Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1239: Mỗi người đều có mưu mô riêngNhóm dịch Quan TrườngNguồn: metruyenLưu Vĩ Hồng lật giả hợp đồng trong tay ra ngay trên bàn trà.Bạch Xuyên kỳ quái nói:- Bí thư Lưu, đây là hợp đồng chúng ta ký kết với Ủy ban nhân dân khu Dương Ủy, được công chứng ở phòng công chứng thành phố, là hợp đồng đã có hiệu lực. Bí thư Lưu còn có ý kiến gì sao?Lúc nói, giọng Bạch Xuyên có vẻ không hài lòng.Các anh có thể thay đổi một lãnh đạo, liền đổi một phương thức khác. Chúng tôi cũng không phải khách làm ăn trong nước của các anh, các anh làm kinh doanh thì phải chú trọng uy tín.Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:- Tiên sinh Bạch Xuyên không nên hiểu lầm, tôi chỉ muốn tìm hiểu kỹ hơn về nội dung hợp đồng của hai bên, dù sao cũng là một dự án lớn.Hàn Tất Thành lập tức tiếp lời:- Bạch Xuyên, Bí thư Lưu rất xem trọng việc hợp tác với chúng ta.Nhân vật số một xem trọng hạng mục này rồi, anh còn có ý kiến gì nữa chứ?Sắc mặt Bạch Xuyên vẫn có chút cứng nhắc, miễn cưỡng gật đầu.- Bạch Xuyên tiên sinh, về việc công ty Tam Gia phía các anh xây dựng Khu công nghiệp Ninh Dương, chúng tôi rất hoan nghênh, điều này mong anh tin tưởng vào thành ý của chúng tôi. Bất kỳ một thương nhân nước ngoài nào kinh doanh hợp pháp trên lãnh thổ chúng tôi, chúng tôi đều rất hoan nghênh, đồng thời sẽ cung cấp những sự giúp đỡ cần thiết.Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói.- Hy vọng là như vậy. Tuy nhiên, Bí thư Lưu, xin cho tôi nói thẳng, nhiệm kỳ trước của anh, Bí thư Đới, dường như cũng không hữu nghị lắm với chúng tôi.Giọng nói của Bạch Xuyên khá cứng nhắc.Trên mặt Hàn Tất Thành liền lộ vẻ xấu hổ.Bí thư Đới Lâm quả thật không hữu nghị lắm với các thương nhân Nhật Bản, hơn nữa còn phản đối công ty Tam Gia của Nhật Bản này, lý do là việc sản xuất giấy và phế phẩm chất bán dẫn sẽ gây mô trường ô nhiễm cho Ninh Dương. Nhưng Chủ tịch khu Ngụy lại rất kiên định, hai người vì chuyện này mà cũng làm rất ầm ĩ, tranh chấp lên đến tận thành phố, cuối cùng cán bộ chủ chốt trong thành phố đập bàn quyết định. Đới Lâm từ chức, cũng có chút liên quan trực tiếp đến việc này.Chuyện này các cán bộ trong khu Ninh Dương đều cố tình không nhắc đến, để tránh xấu hổ.Không ngờ Bạch Xuyên lại nhắc tới ngay trước mặt Lưu Vĩ Hồng, còn nghi ngờ thành ý của Lưu Vĩ Hồng.Lưu Vĩ Hồng cười thản nhiên, nói:- Tiên sinh Bạch Xuyên, bây giờ tôi mới là Bí thư Khu ủy Ninh Dương.Chẳng phải mỗi một triều sẽ có một vương thần riêng hay sao?