Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1344: Diệu thủ lừa tiềnNhóm dịch Quan TrườngNguồn: metruyenKhông khí gian phòng, nhân Bí thư Lưu tỏ thái độ, trở nên tinh tế hẳnNgụy Phượng Hữu vẫn vẻ mặt bình thản mỉm cười, dường như hơi hơi bị kiềm hãm. Nhưng công phu kiềm chế nhiều năm, đâu dễ khinh thường? Y dùng dư quang khóe mắt quét qua Tưởng Vĩnh Dân một cáiTưởng Vĩnh Dân vẫn là khuôn mặt tròn béo cười mỉa, không cần phải nói, nét tươi cười vẫn chưa từng thay đổi, tuy rằng nhìn có vẻ như đang chăm chú nghiên cứu hoa văn tách trà… Nhưng đối với cái liếc mắt này như có như không của Chủ tịch khu Ngụy lại chuẩn xác tiếp thu toàn bộ. Không hổ là xuất thân thư ký đảng, giác quan cơ thể có thể nói tuyệt đối phù hợp tiêu chuẩn “Radar”.Ông ta ngẩng đầu cười nói:- Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ thị của Bí thư, không thể nghi ngờ là chính xác nhất quán. Hơn nữa trên phương hướng lớn này, vậy càng là gương mẫu của chúng ta. Khi Chủ tịch khu Ngụy nói riêng với tôi, cũng rất là khâm phục đấy! Ha ha!- Lão Tưởng, đây là ông không đúng rồi. Đâu chỉ nói riêng, có thể coi là trong cuộc họp Chủ tịch khu, tôi cũng là kiên quyết đúc kết chỉ thị của bí thưNgụy Phượng Hữu khẽ vuốt tách trà cười nóiNói đùa sao, tuy rằng Bí thư Lưu anh là anh cả Khu ủy, trên lý luận an bài nhân sự chúng tôi là không tiện xen mồm, nhưng dứt bỏ chữ ‘kéo dài’ trên hội nghị công việc bí thư quyết không được à. Chỉ riêng sự độc lập của hội nghị công việc Chủ tịch khu, Bí thư Lưu anh cũng là không tiện nhúng tay phải không?Cần biết ngay đến việc anh tự mình phê chuẩn việc xây dựng công ty mua bán nông phẩm phụ, tuy nói tạm thời chỉ gia tăng một nhân viên biên chế, nhưng thực tế, cũng là ban ngành tạo thành dưới danh sách Ủy ban nhân dân khuLưu Vĩ Hồng nâng tách uống hớp trà, trong lòng thầm than, công thủ đồng minh, của thật chắc chắn! Xem ra vấn đề giảm biên chế, chính mình là bí thư, tạm thời chỉ có thể cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng. Chỉ cần chính mình không buông, ai nấy cũng chỉ có thể trong lòng thầm hận mà thôi, chuyển biến quan niệm, dù gì cũng là một con đường lâu dàiHắn buông tách trà, ánh mắt sáng quắc nhìn Ngụy Phượng Hữu, nói:- Chủ tịch khu, tài chính ở khu có bao nhiêu khó khăn, tôi cũng biết qua. Cho dù Chủ tịch khu thật sự biến mình thành bà nội trợ, cũng không có khả năng biến một túi tiền thành ra hai túi tiền. Chúng ta phải làm chính là, vừa phải mở túi tiền ra cho dân chúng xài, càng phải nghĩ cách đem tiền lẻ trong túi đổi thành số tiền lớn hơn!Lưu Vĩ Hồng thanh âm dần dần cao lên.- Tôi thừa nhận, cải cách giáo dục và y tế, yêu cầu tài chính cực kỳ khổng lồ, thậm chí đầu nhập càng cần gia tăng hằng năm. Tiền, là vấn đề. Nhưng theo tôi thấy, lại không phải là vấn đề. Vấn đề mấu chốt không ở tiền, mà ở trong này!Lưu Vĩ Hồng chỉ chỉ chính đầu mình.- Là tư tưởng, là ý thức! Chúng ta cần chính là tập trung tư tưởng cao độ của toàn bộ cán bộ trên dưới, cùng với lối suy nghĩ đánh vỡ toàn diện gông cùm xiềng xích. Chỉ cần cán bộ Đảng viên chúng ta, có thể cùng một tâm suy nghĩ, mạnh mẽ cùng nhau làm, khó khăn gì không thể chinh phục?