- Vĩ Hồng ca, ba mẹ em đều có, chỉ có em k có sao?Vân Thế Huy pha trò cườiVân Hán Dân trừng mắt nhìn nó, nhưng lại kìm chế không có quát lớn. Dù sao là mùng một tết, phải chú ý lời nóiHơn nữa Vân Hán Dân quả thật thích Vân Thế Huy, cũng không đành lòng "tăng thêm ác ngữ" đối với nóLưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:- Em cũng đừng nói, duy nhất quà cho em là để trong túi anh. Chị của em bảo anh đứng ra làm người tốtVân Vũ Thường lập tức trợn to mắt nhìn Lưu Vĩ HồngLưu Vĩ Hồng từ trong túi lấy ra một hộp quà, là một đồng hồ nam Omega, lóe lóe phát sáng, có chút đại khí. Tặng cho Lưu Hoa Anh là đồng hồ nữ Omega, tặng cho Vân Thế Huy là kiểu đồng hồ nam cùng hiệu như vậy, vừa lúc thích hợp, xử lý sự việc công bằng, không nặng bên này nhẹ bên kiaVân Thế Huy đeo đồng hồ trên cổ tay, thưởng thức một phen, rất thích, cười ha ha nói:- Cảm ơn Vĩ Hồng caLưu Vĩ Hồng cười nói:- Đều là Vũ Thường bỏ tiền ra, anh chỉ nhặt cái có sẵn, muốn cảm ơn hãy cảm ơn chị của em điVân Vũ Thường liền nghiêm túc nói:- Ôi, không thể nói vậy, khiêm tốn quá là kiêu ngạo rồi. Dù sao tỷ đã nói với cậu rồi, lần này tiền mua quà, trích ra từ một nửa của cậu, đến lúc đó tỷ sẽ trừ raLưu Vĩ Hồng cười cười, hoàn toàn một thần thái không sao cảNhị ca không quan tâm tiền. Hơn nữa, tiền này là trong tay vợ mình hay trong tay mình thì có gì khác biệt? Huống chi trong tài khoản của Nhị ca, cũng có "tiền tiêu vặt" hơn một triệu rồi. Với tiêu chuẩn sống của năm 91, Nhị ca hàng ngày phàm ăn cũng tuyệt đối tiêu không hếtVân Hán Dân lại khá nhạy bén, nghe vậy hàng hàng lông mày nhíu lại, hỏi:- Vũ Thường, cái gì tôi một nửa anh một nửa, sao lại thế?Vân Vũ Thường cười nói:- Ba, con cũng không giấu ba, con kinh doanh ở Giang Khẩu, là hợp tác với Vệ Hồng, cậu ấy có một nửa cổ phần. Lúc này chiến tranh Kuwait, giá cả dầu thô quốc tế tăng mạnh, chúng con kiếm được một khoản tiền trong thị trường kỳ hạn giao hàng dầu thô ở quốc tế, con đã nói là chia cho cậu ấy một nửaLưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, không nói cái gì.Dương Cầm hỏi:- Buôn bán lời một khoản tiền, là bao nhiêu? Tống bản thư và kê huyết thạch đều là giá cả xa xỉ. Thời Minh có một cách nói, một tờ Tống bản một lượng vàng. Đại hồng bào càng là vô cùng hiếm thấy. Vũ Thường, con nói thật với mẹ, những thứ này, đã tiêu hết bao nhiêu tiền?Vân Vũ Thường cười nói:- Mẹ coi mẹ kìa, con cũng không định giấu mẹ. Đại hồng bào đã tiêu khoảng 300 ngàn, quyển Chu Lễ Chú Sơ của mẹ đã tiêu hết 150, 160 ngàn. Đồng hồ của Thế Huy rẻ hơn, vài chục ngàn thì khỏi tínhVân Vũ Thường thuận miệng mà nói, giọng điệu thoải mái vô cùng, nhưng khiến đám người Vân Hán Dân nghe rồi trợn mắt há hốc mồm. Không nghĩ qua là trong nhà lại chui ra một "phú bà"Dương Cầm trố mắt một trận, mới lấy giọng điệu rất không tin mà hỏi:- Nói vậy, những thứ này, con đã tiêu hết 500 ngàn?Vân Vũ Thường cười nói:- Mẹ, chỉnh sửa một chút, không phải con đã tiêu 500 ngàn là cậu ấy 500 ngàn. Những thứ biếu ba mẹ, đương nhiên là cậu ấy phải bỏ tiền rồi, con mới không có rộng lượng thế đâuNgón tay thon dài, chỉ về Lưu Vĩ HồngVân Hán Dân liền trở nên nghiêm túc, nói:- Vũ Thường… Con đừng có tươi cười với ba. Ba hỏi con, bây giờ con rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu tiền?Vân Vũ Thường nói:- Cụ thể bao nhiêu con không có tính tỉ mỉ, hẳn là khoảng 60 triệu, cộng thêm bất động sảnVân Thế Huy liền "quái kêu" lên:- Trời, tỷ, tỷ là nhà tư bản lớn sao?