Mặc dù đã qua phân tích rằng khả năng hợp tác của Cao Thăng vô cùng lớn, nhưng "đàm phán" được tiến hành thuận lợi như vậy cũng nằm ngoài dự kiến của Lưu Vĩ Hồng, nên hắn cảm thấy rất vui mừng, lúc đó ba người tươi cười nói sang những chuyện khác. Tuy chuyện chính đã nói xong nhưng Lưu Nhị Ca cũng không thể vội vàng rời đi. Cao Thăng nhìn qua như một người không rành thế sự, nhưng tính cách lại trầm ổn, Lưu Vĩ Hồng có ấn tượng rất tốt với y, muốn nói chuyện với y nhiều hơn. Nếu kết thêm nhiều bạn về phe mình thì có nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn.Chỉ một lúc, Trình Sơn lại cười ha hả quay lại.Mặc dù gã "tránh đi", nhưng thực chất luôn quan tâm đến tình hình bên này, thấy ba người cười ha ha nói chuyện, liền biết đã bàn xong chuyện chính nên quay lại cùng ngồi. Nhị Ca ở lại Bắc Kinh không lâu, đi lại một lần lại không dễ dàng gì, mấy anh em phải nói chuyện nhiều hơn.Trình Sơn dường như cảm thấy Cao Thắng rất dễ bắt nạt, vừa ngồi xuống liền đùa y:-Chà, Tiểu Cao, Tiểu Vũ người ta có ấn tượng rất tốt với cậu, bây giờ ngồi ở bên kia mà mắt cứ nhìn về bên này mãi. Chỉ cần cậu gật đầu thì tối nay không cần về nữa, Tam Ca sẽ sắp xếp cho cậu. Yên tâm, bảo đảm sắp xếp rất thỏa đáng, không hề bất cẩn.Thế nào? Cậu ừ một tiếng đi!Cao Thăng lại đỏ mặt, nói:-Tam Ca, cậu đừng đùa tôi nữa…Tôi quả thật không thích những chuyện như vậy.-Chà, cậu thật chẳng có khí thế gì, có phải đàn ông không vậy? Hay cậu không tin Tam Ca, cho rằng Tam Ca hại cậu sao? Yên tâm, người mà Tam Ca giới thiệu cho cậu, cậu cứ tin tưởng tuyệt đối, chắc chắn sẽ không lừa cậu. Mà cũng chỉ chơi đùa thôi, ai bảo cậu lấy cô ấy! Tôi bảo đảm bất cứ khi nào cậu muốn rút lui, đều không thành vấn đề.Cao Thăng thật sự không chịu nổi, không biết làm thế nào để đáp lại sự nhiệt tình của Tam Ca, chỉ có thể đỏ mặt cười cười.Hồ Ngạn Bác cười cười, nói:-Cao Thăng, để tôi nói, đề nghị này của Tam Ca đáng để suy nghĩ. Người con gái đó cũng không tồi, bát ra bát, sợi ra sợi, không bảo cậu lấy cô ấy, chỉ chơi bời thôi, cũng chẳng sao cả. Nếu cậu da mặt mỏng, cảm thấy ngại, vậy hôm nay tôi đi cùng cậu được không? Tam Nhi, cậu cứ sắp xếp địa điểm đi, tối nay tôi đi cùng Tiểu Cao, có người cùng đi thì không sợ nữa.Những từ ngữ Hồ Ngạn Bác dùng là những từ ngữ những năm 80 người ta dùng để hình dung về phụ nữ. Bát chính là khuôn mặt, sợi chính là dáng người. Nếu lớn lên xinh đẹp thì gọi là bát sáng, dáng người đẹp gọi là sợi tốt.Trình Sơn vui mừng hai mắt sáng lên, vội vàng đồng ý.-Đừng đừng, Ngạn Bác, cậu cũng đùa tôi nữa à!Cao Thăng mặt đỏ bừng, liên tục xua tay, ánh mắt đã có vẻ cầu xin. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m-Được, cậu giả vờ! Cũng thật biết giả vờ đấy! Còn giả vờ nữa thì tôi không quan tâm nữa!Hồ Ngạn Bác là bạn học của Cao Thăng, rất hiểu rõ những suy nghĩ cẩn thận của y.Lưu Vĩ Hồng cười nhìn Hồ Ngạn Bác và Trình Sơn đùa Cao Thăng, cũng không muốn xen vào. Trình Sơn có lẽ chỉ muốn đùa chơi với Cao Thăng, nhưng Hồ Ngạn Bác lại có tính toán khác. Thấy Cao Thăng và cha y sắp bước lên cùng một con thuyền với Lưu lão gia, sau này không những là anh em, mà còn là bạn chiến đấu trên cùng chiến tuyến, nếu có thể làm vững chắc hơn mối quan hệ này cũng không tệ.Hồ Ngạn Bác đối nhân xử thế rất mềm mại, đầu óc cũng thông minh, đặc biệt rất có chủ ý, lại có nghĩa khí, có một người anh em như vậy ở Bắc Kinh giúp hắn xây dựng mạng lưới quan hệ, cũng thật không tồi.Cao Thăng bị Hồ Ngạn Bác đùa như vậy, không biết nói gì nữa.