Chương 569 : Chạm mặt- Cao Nguyên, tiến bộ lắm ! Làm đàn ông mà đi ức hiếp phụ nữ!Nắm chặt cổ tay của người đàn ông cao lớn, Lưu Vĩ Hồng điềm nhiên nói với Cao Nguyên. Trên tay dần dồn sức thêm, người đàn ông cao lớn trán vã mồ hôi lạnh rớt xuống, tay trái nắm chặt lấy cánh tay phải của mình, thảm thiết kêu lớn, cả người trượt thẳng xuống.“Lưu Nhị Ca?”Cao Nguyên không ngờ có thể gặp được Lưu Nhị Ca ở đây, kinh ngạc mà kêu lên một tiếng.- Hừ hừ, Cao Nguyên, vài năm không gặp, tiểu tử cậu đi thật đúng đường rồi, xem ra cậu còn kết giao với vài con rùa đen? Tôi cảm thấy xấu hổ thay cậu. Cao gia lớn nhỏ, lúc nào để người sỏ mũi? Thật mất mặt quá.Lưu Vĩ Hồng nhìn Cao Nguyên, nói không ngừng.- Này này, cậu là ai? Mau buông tay?Giữa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim, trong chốc lát Mã Hào Huy cũng choáng váng. Vốn dĩ đám người ông ta bên này có thể coi là người đông thế mạnh nhưng thấy người cao lớn trong tay Lưu Vĩ Hồng, như một đứa trẻ con, bị khống chế thảm thiết liên thanh, không đánh trả lại, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa nghe ngữ khí của Lưu Vĩ Hồng đối với Cao Nguyên, người này cũng có lai lịch, ngay cả người đàn ông cao lớn cũng không coi ra gì.Coi những lời mắng kia quả thực như đang giáo huấn vậy.Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng hừ một tiếng, thượng cẳng tay hạ cẳng chân, người đàn ông cao lớn rốt cuộc cầm không được, trong tiếng “ ai ao” thân hình bổ nhào về phía trước, thở phù phù, quỳ xuống”.- Lưu Nhị Ca, đây không phải việc của anh? Là con đàn bà thối này không nể tình trước … ái chà…Cao Nguyên còn mạnh miệng, lập tức bên tai vù vù tiếng gió, chưa kịp phản ứng gì, trên gương mặt thanh tú đã hằn rõ một cái tát, lập tức thân hình lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào.- Mắng ai đó? Giữ cái miệng thối cậu sạch sẽ một chút! Nghe đây, từ nay về sau còn dám nói năng lung tung, Nhị Ca sẽ bẻ gãy răng cửa của cậu!Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng quát.Phương pháp đối phó với con em quan lại chuyên ỷ thế bắt nạt ở Bắc Kinh là phải dứt khoát rõ ràng. Từ những lời nói nhảm tốt nhất là giáo huấn, dám trực tiếp dạy dỗ bằng các bạt tai. Nhiều năm kinh nghiệm rồi, chiêu thức đó thực sự hữu dụng. Dù là con quan quyền cao chức trọng, trên bản chất là như nhau, kẻ yếu sợ kẻ mạnh. Lưu Nhị Ca bắt đầu đánh từ năm mười lăm tuổi, chính là sử dụng chiêu này. Ở mảnh đất Bắc Kinh cũng không biết bao nhiêu công tử con quan được nếm cái tát của Lưu Vĩ Hồng. Cuối cùng ai cũng ngoan ngoãn, không dám ngo ngoe gì.Mọi người xuất thân như nhau đều là con nhà quyền quý, đánh cũng không đánh được, ngoại trừ đi đường vòng, còn có thể làm sao?Ngay cả Hạ Nhị Ca cũng bị tát một lần.- Chó má!Không đợi Cao Nguyên lấy lại tinh thần, Lưu Nhị Ca liền gào to.Tận mắt thấy Cao Nguyên rõ ràng đã bị tát một cái, Mã Hào Huy quả thực trợn mắt há mồm, gần như không dám tin vào mắt của chính mình. Trong mắt của gã, Cao Nguyên là nhân vật nào? Ở Bắc Kinh này có thể đụng được sao?Không ngờ lại bị người ta quăng ột cái tát!Đảo điên hết rồi!- Này, cậu rút cuộc là ai?Sững sờ rất lâu, Mã Hào Huy mới thốt ra âm thanh run rẩy hỏi. Tuy ông ta không hiểu rõ lắm về lai lịch của Lưu Vĩ Hồng, nhưng người này nhất định là con nhà quyền quý. Hơn nữa nhất định địa vị rất cao, điều đó không thể nghi ngờ nữa. Vốn dĩ Mã Hào Huy còn muốn dựa vào người đông thế mạnh, vừa làm rõ điểm này lập tức tắt ngấm ý niệm đó trong đầu.Đùa mà!Người này ngay cả Cao Nguyên nói đánh thì đánh, bọn gã muốn ỷ vào nhiều người, ngày khác có thể đi được, không biết bao giờ mới có thể thoát ra được. Làm không tốt một ngày ở bên trong có thể không còn đường quay về.Công tử lớn của đất Kinh thành, thế lực của nhà quyền quý, đó là rất khó tưởng tượng.- Cậu lập tức cút đi, về sau nếu còn thấy cậu bén mảng bên cạnh Đào Tiếu Bình, hậu quả cậu tự gánh lấy!Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng trừng mắt nhìn gã, nói.Mã Hào Huy lạnh hết cả sống lưng.Gã tin rằng, Lưu Vĩ Hồng nói được làm được, xem ra mình chưa làm rõ tình hình, gặp phải người ta liền” độc chiếm”, đây chính là đắc tội với thần chết, một bước sơ sẩy, chính là ngập đầu tai ương.- Tốt thôi, Lưu Nhị, xem như anh lợi hại!”Cuối cùng Cao Nguyên cũng lấy lại tinh thần, che nửa bên mặt nóng đau rát, ánh mắt vô cùng oán hận trừng trừng nhìn Lưu Vĩ Hồng nói. Nói xong, quay người đi, cũng không ngoái đầu lại.Đám người Mã Hào Huy trong lòng run sợ, tự nhiên không dám nhúc nhích gì, theo sát phía sau xe của Cao Nguyên. Ngay cả cái gã cao lớn quỳ trên mặt đất cũng luống cuống tay chân, chạy bán sống bán chết.Trong chốc lát, cả bọn đã biến sạch.“ Cảm ơn…”Đám người Đào Tiếu Bình cũng trợn mắt há miệng, như đang nằm mơ, sững sờ rất lâu, mới nghĩ đến nói tiếng cảm ơn Lưu Vĩ Hồng. Người này quả thực như một thiên thần trên trời giáng xuống, uy phong lẫm liệt khó có thể miêu tả lại.Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười nói:- - Không có việc gì, thấy việc bất bình thôi mà.Đào Tiếu Bình liền không nói gì.Tuy rằng cô không biết lai lịch của Cao Nguyên, nhưng lai lịch của Mã Hào Huy, cô biết rõ - khách quý số một của buổi biểu diễn lần này- thế lớn nhiều tiền. Nhưng Mã Hào Huy rất cung kính đối với Cao Nguyên, tựa như cấp dưới thấy lãnh đạo. Từ những lời Cao Nguyên vừa nói lúc nãy cũng có thể đoán được, nhất định là con nhà quyền quý cực lớn của Bắc Kinh.Lưu Vĩ Hồng nói đánh thì đánh, không phải nói suông, đây rút cuộc là người như thế nào?- Tốt rồi, không sao rồi, từ nay về sau bọn họ không dám gây phiền toái cho cô, đi thôi.Lưu Vĩ Hồng cười cười, cũng chuẩn bị quay đi. Lần ra tay này, hắn hoàn toàn là “ giữa đường thấy chuyện bất bình”, nói thế nào, hắn cũng tạm thời được coi là Fan hâm mộ của Đào Tiếu Bình, việc dễ như trở bàn tay cũng nên giúp đỡ.-Vậy… tôi, chúng tôi mời anh đi ăn khuya nhé…Đào Tiếu Bình, vội vội vàng kêu lên.Người ta đã giúp đỡ lớn như vậy, nếu một chút bày tỏ cũng không có, như vậy là không tốt. xem tại Làm người cũng không thể làm như thế.Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:- Không, không cần, tôi vừa dùng bữa xong, rất no rồi, diễn hay lắm, cảm ơn!Đào Tiếu Bình không còn lời nào, đừng nhìn cô là nữ diễn viên nổi tiếng, nhưng dù sao cô cũng còn trẻ tuổi. Hơn nữa, cô có thể diễn những vai diễn của đạo diện Đại Pháo, dựa vào tài năng của chính mình, cái gọi là quy tắc ngầm rối lung tung trong vòng tròn giới điện ảnh và truyền hình, không hề liên quan đến.Về phương diện đối nhân xử thế, kinh nghiệm vẫn còn chưa phong phú.Chính lúc này, một chiếc Toyota chạy nhanh lại, đỗ ịch một tiếng, dừng cách đó không xa, vài người đàn ông nhảy từ trên xe xuống, chạy lại chỗ này.Tình hình này khiến đám người Đào Tiếu Bình hoảng sợ, cho rằng là bọn người của Mã Hào Huy tìm đến báo thù.- Tiếu Bình, không việc gì chứ?