Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1193: Ngày hội mừng xuân mớiNhóm dịch Quan TrườngtargetNguồn: metruyenMọi người tụ họp ở cửa, do Lưu Thành Thắng dẫn đầu, đi về hướng phòng khách lớn.Hôm nay cụ bà phá lệ, mặc áo bông có in hoa đỏ thẫm, mái tóc bạc được cuốn lên, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bành bên phải, ghế bành bên trái để không, là chỗ để ông cụ ngồi.- Mẹ, năm mới khỏe mạnh. Chúc mẹ sống lâu vui vẻ, thân thể khỏe mạnh, thọ ngang Nam Sơn.Lưu Thành Thắng dẫn đầu nhất đám em trai, em gái và đám con cháu, đứng ở phòng khách, tươi cười, khẽ cúi rạp người nhìn về phía cụ bà nói. Đoàn người liền cùng nhau cúi đầu theo Lưu Thành Thắng.Cụ bà tươi cười đầy mặt, luôn miệng nói tốtNghi thức đơn giản này vừa kết thúc, sau đó liền vô cùng náo nhiệt. Nhóm con cháu đời thứ ba, tuổi còn nhỏ, liền thi nhau chạy tới, vây quanh cụ bà, người này một tiếng “Bà nội năm mới khỏe”, người kia một tiếng “Bà ngoại năm mới vui vẻ”, náo nhiệt chết đi được.Cụ bà sức khoẻ dồi dào nhanh nhẹn, một đám cháu nội cháu ngoại, ai cũng đều có thể gọi được tên, cũng không nhầm ai cả, cười ha hả vỗ vỗ đứa này, xoa đầu đứa kia, thật sự rất vui.Nhà họ Lưu không có truyền thống đưa tiền mừng tuổi. Đầu năm, mọi người tụ tập ở Thanh Tùng Viên, chủ yếu là gây náo nhiệt. Tuy nhiên lúc Thì Tĩnh ôm Tiểu Giai Giai tới chúc tết bà nội, cụ bà lại phá lệ cho tiền lì xì. Đây là tết âm lịch đầu tiên của cô bé kia nên mới đặc biệt ột chút.Ngày xưa, khi ông cụ còn sống, tết âm lịch, cả gia đình tụ hội, lại là báo cáo công tác, hiện giờ ông cụ đã cưỡi hạc quy tiên, thì quy củ này cũng được miễn. Cụ bà tuổi tác cũng đã cao, không thế nào giống như trước kia lại hỏi đến tình hình chính trị. Đám con cháu cũng không cần báo cáo với bà, chỉ đợi lúc nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên nói vài câu về tình hình hiện tại là được. Bên kia, một đám những người trẻ thế hệ sau đang vui vẻ vây quanh cụ bà. Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia, Mã Quốc Bình con cháu đời thứ hai và hai anh em Lưu Vĩ Đông Lưu Vĩ Hồng liền ngồi nói chuyện phiếm với nhau.Trên thực tế, loại nói chuyện phiếm này sau khi nói chuyện không lâu liền trở thành “báo cáo”. Lưu Thành Thắng nghiễm nhiên đã là người chủ gia đình, nhóm em trai, em gái đều tự động báo cáo tình hình công tác. Đương nhiên, cũng không quá nghiêm túc, chỉ mang ý nghĩa báo cáo.Lưu Thành Gia thì không cần phải nói tới, ông ta là tư lệnh viên quân khu Đông Nam, đa số thời điểm, công tác của ông ta đều phải được giữ bí mật, cũng không thích hợp nói quá sâu trong những trường hợp như vậy. Lưu Vĩ Hồng lại biết quân khu Đông Nam đang tiến hành công tác chuẩn bị diễn tập kết hợp tác chiến đổ bộ và tác chiến trên biển với quy mô lớn.