? Hihi, em là Đảng viên sao?- Đương nhiên, em khẳng định là sẽ tiến bộ. Bằng không thì cũng sẽ không làm Phó chủ nhiệm phòng giáo vụ đâu.- Em mê làm quan quá rồi đó. Cái chức Phó chủ nhiệm phòng giáo vụ mà cũng đưa ra khoe khoang.Vũ Thường liền chọc tức nói.- Em không giống chị, tốt nghiệp xong là làm việc cho cơ quan lớn ở thủ đô. Em đây chỉ mới là chức Phó chủ nhiệm phòng giáo vụ nhưng là bằng chính bản lĩnh của mình có được. Chẳng lẽ không thể khoe khoang một chút?Lưu Vĩ Hồng đắc ý nói. Ở trước mặt chị Thường, Lưu Vĩ Hồng từ trước đến nay không bao giờ dấu mình.- Được, được, em cứ khoe khoang đi. Dù sao thì hiện tại chị cũng đang thất nghiệp, em lại là quan gia, ở trước mặt chị khoe khoang cũng đúng.Vũ Thường cười khanh khách rồi cùng Lưu Vĩ Hồng bước vào quán cơm.