Đến uống cà phê chỉ là một "Lời dạo đầu", Lý Hâm còn an bài tiết mục ở mặt sau. Đại Ninh tuy rằng là tỉnh lị của Sở Nam, dù sao ở thời kì cuối những năm tám mươi cũng không có mấy chỗ ăn chơi vô cùng xa hoa gì đó. Đương nhiên, đây cũng chỉ là tương đối mà nói thôi. Đối với Lý Hâm bọn họ mà nói, rất nhiều chỗ ăn chơi cũng rất xa hoa, chơi rất vui.. Nhưng cảm giác của Lưu Vĩ Hồng thì hoàn toàn không giống vậy, hắn có trí nhớ của hơn hai mươi năm!Hạng mục giải trí ở Đại Ninh thời này, ở trong mắt hắn, thật sự là khá cổ lỗ sĩLý Hâm tự cũng không có khả năng biết được Lưu Vĩ Hồng là "Quay ngược thời gian", y chỉ là cảm thấy, hạng mục giải trí bình thường, Lưu Vĩ Hồng ở thủ đô khẳng định đều đã chơi qua hết. Cho nên liền chuẩn bị một số khá đặc biệt, tính để cho Lưu Vĩ Hồng "Thư nhàn giải trí" một chút.Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại có chút tâm thần không yên, uống xong đồ uống, liền lấy cớ hơi mệt, trở về phòng nghỉ ngơiLý Hâm trong lòng càng thêm lo âu, xem ra giữa Lưu Vĩ Hồng và Thường, quả thật là có chút quan hệ nói không thành tiếng, không được rõ ràng rồi. Chính mình một khi không cẩn thận, đã bị gút mắc của mấy nhà quyền quý liên lụy vào đó rồiLưu Vĩ Hồng trở lại phòng mình, lập tức gọi điện thoại tới thành phố Giang Khẩu.Hắn phỏng đoán, Thường chắc là vẫn chưa ngủ, cho dù ngủ rồi, cũng phải đánh thức cô ta dậyHạ Cạnh Cường không ngờ tự mình tới thành phố Giang Khẩu, chuyện này rất trọng yếu.Đối với Hạ Cạnh Cường là người nối nghiệp một gia tộc lớn như vậy mà nói, rất nhiều hành vi cũng không thể đơn thuần nói là hành vi cá nhân- A lô…Điện thoại vang vài tiếng, bên tai nghe liền truyền đến thanh âm mệt mỏi của Thường- Chị, là em.Lưu Vĩ Hồng khóe miệng hiện lên nụ cười, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng yêu kiều mệt mỏi tựa vào đầu giường đọc sách của Thường khi tiếp điện thoại. Thanh âm lờ đờ mệt mỏi này của Thường, được Lưu Vĩ Hồng yêu thích nhất. Trước kia mỗi lần chỉ cần nghe đến thanh âm này, thì dường như mọi phiền não của Lưu Vĩ Hồng đều tan biến- Ây do, chủ nhiệm Lưu, còn nhớ tôi hả?Thường liền ở bên kia trêu chọc hắn.Lưu Vĩ Hồng cho dù là bận rộn công việc, cũng chưa từng gián đoạn qua việc liên lạc với Thường. Cũng không biết vì sao, thời gian qua lại không hề gọi điện thoại cho Thường, không nghe được cái thanh âm duyên dáng lười biếng của cô, Lưu Vĩ Hồng liền cả người không được ổn, cứ cảm thấy dường như thiếu thiếu cái gìCho nên mỗi một lần điều động, mỗi một lần tiến bộ của Lưu Vĩ Hồng, Thường gần như đều là người đầu tiên biết đến.- Chị, lại chọc em rồi?- Không à, tôi nghe nói cậu ở cục Nông nghiệp địa khu Hạo Dương làm được rất tốt, còn bày ra một công trình cung cấp rau xanh. Đây cũng rất không tồi đó, làm một vài việc thực tế, thì mạnh mẽ hơn so với ngồi ở văn phòng uống trà xem báoThường rất tùy ý nói.Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày nhàn rỗi dựng thẳng lên, trong mắt hiện lên một vẻ linh hoạt, sắc bén, trầm giọng hỏi:- Chị, chị nghe ai nói?- A, không phải chính cậu nói sao?Thường hơi kỳ quái hỏi ngược lại.- Không phải! Em không nói với chị, công trình cung cấp rau xanh kia là do em bày raLưu Vĩ Hồng quả quyết phủ nhận.Sự thật cũng quả thật như thế, Lưu Vĩ Hồng chỉ nói cho Thường biết chính mình tham dự xây dựng công trình cung cấp rau xanh này, nhưng không nhắc tới việc này là do chính mình bày ra.Thường vì sao lại biết.- Ồ, đây có khác nhau sao? Hạ Cạnh Cường lần trước tới Giang Khẩu, tôi có gặp qua anh ta, khi nói chuyện phiếm, anh ta nói đến cậu. Ai, cậu đừng nói chứ, anh ta đối với cậu rất tán thưởng, nói cậu làm công trình cung cấp rau xanh này khá có ý tứ, ánh mắt rất tinh tường.Thường như cũ không phát hiện ở trong này có gì không ổnLưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, thản nhiên nói:- Cảm ơn sếp Hạ quan tâm. Anh ta đúng là coi trọng em!Thường kinh ngạc nói:- Vệ Hồng, giọng điệu không đúng a. Sao cậu lại đối với Hạ Cạnh Cường phản cảm như vậy?Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:- Em đối với sếp Hạ không phản cảm, chỉ có điều sếp Hạ đối với em quan tâm hơi quá. Anh ta hình như đối với hành động của em, rõ như lòng bàn tay a. Lưu Vĩ Hồng cán đáng không nổiCông trình cung cấp rau xanh do Lưu Vĩ Hồng bày ra, người biết chuyện này cũng không nhiều. Hạ Cạnh Cường xa tận Bắc Kinh, không ngờ cũng biết, vậy thì chỉ có một giải thích, Hạ Cạnh Cường đối với Lưu Vĩ Hồng quả thật "rất quan tâm". Xem ra, Lưu gia vẫn chưa chính thức công nhận Lưu Vĩ Hồng, thì Hạ gia lại đi lên phía trước, đối với Lưu Vĩ Hồng vô cùng chú ýNguyên nhân trong này, rốt cuộc là bản thân Lưu Vĩ Hồng khiến cho Hạ gia hứng thú, hay là Hạ gia muốn từ trên người Lưu Vĩ Hồng đánh tới chủ ý gì đây, từ đó đạt thành mục đích nào đó, tiến tới đả kích Lưu gia, Lưu Vĩ Hồng vẫn không tiện định luận.Tuy nhiên việc này đã khiến Lưu Vĩ Hồng rất mất hứngAi sẽ vui khi mỗi tiếng nói cử động của mình, đều bị người ta chú ý sát sao a?Thường cho dù không làm trong các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, tính nhạy cảm chính trị đã giảm xuống rất nhiều, nhưng Lưu Vĩ Hồng nói rất rõ ràng, Thường tự nhiên cũng biết đã xảy ra chuyện gì.- Không phải đâu, Hạ gia cũng có tiếng tăm mà?Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:- Đừng lo, bọn họ muốn nhìn chằm chằm vào em, thì cứ để bọn họ nhìn cho đã. Cây ngay không sợ chết đứng!