Chương 566: Buổi biểu diễn quyên tiền cứu tếMột buổi biểu diễn nhỏ đang diễn ra tại học viện sân khấu kịch Bắc Kinh.Lưu Vĩ Hồng mặc một chiếc áo thun trắng, quần bò, ngồi một mình trên ghế uống nước ngọt xem biểu diễn.Buổi biểu diễn nhỏ này mục đích là biểu diễn để lấy tiền cứu tế. Buổi biểu diễn do quỹ phát triển thanh niên quốc gia phát động với mục đích quyên tiền cho công trình Hy vọng. Hôm qua đã cùng đến Hội Thanh niên để “xin tiền”. Phải nói rằng sự chuẩn bị của Chủ tịch Lưu khá là chu toàn. Hắn mang theo một báo cáo hoàn chỉnh, chính là báo cáo điều tra mà Ủy ban Giáo dục Hạo Dương trình lên hội nghị, lại còn rất nhiều những bức ảnh có thể phản ánh được tình hình khó khăn của học sinh tiểu học ở miền núi vùng sâu vùng xa. Đặc biệt là đời sống khó khăn của trường tiểu học thôn Sa Sơn thì lại càng khiến người ta phải kinh ngạc.Cậu cả, cậu hai nhà họ Lưu đến tận cửa, Trưởng ban thư ký hội Thanh niên Trần Vân Lộ vô cùng khách khí, đích thân tiếp đãi. Thấy cậu hai họ Lưu mang theo báo cáo và ảnh, Trần Vân Lộ vẻ mặt cũng vô cùng trầm trọng.Lưu Vĩ Hồng vô cùng khâm phục Trần Vân Lộ. Người sáng lập ra Công trình Hy vọng này quả thật là người có nhân có đức. Trước mặt Trần Vân Lộ, Lưu Vĩ Hồng rất là khách khí không hề tỏ ra cái mác thiếu gia nhà danh gia.Trần Vân Lộ cũng bày tỏ bản thân rất muốn trợ giúp trẻ em nghèo của xã Hạo Dương, cho chúng một môi trường học tập an toàn ấm áp. Tuy nhiên Trần Vân Lộ cũng thẳng thắn nói cho Lưu Vĩ Đông và Lưu Vĩ Hồng, hiện tại Hội Thanh niên cũng rất khó khăn. Công trình Hy vọng mới bắt đầu làm từ năm ngoái, vẫn chưa nhiều người biết đến, tiền quyên góp thì còn ít. Để có thể trích ra một quỹ thì thực sự rất có hạn. Trần Vân Lộ đồng ý rằng hết năm thì sẽ chi cho công trình Hy vọng của xã Hạo Dương năm trăm ngàn.Lưu Vĩ Hồng tin tưởng Trần Vân Lộ không có ý giở giọng với hắn. Hội Thanh niên tuy rằng là một cơ cấu của Chính phủ nhưng bản thân Trần Vân Lộ, cũng là một chính nhân quân tử, không thể dùng con mắt đánh giá một cán bộ bình thường để đi đánh giá Trần Vân Lộ. Ông ta có thể lấy ra năm trăm ngàn cho công trình trình Hy vọng xã Hạo Dương là đã dốc hết sức mình rồi.Lưu Vĩ Hồng có ấn tượng rất tốt về Trần Vân Lộ và Trần Vân Lộ cũng vậy. Chỉ riêng chuyện Lưu Vĩ Hồng vì học sinh nghèo miền núi mà đích thân đến hội Thanh niên để xin giúp đỡ là đã khiến Trần Vân Lộ có cảm tình tốt đẹp rồi. Bây giờ, những người giống như Lưu Vĩ Hồng ở tầng cao như vậy mà còn có lòng làm việc vì quấn chúng thực sự là rất ít.Bởi vậy, Trần Vân Lộ cũng hứa hẹn với Lưu Vĩ Hồng. Nếu như năm sau quyên tiền thu được khá thì có thể suy nghĩ đến việc trích thêm tiền ra cho thị xã Hạo Dương.Chủ tịch của một thị xã đích thân quan tâm đến vấn đề này, Trần Vân Lộ tin tưởng rằng toàn bộ khoản tiền quyên góp này có thể đến tay những đứa