Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1351: Vô đềNhóm dịch Quan TrườngNguồn: metruyenKhi Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường trở lại trụ sở Bộ tư lệnh quân khu Kinh Hoa. Lưu Thành Thắng và Lâm Mỹ Như cũng chưa ngủ.Lưu Thành Thắng vẫn còn đang ở trong phòng sách. Lâm Mỹ Như thì đang xem TV.- Mẹ, mẹ càng lúc càng đẹp ra.Con trai lại bắt đầu tâng bốc mẹ.- Ôi, nói vậy cũng không sợ Vũ Thường cười sao? Đều đã lớn cả rồi.Hiển nhiên tâm tình Lâm Mỹ Như rất vui.- Mẹ, bây giờ công việc của mẹ không bận chứ? nguồn Bây giờ, Lưu Vĩ Hồng, cho dù đối mặt với mẹ mình, cũng dần dần bắt đầu thói quen nắm vấn đề cần nói trong tay.- Còn may, bây giờ cũng có thể đi làm bình thường. Bên bệnh viên vẫn có rất nhiều thủ thuật chưa thể thiếu được mẹ của con đấy.Hai năm trước, Lâm Mỹ Như dần dần rời khỏi cương vị công tác của mình, chuyên tâm một lòng chiếu cố cho cuộc sống của Lưu Thành Thắng. Chức vụ trong bệnh viện chỉ là danh hiệu treo. Nhưng kể từ khi tới quân khu Đông Nam, cuộc sống lại không như trước nữa. Bà vốn chính là bác sĩ nòng cốt của khoa nội thần kinh trong bệnh viện Tổng quân khu, mà lực lượng bác sĩ ở bệnh viện quân khu Đông Nam lại ít hơn so với bệnh viện tổng. Tất nhiên vì vậy, Lâm Mỹ Như đã biến thành quyền uy về kỹ thuật ở chỗ này.Bản thân Lâm Mỹ Như cũng không phải là người ham hưởng thụ vật chất. Đây cũng là vì truyền thống của nhà họ Lưu, công tác vĩnh viễn đều đứng ở vị trí hàng đầu.- Mẹ thật là lợi hại. Mẹ, mẹ chủ yếu nghiên cứu về phương diện nào?Dường như, Lưu Vĩ Hồng rất không quan tâm đến mẹ hắn. Ngay cả điều này cũng không biết.- Vĩ Hồng, sao hôm nay con lại hỏi về vấn đề này? Mẹ chủ yếu nghiên cứu về thần kinh nội khoa, nặng về nghiên cứu bệnh tổng hợp Parkinson. Cái này nói con cũng không hiểu đâu.Kỳ thật Lưu Vĩ Hồng sớm đã biết Lâm Mỹ Như nghiên cứu về vấn đề này, chỉ là đối diện với nhân sĩ chuyên nghiệp, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.- Mẹ, con mặc kệ mẹ có hiểu hay không, con đột nhiên muốn nói mẹ nghe một vài điều. Mặc kệ là con làm thế nào mà biết được, mẹ cứ để con nói cho hết đã được không?- Vậy con nói đi. Mẹ cũng muốn xem thử con có thể có bao nhiêu kiến thức về y học.Tâm tình Lâm Mỹ Như không tệ, cũng đáp ứng hắn.- Mẹ, con biết một loại phương pháp có thể có trị liệu hiệu quả cho bệnh tổng hợp Parkinson: liệu pháp phục hồi thẩm thấu tế bào. Vài năm nay, trên quốc tế cũng từng lợi dụng việc cấy ghép tế bào làm kỹ thuật trị liệu bệnh Parkinson, nhưng lại gặp phải thất bại. Nguyên nhân là một vài người bệnh chấp nhận trị liệu xuất hiện sự run rẩy, không thể khống chế được. Nhưng con nhận thấy, trong việc nghiên cứu này sử dụng tế bào phải biết là