Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1095: Trình Tử ThanhNhóm dịch: PQTNguồn: metruyenHai anh em cứ đứng trước cửa khoảng hai phút… chiếc xe Audi màu đen, chậm rãi chạy vào trong sân, cũng mang biển số xe đặc biệt của Bắc Kinh, có lẽ là xe của Văn phòng thành phố Minh Châu ở Bắc Kinh. Biển số xe này, không phải văn phòng tỉnh thành nào ở Bắc Kinh cũng có thể kiếm được, còn phải xem Chủ nhiệm văn phòng ở Bắc Kinh có bản lĩnh như thế nào nữa. Văn phòng thành phố Minh Châu ở Bắc Kinh, đương nhiên sức mạnh không phải nhỏ.Lưu Vĩ Hồng và Lưu Vĩ Đông liền nhanh chóng bước đến, mở cửa xe.Một cán bộ trung niên tai to mặt lớn, mang một cặp kính gọng vàng, lưng rộng, quần tây giày da, chậm rãi xuống xe, chính là Bí thư Thành ủy Minh Châu Trình Tử Thanh.- Chào Bí thư Trình, tôi là Lưu Vĩ Đông, đây là em trai tôi Lưu Vĩ Hồng.Lưu Vĩ Đông mỉm cười tự giới thiệu.- Phó Chủ tịch thành phố Vĩ Đông, xin chào! Phó cục trưởng Vĩ Hồng, xin chào!Trình Tử Thanh chủ động đưa tay ra với hai vị vãn bối trẻ tuổi, tươi cười chào hỏi. Y vừa mở miệng đã nói ra chức vụ của Lưu Vĩ Đông và Lưu Vĩ Hồng, có thể cho thấy, trước khi đến đây, đã làm đủ bài tập rồi. Nhưng y biết chức vụ của Lưu Vĩ Đông, cũng không ngạc nhiên lắm. Dù sao hôm nay trước khi y đến đây, đã thăm hỏi qua bố của Lưu Vĩ Đông, đối với đứa con Phó Chủ tịch thành phố này của Lưu Thành Thắng, chắc chắn biết rất rõ. Nhưng không thể biết được, lúc này Lưu Thành Gia vừa vặn cũng ở đó, mà y cũng hiểu rất rõ về Lưu Vĩ Hồng, chỉ có thể nói, ngoài cái biển vàng của nhà họ Lưu ra, Lưu Vĩ Hồng trong thời gian này, quả thật danh tiếng lừng lẫy, khiến cho những cán bộ cấp cao cũng phải chú ý. Rất nhiều các cán bộ lớn của các tỉnh thành, cũng có hứng thú đối với vị ‘đại tướng tiên phong’ này của Phó thủ tướng Hồng.Chủ tịch tỉnh Liêu Trung Cao Thụ Sơn, vừa không đề phòng, đã bị uất ức.- Ha ha, đều nghe nói từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, hôm nay gặp hai vị, mới biết được ý nghĩa đích thực của câu nói này. Trưởng ban Thành Thắng và Tư lệnh viên Thành Gia biết cách dạy con, đều có những đứa con tài giỏi!Trình Tử Thanh bật cười ha hả, tán thưởng hai người.Lưu Vĩ Đông vội nói:- Bí thư Trình quá khen rồi, thật không dám. Chúng tôi đều là vãn bối của Bí thư Trình, hôm nay có thể được Bí thư Trình đích thân chỉ bảo, quả thật rất vinh dự!Trình Tử Thanh liên tục gật đầu, dường như rất hài lòng đối với sự đối đáp của Lưu Vĩ Đông.Lưu Vĩ Hồng nghe nói, Trình Tử Thanh là vị Bí thư có quyền uy nhất trong số những nhiệm kỳ Bí thư Thành ủy Minh Châu từ trước đến nay.Nếu luận bàn chi tiết, trước mắt ba thành phố trực thuộc, xét theo tình hình từ sau khi dựng nước, Bí thư Thành ủy Minh Châu là có uy vọng cao nhất. Tám vị Bí thư Thành ủy trước đó, đều từ vị trí này mà lên đến cấp lãnh đạo cao trong nước. Ví dụ đồng chí Tùy An Đông hiện đang đảm nhiệm vị trí Tổng bí thư, đồng chí Hồng Trực Chính hiện đang đảm nhiệm vị trí Ủy viên thường vụ Chính trị kiêm Chủ tịch Quốc vụ viện, đều từng đảm nhiệm vị trí này. Trước đó cũng từng có ba vị Bí thư Thành ủy Minh Châu được đảm nhiệm vị trí Chủ tịch Quốc vụ viện, hai vị trở thành Thư ký bộ thư ký Trung ương, một vị trở thành Trưởng ban Tổ chức cán bộ Trung ương. Trong ký ức của Lưu Vĩ Hồng, sau này đồng chí Quách Định Bang đảm nhiệm Chủ tịch Quốc hội Hội đồng nhân dân toàn quốc, đồng chí Trình Tử Thanh đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Bộ chính trị kiêm Chủ tịch Quốc vụ viện. Lại thêm đồng chí Tiến Viễn Sơn đã từng đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy Minh Châu, sau đó được điều đi đảm nhiệm vị trí Ủy viên thường vụ Bộ chính trị, những người từng đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy Minh Châu quả thật anh tài xuất chúng, chói mắt rực rỡ.Trong số những nhân vật quyền thế này, Trình Tử Thanh cũng được công nhận là vị cán bộ có uy quyền nhất, từ đó có thể thấy uy quyền của y hiển hách như thế nào.Nhưng bây giờ xem ra, đồng chí Trình Tử Thanh lại rất hiền hòa, rất có ý tán thưởng với hai hậu sinh vãn bối trẻ tuổi này.Có lẽ cũng do biển hiệu vàng của ‘nhà họ Lưu’ có tác dụng.