- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng!Lưu Vĩ Hồng cầm điện thoại lên, lập tức trả lời bình tĩnh, Bí thư Lưu bình tĩnh, không còn là Lưu Nhị Ca bị con bé làm cho tay chân luống cuống nữa. Tuy nhiên Bí thư Lưu cũng chỉ là chuyện trong chốc lát, lập tức trên mặt Lưu Vĩ Hồng lại lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng- Vĩ Hồng, là mẹ đâyBên kia điện thoại truyền tới âm thanh tao nhã của Lâm Mỹ Như- Mẹ…Lưu Nhị Ca ngượng ngùng gọi một tiếngKhông hỏi cũng biết, lúc này Lâm Mỹ Như gọi điện thoại tới, khẳng định là Tiêu Huệ Quân đã gọi điện thoại cho bà. Con bé nhà tôi đã đến chỗ thằng bé nhà chị, chị xem làm thế nào đi!- Vĩ Hồng, có phải Tình Nhi đã đến chỗ con không?Quả nhiên, Lâm Mỹ Như ngay sau đó liền hỏi- À, đúng vậy, nó đang ở bên cạnh conLưu Vĩ Hồng vội vàng nóiĐể tránh Lâm Mỹ Như nhiều chuyện, nói với hắn bé lớn thì không thích, bé hai cũng được. Chỉ cần là khuê nữ của Tiêu gia thì cho cưới vào nhà!Hắn và Nhâm Tú Nghi không có qua lại, chuyện này, Lâm Mỹ Như và Tiêu Huệ Quân đều đã biết rồi, cũng không tức giận lắm. Chuyện của bọn trẻ, ai nói được? Dù sao con của Lưu gia khẳng định có thể cưới được vợ, khuê nữ của Tiêu gia cũng khẳng định có thể gả đi. Cũng không thể vì chuyện này ảnh hưởng đến giao tình của hai nhàTiêu Du Tình ở một bên kêu lớn:- Xin chào cô Lâm!Lâm Mỹ Như liền ở bên kia cười tủm tỉm mà đáp lên tiếng, cũng mặc kệ Tiêu Du Tình có nghe thấy hay không- Vĩ Hồng, con làm sao thế? Tình Nhi sao lại đến chỗ con?Không ngờ Lâm Mỹ Như vẫn là nhiều chuyện. Lời này nghe ra là không có gì, nhưng ý trong đó Lưu Vĩ Hồng lại nghe hiểu, tất nhiên là cao độ hoài nghi Lưu Vĩ Hồng có "ý đồ" bất chínhHai khuê nữ của Tiêu Huệ Quân, luận diện mạo đều là nhất đẳng. Nhưng Tiêu Du Tình quá nhỏ, Lâm Mỹ Như và Tiêu Huệ Quân trước kia căn bản thì không nghĩ tới chuyện này. Nhưng bây giờ xem ra, mọi người đều nhìn nhầm rồi. Lưu Vĩ Hồng "không thích" bé lớn, lại có ý định với bé nhỏ. Bằng không, Tiêu Du Tình làm sao lại vô duyên vô cớ chạy tới Giáp Sơn. Lại chẳng phải bảo địa phong thủy hay thắng cảnh du lịch. Con bé mới biết yêu, nhất định là bị Lưu Vĩ Hồng cao lớn đẹp trai làm mê hoặc rồiNgẫm lại tình hình khi bản thân thiếu nữ hoài xuân, Lâm Mỹ Như và Tiêu Huệ Quân cũng có thể lý giảiLưu Vĩ Hồng trên trán lại bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Nói thật, Lưu Nhị Ca cũng thật sự không có "ý niệm cầm thú", đối với Tiêu Du Tình rất tốt, nhưng cũng chỉ coi nó là em gái, về chuyện nam nữ, Lưu Nhị Ca quả thật không nghĩ tới. Nhưng bây giờ xem ra, sự tình rõ ràng vượt ra "phạm vi khống chế" của hắn, hai bà mẹ của hai nhà đều cho rằng như vậy- Mẹ, chuyện này mẹ phải hỏi bản