-Ha ha, đúng rồi đó, như vậy mới là đàn ông, mới gọi là nhóm anh Diệp phải không?Trình Sơn vỗ vai Cao Thăng, cười rất vui vẻ. Nhưng người này quả thật không chịu ngồi yên, đùa với Cao Thăng xong, liền nhìn qua Nhị Ca, đêm nay gã đặc biệt vui vẻ.-Chà, Nhị Ca, cả ba chúng em đều đi, em thấy anh cũng nên đi cùng đi thôi. Tiểu Phượng đó, em chắc chắn cô ta đã có ý với anh rồi.Lưu Vĩ Hồng trừng mắt nhìn gã, nói:-Đùa đấy à? Bây giờ Vũ Thường còn ở Bắc Kinh đấy, nếu để cô ấy biết, thì tôi có phải thảm không?-Chà, Nhị Ca, nói như vậy, chuyện này đã chắc chắn rồi?Trình Sơn lập tức mở to mắt, ồn ào, bộ dạng như không thể tin. Trước đây Nhị Ca còn "chị Vũ Thường" liên tục, bây giờ đã bỏ mất từ "chị", kêu tên trực tiếp, đó gọi là thân mật. Hơn nữa tán gái còn sợ Vũ Thường biết, như vậy là sao chứ?Lưu Vĩ Hồng cười không nói gì.Trình Sơn càng hưng phấn, vừa đập bàn, giơ ngón tay cái, nói:-Được! Nhị Ca, được lắm! Cái vỗ tay này kêu rất thanh. Em xem lão Hạ sau này còn kiêu ngạo không! Anh được như vậy, vợ không phải thuộc về Nhị Ca chúng ta sao?Lưu Vĩ Hồng oán giận nói:-Tam Nhi, nói cái gì vậy? Cái gì mà vợ người ta? Vốn dĩ là vợ tôi được không?-Đúng đúng đúng, cái miệng này của em, mẹ nó cứ nói hươi nói vượn. Vốn dĩ chị Vũ Thường và anh là thanh mai trúc mã, hai người thành một đôi, đó gọi là trời đất tác hợp, có liên quan gì đến Hạ gia chứ? Được, các anh em, em nói sai, tự phạt một ly!Trình Sơn nói xong, cũng không đợi Vĩ Hồng mở miệng, bưng ly bia trước mặt lên, uống cạn, lại nói một tiếng "sảng khoái", dường như lần này, gã giành được một thắng lợi rất lớn.Mà cũng rất giỏi!Không cần nói ở Bắc Kinh, cho dù ở khắp đất nước này, ngoài Nhị Ca ra, có ai dám cướp vị hôn thê của Hạ Cạnh Cường? Hơn nữa chỉ vừa cướp là được!Bên này đang náo nhiệt, bên kia cũng cùng náo nhiệt.Thì ra lại có thêm mấy vị khách nữa đến, hai nam hai nữ, đều còn trẻ, có một cô gái còn rất xinh đẹp.Còn đang chào hỏi với nhóm con ông cháu cha.Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng hơi nhướng lên.Thì ra trong hai người đàn ông đó, có một người hắn rất quen, chính là anh họ hắn Hồ Thiên Hậu, con trai của cô lớn Lưu Thành Mỹ. Người đàn ông cùng đi vào với y, ước chừng hai bảy hai tám tuổi, ăn mặc chỉnh tề, trên mặt còn nở nụ cười khiêm tốn, cúi đầu khom lưng chào hỏi nhóm người ăn chơi trác táng. Nhóm người ăn chơi trác táng đó Lưu Vĩ Hồng cũng rất quen, đều là con ông cháu cha, mặc dù còn kém hơn Lưu gia, nhưng cũng là những danh môn vọng tộc có quyền thế. Nhưng những con ông cháu cha này, bình thường qua lại rất thân với Hạ Hạnh Cường, trong đó có một hai người, trước đây từng bị Nhị Ca giáo huấn, sợ đến nỗi vãi ra quần.Một đội nhóm như vậy, được phân chia rất rõ ràng. Bình thường Trình Sơn cũng thân thiết với Lưu Vĩ Hồng, nhưng cũng không thể ngăn cản mấy tên kia đến đây chơi bời, chỉ cần không đến trước mặt Nhị Ca là được.Trước đây ở Bắc Kinh, Hồ Thiên Hậu cũng rất thích trà trộn vào trong vòng con ông cháu cha, nhưng không phải cùng nhóm với Lưu Vĩ Hồng. Mặc dù là anh em họ, nhưng hai người không học cùng trường, nên cũng không thể thường xuyên gặp nhau. Hồ Thiên Hậu cũng có nhóm bạn riêng của mình. Năm ngoái dượng cả Hồ Phấn Cường được như ý muốn, được điều động đến tỉnh Giang Nam đảm nhiện chức Chủ tịch ở công ty chi nhánh ở đó, Hồ Thiên Hậu cũng cùng đi theo. Không ngờ bây giờ lại gặp y trong nhóm con ông