- Vậy được, hy vọng thái độ của Bí thư Lưu sẽ khác với Bí thư Đới. Chúng ta đã mất khá nhiều thời gian hiểu lầm nhau, tôi hy vọng phía các anh có thể tận dụng thời gian để thực hiện nghĩa vụ trong hợp đồng, đẩy nhanh tiến độ thi công.Bạch Xuyên hơi không tình nguyện nói.Hàn Tất Thành vội vàng nói:- Tiên sinh Bạch Xuyên, việc giải phóng mặt bằng ở Hà Đông, đã chính thức hoàn thành. Bí thư Lưu đã đích thân chỉ thị mức bồi thường hợp lý cho những người bị giải tỏa mặt bằng, cho nên, bây giờ Khu công nghiệp đã hoàn toàn khôi phục xây dựng.Hàn Tất Thành vô cùng am hiểu việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt, biết lúc nào thì nên nói những gì, không để lãnh đạo phải phản cảm, ngược lại còn khiến bản thân mình được cộng điểm. Ví dụ bây giờ, Hàn Tất Thành tự giác nói những câu vô cùng khéo léo. Dù sao Lưu Vĩ Hồng cũng không thể tự khen mình được.- Ồ? Phải không? Vậy rất tốt, như vậy chúng ta có thể đẩy nhanh tiến độ thi công. Cảm ơn Bí thư Lưu.Bạch Xuyên bỗng chốc vô cùng vui mừng, mỉm cười.Toàn bộ Khu công nghiệp Nhật Bản, đã sớm được xây dựng rồi, chỉ vì công việc giải phóng mặt bằng chưa hoàn thành, người Nhật Bản trong lòng không đủ tự tin. Bây giờ hộ cưỡng chế cuối cùng cũng đã được giải quyết, vậy có thể thi công toàn diện được rồi.- Không cần khách sáo. Nhưng tôi có một thắc mắc, tiên sinh Bạch Xuyên, tiên sinh Thu Điền, dựa theo kế hoạch đầu tư của các anh, các anh dường như không cần xây dựng nhà xưởng lớn như vậy. Cho dù muốn xây dựng khu nhà máy kiểu hoa viên, toàn bộ diện tích Khu công nghiệp, cũng vẫn quá lớn rồi, xin hỏi các anh giải thích như thế nào về việc này?Lưu Vĩ Hồng liền hỏi.Bạch Xuyên hạ giọng, nói:- Là như thế này, Bí thư Lưu, chúng tôi ký với phía các anh mới chỉ là hợp đồng công trình kỳ thứ nhất. Nếu như chúng ta hợp tác vui vẻ, rất nhanh sẽ tiến hành xây dựng công trình kỳ thứ hai, còn có rất nhiều thương nhân Nhật Bản đến Ninh Dương đầu tư. Kinh Hoa và chúng tôi là những thành phố bạn bè, chúng tôi rất mong có thể giúp hai bên tăng cường sự hữu nghị.Lưu Vĩ Hồng khẽ vuốt cằm.Thì ra là như vậy, bọn họ thì ra còn có tay sau, quả thực dự định chuyển toàn bộ những ngành công nghiệp ô nhiễm chuyển dời sang đây với quy mô lớn. Nhóm người Bạch Xuyên, chẳng qua cũng chỉ là nhóm người đi đầu thôi.Hàn Tất Thành vội vàng nói:- Bí thư, Chủ tịch thành phố Trì Điền của thành phố Đại Ô đã gửi thư mời đến chúng ta, hy vọng trong một thời gian ngắn, chúng ta có thể đến thăm hữu nghị Đại Ô, tăng thêm tình hữu nghị giữa hai thành phố.Lưu Vĩ Hồng lập tức hỏi ngược lại:- Trì Điền Nhị Nam?- Đúng vậy đúng vậy, chính là Chủ tịch thành phố Trì Điền Nhị Nam.Hàn Tất Thành liên tục gật đầu.Khóe miệng Lưu Vĩ Hồng cong nhẹ lên, dường như có chút khinh thường đối với vị Chủ tịch thành phố Trì Điền Nhị Nam này.Bí thư Lưu quả thật đã nghe nói đến người này. Người này tuy tuổi không còn trẻ, là một lão quỷ, thành viên tích cực của đoàn chính trị Hữu quân của Nhật Bản, thường xuyên có những phát ngôn nói xấu Trung Quốc, bẻ cong sự thật lịch sử. Đã ra mặt trong diễn đàn chính trị chính đảng trong nước, từ đó lôi kéo được những phiếu bầu ủng hộ của đoàn chính trị Hữu quân Nhật Bản.Kinh Hoa