thân Tình Nhi, làm sao con biết chứ? Con bé không chịu nổi cô đơn, chạy lung tung, đó cũng rất bình thườngLưu Vĩ Hồng khẩn trương thanh minh cho bản thân- Ha ha, con cứ thanh minh đi. Người ta ở đâu không chịu đi, trăm núi nghìn sông đi đến chỗ con, coi mẹ dễ dụ dỗ vậy sao?Lâm Mỹ Như ở bên kia điện thoại cười hì hì trêu chọc nóiTiêu Du Tình nhỏ thì hơi nhỏ một chút, cách 2 năm nữa là thành thiếu nữ rồi, qua 3, 4 năm, thì đến tuổi đính hôn, Lâm Mỹ Như lại coi người ta là con dâu rồi. Khá hay, người đẹp, xuất thân không tệ, lại ngoan, môn đăng hộ đối, khá tốt- Mẹ, mẹ làm sao thế? Trong lòng mẹ, con trai của mẹ bại hoại vậy sao?Lưu Nhị Ca lập tức rất là bất mãn, phản kháng nói. Đừng thấy Lưu Nhị Ca anh hùng tuyệt vời, gặp chuyện như vậy cũng không thể bình tĩnh. Nếu Tiêu Du Tình là khuê nữ nhà người khác cũng không sao cả, trớ trêu thay là con gái của cô Tiêu, vậy thì không thể bị người ta suy đoán lung tung, sẽ xảy ra chuyện. Đến lúc đó lại làm thế nào giải thích với Vũ Thường? Vũ Thường có thể chấp nhận Đường Thu Diệp, chưa hẳn có thể chấp nhận Tiêu Du TìnhĐược, ngừng!Nghĩ đi đâu rồi?Lưu Vĩ Hồng liên tục ở trong lòng mắng bản thân vài tiếng vô sỉ. Bất luận Vũ Thường hay Tiêu Du Tình, lúc này với hắn cũng chỉ là bạn mà thôi, bản thân làm sao có thể nghĩ như vậy?Quả thật "không bằng cầm thú"!- Con đó, chính là bại hoại!Lâm Mỹ Như lập tức hạ định ngữ cho con traiLưu Nhị Ca vẻ mặt ủy khuất thì đừng nhắc nữa!Tiêu Du Tình ở một bên nhìn thấy cười khanh khách không ngừng, giơ lên bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết, ra hiệu với Lưu Vĩ Hồng, khiến nó nghe điện thoại. Lưu Vĩ Hồng đang không biết nên giải thích thế nào với mẹ, thấy vậy cũng không suy nghĩ, liền đưa điện thoại nhét vào tay nóBên kia Lâm Mỹ Như còn chưa biết bên đây đã đổi người rồi, còn cười hì hì mà nói:- Vĩ Hồng, theo mẹ nói, con bé Tình Nhi cũng khá tốt, mẹ khá thích, bản thân con tự nắm chắc đi…- Cô Lâm, cảm ơn khen ngợi!Tiêu Du Tình liền hướng vào ống nghe cười tủm tỉm mà nói, bộ dạng muốn ngoan thế nào thì ngoan thế đó, còn không quên làm mặt quỷ với Lưu Vĩ HồngBí thư Lưu cảm giác đau đớn sâu sắc, thầm hối hận bản thân đã làm quyết định sai lầm, lại không tiện đoạt lại ống nghe từ tay của Tiêu Du Tình, dứt khoát mặc kệ, mồi một điếu thuốc, hung hăng hút hai hơiTiêu Du Tình liền hé miệng cườiLâm Mỹ Như hiển nhiên cũng có chút trở tay không kịp, cười vài tiếng, mới nói:- Tình Nhi, lại nghịch ngợm rồi. Cháu đi xa nhà, sao không nói một tiếng với ba mẹ cháu trước, họ lo lắng nhiều lắm?Tiêu Du Tình liền chu mỏ, rất ủy khuất mà nói:- Cô Lâm, không phải cháu không nói với họ, mà cho dù cháu nói, họ khẳng định không cho phép, nhất định nhốt cháu trong nhà, không cho đi đâu cả!