Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1342: Bí thư Lưu cũng ăn hàng?Nhóm dịch Quan TrườngNguồn: metruyenBan đầu còn tưởng rằng hội nghị này sẽ diễn ra ít nhất trong một ngày, không ngờ chỉ sau một buổi sáng đã kết thúc.Sau khi Trần Lập Tùng báo cáo phương án xong, Ngụy Phượng Hữu vẫn là người đầu tiên lên tiếng, vẫn là “tán thành”. Sau đó cần triệu tập ban ngành có liên quan nghiên cứu kỹ càng một chút.Thái độ Chủ tịch khu không phản bác lại lời nói của Bí thư Lưu, những người khác tự nhiên sẽ không đứng ra phát biểu ý kiến bất đồng.Hội nghị chấm dứt. Tất cả mọi người đều tự động giải tán.Đáng lẽ vừa khéo tới giờ cơm rồi, theo thường lệ hẳn là mời các đồng chí tham gia hội nghị cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng là một cách thức để lôi kéo tình cảm. Nhưng không ai đề ra ý kiến này. Trước kia, việc này cũng là lệ thường. Sau khi Lưu Vĩ Hồng đến nhận chức không lâu, lệ thường này liền biến mất. Việc này bình thường đều là Chánh Văn phòng Khu ủy Hàn Tất Thành bố trí. Ngay từ lúc đầu, Hàn Tất Thành vẫn dựa theo lệ thường mà làm việc, mời các đồng chí tham dự hội nghị cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng tự mình tới mời Bí thư Lưu “cùng mọi người chung vui”. truyện copy từ Lưu Vĩ Hồng khéo léo từ chối.Lần đầu tiên, Hàn Tất Thành không thèm để ý, còn nghĩ Bí thư Lưu thật sự có việc. Nhưng sau khi có lần thứ hai, Hàn Tất Thành mới hồi phục lại tinh thần. Hoá ra Bí thư Lưu không tán thành việc làm đó. Ông ta lại liên tưởng đến việc Bí thư Lưu từng đặc biệt nói qua với ông ta về vấn đề khống chế chi tiêu công vụ trong cơ quan. Làm sao Hàn Tất Thành còn có thể không rõ tâm ý của Lưu Vĩ Hồng? Lệ thường này vì vậy “không bệnh mà chết”, lập tức lan tràn tới Ủy ban nhân dân khu bên kia. Họ cũng chiếu điều này mà làm việc.Khu ủy một phen không thấy “ăn uống bằng công quỹ” này, mọi người vẫn cố gắng một cách tuyệt vời, không vi phạm nội quy dưới mắt Bí thư Lưu.Đâu phải là không có cơm để ăn?Khi tan họp, Lưu Vĩ Hồng cố ý trong lúc vô tình đi cùng với Ngụy Phượng Hữu, mỉm cười nói:- Chủ tịch khu, cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Bên phố Đông Tam bên kia có cửa hàng lâu đời “Vịt Tuyệt vịt”. Thịt gà muối ở đó làm cũng không tồi, đi nếm thử một chút đi?Ngụy Phượng Hữu không khỏi bật cười:- Thế nào, bí thư cũng biết thịt gà muối ở phố Đông Tam sao? Đó chính là món ăn đặc sắc nhất ở địa phương Kinh Hoa.Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Có phải Chủ tịch khu không nghĩ tôi là một người hay đi ăn hàng?Lời này nếu nói ra trong trường hợp khác, vấn đề sẽ rất nghiêm trọng. Quả thực có thể xem như một sự khiêu khích trực tiếp. Nhưng lúc này, Lưu Vĩ Hồng thuận miệng nói giỡn, Ngụy Phượng Hữu cũng không thèm để ý, hoàn toàn có thể hiểu được Lưu Vĩ Hồng đang chủ động thể hiện thiện chí với ông ta.Vị này là “đại ca” thủ đoạn, kết hợp cương nhu, thật đúng là rất khó mà chống lại được.Tuy nhiên Ngụy Phượng Hữu cũng đang có “nhu cầu” này. Vừa rồi, trong Hội nghị công tác bí thư, Ngụy Phượng Hữu tương đối không đồng ý với việc Lưu Vĩ Hồng đẩy dời thí điểm cải cách giáo dục và cải cách y tế. Ít nhất là không đồng ý về một phần trong đó. Lại nói tiếp, cũng rất phạm vào điều kiêng kị. Thân là trợ thủ, phải chủ động trình bày lý do của mình cho Bí thư, để Bí thư hiểu và cùng nhận thức.Ngụy Phượng Hữu cười nói:- Bí thư vừa nói như vậy, sâu trong bụng tôi cũng ngoi lên cả rồi. Tốt lắm, phải đi phố Đông Tam nếm thử chút hương vị của địa phương mới được. Tôi cũng đã lâu không ăn thịt gà muối, nghĩ cũng thèm.