- Cậu mà cây ngay không sợ chết đứng?Thường hơi "Khinh thường" bĩu môi.Lưu Vĩ Hồng lập tức liền ý thức được, sự tình của mình và Đường Thu Diệp ở chung, Thường hẳn là cũng đã biết. Nếu Hạ Cạnh Cường và Thường "Nói chuyện phiếm" rồi nói tới trên người hắn, công trình cung cấp rau xanh cũng nói ra, thì sự tình của Đường Thu Diệp rất có khả năng "thuận miệng" nói raThằng hai của Lưu gia, ở nông thôn kéo theo một cô thôn nữ, việc này nếu lan truyền rộng ra ở Tứ Cửu Thành, không lớn không nhỏ cũng sẽ là đề tài câu chuyện. Đương nhiên đây cũng không có gì, cũng không ai quy định, thằng nhóc Lưu gia không thể quen với cô thôn nữ. Chơi bời với mấy người phụ nữ đối với con ông cháu cha ăn chơi trác táng này mà nói, quả thực là cơm bữa. Buồn cười chính là, người kia còn không biết tự lượng sức mình, muốn đánh chủ ý vào "đối tượng" của Hạ gia, đoạt vợ từ tay Hạ Cạnh CườngĐây cũng hơi quá!Không hợp quy củ.Trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Nhị Ca gương mặt hơi phát sốt.Hắn từng là cùng Thường tán gẫu qua sự tình giữa hắn và Đường Thu Diệp, cũng rất thản nhiên thừa nhận, hắn sẽ sống tốt cùng Đường Thu Diệp. Nhưng khi đó dù sao cũng chưa chính thức ở chung, lại nói tiếp dường như không "Chột dạ" như vậy. Hiện giờ chính thức ở chung, hơn nữa lại không phải do chính hắn hướng Thường "Cung khai", Thường lại biết trước, nên dã trêu chọc hắn một câu, khiến cho Lưu Nhị Ca hơi bị ngượng ngùng- Sao không nói gì thế, chột dạ à?Thường khanh khách khẽ cười một tiếng, tiếp tục ở bên kia điện thoại trêu chọc hắn.Lưu Vĩ Hồng làm động tác giơ tay lau mồ hôi lạnh, vội vàng nói sang chuyện khác:- Chị, đừng nói chuyện em nữa, em là có việc muốn hỏi chị, Hạ Cạnh Cường tới Giang Khẩu tìm chị, rốt cuộc có ý tứ gì?- Không có ý tứ gì. Anh ta tới Giang Khẩu công tác, thuận tiện qua thăm tôi. Nói gì thì chúng tôi cũng là người quen biết nhau mà…Thường hời hợt nói- Chị, chị giả bộ, thì cứ tiếp tục giả bộ!Lưu Vĩ Hồng ra vẻ không hài lòng nói thầmThường bỗng nhiên phát tác, ở bên kia điện thoại hét lớn lên:- Tôi không giả bộ thì làm được gì nào? Phiền chết đi được…Thường vừa phát tác, Lưu Vĩ Hồng lập tức liền nhẹ nhàng thở phào. Nói đến cũng lạ, Thường với thời điểm chị hai cố chấp ở trước mặt hắn hời hợt lạnh lùng, Lưu Vĩ Hồng tuy rằng có thể cảm nhận được Thường đối với hắn vô cùng cưng chiều, nhưng cũng cảm nhận được áp lực rất lớn. Thường đối với Lưu Vĩ Hồng là tốt thật sự, Lưu Vĩ Hồng đối với cô ấy cũng là thật sự vừa lại yêu vừa sợ. Nhưng Thường một khi biểu hiện ra bộ dáng cô gái bé nhỏ, cảm thụ của Lưu Vĩ Hồng lập tức liền thay đổi, cảm thấy cả người tràn đầy "sức lực", có thể dành cho cô gái bé nhỏ sự che chở mạnh mẽĐối với "sự già đời" của người hai thế hệ như Lưu Vĩ Hồng mà nói, "Đóng giả đứng đắn" thì hơi có áp lực, "Đóng giả đấng cứu thế" có vẻ thích hợp hơn.- Có phải thằng khốn này thúc giục chị kết hôn hay không?