Đầu tiên một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vừa chạy vừa lớn tiếng ồn ào.Nghe thấy âm thanh rất thẳng thắn có chút khàn khàn, Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười.Không phải là đạo diễn Đại Pháo sao?- Nhị Ca?Theo sát phía sau đạo diễn Đại Pháo, chính là Trình Sơn, bỗng nhiên thấy Lưu Vĩ Hồng đứng bên cạnh Đào Tiếu Bình, lập tức có chút bất ngờ. Không phải đâu, làm sao có thể thấy Nhị Ca ở đây chứ?- Trình Sơn, đến rồi à!Lưu Vĩ Hồng cười chào Trình Sơn.Lúc này Đại Pháo cũng trông thấy Lưu Vĩ Hồng. Trước đây gã ta ở trong rạp chiếu phim của biệt thự Tạ Chính Đào gặp qua Lưu Vĩ Hồng một lần, nhưng lần gặp nhau đó rất ngắn, đèn cũng không sáng rõ, Đại Pháo cũng không nhớ rõ hình dáng của Lưu Nhị Ca, nếu không phải Trình Sơn lên tiếng gọi, Đại Pháo cũng không dám khẳng định người này là Lưu Nhị Ca. Về phần Đào Tiếu Hồng, lần đó luôn luôn ngồi ở chỗ rất xa, chưa gặp bao giờ nên càng không nhận ra Lưu Vĩ Hồng .Vừa nghe tiếng “ Nhị Ca” thốt ra từ miệng Trình Sơn, Đại Pháo giật mình, bất giác phanh chân lại, cố gắng dừng thân hình, không dám tiến thêm bước nữa về phía trước.Đừng va vào Nhị Ca, như vậy không thể thứ lỗi được.Trình Sơn liên tiếp hỏi:- Nhị Ca, làm sao anh lại ở đây?- Anh đi xem biểu diễn!- Ái chà, sao anh không nói sớm? Sớm nói thì em đã lại đây tháp tùng anh…- Ha ha, không việc gì, một mình anh cũng xem rất hứng thú. Các người sao lại đến đây?Lưu Vĩ Hồng cũng có chút ngạc nhiên.- Hả, cái đó, người của Học viện gọi điện cho em, nói có người ở đây gây sự, làm phiền Đàm Tiếu Bình, em vội qua đây. Sớm biết như thế này, em sẽ không qua gây gai mắt rồi, hì hì…Nói xong, trên mặt của Trình Sơn bộc lộ tươi cười, ánh mắt vô sỉ liếc trộm Đào Tiếu Bình vài cái.Nếu như là nữ diễn viên khác, Trình Sơn sẽ không gấp như vậy. Minh tinh trong tay gã ta, không nói nhiều nhưng cũng không đếm hết được, ít nhất cũng không ít của hiếm. Người giàu ngưỡng mộ minh tinh quá bình thường rồi. Trình Sơn cũng không e dè gì. Nhưng Đào Tiếu Bình là trường hợp ngoại lệ.Đây chính là “dự định” của Nhị ca.Nhiều nữ minh tinh trong tay Trình Sơn như vậy, Nhị Ca từ trước đến nay chưa coi đến một con mắt, chỉ duy nhất có ấn tượng tốt đối với Đào Tiếu Bình này, Trình Sơn liền ghi nhớ, đặc biệt chỉ bảo Đại Pháo phải chăm sóc cẩn thận, không để người khác đoạt được. Nếu không Nhị ca “truy cứu” thì biết ăn nói sao đây.Người của nhà hát thực ra thông báo cho Đại Pháo, bọn họ không biết số điện của Trình Sơn. Trình Sơn có thể nói là “ nhân vật cấp đại ca” của tầng cao nhất trong vòng tròn này, kẻ đầu đường xó chợ, làm sao có thể trực tiếp điện thoại cho hắn ta?Nếu là người khác, Đại Pháo cũng không thèm để ý, nhiều nhất là chính mình qua một chuyến, giải vây một cái thì đi. Vừa nghe người bị quấy nhiễu là Đào Tiếu Bình, Đại Pháo liền nóng đỏ mắt . Đây là người Trình Sơn đã điểm, phải bảo vệ tốt, không thể xảy ra chuyện. Đại Pháo sợ mình không giữ được cái lồng nên mới vội vàng gọi điện nói với Trình Sơn, nhanh đuổi theo, tới đâyAi ngờ đến đây lại thấy Nhị Ca tới trước?Xem ra “ dự cảm” của Trình Sơn hoàn toàn chính xác. Nhị ca quả thực có chút ý với Đào Tiếu Bình. Sớm biết như thế, cần gì phải đến đây làm cái bóng đèn?Thấy bộ dạng lén lút như kẻ trộm của Trình Sơn, Lưu Vĩ Hồng vừa giận vừa buồn cười, duỗi tay ra gõ y một cái, cười mắng:- Nói cái gì vậy? Miệng chó còn phun ra ngà voi! Trong não của em có thể nghĩ đứng đắn một chút?Trình Sơn không thèm để ý, cười ha hả, vẻ mặt càng thêm trơ tráo.-o0o-