chu kỳ sinh trưởng của phôi thai là một tuần mà không phải một ngày, cũng không gấp rút cho gien vào sinh trưởng. Bởi làm vậy, sau khi cấy ghép sẽ không sinh sản hàng loạt các khối u. Sự thay đổi này sẽ nâng cao hiệu quả trị liệu lên rất lớn.Kỳ thật Lưu Vĩ Hồng cũng không hiểu lắm về điều này, nhưng hắn lại biết nói về việc này.Kiếp trước, Lưu Vĩ Hồng từng ở Viện khoa học nông nghiệp Sở Nam đã được một giáo sư chiếu cố, thấy hắn có tư chất. Nhưng sau đó, giáo sư này lại bị mắc căn bệnh tổng hợp Parkinson, cuối cùng cơ năng trên thân thể nhanh chóng bị ác hóa mà qua đời. Sau khi ông qua đời, thể xác và tinh thần Lưu Vĩ Hồng đều suy sụp. Điều này cũng khiến cho hắn gần như trở nên ngớ ngẩn.Lưu Vĩ Hồng từng đặc biệt tìm hiểu về những phát triển của y học liên quan đến việc trị liệu bệnh tổng hợp Parkinson. Mãi đến thật lâu sau này mới có một loại kỹ thuật trị liệu rất có hiệu quả. Lưu Vĩ Hồng cũng đã tìm hiểu tỉ mỉ về điểm mấu chốt của kỹ thuật phát triển này.Bây giờ, Lưu Vĩ Hồng cũng không thể không một lần sao chép, giả thần giả thánh làm nhà tiên tri rồi.Vài năm nữa, ông cụ sẽ về hưu. Chẳng qua hiện tại đã sớm không hỏi tới chuyện bên ngoài, nhưng điều này lại có sức ảnh hưởng siêu nhiên. Nhất là trong dân gian, nghiễm nhiên trở thành thần.Nhưng sức khỏe của cụ lại không tốt lắm. Hiện tại lại phải chịu đựng mắc căn bệnh phức tạp. Bây giờ, tâm nguyện lớn nhất của cụ chính là hi vọng có thể thấy một ngày nào đó Hongkong được trả về.Lưu Vĩ Hồng biết, chỉ sợ điều này sẽ khiến lão nhân gia thất vọng rồi.Bây giờ, nếu có cơ hội, tất nhiên Lưu Vĩ Hồng hi vọng cụ có thể thỏa mãn tâm nguyện. Không chỉ vì cụ, mà còn vì nhà họ Lưu.Lưu Vĩ Hồng nhớ kỹ trong kiếp trước, chính trong hai năm này, uy vọng của đồng chí Tùy An Đông bay lên kịch liệt. Nhưng trong những năm đó cụ vẫn còn sống, nhất là thủ trưởng Nam Tầm có uy vọng rất lớn, vẫn mỗi ngày luyện tập thân thể, cố gắng có thể tận mắt thấy Hongkong trả về.Nếu cụ có thể yên ổn qua đại hội lần thứ mười lăm sẽ bảo vệ được bờ biển, vậy thế đầu Minh Châu tự nhiên sẽ rơi chậm lại không ít. Hơn nữa như vậy cũng không lộ núi, cũng chẳng hiện sông. Vậy tại sao lại không làm?Hành động của đồng chí Tùy An Đông vẫn tương đối kín đáo, cũng không tính là có nhiều địch thủ lắm.Nhưng, cụ sẽ qua đời mấy tháng trước khi Hongkong trở về, lời cầu nguyện đã không thể thành sự thật. Vinh dự của việc Hongkong trở về, đột nhiên trở thành sức mạnh thần kì. Ở đại hội lần thứ mười lăm sẽ đẩy vài vị vào thường vụ.Từ đó trở đi, hình thành thế một nhà độc đại, ảnh hưởng cực kì sâu sắc. Cho đến thời kỳ Lưu Vĩ Hồng sống lại, vẫn có thế lực khổng lồ.Ngày nay, nhà họ Lưu trở thành cây cao chót vót, với tổng phương châm