trẻ ở vùng núi.Trần Vân Lộ chủ trì công tác của hội Thanh niên nên biết rất rõ việc thu thập quyên tiền của công trình từ thiện này chỉ có một mục đích là làm thế nào để sử dụng hiệu quả số tiền quyên góp và đây cũng là phương diện quan trọng nhất. Nếu không thì công trình từ thiện sẽ thay đổi ý nghĩa, trở thành một chiêu bài ột đám sâu bọ ngầm chiếm ăn thịtLưu Vĩ Hồng lần này đến hội Thanh niên, ngoài việc “đòi tiền” ra thì cũng nói rất nhiều chuyện khác với Trần Vân Lộ, rất là ăn ý. Phút cuối, Trần Vân Lộ đưa cho hai anh em họ Lưu hai vé vào cổng. Lần biểu diễn quyên góp cho công trình Hy vọng lần này nếu như Chủ tịch thị xã Lưu và Trưởng phòng Lưu rảnh rỗi thì đến đó xem.Lưu Vĩ Đông không có thời gian. Ngày hôm sau anh ta có một hội nghị vô cùng quan trọng phải tham gia. Chỉ có một mình Lưu Vĩ Hồng đi thôi.Quy mô của buổi biểu diễn quyên tiền này rất nhỏ. Thậm chí có thể gọi là một party của hội nhóm. Địa điểm là ở ngay tại học viện Sân khấu Bắc Kinh. Tất cả vé phát ra ngoài đều là vé tặng. Sở dĩ sắp xếp như vậy là vì người được mời đến xem biểu diễn đều là “nhân vật lớn” cả. Có những ông chủ kinh doanh cá thể, cũng có những người phụ trách xí nghiệp lớn của nhà nước. Mà những ông chủ có nhiều tiền trong túi này cũng rất chú trọng phạm vi. Cảm thấy nếu như mình đi đến những nơi biểu diễn công cộng, ở cùng với những con người bình thường khác thì mất đi thân phận của mình.Nhân viên làm việc cho Công trình Hy vọng hiểu tâm tính của những ông chủ lớn nên họ cố ý sắp xếp như vậy.Chỉ cần về sau các ông móc hầu bao ra là được rồi.Từ thiện là sự nghiệp cao thượng nhưng đôi khi cũng cần chú ý đến những thủ pháp nhỏ bé.Vì thế nên ghế ngồi cho khán giả trong cái sân này cũng không giống so với các ghế trong rạp hát bình thường. Bình thường rạp hát là các hàng ghế dài còn ở đây là dãy ghế sofa xếp thành vòng tròn. Ngoài ra còn có mấy bàn uống trà. Trên bàn còn có đồ ăn vặt. Tất cả được bố trí rất nhẹ nhàng, lãng mạn, cảm giác rất ấm áp.Lưu Vĩ Hồng sở dĩ đến xem buổi biểu diễn này có hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất là muốn hiểu một chút phương thức phương pháp quyên tặng của hội Thanh niên. Một nguyên nhân khác là vì một trong số những diễn viên trong buổi biểu diễn chính là Đào Tiếu Bình. Trước khi tái sinh, ấn tượng về cô ấy là một minh tinh tốt nhất trong giới nghệ sĩ. Lưu Vĩ Hồng chưa bao giờ nghe nói qua cô có scandal gì.