- Về phần nói đến tiền...Lưu Vĩ Hồng đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, chỉ xuống đường phố nhộn nhịp phía dưới:- Trước mặt vạn người một lòng, tiền, căn bản đã không còn là khó khănNgụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân cũng chậm rãi nổi lên cảm xúc, đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ.Ngụy Phượng Hữu hai hàng lông mày nhíu lại, nói:- Bí thư, chúng tôi nghe theo anh. Anh chỉ đến đâu, chúng ta liền đánh tới đó. Tôi biết, bí thư trong lòng đã có tính toán, chỉ dựa vào khoản bán đất, không thể làm nổi hai cải cách này đâu…Lưu Vĩ Hồng trong lòng cười thầm, Ngụy Phượng Hữu anh đó, cho tới bây giờ, trong lòng vẫn còn nhớ mãi khoản tiền bán đất…Lưu Vĩ Hồng chỉ ra phố cũ ngoài cửa sổ, cười nói:- Nếu nói cán bộ khu Ninh Dương chúng ta là lái xe, vậy số quần chúng này là xe lớn của chúng ta. Chỉ cần chúng ta điều chỉnh tốt phương hướng, triển vọng tương lai ngay trước mắt chúng taHắn nhìn thoáng qua vẻ mặt hoang mang của hai vị Chủ tịch khu, tiếp tục nói:-Trung Hoa chúng ta, là cố đô sáu triều đại, tài nguyên lịch sử kiên cố, nội tình nhân văn sâu xa. Mượn phố cũ này mà nói đi, theo tôi thấy, mỗi một mặt tường, mỗi một ngôi nhà, thậm chí mỗi một gian hàng, đều có câu chuyện của chính mìnhNói xong, Lưu Vĩ Hồng ngừng lại, nhìn thoáng qua Ngụy Phượng Hữu.Tưởng Vĩnh Dân hơi có chút suy nghĩ... Ngụy Phượng Hữu lại hai mắt sáng ngời:- Bí thư, anh đây là nói khai thác, phát triển tiềm lực du lịch của phố cũ?Lưu Vĩ Hồng trong lòng thầm than, Ngụy Phượng Hữu, dù sao coi như là một cán bộ lãnh đạo xứng chức.Cần biết, năm 1995 kia, tuy rằng quốc gia đã bắt đầu toàn diện thi hành nghỉ hai ngày, nhưng du lịch, thư giãn và khai thác, phát triển sản nghiệp tương quan, trong cả nước cơ bản vẫn bị vây ở giai đoạn khởi bước. Cũng chính là Lưu Nhị Ca và Vân Vũ Thường từng đề cập qua xu thế tương lai này, cha vợ cũng sâu sắc tán đồng. Cũng bởi vậy mới tạo ra một Quỳnh Hải một tỉnh du lịch lớn của Trung HoaNhưng trong tư tưởng của rất nhiều cán bộ đất liền, sản nghiệp du lịch, chờ chút, cái này, cái này cũng có thể tính là sản nghiệp sao? Mà Ngụy Phượng Hữu, có thể làm được tới mức mới nói đã thấu, thực tại không đơn giản.Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, cổ vũ nói:- Chủ tịch khu và tôi nghĩ cùng một khối đấy. Hiện tại thuận theo việc thi hành toàn diện hai ngày nghỉ, cùng với cuộc sống vật chất dần dần đề cao, Tôi dám khẳng định, du lịch, thư giãn, cùng với dây chuyền công nghiệp tương quan, chắc chắn trở thành bộ phận cấu thành quan trọng trong cuộc sống tương lai của quần chúngTưởng Vĩnh Dân nghe đến đó, cũng liên tục gật đầu, nói:- Bí thư mạnh như thác đổ, lại vì sự phát triển của Ninh Dương vạch ra một con đường truyện copy từ Ngụy Phượng Hữu nghe vậy, trong lòng hơi có chút không vui, lão Tưởng, ông trước kia không phải như thế này mà. Sao lại thành kẻ phụ hoạ thế? Y đâu biết rằng, Tưởng Vĩnh Dân bởi vì chuyện của Vũ công tử, hiện tại lại càng khiêm