- Anh ta sẽ thúc giục sao? Anh ta kiêu ngạo thế nào, cậu còn không biết sao? Là ba tôi thúc giục!Thường bực bội kêu laLời này thật ra có thể lý giải. Hạ Cạnh Cường nhìn qua tao nhã, thực chất vô cùng kiêu ngạo. Thường không muốn cùng y kết hôn, y tuyệt không sẽ thúc giục. Nhưng muốn y buông tay, khó khăn cũng cực lớn. Cho dù y không hề thích Thường, tuy nhiên tin tức hai nhà đính hôn, toàn bộ nhà quyền quý Bắc Kinh đều biết đến, Thường cứ chần chừ không chịu gả, Hạ Cạnh Cường có thể cam chịu sao?Thể diện này, mất mát quá lớn!Hạ Cạnh Cường nếu chủ động buông tay, không phải là tự đánh vào mặt mình sao?Bởi vậy có thể thấy, Vân Hán Dân bên kia đã chịu rất nhiều áp lực.Hiện tại, Thái tử vừa mới lên đài, tất nhiên chưa thể nói tới thế lực của mình, mấy tháng trước phát sinh một trận bão táp chính trị kia, vẫn chưa hoàn toàn bình ổn. Các phe phái lớn, nhà quyền quý lớn, đều liều mạng tranh thủ thật nhiều ích lợi. Vân gia ở bên trong gió lốc chính trị đứng vào hàng ngũ không đúng, tình thế đã vô cùng nguy kịch. Vân Hán Dân ngồi yên sao?- Sức khỏe ông nội Vân thế nào?Lưu Vĩ Hồng hỏi.Lúc này Vân gia gặp phải thế cục gian nan như vậy, ông cụ Vân là chỗ dựa cuối cùng, cũng là lớn nhất của Vân gia. Nhưng ông cụ Vân bắt đầu từ hai năm trước, cơ thể đã bắt đầu suy yếu, đây cũng là nỗi lo lắng của Vân Hán Dân và con cháu khác của Vân gia- Không tốt, đã không thể nói chuyện rồi!Thường nói thẳng cho biết, giọng điệu cũng trở nên u buồnLưu Vĩ Hồng giật mình kinh hãi. Text được lấy tại Truyện FULLHoá ra ông cụ Vân đã tới thời điểm dầu cạn đèn tắt. Lưu Vĩ Hồng nhớ rõ, đời trước cũng chính là vào lúc này không lâu sau, ông cụ Vân cuối cùng cũng qua đời, mà theo sau, Thường liền gả vào Hạ gia.Không có ngoại lực đến thay đổi, bánh xe lịch sử, sẽ vận hành theo quỹ đạo cũ, cuồn cuộn hướng về phía trước.Lưu Vĩ Hồng tuy rằng là người tái sinh, nhưng hắn chỉ có trí nhớ hơn hai mươi năm, cũng rất khó thay đổi sinh lão bệnh tử của con người. Ông cụ Vân sẽ qua đời vào lúc nào, thế giới sau khi tái sinh, cũng vẫn sẽ giống như vậyNếu không có gì bất ngờ xảy ra, kế tiếp, chính là Thường gả cho Hạ Cạnh Cường.- Không được! Em quyết không chịu!Lưu Vĩ Hồng thốt ra.- Cái gì?Thường hoàn toàn nghe không rõLưu Vĩ Hồng tự nhiên cũng ý thức được chính mình đã thất thố, lập tức hồi phục bình tĩnh, hỏi:- Chị, vậy chị làm thế nào?- Còn có thể làm sao bây giờ? Qua vài ngày về nhà thăm ông nội…Thường thở dài, sâu kín nói.Cô dù không thích Hạ Cạnh Cường, dù không thích hôn nhân chính trị, nhưng vì tiền đồ của toàn gia tộc, cũng không thể không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Tình thân và tình cảm, có đôi khi là không thể lưỡng toàn- Được, chị tới Bắc Kinh gọi điện thoại cho em, em nghĩ cách cho chị.- Được…Thường sao cũng được nói. Thật sự, cô cũng không tin Lưu Vĩ Hồng có thể có cách gì tốt. Ván cờ chính trị của cấp bậc cao nhất, thế hệ con cháu có thể chen ngang sao?