Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChuong 1241: Người ác liệtNguồn dịch: Nhóm dịch Quan TrườngSưu tầm: - Bí thư Lưu, tôi vừa rồi ở dưới lầu đụng phải ba người Nhật Bản. Bọn họ không tốt lành gì đâu! Hàn tất thành vừa mới vừa ra khỏi cửa, Đới Lâm liền trực tiếp nói. Nói thật, Lưu Vĩ Hồng hiện tại thật đúng là bị Đới Lâm làm cho sửng sốt. Bản tahn6 ngày đầu tới nhậm chức, thì Bí thư Khu ủy tiền nhiệm liền khẩn cấp tìm tới cửa, không để ý gì tới kiêng kị. Hai người vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp nói một câu hàn huyên khách sáo, Đới Lâm lại trực tiếp nã pháo vào mấy tên thương gia Nhật, chút thể diện cũng không nể tình Dáng vẻ này không giống kiểu kết giao của người trong quan trường, quả thực chính là “hàng hiếm” mà Thật sự không thể tưởng được, trong quan trường còn có loại cực phẩm này. - Bí thư Đới, nào, hút điếu thuốc Lưu Vĩ Hồng không đáp trả lời của Đới Lâm, cưới trừ rồi cầm thuốc lá trên bàn trà, đưa một điếu cho Đới Lâm Đới Lâm nhận lấy, Lưu Vĩ Hồng lại tự mình mồi lửa cho ông ta. Mặc kệ nói như thế nào, Đới Lâm tới là khách, đúng là tiền nhiệm của hắn, Lưu Vĩ Hồng tất nhiên phải khách khí vài phần. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng làm động tác này, cũng có nghĩa là tỏ ra sự bất mãn của mình - bí thư Đới, ông là khách, lại là tiền nhiệm, tôi nên tỏ vẻ tôn trọng đối với ông, nhưng hôm nay đến văn phòng tôi tới tìm tôi, quyền chủ động nói chuyện này, là ở tôi, không phải ông! Điểm này, xin bí thư Đới cần phải nhớ kỹ. Phần lớn người làm tới chức vụ như của Lưu Vĩ Hồng, ngoại trừ số rất ít "Ngoại lệ" như Đới Lâm, tác phong làm việc thường thì đều có "Quy tắc nhất định” của riêng mình, tuyệt sẽ không dễ dàng bị người khác làm khó dễ, lại càng không tùy tùy tiện chắp tay dâng lên quyền chủ động nói chuyện, bị người dắt mũi. Chút định lực đó cũng không có, còn làm cán bộ lãnh đạo gì nữa? - Bí thư Đới, tôi hôm nay vừa mới đến nhận chức, đối với tình hình Ninh Dương vẫn chưa hiểu hết, có một số việc, còn cần một chút thời gian tìm hiểu Lưu Vĩ Hồng rít hai hơi, thanh âm bình tĩnh, nhưng bên trong giọng điệu, lộ ra ý nghiêm túc. Ánh mắt Đới Lâm hơi hơi nhíu lại, nói: - Bí thư Lưu, anh có biết tôi vì sao tới tìm anh không? - Xin Bí thư Đới chỉ giáo! - Chỉ giáo không dám nhận. Tôi đến là vì việc anh ngăn cản bọn họ cưỡng chế tháo dở ở thôn Hà Đông hôm trước Lưu Vĩ Hồng nhìn Đới Lâm, không nói lời nào. - Bí thư Lưu, nhìn ra được, anh là thật sự quan tâm quần chúng, cho nên tôi hôm nay mới tới tìm anh. Ba nhà máy kia của người Nhật, không thể khởi công. Vậy sẽ tạo thành ô nhiễm môi trường nghiệm trọng. Chúng ta không thể vì hiệu quả và lợi ích ngắn hạn, mà hy sinh sức khỏe của toàn thể cán bộ quần chúng. Dùng cái giá như vậy để đổi lấy chút đầu tư bên ngoài, đổi lấy một vài hiệu quả và lợi ích, kinh tế, tuyệt đối không có lời. Đảng và Chính phủ chúng