và Đại Ô là thành phố bạn bè, có lẽ là việc xảy ra trước khi Chủ tịch thành phố Trì Điền Nhị Nam được trúng tuyển.Bạch Xuyên cũng nói:- Đúng vậy, Bí thư Lưu, Chủ tịch thành phố Trì Điền rất coi trọng tình hữu nghị giữa hai thành phố, hy vọng chúng ta có thể giao lưu nhiều hơn. Trước khi tôi đến Kinh Hoa, Chủ tịch thành phố Trì Điền cũng đã nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm đến các cán bộ Kinh Hoa. Cách đây không lâu, tôi còn nói chuyện điện thoại với Chủ tịch thành phố, ông ấy hy vọng các cán bộ khu Ninh Dương có thể sớm đến thăm Đại Ô, nhất định sẽ được đón tiếp long trọng.Trong lời nói, cũng loáng thoáng thể hiện mối quan hệ không tầm thường giữa y và Trì Điền Nhị Nam.Ở Nhật Bản, nhóm chính đảng, quan hệ giữa thương nhân và những người trong đảng luôn mật thiết, đó cũng là điều rất bình thường. Lời này của Bạch Xuyên, phần lớn là nói thật.Lưu Vĩ Hồng khoát tay, nói:- Tiên sinh Bạch Xuyên, chuyện này chúng ta sẽ nói sau, trước tiên chúng ta bàn về chuyện hợp tác trước đã.- Được…Bạch Xuyên còn chưa nói xong, liền có tiếng gõ cửa vang lên.- Chà, chào mọi người!Nhóm người Lưu Vĩ Hồng quay đầu nhìn lại, thì thấy Tiêu Du Tình đã tới rồi. Phóng viên Tiêu mặc quần lửng jean ngắn màu trắng xanh, áo ngắn tay cổ hình chữ V, trang điểm tự nhiên đơn giản, không có son phấn, lộ ra vẻ đẹp trẻ trung tự nhiên.- Chà, phóng viên Tiêu!Không đợi Lưu Vĩ Hồng mở miệng, Hàn Tất Thành đã đứng lên, vừa mừng vừa sợ nói.Tiêu Du Tình đã từng phỏng vấn cán bộ lãnh đạo khu Ninh Dương, là do Hàn Tất Thành tiếp đón. Đối với cô phóng viên trẻ tuổi xinh đẹp của Tân Hoa xã này, ấn tượng của Hàn Tất Thành rất sâu sắc, dường như không thể quên được.- Xin chào, Chủ nhiệm Hàn!Hàn Tất Thành đã gặp thì không quên, nhưng trí nhớ của Tiêu Du Tình lại càng khiến người khác kinh ngạc, liếc mắt một cái liền nhận ra Hàn Tất Thành.- Xin chào xin chào…Hàn Tất Thanh liên tục nói.- Phóng viên Tiêu, đến nhanh vậy, lại đây ngồi đi, đang chờ cô đây.Lưu Vĩ Hồng cười mời.Hàn Tất Thành bừng tỉnh, thì ra Bí thư Lưu mời ‘cứu binh’ đến, chính là cô phóng viên Tiêu này.Không ngờ giữa bọn họ còn có tình bạn riêng này. Ừ ừ, một Bí thư Khu ủy tuổi trẻ, đẹp trai, phong độ và nữ phóng viên xinh đẹp cuốn hút của Tân Hoa xã có tình bạn riêng, cũng rất bình thường.- Nào nào, phóng viên Tiêu, ngồi xuống đây!Hiểu rõ những nội tình bên trong, Hàn Tất Thành lại càng khách sáo với Tiêu Du Tình, liên tục nói, lại tự mình đi pha trà cho Tiêu Du Tình.- Chà, tiên sinh Bạch Xuyên, xin chào!Tiêu Du Tình vừa ngồi xuống, liền vui vẻ chào hỏi với Bạch Xuyên, đương nhiên là dùng tiếng Nhật.Thu Điền và Tỉnh Thượng đều lộ vẻ kinh ngạc.Không sợ hàng xem hàng, chỉ sợ hàng so sánh với hàng.Vị ‘phiên dịch’ này, còn đẹp hơn tiểu thư Kim rất nhiều.Sau đó, Lưu Vĩ Hồng giới thiệu Thu Điền và Tỉnh Thượng với Tiêu Du Tình, nhân tiện cũng giới thiệu một chút về tiểu thư Kim, hôm trước tuy đã gặp mặt, nhưng vẫn chưa biết họ của cô là gì.