- Thế Huy, đừng ăn nói lung tung! nguồn TruyenFull.vnVân Hán Dân rất nghiêm khắc quát, chỉ thiếu chỉ tríchLúc này trong nước nhà tư bản tuy rằng không còn là từ ngữ vô cùng cấm kỵ, nhưng thời buổi trước mắt mẫn cảm như thế, trong nhà Vân Hán Dân xuất hiện một "nhà tư bản" thật sự, cũng không phải chuyện nhỏDương Cầm trên mặt lộ ra thần sắc rất lo lắng, hỏi:- Vũ Thường, nhiều tiền như vậy, kiếm như thế nào?Con gái thế gia Bắc Kinh, gia sản 60 triệu, ở đời sau, trên căn bản chẳng là gì, vừa mới thoát khỏi tiêu chuẩn nghèo khó. Nhưng vào năm 91, tuyệt đối là một con số không nhỏ. Khó trách Vân Hán Dân và Dương Cầm đều lo lắngVân Vũ Thường cười nói:- Ba, mẹ, không cần lo lắng. Tiền của con, lai lịch rất rõ ràng. Chính là kiếm được từ thị trường kỳ hạn giao hàng ở quốc tế, con có bản ghi chép giao dịch hoàn chỉnh của công ty quản lý tài chính Hongkongm đều đã in ra lưu trữ, không sợ điều traVân Hán Dân sắc mặt không bởi vậy mà trở nên thoải mái, trầm giọng nói:- Vũ Thường, chưa chắc con có phiền bản ghi chép giao dịch chính quy thì có thể mọi chuyện yên ổn. Một khi chính sách có thay đổi, rất nhiều chuyện đều là nói không rõ ràngNói đến chính sách thay đổi, ước chừng có rất ít quốc gia nào, có thể nhanh hơn chính sách thay đổi của Trung Quốc. Vân Hán Dân trải qua quá nhiều sóng gió, đối với chuyện này rất có nhận thức. Khi xã hội kịch liệt thay đổi, là không thể lấy lẽ thường mà đối đãiVân Vũ Thường sắc mặt cũng hơi thay đổi, trong một thời gian ngắn, cũng không biết nên giải thích thế nào với ba. Vài tháng thời gian, từ gia sản hai ba triệu lúc đầu biến thành 60 triệu, Vân Vũ Thường bản thân cũng cảm thấy giống như đang nằm mơ. Vốn muốn lợi dụng dịp tết, nhắc tới chuyện này với ba mẹ, khiến họ có tâm lý chuẩn bị, không ngờ vẫn khiến cho Vân Hán Dân và Dương Cầm lo lắngLưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:- Bác Vân, cháu cho rằng, chính sách lớn sẽ không thay đổi qua lớn. Đường lối chung cải cách mở cửa chắc chắn sẽ tiếp tục kiên trì. Sau này chúng ta sẽ tiến một bước tăng cường hợp tác với xã hội quốc tế, tài chính nhà nước và tài chính tư nhân qui mô lớn tiến vào thị trường tài chính quốc tế là chuyện sớm muộn sẽ xảy raVân Hán Dân hình dung ác liệt, nhìn phía Lưu Vĩ Hồng, chậm rãi nói:- Dựa vào đâu mà nói vậy?Hiện tại Vân Hán Dân đã không xem thường Lưu Vĩ Hồng rồi, sự thật chứng minh, người này thành thục điềm đạm hơn bề ngoài của hắn nhiều, không còn là Lưu Vĩ Hồng ăn chơi trác táng như trước kia nữa, mà là ngôi sao chính trị mới của cách mạng đời thứ ba đang nổi lên của Lưu gia. Lời của Lưu Vĩ Hồng nói ra, có lẽ có thể biểu thị vài biện pháp thực hiện mà sau này Lưu gia có thể sẽ áp dụngLưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:- Đường lối này là thủ trưởng chế định. Thủ trưởng còn thì không thể phủ định. Cho dù bất cứ ai, đều không thể phủ định!Lời này nói rất trắngLưu Vĩ Hồng không dịnh quanh co với Vân Hán Dân- Đêm giao thừa, cháu ở Thanh Tùng Viên, cũng có nói qua ý kiến này với ông nội. Lấy ví dụ lúc này cháu đang công tác ở khi Giáp Sơn, còn có rất nhiều quần chúng sinh sống trong nghèo khó, kiên định mà đi con đường cải cách mở cửa là tiền đề lớn. Giải phóng tư tưởng cán bộ, là mấu chốt thoát khỏi nghèo khó mà làm giàuLưu Vĩ Hồng lại nói không vội vàng không hấp tấp.Vân Hán Dân híp mắt một chút, cẩn thận hỏi:- Ông cụ nói như thế nào?Giờ khắc này, Vân Hán Dân trong lòng rất khẩn trương. Bởi vì ông rất rõ, thái độ của ông cụ Lưu, sẽ ảnh hưởng đến thái độ của người kế