ta, không thể vô trách nhiệm như vậy được! Đới Lâm nói xong, thần sắc trở nên cực kỳ ác liệt, không kìm nổi ưỡn thẳng thân mình, mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt sáng ngời. Lưu Vĩ Hồng lại không nghiêm túc theo ông ta, ngược lại cười cười, thân mình hơi dựa ra sau, nói: - Bí thư Đới, như vậy nghiêm trọng như vậy chứ? Ngành công nghiệp làm giấy sẽ có ô nhiễm nhất định, nhưng nhà máy giấy tỉnh ta, không chỉ mỗi một nhà máy giấy của công nghiệp giấy Bạch Xuyên, lớn lớn nhỏ nhỏ công lại, gần tới hai trăm nhà máy. Nếu theo như cách nói của Bí thư Đới, thì số nhà máy sản xuất giấy này đều bị đóng cửa sao? - Đúng! Đới Lâm không chút do dự nói, thanh âm rất lớn. Lưu Vĩ Hồng không khỏi lắc lắc đầu. Thấy động tác lắc đầu của Lưu Vĩ Hồng, Đới Lâm lập tức có chút không hài lòng, nói: - Sao thế, Bí thư Lưu cảm thấy tôi đang nói hươu nói vượn sao? Đới Lâm thật sự có thể được gọi là ‘Người ác liệt’. Vốn Lưu Vĩ Hồng cảm thấy chính mình đã đủ ‘ác liệt’ rồi, rất nhiều cái gọi là quy tắc quan trường, Bí thư Lưu căn bản không thèm để ý tới. Không ngờ hôm nay vừa gặp Đới Lâm, Bí thư Lưu mới biết được chính mình thành "Ếch ngồi đáy giếng" Tính tình như vậy, tính cách như vậy, Đới Lâm không ngờ có thể làm đến Bí thư Khu ủy khu Ninh Dương, thật đúng không đơn giản. Lưu Vĩ Hồng lại lắc lắc đầu, khẽ thở dài một cái, nói: - Bí thư Đới, anh và tôi hôm nay mới là lần đầu gặp mặt, anh không cảm thấy cách nói chuyện kiều này của chúng ta, quá mức kịch liệt sao? Đới Lâm không kìm nổi hơi sửng sốt, trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ ngượng ngùng, nói: - Rất xin lỗi, Bí thư Lưu, là tôi quá nóng vội. Thật sự là vì sự việc này quá quan trọng, cho nên... ha ha, xin anh thứ lỗi Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói: - Bí thư Đới, chủ quản địa phương, công tác trọng yếu rất nhiều. Cũng là phải giải quyết từng việc một. Trông cậy trong một đêm, thiên hạ thống nhất, vậy không thực tế." Lưu Vĩ Hồng nói lời này, có chút ý "Dạy bảo". Giống như lời hắn nói, hắn cùng Đới Lâm mới là lần đầu gặp mặt, vốn không nên nói trực tiếp như thế, Đới Lâm vô tư thẳng thắng, hoặc nhiều hoặc ít sẽ tạo thành một chút ảnh hưởng đối với Lưu Vĩ Hồng. Vả lại dứt bỏ những cái kahc1 không nói đến, Đới Lâm là một người ngay thẳng, cùng ông ta nói chuyện, có thể không cần có quá nhiều e dè. Quả nhiên, Đới Lâm không thèm để ý giọng điệu Lưu Vĩ Hồng, lập tức nói: - Bí thư Lưu, đạo lý là đạo lý này, nhưng có một số việc có thể hoãn, có một số việc nhất định phải gấp. Công nghiệp sản xuất giấy này thật sự đối với ô nhiễm hoàn cảnh thật sự quá lợi hại, không thể không ngăn cản. Nấu đợi công nghiệp giấy Bạch Xuyên chính thức khởi công vận tác, rồi đến ngăn cản, khởi công vận tác, lại đến ngăn cản, khó khăn càng lớn hơn, gần như là không có khả năng ngăn cản được nữa. Cho nên tôi mới gấp như vậy… Bí thư Lưu, anh vừa mới