- Cháu làm như vậy là suy bụng ta ra bụng người, cháu đi chỗ khác, họ khẳng định không cho, đến chỗ Vĩ Hồng thì có gì lo lắng?Tiêu Du Tình lập tức vô tâm nói:- Hi hi, Vĩ Hồng ca ca là đối tượng của chị cháu, không phải đối tượng của cháu!- Này!Lưu Vĩ Hồng thiếu chút sặc khói thuốc, kêu lênChuyện này là gì chứ?Lâm Mỹ Như cũng im lặng một hồi. Con bé này, cũng quá ngây thơ rồi chăng?- Tình Nhi, cháu hiện là học sinh, không nên nói lời như vậy, cũng không nên nghĩ chuyện như vậy, hiểu không? Nhiệm vụ lúc này của cháu, chính là học hành đàng hoàngLâm Mỹ Như lời nói thấm thía mà khuyên bảoVừa rồi bà còn ở trong điện thoại khiến Lưu Vĩ Hồng nắm chắc thật tốt, trong nháy mắt, lại bắt đầu làm công tác tư tưởng cho Tiêu Du Tình rồi. Điều này cũng không có cách nào, cũng không thể công nhiên khích lệ người ta nói chuyện yêu đương trong trường trung học chăng? Như thế thì trình độ của phu nhân Quân đoàn trưởng, viện trưởng bệnh viện dã chiến Lâm Mỹ Như cũng quá thiếu rồi- Ồ, cháu biết rồi, thưa cô Lâm!Tiêu Du Tình liên tục gật đầu, ngoan ngoãn đáp- Vậy thì đúng rồi. Tình Nhi, cháu ở chỗ của Vĩ Hồng ca ca chơi vài ngày thì đủ rồi, qua vài ngày bảo Vĩ Hồng ca ca đưa cháu trở về Bắc Kinh, để tránh ba mẹ cháu lo lắngLâm Mỹ Như chỉ bảo nói.- Ôi…Tiêu Du Tình thắt hai cái bím tóc xinh đẹp, cái đầu nhỏ gật thật mạnh, dường như đối với dặn dò của Lâm Mỹ Như, kính cẩn vâng lệnh.Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại biết, con bé này vô cùng tinh quái, tuyệt đối sẽ không thật sự nghe lời. Chỉ là lúc này, lại không cần phải vạch trần nó mà theo dõi xem sao- Vĩ Hồng ca ca, cô Lâm muốn anh nghe điện thoạiTiêu Du Tình lại trả lời vài câu với Lâm Mỹ Như, liền ngọt ngào mà nói với Lưu Vĩ Hồng- MẹLưu Vĩ Hồng tiếp nhận điện thoại- Ừ, Vĩ Hồng, con phải chăm sóc tốt cho Tình Nhi, nó là trẻ con, không hiểu chuyện, con không được ức hiếp người taLâm Mỹ Như một lời hai ý mà nói. Cho dù bà thích cô nương khuê các làm con dâu của mình, nhung Tiêu Du Tình quá nhỏ, lúc này không thể xằng bậy, bằng không khó giải thích, cũng quá có lỗi với bạn bè. Bọn trẻ nông nổi, tâm trí lại không thành thục, nam nữ ở chung với nhau, sức hấp dẫn lớn thế nào? Tiêu Du Tình lại xinh đẹp như vậy, chỉ sợ Lưu Vĩ Hồng khống chế bản thân không được- Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy, thật làLưu Vĩ Hồng rất bất mãn, không kìm nổi thầm nói- Được, được, mẹ không nói. Con trai của mẹ bây giờ là Bí thư khu ủy, là nhân vật số một, là một nhân vật, ha ha. Mẹ tin con!Lâm Mỹ Như cười ha hả nói.Chờ Lưu Vĩ Hồng cúp máy, Tiêu Du Tình liền nhìn hắn, cười hì hì hỏi:- Thế nào, bây giờ em còn phải làm em họ của anh không?Tiêu Du Tình thông minh vô cùng, ý của Lâm Mỹ Như trong điện thoại, nó có thể nghe không ra sao?Lưu Vĩ Hồng liền nghiêm mặt, rất nghiêm túc mà nói:- Tình Nhi, đùa giỡn phải có giới hạn. Nơi nông thôn, tư tưởng rất phong kiến. Bọn họ rất khó lý giải quan hệ khác ngoài bạn bè nam nữTiêu Du Tình bĩu môi, nói:- Biết anh là Bí thư khu ủy, nhân vật số một, chú ý thể diện. Nhưng cũng không có ai quy định nói Bí thư khu ủy thì không thể nói chuyện yêu đương, không thể đám cưới. A… Em biết, nhất định là có người con gái khác trước đó đã từng đến đây, nói là bạn gái của anh đúng không? Là ai, cho em biết!Lưu Vĩ Hồng dở khóc dở cười.Đầu óc của con bé này cũng xoay chuyển quá nhanh- Không có chuyện đó, em đừng đoán mò. Nói tóm lại, em không thể là bạn gái của anh, cũng không có khả năng là bạn gái của anh. Em chính là em họ của anh, nghỉ hè qua đây chơi, qua vài ngày thì trở về Bắc Kinh rồi, hiểu chưa?Tiêu Du Tình ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu:- Được thôi, tùy là quan hệ gì, không sao cả. Nhưng anh đừng mơ qua vài ngày thì đuổi em đi, điều đó là không thể nàoLưu Vĩ Hồng cũng không muốn trong lúc này giằng co với nó. Giáp Sơn vùng khỉ ho cò gáy, quả thật không có gì để xem. Con bé vừa tới, hưng phấn quá độ còn chưa qua, một chút cũng không muốn trở về. Đợi qua vài ngày, nó cực kỳ nhàm chán rồi, nói không chừng không cần Lưu Vĩ Hồng hối thúc, tự mình chạy về- Ha ha, được thôi, quyết định như vậy. Nào, anh dẫn em đi rửa mặt trước, sắp xếp xong nơi dừng chân, sau đó đi ăn cơm, xem em kìa, cũng trở thành con thỏ xám rồiLưu Vĩ Hồng cười nói, trong mắt hiện lên một chút ý yêu thươngNgoại trừ không thể xem Tiêu Du Tình là bạn gái, Lưu Vĩ Hồng đối với con bé xinh đẹp thông minh này, cũng rất là thích. Đi cùng với nó, bản thân chẳng những bề ngoài trẻ đi, tâm tính dường như cũng trở nên trẻ hơn- Thì đó, ở chỗ mấy anh đó, tro bụi thật sự quá nhiều, ngồi một chuyến xe taxi, toàn thân từ trên xuống dưới đều là bụiTiêu Du Tình nhìn quần áo trên người, tràn đầy đồng cảmLưu Vĩ Hồng cười cười, đang muốn dẫn nó ra ngoài, de bàn lại lần nữa vang lên, Lưu Vĩ Hồng không thể không chạy về, cầm lấy ống nghe, vừa nghe 2 câu, sắc mặt lập tức biến đổi, biến đổi rất kinh ngạc, lập tức lại biến thành phẫn nộĐiện thoại là do Chánh văn phòng Huyện ủy Vương Hóa Văn gọi tớiVương Hóa Văn ở trong điện thoại vội vàng nói với Lưu Vĩ Hồng về một tin tức vô cùng kinh người: Viện trưởng bệnh viện nhân dân khu Giáp Sơn Vương Ngọc Thánh và Chủ nhiệm phòng tài vụ Trình Tĩnh bị Ủy ban Kỷ luật huyện cách ly thẩm traThời đó, Ủy ban Kỷ luật không có biện pháp "bắt giam" cực kỳ nổi tiếng xa gần như đời sau, đối với điều tra vi phạm quy định trong Đảng, xưng là cách ly thẩm tra. Phải tới mấy năm sau, mới xuất hiện văn kiện chính thức "bắt giam"- Vì sao phải cách ly thẩm tra bọn họ?Lưu Vĩ Hồng trầm giọng hỏi.