- Ừ, mời cả đồng chí Vĩnh Dân cùng đi nữa. Càng nhiều người, càng náo nhiệt.Lưu Vĩ Hồng lại thuận miệng nói.Trong lòng Ngụy Phượng Hữu thoáng ngẩn ra, trên mặt lại không hề thể hiện ra điều đó, lập tức gật đầu, nói:- Được, cùng đi.Đúng giờ cơm, Lưu Vĩ Hồng, Ngụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân lập tức đều tự trèo lên xe của mình, trực tiếp rời khỏi trụ sở Khu ủy, chạy về hướng phố Đông Tam. Phố Đông Tam thuộc loại phố cũ ở nội thành Ninh Dương. Đường phố khá hẹp. Giữa trưa, người trên đường chen chúc nhau mà đi. Xe con rất khó mở đường đi vào. Cho dù miễn cưỡng đi vào, cũng khó quay đầu.Lưu Vĩ Hồng liền bảo lái xe dừng lại ở đầu phố, mọi người đi bộ vào phố Đông Tam.Tương đối mà nói, phố cổ ở nội thành Ninh Dương, được bảo tồn khá là nguyên vẹn. Tuy nhiên phố Đông Tam không phải là một phố cổ lâu đời, mà chỉ mới được xây dựng từ sau khi lập quốc, xem như là một phố cổ trong nội thành, dần dần kéo dài về hướng tây, rồi hợp với những phố mới trong nội thành.Mặt xi măng rất cũ, thỉnh thoảng có chút rạn nứt.Cửa hàng hai bên đường phố mọc lên san sát. Tất cả mọi người vội vàng ăn cơm, cũng không có mấy người lưu ý tới đám người Lưu Vĩ Hồng.Cửa hiệu lâu năm “Vịt Tuyệt vị” ở phố Đông Tam mà Lưu Vĩ Hồng nói đến, không sai biệt lắm phải đi gần hết con phố mới có thể đến được. Càng đi, mặt đường càng có vẻ bẩn thỉu, bừa bãi. Đủ các loại quầy bán hàng nhỏ với đủ các kiểu dáng, được dựng sát phía ngoài mặt tiền của cửa hàng, chiếm một phần đường đi bộ. Nhờ vậy, đường đi bộ vốn đã hẹp, lại càng hẹp thêm.Ngụy Phượng Hữu hơi ngượng ngùng, nhìn sang Tưởng Vĩnh Dân đang đi ở bên cạnh, nói:- Vĩnh Dân, xem ra phố cũ này cũng cần cố gắng giữ gìn một chút.Tưởng Vĩnh Dân liên tục gật đầu, nói:- Đúng đúng, hẳn là nên giữ gìn một chút.Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Phố cũ phải giữ gìn. Tuy nhiên tôi đề nghị, hết sức cố gắng duy trì cảnh tượng ban đầu, không cần thay đổi quá nhiều, lại càng không nên tái tạo lại. Bất kỳ một phố nào trong thành phố, đều là một phần của lịch sử, là hình ảnh thu nhỏ của thành phố, có ý nghĩa rất độc đáo. Cải tạo nhiều quá, tất cả các thành phố đều trở nên giống nhau như đúc, nghìn bài một điệu, liền không có ý nghĩa nữa.Tưởng Vĩnh Dân lại luôn miệng nói:- Đúng vậy đúng vậy, Bí thư Lưu nói rất có đạo lý. Phố cũ thì phải cố gắng duy trì cảnh tượng ban đầu, tốt nhất là không cần cải tạo lại.Thành thật mà nói, đối với việc Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên mời mình cùng đi ăn cơm, trong lòng Tưởng Vĩnh Dân có chút không yên. Xét lý lẽ bên trong, Lưu Vĩ Hồng mời Ngụy Phượng Hữu, suy cho cùng vẫn là đề cập đến số tài chính dành cho cải cách giáo dục và cải