đến tỉnh Giang Nam chúng tôi, có lẽ đối với tình hình công nghiệp giấy toàn tỉnh không hiểu biết rõ lắm. Anh rồi cũng nói ra một con số, nhà máy giấy toàn tỉnh, khoảng chừng hai trăm. Số liệu này là chuẩn xác. Nhưng thứ tôi nói thẳng, ở trong lòng của anh, đây cũng chỉ là một con số không hơn không kém. Anh chưa đi xem qua địa khu Giang Bắc, chưa tận mắt nhìn thấy Hà Lưu và Hồ Bạc bị nàh máy giấy làm ô nhiễm, quả thực là nhìn thấy ghê người. Rất nhiều ao hồ sông của Giang Bắc, đều đã biến thành nước lặng, rất nhiều nước sinnnh hoạt, đều bị ô nhiễm, rất độc hại! Loại nước này, chúng ta hiện tại có mấy triệu quần chúng đang uống loại nước này. Anh nói xem, đã nghiêm trọng đến mức độ nào? Ninh Dương tạm thời vẫn chưa bị ô nhiễm, hiện tại ngăn cản, còn kịp! Lưu Vĩ Hồng nhìn Đới Lâm, hỏi ngược lại: -Bí thư Đới, vì sao ông không ngăn cản? Trước đó, ông chính là Bí thư Khu ủy Ninh Dương! Đới Lâm không khỏi cười khổ, nói: - Bí thư Lưu, tôi không phải không ngăn cản, tôi là ngăn cản không được. Bởi vì ba người Nhật Bản này, tôi đã bị lấy mất mũ cánh chuồn Bí thư Khu ủy! Lời này nói được khá thẳng thắng! Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày hơi hơi giương lên. Tuy rằng đối với tin tức rời chức của Đới Lâm, có nghe thấy, nghe nói quả thật có quan hệ rất lớn đối với việc đầu tư của người Nhật Bản. Nhưng hiện tại từ chính miệng Đới Lâm nói ra, vẫn là khiến Lưu Vĩ Hồng cảm thấy khá giật mình. - Bí thư Lưu, tình huống của tôi, anh có lẽ vẫn chưa hiểu rõ. Tôi trước kia là giáo sư, dạy học rất nhiều năm, sau lại điều đến ban Tuyên giáo thành phố Đặng Thành, lúc ấy là Tôn Văn Bình làm Chủ tịch thành phố ở Đặng Thành, sau đó thì đã luôn công tác ở bộ phận chính phủ. Nói thật với anh, con người của tôi, kỳ thật không thích hợp làm công tác hành chính. Tôi và rất nhiều người đều không thể hòa hợp… Nghe đến đó, Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi gật gật đầu. Đới Lâm đã dùng hành động thực tế chứng minh sự “không hòa đồng” của ổng rồi - Nhưng có một điểm, tôi có thể cam đoan, tôi làm cán bộ nhiều năm như vậy, ngoại trừ tiền lương tiền thưởng nên được, chưa từng thu nhận quan một phần tiền lễ, nhiều nhất cũng chỉ là hút vài gói thuốc, ăn vài bữa cơm. Đới Lâm ngẩng lên đầu nói, thần sắc trên mặt rất là ngạo nghễ - Tôi tin! Lưu Vĩ Hồng lập tức nói, ánh mắt nhìn Đới Lâm rất là thành khẩn. Bằng trực giác, Lưu Vĩ Hồng biết lời Đới Lâm đã nói là nói thật. Bằng không, ổng đường đường một Bí thư Khu ủy, cũng không đến mức vì mấy tên thương khách Nhật Bản thì bị người ta cứng rắn gạt bỏ. Bình thường mà nói, người có thể làm được Bí thư Khu ủy khu Ninh Dương, ai không có vài tuyệt chiêu ‘tự bảo vệ’ chứ? Đới Lâm liền hướng Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, dường như rất cảm tạ thái độ này của Lưu Vĩ Hồng - Nếu không phải Chủ tịch tỉnh Tôn vẫn luôn cổ vũ tôi, tôi đã sớm từ chức mặc