Ở một thế giới song song bên kia, tất cả những vở kịch truyền hình và điện ảnh của Đào Tiếu Bình, Lưu Vĩ Hồng gần như đều xem qua. Nhưng hắn ta chưa từng xem Đào Tiếu Bình diễn trên sân khấu kịch. Lần này thì có thể bù lại được rồi. Nếu như nhất định phải nói là fan hâm mộ, Lưu Vĩ Hồng miễn cưỡng cũng coi như là fan hâm mộ của Đào Tiếu Bình.Chủ tịch thị xã Lưu rất tự giác. Dù là tìm được một vị trí gần sân khấu những lại ngồi sang một góc ở bên và đều nhường hết các vị trí tốt ở trung tâm để chuẩn bị cho những ông chủ lớn sẽ quyên tặng. Người ta là rất quan tâm đến sĩ diện. Ngay cả việc quyên góp tiền thì cũng là một phần của sự sĩ diện. Chủ tịch thị xã Lưu muốn người ta phải móc hầu bao ra để cải thiện môi trường giáo dục của xã Hạo Dương thì cái sĩ diện này phải làm tăng nó lên. Tuy nói rằng Chủ tịch thị xã Lưu cũng đem theo đầy túi hơn 100 nghìn tiền mặt chuẩn bị quyên tặng cho công trình Hy vọng. Nhưng Chủ tịch thị xã Lưu cũng cần tự giác một chút.Khiêm tốn, nhất định phải khiêm tốn!Rất nhanh, khán giả lần lượt đi vào bàn. Lưu Vĩ Hồng cũng rất may là không ngồi ở vị trí trung tâm. Những người đến đều là tai to mặt lớn cả. Ai nấy ngực ưỡn, bụng phệ, quần Tây giầy da nuột nà, có thư ký đi theo, không ăn nhập chút nào với bộ đồ thường ngày của Chủ tịch Lưu. Chủ tịch Lưu với chiếc áo thun trắng và quần bò mà ngồi cùng với những người mặc đồ Tây đó thì người ta chẳng phải sẽ mất đi thân phận cao quý của ông chủ lớn hay sao? truyện copy từ Làm người phải tự giác!Mấy ông chủ lớn quả nhiên cũng không muốn ngồi với anh thanh niên xã hội địa vị thấp kém như Lưu Vĩ Hồng. Như thế cũng là mất thể diện rồi. Vì thế nên Chủ tịch xã Lưu tự nhiên lại nhàn nhã. Một mình ngồi uống trà yên lặng xem biểu diễn.Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng phát hiện ra, cái ghế sofa dài đối diện với sân khấu biểu diễn vẫn chưa có ai ngồi. Dường như trên bàn uống trà đã bày sẵn một tấm card, là dành riêng ột nhân vật quan trọng. Đơn vị tổ chức còn sắp xếp một nhân viên ngồi ngay bên cạnh, có những ông chủ nào không nắm rõ tình hình mà muốn ngồi vào cái vị trí đó thì nhân viên đó sẽ lịch sự sắp xếp cho họ ở một chỗ ngồi khác.Lưu Vĩ Hồng tuy rằng mắt vô cùng tốt nhưng ngồi ở phía bên góc cách xa quá, ánh đèn lại rất dịu nên khó mà nhìn được chữ trên tấm card đó. Chắc nhất định phải là ông chủ vô cùng có thế lớn, tiền bạc nhiều thì mới có thể là nhân vật chính trong buổi tối quyên góp tiền hôm nay.Buổi biểu diễn được xác định là bắt đầu lúc bảy giờ ba mươi phút.Bảy giờ hai mươi mấy phút, cái vị trí trung tâm đó vẫn trống. Nhân viên làm việc mong ngóng đến rối rít, trên mặt lộ vẻ lo âu. Buổi biểu diễn đã đến giờ bắt đầu rồi và để cho các ông chủ lớn khác không mất hứng.Lưu Vĩ Hồng khóe miệng lại hiện lên nụ cười.Đây cũng chính là cái bệnh danh lợi chung của trong nước. Càng là nhân vật lớn thì lại càng không chịu đứng sau. Nếu nhân vật đến muộn là nhân vật độc quyền thì những người tới sớm không phải là rất mất mặt sao? Rốt cuộc là ai sẽ hoan ngênh ai?Tâm tính này của bọn nhà giàu mới nổi quả là không ít.Càng gần đến giờ bắt đầu nhưng đại nhân vật vẫn chưa thấy xuất hiện. Người nhân viên công tác lại càng thêm lo lắng.Bảy giờ ba mươi hai phút, buổi biểu diễn đã muộn hai phút rồi. Nhân viên làm việc vội vội vàng vàng như nước sôi lửa bỏng. Đột nhiên cánh cửa mở ra, ba người đi vào. Nhân viên làm việc vừa nhìn thấy liền nhẹ nhàng thở, bước lớn đến để nghênh tiếp.Nhân vật chính cuối cùng cũng đã đến.