tốn khiêm nhường, so với Ngụy Phượng Hữu y cũng không hoảng sợ nhường nhịn mấyLưu Nhị Ca với thân hình cao lớn đứng ở phía trước cửa sổ, giờ phút này làm sao có thể chú ý những động tác nhỏ nhặt của hai vị đây chứ? Hắn trong lồng ngực đang vạch ra bản kế hoạch, đúng là cần nhất nhất nói tới, giờ phút này pha chút chỉ điểm giang sơn đây, một hào khí nói ra hoài bão trong lòng- Sau khi tìm được định vị Phố cũ, chính là vấn đề hội tụ của khu. Mấy ngày hôm trước, khi tôi báo cáo công tác với Chủ tịch thành phố Lục, cùng nhau thương định, trong bản dự thảo quy hoạch tổng thể thành thị của đoàn chuyên gia, vị trí và công năng của khu Ninh Dương chúng ta đều là phần quan trọng. Tôi cho rằng, chúng ta không chỉ làm lãn hoa của thành thị cấp ngôi sao, mà phải làm hậu hoa viên của nó!Ngụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân càng nghe càng nhập thần, tất cả đồng thanh nói:- Hậu hoa viên?Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, chỉ vào lối ra phía bắc phố cũ, nói:- Đúng vậy, chính là hậu hoa viên! Không riêng gì phố cũ, cảnh quan nhân văn cổ điển của Ninh Dương chúng ta rất nhiều, hơn nữa số thắng cảnh này, đều cách không xa quảng trường trung tâm thành phố mà ông Từ Viễn Công quy hoạch, thậm chí tiếp giáp. Đoạn đường kết nối ở giữa, toàn bộ hành trình đem xanh hoá và sáng hóa, dường như ứng hợp với quy hoạch đường lộ mà chúng ta thương thảo trước đây. Tạo thành ‘lá phổi xanh’ của thành phố, tiếp giáp với quảng trường thương mạiLưu Vĩ Hồng thu tay về, chỉ vào bên kia nói:- Mà cơ sở chăn nuôi và cúng cấp thức ăn gia súc chúng ta nằm ở vành đai thôn xã thành phố có khá nhiều nguồn nước và bình nguyên, chúng ta không chỉ phải làm cơ sở chăn nuôi và sản nghiệp gieo trồng, như vậy, chỉ có thể khiến dân chúng làm giàu. Đây vẫn là chưa đủNói tới đây, Lưu Nhị Ca nhớ tới một số chuyện ‘Du lịch xúc tiến nông thôn’ trước lúc hắn tái sinh. Hắn nặng nề phát tay nói:- Chúng ta phải muốn cho dân chúng đều Phát. Tài nguyên nước của Ninh Dương chúng ta phong phú, chúng ta hoàn toàn có thể đem dây chuyền công nghiệp du lịch liên kết với việc tham quan trên sông nước của thành phố, để dân chúng hoàn thành sinh thái nuôi trồng và Nông gia cùng vui’. Khiến cho bọn họ chính thức khởi xướngNgụy Phượng Hữu hơi có chút hoang mang, nói:- Nông gia cùng vui’? Là cái gì?Lưu Nhị Ca không khỏi cứng họng, hỏng to, lại không cẩn thận nói ra từ ngữ của đời sau. Hắn khẽ mỉm cười, không giải thích, quay đầu nhìn về phía Tưởng Vĩnh Dân đang ở trạng thái mộng du, nói:- Mà tất thảy này, toàn bộ không thể tách rời, tốc độ phát triển đường lộ ấy, đồng chí Vĩnh Dân, ông phải kết nối nhiều với Chủ tịch khu Ngụy, trên cơ sở phương án tái thiết đường lộ hiện tại, thảo ra một bản dự thảo quy hoạch mạng lưới đường lộ tỉ mỉ xác thực. Qua mấy ngày nữa, sau khi đoàn chuyên gia đến đây, tôi sẽ để bọn họ chủ yếu liên hệ với các ông, làm phong phú tư tưởng này, đem tư tưởng chứng thực thành phương án!Lưu Vĩ Hồng nhìn phía Ngụy Phượng Hữu, trưng cầu nói:- Chủ tịch khu Ngụy, tôi thấy chuyện này, do đồng chí Vĩnh