Địa khu Bảo Đảo được đánh giá là do người Nhật lãnh đạo, sau khi lên đài mấy năm, đã dần dần củng cố quyền vị, liền có chút bất ổn. Thỉnh thoảng lại đưa ra những lời khiêu khích liên quan tới ranh giới giữa Đài Loan và Trung Quốc, ngầm thăm dò điểm mấu chốt bên Đại lục.Bởi vậy Quân ủy chỉ thị xuống quân khu Đông Nam, lúc này cần phải tăng cường các công tác liên quan tới việc chuẩn bị diễn tập, sắp tới sẽ tiến hành một buổi diễn tập quân sự quy mô lớn ở hải phận đông nam, khiến cho Bảo Đảo đang ở xu thế tách rời không an phận kia phải kinh sợ.Bởi xét thấy như vậy, kế hoạch ban đầu của Lưu Thành Gia là muốn ở lại Kinh Hoa, tiếp tục chủ trì công tác chuẩn bị này, đã tạm thời thay đổi chủ ý quay về Bắc Kinh qua tết âm lịch, tất nhiên là bởi vì trận đấu đá ở Bắc Kinh đã rất gay cấn, tiến vào giai đoạn “Đánh giáp lá cà”.Với tư cách là viên Đại tướng cực kỳ trọng yếu nhất của nhà họ Lưu, giờ phút này, cha của Lưu Vĩ Hồng là Lưu Thành Gia không hề nghi ngờ phải ra sức ủng hộ đứa con của mình. Ông ta quay về Bắc Kinh lần này cũng là muốn đi thăm hỏi một vài bạn cũ. Thời điểm thiết yếu, khi mọi người còn chưa rõ ràng, phải cho thấy một vài thái độ ủng hộ Lưu Vĩ Hồng.Tuy nhiên trong ngày vui này, bản thân Lưu Thành Gia sẽ không biểu hiện ra vẻ nghiêm trọng và sầu lo. Vẻ mặt ông ta vẫn bình tĩnh, mang theo nụ cười thản nhiên. Vài năm sau khi làm Quân đoàn trưởng Tư lệnh viên đại quân khu, Lưu Thành Gia càng thêm trầm ổn, đôn hậu nhưng thận trọng, khí độ uyên đình nhạc trì (thâm trầm như vực sâu, vững vàng như núi cao), có phong độ của một đại tướng.Lưu Thành Thắng càng thêm chú ý tới tình hình công tác của Mã Quốc Bình ở Ích Đông.Từ xưa, Ích Đông đã “Nổi tiếng” là một nơi nghèo khó lạc hậu. Điều kiện địa lý không tốt, cảnh núi non ngang dọc, phần đông là dân tộc thiểu số, kinh tế phát triển rất khó khăn. Nhưng vài năm gần đây, vận mệnh chính trị của một tỉnh đặc biệt như vậy vẫn không thế nào “Vững vàng” được. Vài năm trước, giữa Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh Ích Đông có mâu thuẫn rất lớn, đã trở thành điều mà ai ai cũng biết, khiến cho công tác bình thường ở Ủy ban nhân dân tỉnh đều rất khó có thể khai triển. Trong đó còn kèm theo vụ án hủ bại của “Đệ nhất phu nhân” Ích Đông. Lúc ấy, vợ Bí thư Tỉnh ủy ở Ích Đông vênh mặt hất hàm sai khiến, nghiễm nhiên giật dây, thò tay vào mọi nơi.Có một câu chuyện xưa về văn bản phê duyệt cho sáu trăm ngàn tấn xi măng. Mấy năm trước, khắp nơi trong cả nước đều trong khí thế ngất trời muốn làm xây dựng, xi măng vô cùng đắt hàng. Ủy ban nhân dân tỉnh đưa ra văn kiện truyền đạt mệnh lệnh, nghiêm khắc khống chế việc tiêu thụ xi măng, nếu vượt quá số lượng nhất định, phải được Chủ tịch tỉnh tự mình phê chuẩn. Lúc ấy ai có thể có được văn kiện phê chuẩn làm xi măng, người đó có thể phát tài lớn. Mỗi văn kiện phê chuẩn mỗi tấn xi măng được bán với “giá chợ đen” là hai mươi tệ. Đệ nhất phu nhân kia cầm một tấm văn kiệ phên chuẩn sáu trăm ngàn tấn xi măng, lập tức tìm Chủ tịch tỉnh để ký tên, Chủ tịch tỉnh lấy số lượng quá lớn làm lý do từ chối không ký. Ai ngờ trong cuộc họp hội nghị thường vụ Tỉnh ủy ngày hôm sau, đệ nhất phu nhân kia xông thẳng vào phòng hội nghị thường vụ, ngay trước mặt Bí thư Tỉnh ủy, đem văn kiện phê chuẩn kia đưa đến trước mặt Chủ tịch tỉnh, mời ông ta tự mình ký. Chủ tịch tỉnh rất khó xử, ban đầu còn tưởng rằng Bí thư Tỉnh ủy phải tỏ chút thái độ, ít nhất phải lên tiếng kêu vợ mình lui ra. Không ngờ Bí thư ngồi ngay ngắn bất động, không nói một lời nào. Chủ tịch tỉnh bất đắc dĩ, đành phải ký.Chỉ cần văn kiện này phê chuẩn, sau khi qua tay sẽ kiếm được lợi nhuận tới mười hai triệu, mà còn chẳng tốn