không thuận theo, không dựa vào. Vì phương châm này, trong vài năm này, cả nhà họ Lưu luôn hành động, nhưng không hình thành “Lưu hệ”, chỉ trong quá trình hình thành.Trong giai đoạn gần đây, mục tiêu Lưu hệ chính là để Lưu Thành Thắng trong đại hội lần thứ mười lăm sẽ vào thường vụ. Bằng không, đến lúc đó tất nhiên cả Lưu hệ đều bụi bay khói tan, hoặc bị Minh Châu triệt để thu nạp, hoặc bị tách rời.Vì phòng ngừa tương lai Lưu hệ bị Minh Châu thu nạp, vậy cần ngăn chặn Minh Châu thích đáng một chút, mở rộng cũng là điều rất cần thiết.Lưu Vĩ Hồng đã mưu tính chuyện này từ rất lâu. Bây giờ, chuyện này cũng đang quay rất nhanh trong đầu.- Vĩ Hồng, sao con biết được điều này? Việc này mẹ cũng chỉ có thể phỏng đoán lờ mờ, sao con có thể khẳng định như thế?Hiển nhiên Lâm Mỹ Như đã bị chấn động kinh ngạc, không ngừng truy hỏi.- Mẹ, làm thế nào con biết được điều này không quan trọng. Chỉ cần mẹ cảm thấy có đạo lý, thì nhanh chóng tiến hành thao tác đi.Tất nhiên, Lưu Vĩ Hồng đã có tâm lý chuẩn bị trước sẽ bị mẹ truy hỏi. Hắn nhanh chóng bắt đầu chuyển đề tài.- Cái thằng này, chuyện y học sao có thể vội vàng như vậy.Lâm Mỹ Như biết, chuyện này vẫn phải làm từ từ mới được.- Mẹ, bây giờ sức khỏe của cụ Nam Tầm thật sự không tốt lắm. Nhân dân cả nước đều cầu nguyện cho cụ. Chuyện này, không thể trì hoãn được nữa!Lúc này, Lưu Vĩ Hồng không thể không “tháo găng tay ra”.Tuổi tác của cụ đã cao, chịu đựng căn bệnh phức tạp Parkinson, thân thể càng ngày càng suy nhược. Nói không chừng, việc không đành lòng sẽ phát sinh. Bây giờ có thể có biện pháp mang tính đột phá, nếu có thể nhanh chóng thử một lần đương nhiên vẫn là tốt nhất.- Vĩ Hồng, đây cũng không phải là chuyện chưa xác thực, không thể nói lung tung. Ôi, tháng mười hai âm lịch năm trước, mẹ cùng cụ bà qua thăm cụ. Sức khỏe của cụ thật sự rất tệ. Bên Tổng viện cũng đã vài lần thảo luận với mẹ về bệnh tình của cụ.- Mẹ, nếu không như vậy đi, trước tiên mẹ nhanh chóng bắt đầu tiến thành thí nghiệm ở trong bệnh viện bên này đã. Đa dạng đồng bộ bản thí nghiệm, dùng tốc độ nhanh nhất, giống như cái gọi là ngựa chết xem như ngựa sống mà chữa ấy.- Vĩ Hồng, cha con và bác cả có biết chuyện này không?Hiển nhiên Lâm Mỹ Như đã có ý muốn làm, nhưng vẫn chưa hạ quyết tâm.- Cha con không cần biết chuyện này. Bây giờ cha cả ngày bận rộn việc quân. Chẳng qua, con đã nói chuyện với bác cả và dượng. Mọi người cũng đã nói, bọn họ cũng rất hi vọng thấy cụ khoẻ mạnh.- Được, vậy mẹ sẽ thử một lần vậy.Lâm Mỹ Như là người có quyền uy trên phương diện thần kinh ngoại khoa ở quân khu Kinh Hoa, có thể điều động được tài nguyên rất phong phú trong lĩnh vực của mình.Rất nhanh, Lâm Mỹ Như đã trở nên bận rộn hơn.