- Các tiên sinh, chúng ta tiếp tục đi.Giới thiệu đã xong, ánh mắt Lưu Vĩ Hồng, lại nhìn vào bản hợp đồng.- Được, Bí thư Lưu.Ba thương nhân Nhật Bản lại gật đầu.- Tiên sinh Bạch Xuyên, tôi có một ý kiến, tôi nghĩ công ty nên cùng lúc thực hiện dự án thời kỳ một và thời kỳ hai đi.Bạch Xuyên kinh ngạc, vội vàng hỏi:- Bí thư Lưu, vì sao anh lại đề nghị như vậy?Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:- Tiên sinh Bạch Xuyên có lẽ cũng biết rất rõ, ngành sản xuất giấy là ngành công nghiệp trụ cột của Giang Nam. Theo thống kê không chính xác, hiện nay toàn tỉnh có một trăm năm mươi xí nghiệp sản xuất giấy với các quy mô lớn nhỏ khác nhau, trong đó các xí nghiệp vừa trở lên, cũng có mấy chục xí nghiệp. Theo như kế hoạch của quý công ty, sau khi xây dựng hạng mục giai đoạn một, lại không có quy mô quá lớn, về cạnh tranh, không thể xác lập vị trí ưu thế. Tiên sinh Bạch Xuyên, lúc đánh giặc, điều cấm kỵ nhất chính là chiến thuật thêm dầu, như vậy tổn hại sẽ rất lớn. Vì vậy tôi đề nghị, tiên sinh Bạch Xuyên nên tăng quy mô đầu tư, cùng lúc tiến hành hai giai đoạn của công trình, như vậy về sự cạnh tranh sau này, cũng sẽ rất có lợi.Bạch Xuyên vẻ mặt nghiêm túc, trầm ngâm nói:- Ý kiến này của Bí thư Lưu, rất có lý, cho phép tôi suy nghĩ cẩn thận rồi sẽ trả lời anh.- Đương nhiên, sự việc quan trọng, quả thật nên suy xét cẩn thận, tôi chờ tin tốt của tiên sinh Bạch Xuyên.Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói, ánh mắt chuyển hướng về Thu Điền.- Tiên sinh Thu Điền, trong hợp đồng của quý công ty, có một đoạn như thế này, là liên quan đến việc thu hồi sản phẩm phế phẩm điện tử. Xin hỏi trong khi quý công ty thực hiện chu trình này, liệu có phải chỉ là nhắm vào việc sản phẩm phế phẩm điện tử của nước ngoài, hay còn bao gồm việc thu hồi sản phẩm phế phẩm điện tử trong nước?Ngay từ đầu khi Thu Điền nghe Lưu Vĩ Hồng nhắc đến việc thu hồi sản phẩm phế phẩm điện tử, trong lòng liền lo lắng, nghe xong câu kế tiếp, mới thở phào, vội vàng đáp:- Đương nhiên cũng bao gồm sản phẩm phế phẩm điện tử của quý quốc, chỉ cần phù hợp, chúng tôi đều thu hồi.Nói xong, Thu Điền và Bạch Xuyên liếc nhìn nhau.Trong mắt Bạch Xuyên hiện lên một tia vui mừng.Vốn tưởng rằng Lưu Vĩ Hồng làm khó dễ bọn họ, không ngờ còn muốn làm lớn hơn một chút. Người trẻ tuổi, thành công lớn, vừa lên chức đã muốn làm lớn, điều này cũng có thể hiểu được.Như vậy, bọn họ hoàn toàn yên tâm rồi.Đương nhiên, thủ đoạn phía sau nên có, cũng nhất định phải đi cùng.Cán bộ Nhà nước, thường rất quan tâm đến việc bản thân mình có được lợi hay không. Lưu Vĩ Hồng là nhân vật số một của khu Ninh Dương, nếu không cẩn thận quên mất phần ưu đãi của hắn, chỉ sợ sẽ thật sự không tốt, sẽ không còn dễ nói chuyện như hôm nay nữa.