chút công phu.Sau đó, đệ nhất phu nhân kia bị người ta tố cáo, tháng sáu cuối năm trước bị bắt, phán xử tử hình ngay tại chỗ. Sau đó không lâu đã bị xử bắn. Sau khi đệ nhất phu nhân kia bị bắt, Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh Ích Đông cùng thay đổi người. Thế cục chính trị trước mắt tại Ích Đông vẫn vô cùng không ổn định, các loại thế lực cùng rối rắm, đấu đá lại càng vô cùng lợi hại. Bản thân Mã Quốc Bình là cán bộ Trưởng ban Tổ chức là một chức vụ quan trọng ở Tỉnh ủy, là đối tượng mà thế lực khắp nơi đang cố hết sức để tranh thủ, muốn hoàn toàn không đếm xỉa đến cũng không được.Lưu Thành Thắng đặc biệt chú ý tới tình cảnh hiện tại của Mã Quốc Bình, cũng là điều đương nhiên.Mã Quốc Bình cũng là một người rất điềm đạm, tính cách thận trọng, đối với áp lực của mình trong dòng xoáy ở Ích Đông, cũng không nhiều lời giải thích, chỉ nói chuyện giải thích sơ qua về một vài công tác tổ chức công tác. Ông ta đã liên tục làm cán bộ công tác tổ chức trong thời gian dài, đối với mạng lưới công tác cũng có cảm giác rất tâm đắc. Lưu Thành Thắng có đôi khi cũng phải trưng cầu, tham khảo thêm ý kiến của ông ta. Trưởng ban Tổ chức Trung ương và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Ích Đông, địa vị tuy rằng khác biệt, nhưng trong công tác lại có rất điểm tương thông.Đối với tính tình trầm ổn này của Mã Quốc Bình, Lưu Thành Thắng rất tán thưởng, hơi hơi gật đầu, mỉm cười nói:- Quốc Bình à, rất không sai.Mã Quốc Bình vội vàng hạ thấp người, nói:- Cảm ơn anh cả.Lưu Thành Thắng trầm ngâm một chút, còn nói thêm:- Trước đó không lâu, Đồng chí Phương Tâm Võ tới Bắc Kinh có hàn huyên với tôi một hồi. Ông ta cũng vô cùng tán thưởng năng lực công tác của chú. Cũng rất khẳng định đối với công tác này của chú trong hai năm. Nói đúng hơn là bởi vì chú kiên định trong nguyên tắc chính trị, kỹ xảo xử lý thành thạo, mới khiến công tác của cán bộ Ích Đông, trong tình huống vô cùng khó khăn, lại có thể khai triển sinh động như vậy. Ông ta rất hy vọng chú sẽ dùng năng lực của mình để chia sẻ trọng trách quá nặng với ông ta.Lời vừa nói ra, Mã Quốc Bình còn chưa tỏ thái độ, mà Lưu Thành Ái lại tỏ vẻ vui mừng.Người gọi là đồng chí Phương Tâm Võ, chính là Bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm của Ích Đông. Đồng chí này trên mặt chính trị rất thủ đoạn, trước kia khi ông ta còn đang nhậm chức ở tỉnh khác, chính là một nhân vật có cường lực, từng tạo ra một tỉnh được chính phủ xếp vào “Trường hợp đặc biệt” .Hiện tại Phương Tâm Võ trực tiếp nói với Lưu Thành Thắng như vậy, ý tứ bên trong đã tương đối rõ ràng. Đây là muốn cho Mã Quốc Bình tiến thêm một bước trong đảng, từ thường vụ tỉnh ủy, cán bộ Trưởng ban Tổ chức di động lên Phó bí thư chuyên trách Tỉnh ủy, phân công quản lý Đảng và quần chúng. Hơn nữa, cũng thể hiện thiện ý với nhà họ Lưu. truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm Mã Quốc Bình mỉm cười nói:- Thật ra, đó chỉ là do bí thư Phương có thiện ý thôi.Nếu là ở trường hợp khác, Mã Quốc Bình không khỏi phải khiêm tốn một phen, lúc này tự nhiên là miễn.Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên cười nói:- Dượng, thật ra tôi lại cảm thấy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ có lẽ cũng có không gian phát huy.Tất cả mọi người hơi kinh hãi, nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng. Giai đoạn hiện nay, không ai còn khinh thường ý kiến của Lưu Vĩ Hồng nữa. Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên thốt lên một câu như vậy, tự nhiên phải có thâm ý sâu sắc.Lưu Thành Ái vội vàng hỏi:- Vĩ Hồng, cháu nói vậy là có ý gì hả?Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Không có gì, nghe nói năng lực nắm bắt của bí thư Phương rất mạnh. Ông ta đến nhận chức đã hơn một năm, cũng đã tạo ra uy vọng rất cao ở Tỉnh ủy. Cá nhân cháu cảm thấy, cùng làm việc với bí thư cứng rắn như vậy, chi bằng làm một vài công tác cụ thể có lẽ càng thêm thích hợp hơn.Lời này của Lưu Vĩ Hồng, có chút không thật lòng.Nguyên nhân thực sự là bởi Lưu Vĩ Hồng biết rất rõ ràng về kết cục cuối cùng của Phương Tâm Võ. Ở thế giới song song kia, chỉ sau có mấy năm, Phương Tâm Võ sẽ hoàn toàn sụp đổ, bị bắt vào tù, bị trọng hình, thân bại danh liệt. Theo giới tin tức đưa tin thì nguyên nhân liên quan tới việc Phương Tâm Võ bị sụp đổ, là do tham ô nhận hối lộ, tác phong hủ hóa sa đọa. Nhưng tất nhiên Lưu Vĩ Hồng không “thiển cận” đến mức như thế. Nguyên nhân thực sự khiến Phương Tâm Võ suy sụp chính là bởi vì tác phong của ông ta trong công tác quá mạnh mẽ, cứng rắn hống hách, kết thù kết oán quá sâu với vài nhân vật lớn. Rất không đúng lúc chính là, một vị Chủ tịch tỉnh từng cùng một bộ máy với ông ta, trong lúc huyên náo, cả hai bên đều cảm thấy rất không thoải mái, sau đó con đường làm quan của người này thăng tiến thẳng lên tận trời xanh, đứng vào hàng ngũ trung tâm triều đình. Sau khi người này lên cấp quan lớn, có một vụ án chống tham nhũng cấp quan trọng nhất qua tay ông ta, liền nắm lấy mà bắt Phương Tâm Võ, gây ra chấn động quan trường tương đối lớn.Hiện tại, Mã Quốc Bình và Phương Tâm Võ qua lại thân cận quá, cũng không có gì là tốt cả.Chỉ có điều Lưu Vĩ Hồng lại càng khó có thể nói ra được lý do này, dù sao cũng không thể bất cứ lúc nào cũng tùy tiện biểu hiện kỹ năng “Giả thần giả thánh”. Đương nhiên, thời điểm, thời cơ thích hợp, Lưu Vĩ Hồng còn có thể cùng dượng út tiến hành nghiên cứu thảo luận sâu hơn về vấn đề này, tin tưởng Mã Quốc Bình chắc chắn sẽ đồng ý với ý kiến của hắn. Nơi này không phải là nơi để nói những lời đó.Lưu Thành Ái lại có vẻ không cho là đúng.Cô nghĩ, Phó bí thư Tỉnh ủy phụ trách Đảng và quần chúng, đương nhiên cấp bậc được nâng cao hơn một bậc so với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Nghiêm khắc mà nói, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy là chức năng Đảng uỷ được thủ trưởng ban ngành, mà Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng lại là lãnh đạo chủ yếu chính thức của Tỉnh ủy.Vẫn có sự khác biệt.Không đợi Lưu Thành Ái mở miệng, Mã Quốc Bình liền cười nói:- Ý kiến của Vĩ Hồng, cũng rất có đạo lý. Chuyện này, đến lúc đó rồi nói sau.Căn cứ vào những gì biết được về Lưu Vĩ Hồng mấy năm nay, Mã Quốc Bình biết đây hẳn là một chuyện lớn, Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối sẽ không chen vào nói lung tung. Mã Quốc Bình tin tưởng, Lưu Vĩ Hồng nhất định có lý do quan trọng hơn còn chưa nói ra.