- Tạm thời còn không rõ lắm, Ủy ban Kỷ luật đang điều tra. Nghe nói, trong khu các anh trích khoản vay 300 ngàn tệ cho bệnh viện khu, về mặt sử dụng có chút vấn đề.Nói đến đây, Vương Hóa Văn dừng lại một chút, một hồi mới nói tiếp, âm thanh cũng đột nhiên ép xuống thấp:- Tôi nghe nói, họ ở trong khoản vay 300 ngàn tệ, đã lấy 10 ngàn tệ làm phí cảm ơn cho đồng chí lãnh đạo chủ yếu của khu Giáp Sơn các anh…Hóa ra là vậy!Lưu Vĩ Hồng giận dữ phản cười:- Ha ha, tốt, rất tốt! Không ngờ dám dùng thủ đoạn này, rất giỏi!Vương Hóa Văn lại không "lạc quan" như Lưu Vĩ Hồng, hạ giọng nói:- Bí thư Lưu, chuyện này khá rắc rối. Nghe nói Vương Ngọc Thánh và Trình Tĩnh đều thừa nhận rồi, là đã cho 10 ngàn tệ, còn có bảng liệt kê chi tiết sổ sách tài vụ làm căn cứ. Bí thư Trần Văn Đông của Ủy ban Kỷ luật huyện, quan hệ vô cùng mật thiết với Mễ Khắc Lương…Không hề nghi ngờ gì, Vương Hóa Văn nói 10 ngàn tệ phí cảm ơn cho đồng chí lãnh đạo chủ yếu khu Giáp Sơn, chính là chỉ Lưu Vĩ Hồng. Theo Vương Hóa Văn, đây cũng là "hợp tình hợp lý". Lúc đầu Lưu Vĩ Hồng lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân khu vay ngân hàng kiến thiết 800 ngàn tệ, trong đó 300 ngàn tệ trích cho bệnh viện nhân dân khu, khiến rất nhiều người nghĩ không thôngKhông có lý do!Bệnh viện nhân dân khu không phải Ủy ban nhân dân khu quản, là đơn vị cấp dưới của phòng y tế. Xưa nay vốn không có một Ủy ban nhân dân khu sẽ trích khoản cho bệnh viện khu, hơn nữa vừa trích là 300 ngàn tệ, còn không phải Ủy ban nhân dân khu tự có tài chính, vay được từ ngân hàngĐây quả thật không thể tưởng tượngHiện tại, Vương Ngọc Thánh và Trình Tĩnh thừa nhận đã cho 10 ngàn tệ phí cảm ơn, vậy thì đúng rồi!Hóa ra trong đó thật sự là có tin tức giao dịchBằng không, Lưu Vĩ Hồng làm sao làm chuyện ngu xuẩn cố sức không lấy lòng còn đắc tội lãnh đạo của phòng y tế, bị người lên án không quan tâm sức khỏe của quần chúng nông dânVương Hóa Văn hiển nhiên cũng khuynh hướng tin tưởng tình hình này- Chủ nhiệm Vương, cảm ơn ông đã nhắc nhở. Tôi có thể khẳng định mà nói một câu, tôi không lấy phí cảm ơn gì cả, về phần lãnh đạo chủ yếu khác trong khu, tôi cũng căn bản có thể khẳng định, không có lấy phí cảm ơn. Khoản tiền này là tôi trực tiếp qua tay, trực tiếp trích cho bệnh viện khu, không có người khác nhúng tay. Tôi thấy trong đó rất có vấn đềLưu Vĩ Hồng lập tức điềm tĩnh xuống, bình tĩnh nói.