vị, mà người kế vị sẽ áp dụng đường lối chấp chính nào, không nghi ngờ sẽ ảnh hưởng đến cả một đại cục chính trịCó phải kiên định chấp hành phương châm chính sách quan trọng mà thủ trưởng định ra hay không, là điểm mấu chốt mà toàn bộ vận mệnh chính trị có ổn định hay khôngTrên vấn đề nguyên tắc như vậy, người thật sự có quyền phát ngôn nhất thậm chí là có quyền quyết định nhất, không nhiều, tuyệt đối không hơn chục người. Mà ông cụ Lưu lại là một trong những người có phân lượng rất nặngLưu Vĩ Hồng thẳng người, đáp:- Ông nội đồng ý cho cháu thời gian 3 năm, khiến cháu đi cải cách diện mạo của khu Giáp Sơn- Ba năm?Vân Hán Dân nhìn chằm chằm hỏi một câu.- Đúng vậy, ba nămLưu Vĩ Hồng rất khẳng định đáp.Vân Hán Dân từ từ dựa vào sô pha, đưa tay vuốt tóc, dường như lâm vào trầm tư. Trong phòng khách nhất thời trở nên cực kỳ yên tĩnh. Mọi người ai cũng không ngờ, mùng một đầu năm, hai ông cháu lại thảo luận vấn đề nghiêm túc như vậyĐầu óc của Vân Hán Dân xoay chuyển tốc độ cao. Lưu Vĩ Hồng nói vậy, chí ít đã tiết lộ hai ý. Thứ nhất, quan điểm của ông cụ, đã phát sinh thay đổi. Thay đổi đến mức nào, lúc này cũng không dễ nói, nhưng chắc chắn là có thay đổi. Bằng không, ông cụ tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Lưu Vĩ Hồng "thời gian 3 năm". Có lẽ Lưu Vĩ Hồng căn bản sẽ không ở lại khu Giáp Sơn đến 3 năm, nhưng ông cụ có thể nói vậy, vốn chính là đại diện một thái độ. Thứ hai, sức khỏe của ông cụ khỏe mạnh, chí ít bản thân ông cụ "đoán trước", ít nhất còn có thời gian trên 3 năm, có thể nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng thay đổi khu Giáp Sơn!Hai điểm này, đều không phải là nhỏ, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến xu hướng đại thế chính trị trong những năm sauVân Hán Dân trầm tư không kéo dài quá lâu, rất mau liền ngồi thẳng người, cầm lấy thuốc lá trên bàn, đưa cho Lưu Vĩ Hồng một điếu, mỉm cười nói:- Vĩ Hồng, hút thuốc- Dạ, cảm ơn bác VânLưu Vĩ Hồng liền đưa hai tay qua đó- Ha ha...Vân Hán Dân phất tay, cười nói:- Sau này đừng câu nệ như vậy. Sau này cậu về Bắc Kinh, tới nhà chơi nhiều hơn. Bằng không thì trực tiếp đến văn phòng của tôi cũng được, tâm sự nói chuyện phiếm- DạLưu Vĩ Hồng lại gật gật đầu.Vân Vũ Thường trên mặt lại lộ ra vẻ mặt nửa mừng nửa lo. Vân Hán Dân nói vậy, không nghi ngờ là chính thức thừa nhận "thân phận" của Lưu Vĩ Hồng, sau này chính là "chàng rễ dự bị" của Vân giaKhông nghĩ tới lần này thăm hỏi hiệu quả sẽ tốt như vậy.- Vĩ Hồng, ông cụ rất quan tâm đến cậu. Điều kiện cơ sở là gian khổ một chút, nhưng cũng rất có khả năng rèn luyện người ta. Cậu yên tâm công tác ở Lâm Khánh, nghiêm túc làm tốt công tác bản chức của mình. Những tiểu nhân hãm hại và quấy nhiễu, đừng quá so đo. Chỉ cần cậu cho rằng là chính xác, vậy thì nên kiên trì. Tôi tin đa số lãnh đạo cũng là có cách nhìn, cậu đã làm ra thành tích, mọi người đều có thể thấy đượcVân Hán Dân thay đổi sắc mặt hòa ái, từ từ nói, lời nói rất là thấm thía.Lưu Vĩ Hồng vội vàng thẳng lưng, kính cẩn đáp:- Dạ, thưa bác Vân, bác dạy bảo, cháu sẽ nhớ kỹ- Ha ha, cũng không là dạy bảo, coi như là nói chuyện kinh nghiệm thôi. Vĩ Hồng, một người xuất sắc, nhất là người trẻ tuổi, bên cạnh luôn có người ghen tỵ. Nhưng những điều này kỳ thật cũng không quan trọng. Quan trọng là bản thân cậu vượt qua khó khăn. Đương nhiên rồi, cũng không phải mọi chuyện cậy mạnh, lúc cần các trưởng bối giúp đỡ, kịp thời lên tiếng, hiểu không?Vân Hán Dân vẻ mặt càng thêm ôn hòa- Dạ, cháu hiểu