kệ, về trường dạy học cho rồi! Chủ tịch tỉnh Tôn Văn Bình mà Đới Lâm hay nói đến, kỳ thật là Phó chủ tịch tỉnh, năm kia chính thức lui xuống tuyến hai, đến Mặt trận Tổ quốc tỉnh làm Phó chủ tịch. Tôn Văn Bình làm quan như thế nào, Lưu Vĩ Hồng tạm thời không có nhiều hiều biết, tuy nhiên từ những lời này của Đới Lâm, cũng có thể thấy được, Tôn Văn Bình là lãnh đạo thanh liêm. Có thể dùng loại người như Đới Lâm, còn luôn cổ vũ ông ta ủng hộ ông ta, nhân phẩm hành vi thường ngày của Tôn Văn Bình, không hỏi cũng biết. Cái này gọi là "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" Phỏng chừng Đới Lâm có thể lên làm Bí thư Khu ủy khu Ninh Dương, cũng là vì được Tôn Văn Bình ra sức ủng hộ Bằng không, Lưu Vĩ Hồng thật đúng là rất khó tưởng tượng, với tính cách "Hung mãnh" như vậy của Đới Lâm, sao có thể đi đến cương vị trọng yếu như thế - Lúc trước ở thành phố tiến cử ba dự án này, tôi liền hiểu chính xác là phải tỏ ý kiến phản đối. Mặc kệ bọn họ ngụ lại ở nơi nào, đều không được. Đều sẽ tạo thành sự ô nhiễm lớn đối với hoàn cảnh địa phương. Bí thư Lưu, bột cỏ làm giấy, ở Nhật Bản đã sớm đào thải, nguyên nhân chính là ô nhiễm quá nặng. Tôi tìm hiểu qua, nàh máy giấy Bạch Xuyên ở trong nước Nhật Bản, là dùng bột gỗ thô nhập khẩu, còn có thiết bị bảo vệ môi trường đúng chuẩn. Đến chỗ chúng ta, họ liền dùng bột cỏ, hơn nữa đều không có bất cứ thiết bị bảo vệ môi trường nào, trực tiếp xả nước thải, đây sao được chứ? Ô nhiễm của chúng ta vốn cũng đã rất nặng, không thể tiếp tục tiến cử hạng mục như vậy, họa vô đơn chí*. * Thường nói: Họa vô đơn chí, Phước bất trùng lai. Nghĩa là: Cái họa thì không đến một lần, còn cái phước thì không đến nhiều lần. Lưu Vĩ Hồng hỏi: - Vậy ý kiến của thành phố thế nào? - Thế nào ư? Kết quả thì như anh đã thấy, kháng nghị của tôi không có một chút hiệu quả nào, ba hạng mục này chẳng những phải tiến cử, hơn nữa còn trực tiếp ngụ lại ở khu Ninh Dương. Ngụy Phượng Hữu liều mạng tranh giành. Người này không được, một lòng một dạ chỉ muốn bò trên chiến tích để đi lên, chính là chính khách! Đới Lâm trực tiếp nói, cũng không chút khách khí, bên trong giọng điệu, mang theo ý khinh miệt và khinh thường rất rõ ràng Lưu Vĩ Hồng có chút choáng váng Đồng chí Đới Lâm, quả thực ‘mãnh liệt’ Lời như thế, không ngờ ngay trước mặt Lưu Vĩ Hồng, không hề che chắn giấu diếm nói toẹt ra, cũng không hề suy xét đến hậu quả. Đổi người khác, chỉ sợ lập tức liền bưng trà tiễn khách. Đây không phải thêm phiền sao? Bí thư mới vừa mới nhậm chức ngày đầu tiên, ông liền ở trong này châm ngòi ly gián quan hệ của bí thư mới và Chủ tịch khu. Nếu lời này rơi vào tai Ngụy Phượng Hữu, lập tức đó là sóng to gió lớn. Lưu Vĩ Hồng chẳng những bưng trà tiễn khách, tuy nhiên cũng không muốn xâm nhập vào đề tài Ngụy Phượng Hữu, hai hàng lông mày nhẹ nhàng nhấc lên, nói: - Bí thư Đới, đề tài không nên đi quá xa, tuỳ việc mà xét