- Như vậy…Vương Hóa Văn trầm ngâm, dường như đang suy xét lời nói của Lưu Vĩ Hồng, có đáng tin hay không. Nếu Lưu Vĩ Hồng thật sự lấy 10 ngàn tệ phí cảm ơn, vậy thì xong rồi. Cho dù hắn có là thân tín của Chu Kiến Quốc, cũng không được. Vấn đề như vậy, hoặc là không bị bắt được, một khi bắt được ai cũng không thể bảo vệ. Lúc này cả nước đang nghiêm khắc đả kích cán bộ, nhất là hiện tượng bại hoại tham ô của cán bộ lãnh đạo Đảng viên, chính là nơi đầu sóng ngọn gió, ai đụng vào cũng tuyệt đối không có kết quả tốtVương Hóa Văn được biết tin tức này, trong lòng kinh ngạc quả thật là khó mà nói nên lời. Không ngờ Lưu Vĩ Hồng tuổi còn trẻ "sức ăn" lớn như vậy, gan cũng to như vậy, không ngờ lại dám làm động tác này. Anh lấy được tiền thì thôi đi, đừng chống đối với Mễ Khắc Lương người ta, sớm đã nói với anh rồi, Mễ Khắc Lương không dễ trêu chọc. Điều này là quá sơ suất rồi, cho rằng có Chu Kiến Quốc chống lưng, chuyện gì cũng không cần phải sợ?Rốt cuộc là tuổi còn trẻ, không có một chút kinh nghiệm xã hội, nhất thời chịu thiệt thòi rồi chăng?Tuy nhiên Vương Hóa Văn vẫn là trước tiên gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng. Làm như vậy, Vương Hóa Văn cũng là trải qua suy xét cẩn thận, cho dù Lưu Vĩ Hồng thật sự đã nhận phí cảm ơn của bệnh viện khu, xui xẻo cũng chỉ là Lưu Vĩ Hồng, tạm thời không liên lụy đến Chu Kiến Quốc. Vương Hóa Văn là thân tín của Chu Kiến Quốc, biểu hiện nên có trong thời khắc mấu chốt cũng phải có. Lưu Vĩ Hồng suy sụp, Chu Kiến Quốc cũng sẽ không ngã, theo sát Chu Kiến Quốc vẫn là rất cần thiết. Chỉ sợ sau khi Lưu Vĩ Hồng nhận tiền, lại cùng Chu Kiến Quốc "thông đồng", vậy thì phiền toái. Nhưng Vương Hóa Văn không có lựa chọn khác, lúc này mọi người đều vạch ông lên tuyến của Chu Kiến Quốc, Mễ Khắc Lương khẳng định không muốn gặp ông, Đặng Trọng Hòa cũng vậy. Cho dù thế nào, đều phải nghĩ cách kéo Chu Kiến Quốc ra. Nếu chẳng may thay một Bí thư mới, Vương Hóa Văn ông không nhất định còn có thể dựa vàoChuyện này, có lúc cũng phải nói duyên phận- Bí thư Lưu, mặc kệ thế nào, chuyện này không thể gây ầm ĩ, càng không thể liên lụy càng nhiều người, bằng không không dễ thu dọnVương Hóa Văn lập tức loại sạch hết các quan hệ nhân quả trong đầu, rất cẩn thận mà dặn dò một câu. Hy vọng Lưu Vĩ Hồng có thể nghe hiểu, ngàn vạn lần đừng kéo theo Chu Kiến Quốc. Chuyện này có thể thuận lợi vượt qua hay không, Chu Kiến Quốc có tác dụng rất quan trọng. Nếu Lưu Vĩ Hồng nhất thời hoảng loạn, đứng không vững, kéo Chu Kiến Quốc vào, vậy thì thật là phiền toái. Thông thường mà nói, Lưu Vĩ Hồng không phải không có đầu óc như vậy. Nhưng Lưu Vĩ Hồng thật sự quá trẻ, kinh nghiệm xã hội quá ít, thời khắc mấu chốt có phải có thể duy trì đầu óc bình tĩnh hay không, rất khó nóiVương Hóa Văn liền suy xét, có phải nên nói rõ hơn chút hay khôngKỳ thật Vương Hóa Văn là lo lắng nhiều rồi, tuổi tác tâm lý của Lưu Vĩ Hồng cũng không phải trẻ như bề ngoài của hắn. Sóng gió đã trải qua, không ít hơn Vương Hóa Văn, e rằng còn nhiều hơn. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, Lưu Vĩ Hồng bản thân rất rõ, hắn không có lấy phí cảm ơn gì cả. Nhưng Lưu Vĩ Hồng càng rõ, tại cơ sở, cái gọi là đấu tranh, không phải "thanh giả tự thanh" đơn giản như vậyMễ Khắc Lương không phải một người ra bài theo thường quy!Tốt, tốt lắm, tôi còn chưa trừng trị ông, ông lại tìm đến nhà- Chủ nhiệm Vương, cảm ơn ông nhắc nhở. Nhưng xin ông yên tâm, chuyện này là một hiểu lầm. Sự thật không thể giả, giả cũng không thể là thậtLưu Vĩ Hồng trong mắt toát ra ngọn lửa phẫn nộ, giọng điệu vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh. Vương Hóa Văn là bạn hắn, nhưng quan hệ cũng không phải vô cùng tốt, có những lời tạm thời không cần thiết nhắc với ông ta- Ồ, vậy thì tốt, vậy thì tốt. Vĩ Hồng, nhất định phải chú ýVương Hóa Văn lại quan tâm mà dặn dò một câu, cũng không kêu "Bí thư Lưu", gọi thẳng tên, có vẻ rất thân cận- Ừ, cảm ơn, tôi sẽ chú ýLưu Vĩ Hồng chậm rãi buông điện thoại xuống, quai hàm phồng lên một cái, vẻ mặt sắc bén từ trong mắt chợt lóe mà qua.- Sao thế? Có rắc rối sao?Tiêu Du Tình cũng trở nên đàng hoàng, lo lắng hỏiVừa rồi, ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng thật đáng sợ, khiến nó không kìm lòng nổi mà rùng mình một cái. Xem ra là có chuyện gì đó, đã khiến hắn động sát khí!Tiêu Du Tình không khỏi không nghĩ tới cảnh tượng ở nhà hàng tây tại Bắc Kinh. Lần đó, Lưu Vĩ Hồng trong tay cho dù đang cầm đao kề trên cổ Hạ Tiên Cường, vẻ mặt lại rất thoải mái, vô cùng ung dung. Tiêu Du Tình chỉ cảm thấy Lưu Vĩ Hồng "oai", một chút cũng không cảm thấy Lưu Vĩ Hồng đáng sợ. Nhưng lần này thì khác, Lưu Vĩ Hồng giống như là một người khácLửa giận hừng hực, bốc cháy trong ngực của hắnTiêu Du Tình cũng "nhiệt huyết sôi trào"Mấy cô bé ở tuổi của nó, đa số có tâm lý sùng bái anh hùng. Điều này rất bình thường. Không bình thường chính là bọn chúng căn bản phân không rõ cái gì mới là anh hùng thật sự!- Không có việc gì.Phút chốc, ánh mắt và sắc mặt của Lưu Vĩ Hồng liền khôi phục lại bình thường, thản nhiên cười, lắc đầuĐấu tranh quyền lực của cán bộ cơ sở, không cần phải nói với nó, nói rồi nó cũng không hiểuAi ngờ Tiêu Du Tình cũng không phải hồ đồ như vậy, lập tức nói:- Có phải có người cố ý gây sự với anh không? Nếu thật sự như vậy, em gọi điện thoại cho mẹ em, cho mẹ nghĩ cáchTiêu Du Tình cho dù cũng biết bộ y tế không quản được chuyện của địa phương, nhưng Tiêu gia cũng là nhà quyền quý Bắc Kinh, chỉ là một rắc