cách y tế quá lớn. Trong lòng Chủ tịch khu có vướng mắc, nếu không tháo gỡ được thì hai công tác này thật sự rất khó mà chứng thực được. Chắc là Lưu Vĩ Hồng muốn mượn cơ hội này làm công tác tư tưởng cho Ngụy Phượng Hữu. Nhưng ngay cả Tưởng Vĩnh Dân anh ta cũng được mời đi, thì thật là khó hiểu.Trong thời gian ngắn, Tưởng Vĩnh Dân không biết chính xác Lưu Vĩ Hồng đang nghĩ gì.Nhưng mặc kệ, dù thế nào, Lưu Vĩ Hồng đã chủ động thể hiện thiện ý, tóm lại sẽ không phải là chuyện xấu.Lần trước, Vũ Trường Nghĩa ngầm ra tay hạ độc thủ với bằng hữu của Lưu Vĩ Hồng, tuy rằng sau khi chuyện đó xảy ra đã có biến hóa vô cùng to lớn. Ngay cả Bí thư Vũ Đỉnh Phong cũng bị một vố thật lớn. Nhưng cũng không có nghĩa là Tưởng Vĩnh Dân có thể vô tư. Mấy ngày này, tâm trạng của Tưởng Vĩnh Dân vẫn treo lên, lúc nào cũng đề phòng Lưu Vĩ Hồng tìm anh ta “tính sổ”.Hiện tại Lưu Vĩ Hồng chủ động mời, tuyệt đối có thể coi như là một tín hiệu lôi kéo.Xem ra, chờ tới khi nói tới công tác cải cách giáo dục và cải cách y tế, mình phải thông minh một chút, phải biết nên làm thế nào mới được. Lưu Vĩ Hồng vươn cành ô-liu, không thể nghi ngờ là hy vọng mình có thể đứng cùng một phía với hắn, cùng thuyết phục Ngụy Phượng Hữu. Trong công tác dạng này, lời nói của Phó chủ tịch thường trực khu cũng có quyền không nhỏ, thậm chí có hiệu quả hơn nhiều so với lời nói của hai vị Phó bí thư Khu ủy Đỗ Trí Tuệ và Long Hùng này.Mỗi người quản một việc thôi.Nếu mình không nhìn được, không hiểu được ý của Lưu Vĩ Hồng, có lẽ cho dù hiểu, cũng không đồng ý đứng cùng một phía với Lưu Vĩ Hồng, thì phải công khai đối địch với Lưu Vĩ Hồng.Nếu là như thế, Bí thư Lưu còn không ra tay gõ anh ta sao? Bản thân Tưởng Vĩnh Dân cũng không tin.Ngụy Phượng Hữu lại cười nói:- Bí thư, tôi hoàn toàn đồng ý với chỉ thị này của anh... Ái chà, thật ra, cho dù tôi muốn cải tạo lại đường phố cũ, cũng là có lòng mà không có sức. Tài chính đang eo hẹp mà.Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, không nói thêm điều gì.Ngụy Phượng Hữu vẫn khăng khăng giữ ý nghĩ của mình, bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở Bí thư Lưu, anh định giải quyết vấn đề tài chính như thế nào?Lưu Vĩ Hồng cũng không tức giận. Trên công tác có ý kiến khác cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, công tác lớn có tính nghiêm trọng như vậy, nếu không có một vài điểm khác biệt, ngược lại có vẻ không bình thường. Chức trách của Bí thư Đảng ủy chính là đoàn kết, dẫn đường cho các đồng chí trong bộ máy đồng tâm hiệp lực làm tốt công tác.Nói một cách đơn giản, Bí thư Đảng ủy quản người, chính phủ quản chuyện, phân công nhau cùng hợp tác.Hiện tại Bí thư Lưu nhất định phải làm cho Ngụy Phượng Hữu đồng ý với ý kiến của mình, suy cho cùng cũng cần một quá trình.Mấy người nói nói cười cười, đi tới trước cửa hàng Vịt Tuyệt Vị.