Đoàn người đều quay đầu nhìn lại.Chỉ nhìn thấy ba vị này, quả nhiên là có khí thế. Một người đàn ông trung niên khoảng chừng 40 tuổi, dáng cao, mặc bộ vest màu đen sậm, cà vạt đỏ, ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt rất uy nghi. Vừa mới nhìn thấy là đã đoán được là người đập bàn đưa ra quyết định. Cái uy thế vênh váo tự đắc này thì không thể giả vờ được. Ngoài ra còn có một thanh niên trẻ chừng ba mươi tuổi cũng mặc đồ vest, giày da, tay xách một cặp công văn dày bịch, hơi hơi cúi xuống, có thể thấy đây là thư ký của người đàn ông trung niên kia. Nhưng ba người đi vào đó thì lại không coi cái người đàn ông trung niên kia là trung tâm, mà còn có một người nữa, đi ở trên cùng, trên mặt là nét tươi cười.Nhìn thấy người này, Lưu Vĩ Hồng liền cười lắc lắc đầu.Cao Nguyên!Nói ra, Cao Nguyên và Lưu Vĩ Hồng coi như là người quen. Anh ta là một trong những con cháu của nhà có gia thế ở Bắc Kinh. Danh thế của Cao gia cũng không phải là nhỏ. Ông ta có một số mối liên quan với Vương gia. Cha của Cao Nguyên là cấp dưới cũ của đương nhiệm Thủ tướng Quốc vụ viện, đồng chí Vương Bỉnh Trung. Hiện nay đang làm Cục trưởng cục Quốc gia trong quốc vụ viện, là cán bộ lãnh đạo cấp Thứ trưởng.Cao Nguyên vóc dáng cao gầy. Anh ta mặc hàng hiệu Armani. Anh ta học cấp ba với Lưu Vĩ Hồng, cùng một trường. Nhưng thấp hơn Lưu Vĩ Hồng một lớp. Hai người cũng coi như đồng thời xuất hiện. Nhưng môi trường của hai người không giống nhau, cũng không có mối thâm giao. Thậm chí giữa Cao Nguyên và Lưu Vĩ Hồng còn từng xảy ra hai lần xung đột khá kịch liệt. Đương nhiên đều là những chuyện ở trong trường học cả. Hồi đó, Lưu Vĩ Hồng chính là một đội viên của đội võ thuật nghiệp vụ, là đội trưởng đội bóng rổ, dáng vóc cao to. Cao Nguyên như vậy cũng không phải là đối thủ của Lưu Vĩ Hồng, hai lần bị Lưu Vĩ Hồng trừng trị nên về sau gặp mặt Nhị Ca thì đều đi sang đường vòng để tránh.Bây giờ thì đã xa quá rồi. Mọi người đều đã trưởng thành. Tự nhiên cũng không để tâm mấy chuyện như thế trong lòng.Lưu Vĩ Hồng chỉ có điều không ngờ sẽ gặp anh ta ở đây. Dường như ngày xưa khi ở trong trường, Cao Nguyên chẳng phải là người yêu thích văn nghệ. Cùng lắm thì cũng chỉ là người giả vờ yêu thích văn nghệ thôi. Anh ta đến đây xem biểu diễn cũng là nhận được lời mời của người đàn ông trung niên mặc vest kia. Người đàn ông đó không biết là thần thánh phương nào, chắc là có mối quan hệ nào đó với cục Quốc gia mà bố Cao Nguyên quản lý. Chắc là đang nịnh bợ quan lại ở tầng cao đây.Là thái độ bình thường chốn quan trường thôi.