cháu cha ở Bắc Kinh, có lẽ y quay về Bắc Kinh chơi.Từ nhỏ Hồ Thiên Hậu đã lớn lên ở Bắc Kinh, là người thành phố chính cống. Người còn trẻ tuổi như vậy lại chuyển đến Giang Nam e rằng thỉnh thoảng cũng phải chạy lên Bắc Kinh gặp mặt bạn cũ, đó cũng là điều hợp lý.Tuy nhiên trong tình huống này, dường như có chút không ổn. Hồ Thiên Hậu và mấy người bạn của y dường như rất thân với mấy con ông cháu cha bên kia.Vòng tròn con ông cháu cha thật ra rất có "quy củ", điều quan trọng nhất chính là "cấp bậc". Hồ Thiên Hậu tuy cũng là huyết thống của Lưu gia nhưng chung quy cũng là ngoại tộc, trong mắt những con ông cháu cha, cũng không phải thực sự là người nhà họ Lưu. Lại thêm Hồ Phấn Cường từ trước đến nay vẫn làm việc trong những Doanh nghiệp Nhà nước, cũng không phải đảm nhận chức vụ gì cao, nên từ trước đến nay, những con ông cháu cha mà Hồ Thiên Hậu kết giao, nói tương đối, "cấp bậc" thấp hơn nhiều. Bây giờ những con ông cháu cha mà y đang chào hỏi, trước đây cũng qua lại với y không tốt lắm.Người ta không quan tâm đến y!Lưu Vĩ Hồng bất chợt nghĩ đến chuyện trước kia, ở một thế giới song song kia cũng xảy ra một số việc. Lúc đó có mấy người rỗi việc, sắp xếp danh xưng "mấy công tử", nhưng thân phận thực sự còn không bằng với những người như Hồ Thiên Hậu. Chỉ kiêu căng ngạo mạn bên ngoài, khi đứng trước mặt những con ông cháu cha thì không dám nói một câu.Loại như Hạ Vi Cường, mới thực sự gọi là đại ca con ông cháu cha.Nếu đời trước Lưu gia không suy sụp, Lưu Vĩ Hồng không theo nghiệp chính trị thì cũng có khả năng giống Hạ Vi Cường, là những thủ lĩnh của nhóm con ông cháu cha. Mấy công tử linh tinh được đồn đãi bên ngoài, khi đứng trước mặt Lưu Nhị Ca, ngay cả mở miệng giới thiệu thân phận mình cũng không dám.Lúc này, có vẻ Hồ Thiên Hậu đã thân thiết với những con cháu quý tộc đó.-Nhị Ca, thấy lạ đúng không? Đừng trách em nói những lời đắc tội, anh họ đó của anh, thật đúng là không biết tự trọng, mấy ngày nay dẫn theo Tiểu Cung đi vòng vòng ở Bắc Kinh, giống như vệ sĩ vậy! Mấy người bên kia chính là những người bọn họ muốn kết giao!Thấy tình cảnh bên kia, Trình Sơn liền sầm mặt xuống, mất hứng "hừ" một tiếng, nói.-Anh họ tôi, Hồ Thiên Hậu đã về được bao lâu rồi?Lưu Vĩ Hồng hỏi.Từ lúc tái sinh đến nay, Lưu Vĩ Hồng quyết chí tự lập, toàn tâm toàn ý muốn thay đổi vận mệnh nhà họ Lưu, toàn tâm toàn ý dốc sức cho con đường làm quan trong xã hội. Đối với những việc trong vòng tròn con ông cháu cha hắn cũng rất ít quan tâm, mà cũng không có thời gian để quan tâm. Huyện Lâm Khánh, khu Giáp Sơn còn một núi việc chờ hắn giải quyết.Hồ Ngạn Bác và Trình Sơn khi nói chuyện điện thoại cũng không nhắc đến Hồ Thiên Hậu. Nói thật, bọn Hồ Ngạn Bác Trình Sơn cũng có tâm tư giống như những con ông cháu cha khác, không thèm quan tâm đến loại "Công tử nửa vời" như Hồ Thiên Hậu. Trừ phi có một ngày Hồ Phấn Cường lên đến vị trí cán bộ cao cấp hay Thứ trưởng gì đó, Hồ Thiên Hậu mới được nhóm con ông cháu cha ở Bắc Kinh tiếp nhận.-Cũng được một thời gian rồi, tình hình cụ thể em cũng không rõ lắm.Chỉ nghe nói y thường xuyên đi cùng tiểu Cung.Trình Sơn lắc đầu, nói.- Tiểu Cung? Là người đi cùng với y đó sao?Trình Sơn liền mỉm cười, nói:-Đúng, chính là gã, có thể anh không biết gã là thần thánh phương nào, gã từ Minh Châu đến, là cháu ngoại của một nhân vật lớn...Nói xong, Trình Sơn nói ra một cái tên mà Lưu Vĩ Hồng vừa nghe liền thấy sửng sốt.Thật đúng là một nhân vật lớn!