Đây là cửa hiệu lâu đời, nhưng hiện tại lại là cửa hàng sang trọng, khí thế nhất trong phố Đông Tam. Rõ ràng, cửa hàng đã được sửa chữa lại cách đây chưa lâu. Cửa hàng gồm ba tầng, mặt ngoài được lát gạch men màu trắng, trang trí cũng tương đối đẹp mắt. Nếu cửa hiệu nằm trong khu phố buôn bán mới ở nội thành, thì lối trang trí đó tương đối lạc hậu, nhưng nó lại nằm trong một loạt các cửa hiệu có dáng vẻ cũ kỹ như ở phố Đông Tam, nó lại giống như hạc giữa bầy gà.Ba người ăn cơm, nhưng thật ra lại có sáu người đi theo.Mỗi lãnh đạo lại có một lái xe và một thư ký đi kèm.Quán Vịt Tuyệt Vị kinh doanh rất tốt. Trên cơ bản, trong đại sảnh đã không còn chỗ ngồi. Tiếng nói tiếng cười rất ồn ào, náo nhiệt.Vừa thấy cảnh đó, trong đầu Lưu Vĩ Hồng liền nảy sinh một cảm giác thân thiết. Kiếp trước, khi mới hơn hai mươi tuổi, Phó nghiên cứu viên Lưu gần như đều sống trong môi trường tương tự như ở đây. Ký ức đó in sâu vào trong xương tủy, dù thế nào cũng khó có thể xóa nhòa.Mặc dù kinh doanh rất tốt, đám người Lưu Vĩ Hồng vừa mới bước vào trong cửa hiệu, vẫn được bà chủ đặc biệt coi trọng, lập tức tự mình tiến tới nghênh đón.Xem ra, bà chủ rất có kinh nghiệm, liếc mắt một cái liền nhận ra mấy vị khách này có khí độ bất phàm, dường như là những người thường làm chuyện lớn. Một đám người áo mũ chỉnh tề, giơ tay nhấc chân, thực sự có cảm giác “không coi ai ra gì”. Phần lớn thực khách trong cửa hàng không ai có cùng cấp bậc với họ. Hơn nữa lại có tới chín người. Mặc kệ bọn họ có thân phận như thế nào, chỉ riêng số người nhiều như vậy, cũng đáng để bà chủ đặc biệt coi trọng.Nhìn bề ngoài, bà chủ khoảng bốn mươi, toàn thân đều tròn lẳn. Nhưng dáng vẻ đầy đặn này, trái lại không làm cho người ta chán ghét. Bởi vì thân hình bà chủ tròn vừa phải, không khiến cho người khác có cảm giác giương nanh múa vuốt. Tuy vẻ tươi cười trên khuôn mặt là chuyên nghiệp hóa, nhưng cũng khá vui vẻ.Tất nhiên là nhóm thư ký ra mặt giao thiệp.Thư ký Ngụy Phượng Hữu là người địa phương, nên anh ta đi nói chuyện với bà chủ. Thấy tư thế như vậy, bà chủ càng xác định ba người đi phía trước là nhân vật lớn. Bà ta không dám chậm trễ, tự mình dẫn đoàn người lên tầng hai, vào phòng riêng lớn nhất. Tất nhiên ở đây không thể so sánh với phòng riêng ở nhà khách Ninh Dương, nhưng cũng rất sạch sẽ. Lãnh đạo khá hài lòng.Ngụy Phượng Hữu cười hỏi:- Bí thư, trước kia anh từng đến đây, nếm qua món này chưa?Nói như vậy, chỉ có người địa phương mới có thể tới phố cũ này. Người bên ngoài rất khó mà tìm đến được.Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Tôi có thói quen, khi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, thì rất thích đi dạo ở khắp nơi, tìm hiểu một chút cuộc sống của người dân, và những điểm đặc sắc trong vùng. Hơn nữa, những người thực khách có kinh nghiệm lão luyện đều biết rằng, muốn ăn ngon, nhất định phải tìm đến phố cũ. Chỉ có ở đây, hương vị món ăn mới là chính tông nhất.Ngụy Phượng Hữu cười nói:- Thói quen này cũng tốt. Xem ra sau này tôi phải học tập bí thư nhiều hơn, có lẽ sẽ có thể tìm được các món ăn ngon.Nói chuyện một hồi, tất cả mọi người đều cười.Tưởng Vĩnh Dân đích thân kéo hai ghế dựa ra, nói:- Bí thư, Chủ tịch khu, mời!Nghe anh ta gọi “Chủ tịch khu”, bà chủ hoảng sợ, ánh mắt nhìn về phía mấy người vừa nghi ngờ vừa kinh sợ.Bí thư có lớn có nhỏ, nhưng Chủ tịch khu lại là một danh hiệu cụ thể.Chẳng lẽ hôm nay lại có khách quý đến cửa hàng?