rối nhỏ của một góc huyện Lâm Khánh, có Vụ trưởng Tiêu ra mặt, còn không giải quyết được sao? Text được lấy tại Truyện FULLLưu Vĩ Hồng cười lắc đầu:- Không cần. Kẻ tiểu nhân mà thôi, không cần phải gây chiến như vậy- ỒTiêu Du Tình liền ngoan ngoãn gật gật đầuNó tin tưởng Lưu Vĩ Hồng, người đàn ông này, dường như mãi mãi cũng có thể cho người ta cảm giác năng lực tràn đầyVốn nói là đưa Tiêu Du Tình đi sắp xếp chỗ ở, lúc này lại không vội đi, Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống ghế, mồi một điếu thuốc lá, chậm rãi hút. Phỏng chừng không cần bao lâu, điện thoại của Chu Kiến Quốc sẽ gọi tớiTiêu Du Tình cũng không hối thúc, liền ngồi xuống sô pha, tò mò quan sát văn phòng này. Văn phòng "đồ cổ" như vậy, nó cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, bộ dáng rất có hứng thúQuả nhiên, một điếu thuốc còn chưa hút xong, điện thoại trên bàn làm việc lại một lần nữa chấn động vang lênLưu Vĩ Hồng chậm rãi dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn thuốc, cầm lấy ống nghe:- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng- Vĩ Hồng, chuyện gì thế? Cậu đã lấy phí cảm ơn của người ta sao?Chu Kiến Quốc ở trong điện thoại rất tức giận mà hỏiNếu không phải Lưu Vĩ Hồng vừa nhận được điện thoại của Vương Hóa Văn, Chu Kiến Quốc phủ đầu chất vấn như vậy, hắn cũng thật sự có chút không hiểu ra sao cả- Bí thư, vừa rồi Chủ nhiệm Vương Hóa Văn đã gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng vừa nghe nói có chuyện như vậy. Ha ha, rất tốt, Mễ Khắc Lương chó cùng rứt giậu, chiêu gì cũng dám dùngNói chuyện với Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng không phải dùng giọng điệu như nói với Vương Hóa Văn rồi, rất là tùy ý- Ồ, cậu đã biết sao? Lão Vương đã nói với cậu rồi sao? Ông ta nói thế nào?Chu Kiến Quốc hơi có chút kinh ngạcLưu Vĩ Hồng liền đơn giản đem tin tức Vương Hóa Văn thông báo lập lại một lần, cười lạnh nói:- Bọn họ cũng thật sự dám làm. Nhưng mà, tôi tin Vương Ngọc Thánh khẳng định không phải người như thế, ông ta sẽ không nói lung tung, trong đó có chút vấn đềĐối với viện trưởng bệnh viện khu Vương Ngọc Thánh, Lưu Vĩ Hồng vẫn luôn cảm thấy rất tốt, hắn có chút không tin Vương Ngọc Thánh sẽ bịa đặt vu cáo hãm hại hắn.Lưu Vĩ Hồng thái độ cực kỳ điềm tĩnh lập tức cũng ảnh hưởng đến Chu Kiến Quốc, ông ta đối với Lưu Vĩ Hồng cũng là tin được- Nói như vậy, là bọn họ làm loạn sao?Lưu Vĩ Hồng liền cười, tiếng cười hơi lạnh.Chu Kiến Quốc trầm ngâm một chút, nói:- Như vậy đi, cậu lập tức đến huyện, chúng ta thương lượng một chútThời điểm quan trọng, Chu Kiến Quốc cũng bất chấp kỷ luật tổ chức cái gì, bất chấp phạm vào kiêng kỵ cái gì- Ừ, được, tôi lập tức qua đó