Dân làm chủ đi nhé. Ông bên kia quả thật là bận quáNgụy Phượng Hữu hiện tại ngoan như cừu con bảo gì làm nấy, liền nói với Tưởng Vĩnh Dân:- Lão Tưởng, ông nắm bắt lấy công tác này, nhất định phải cùng đoàn chuyên gia học tập thêm, đưa ra một phương án tốtTưởng Vĩnh Dân vội gật đầu không ngừng nói:- Được, được. Tôi nhất định đem chỉ thị của đem bí thư và Chủ tịch khu chứng thực xuống, mau chóng làm ra một phương ánLưu Vĩ Hồng gật đầu cười nói:- Mặt khác, tôi đã cùng một xí nghiệp đồ uống Hongkong bước đầu bàn bạc, chuẩn bị sắp tới xây dựng một nhà máy sản xuất một đồ uống. Thị trường tiêu dùng các thành phố như Minh Châu tạm thời vẫn là trống rỗng, thuận theo cuộc sống vật chất ngày càng phong phú, sản nghiệp ẩm thực thư giãn cũng chắc chắn sẽ càng lúc càng quan trọng. Chúng ta đã làm, thì làm đến tốt nhất, làm được lớn nhất, trước tiên chiếm trước thị trường này đã!- Chủ tịch khu Ngụy, về chuyện này, ông cũng phải chú ý một chút, chúng ta tạo ra vườn rau sạch, túi tiền to, vẫn là chưa đủ đâu, về sau còn phải phát triển thành khu du lịch thư giãn lớn nhất thành phố Kinh Hoa, ngắm cảnh du lịch, sinh thái ẩm thực, công nghiệp bảo vệ môi trường mới phát, tiêu dùng mua sắm cao cấp đủ loại công năngNgụy Phượng Hữu trong lòng ngạc nhiên thán phục, nhị công tử của nhà họ Lưu này, còn muốn mang cho chúng tôi bao nhiêu chấn động đây, một khoản kinh phí lớn không ngừng tuôn vào. Nhưng nói là như thế, trên mặt lại cười khổ một tiếng, nói:- Bí thư, tôi xem như nghe ra được, anh đây là vẽ ra một cái bánh có nhân cực khủng cho chúng ta, sau đó muốn tôi nói giành mất cái bánh này. Thôi đi, tôi hiểu được ý tứ của bí thư, chỉ cần có kế hoạch, có ý thức, tiền, nhất định sẽ có. Cho nên…Ngụy Phượng Hữu quay đầu lại nhìn thoáng qua Tưởng Vĩnh Dân, nói:- Tôi kiên quyết thi hành chỉ thị của bí thư. Ủng hộ hai cải cách! Không phải là hai mươi triệu sao? Chúng ta ra! Mấy năm trước, khi chưa có khoản bán đất, không phải cũng như thế vận hành sao?Tưởng Vĩnh Dân cũng gật đầu, trầm giọng nói:- Bí thư, tôi thừa nhận cảnh giới của mình không đủ cao, có lối suy nghĩ cũng khá xơ cứng. Nhưng Bí thư mới đến có mấy tháng ngắn ngủi, Ninh Dương chúng ta đã có... Biến hóaY trộm nhìn thoáng qua Ngụy Phượng Hữu, người sau giống như cũng không có dị động gì, vì thế Tưởng Vĩnh Dân nói tiếp:- Bí thư chỉ thị là, chính phủ kiếm tiền, không phải vì chính mình, mà nên là chi dùng cho dân. Tôi cũng kiên quyết ủng hộ quyết định của bí thư, toàn lực ủng hộ hai loại cải cách!Lưu Nhị Ca trong lòng thở phào một cái, tâm nói, anh đây dễ thế sao, vì đổi lấy sự ủng hộ của hai vị Chủ tịch khu, coi như là lo lắng hết lòng đi? Xưa có Khổng Minh vì Giang Đông khẩu chiến quần nho, nay có Lưu nhị vì phố cũ lực khuyên Chủ tịch khu! Vẫn có thể xem là một giai thoại đấy nha…Lưu Nhị Ca trong lòng đang vui, giờ phút này di động đặt trên bàn bỗng nhiên vang lên. Lưu Vĩ Hồng tiếp điện thoại, cũng không kiêng dè hai vị Chủ tịch khu, trầm giọng nói:- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng. Ờ, Đổng Vĩ hả… Cái gì?... Tìm được người rồi...