- Bí thư Trình, mời! Cha và chú tôi đang đợi ở bên trong!Nói chuyện vài câu, Lưu Vĩ Đông liền đưa tay mời khách.- Ồ, Tư lệnh viên Thành Gia cũng tới rồi, ha ha, cái này thật đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc.Lúc cười ha hả, dưới sự dẫn dắt của Lưu Vĩ Đông và Lưu Vĩ Hồng, chầm chậm mà bước vào phòng khách, dường như tâm tình cũng rất thoải mái. Lập tức sẽ trở thành một người có uy quyền trong nước, Trình Tử Thanh quả thật cũng có lý do để thoải mái.- Bí thư Trình!Lúc Trình Tử Thanh vừa mới vào phòng khách, Lưu Thành Thắng và Lưu Thành Gia liền đứng dậy, đến đón, đồng thời cũng nhiệt tình bắt tay.- Trưởng ban Thành Thắng, không biết hôm nay là buổi gặp mặt của gia đình các anh, lại đến đường đột quá, ha ha, đành làm khách không mời mà đến.Trình Tử Thanh bắt tay Lưu Thành Thắng, cười nói, có chút mất tự nhiên.Lưu Thành Thắng cũng cười nói:- Bí thư Trình khách sáo quá, anh mới là khách quý. Bạn cũ lâu rồi không gặp, vốn dĩ nên qua lại gặp mặt nhiều hơn.Lưu Thành Thắng từng đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Giang Nam, cũng ở sát thành phố Minh Châu, bình thường cũng thường xuyên qua lại với Thị trưởng Trình Tử Thanh của thành phố Minh Châu, một tiếng ‘bạn cũ’ này cũng rất phù hợp.- Cũng đúng!Trình Tử Thanh lại cười ha hả, chuyển hướng sang Lưu Thành Gia.- Chào Tư lệnh Lưu, hôm nay quả thực trùng hợp, một lúc có thể gặp được hai người bạn cũ.Nơi đóng quân của Tư lệnh Quân khu Đông Nam, chính là thành phố Kinh Hoa thuộc tỉnh Giang Nam, thân là Tư lệnh viên Quân khu Đông Nam, Lưu Thành Gia phải thường xuyên đến Minh Châu thị sát các khu canh gác, cũng là bạn cũ của Trình Tử Thanh.Lúc đó Đỗ Vu Hinh, Lâm Mỹ Như, Thời Tĩnh và Vân Vũ Thường cũng bước lên chào Trình Tử Thanh. Trình Tử Thanh lại khen ngợi Vân Vũ Thưởng và Thời Tĩnh vài câu, thậm chí còn lấy ra mấy món đồ chơi trẻ con, tặng cho Tiểu Giai Giai làm quà gặp mặt.Đường đường là Bí thư Thành ủy Minh Châu, lại làm những việc cẩn thận, chu đáo như vậy.- Bí thư Trình, mời, mời ngồi!Lưu Thành Thắng bình thường rất uy nghiêm, cũng dường như thay đổi thành một người khác, có thể nhiệt tình đến như vậy.Trình Tử Thanh khách sáo vài câu, rồi ngồi xuống sô pha, Lưu Thành Thắng ngồi sóng vai với y, Lưu Thành Gia cũng ngồi ở một bên, xem như đã đủ thể diện cho Trình Tử Thanh.Thời Tĩnh đích thân mời trà Trình Tử Thanh. Trong biệt thự này, Thời Tĩnh thân là con dâu trưởng nhà họ Lưu, cũng xem như là chủ nhân.- Bí thư Trình, đi đường xa vất vả rồi!Lưu Thành Thắng đích thân mời thuốc Trình Tử Thanh, khẽ cười nói.Trình Tử Thanh vội đưa tay nhận, cười nói:- Cũng không xem là vất vả, Hội nghị mỗi năm một lần mà, chắc chắn không thể bỏ qua.Có thể nhận thấy, Trình Tử Thanh nói chuyện khá tủy ý với Lưu Thành Thắng. Đây cũng không phải do là ‘bạn cũ’, mà có quan hệ rất lớn đến phương diện chính trị của hai bên.Giai đoạn này, hệ Minh Châu đang dần hình thành, cùng với việc đồng chí Tùy An Đông đang dần triển khai kế hoạch, một tập đoàn chính trị khổng lồ, đang dần được hiện ra. Thái độ chính trị của ông cụ lúc còn sống, cho tới địa vị chính trị hiện tại của Lưu Thành Thắng, khiến cho người ngoài không khỏi đặt Lưu Thành Thắng - người kí tên đầu tiên trong văn kiện của ông cụ Lưu - vào trong kế hoạch của đồng chí Tùy An Đông. Thậm chí một số người còn xếp ‘nhóm họ Lưu’ ngang hàng với nhóm Minh Châu, coi như một nhánh lực lượng lớn trong nhóm Minh Châu.Trình Tử Thanh vừa mới nhậm chức Bí thư Thành ủy Minh Châu, liền đến gặp Lưu Thành Thắng, có thể cho thấy không những các nhân vật chính trị khác có suy nghĩ này, cho dù là những nhân vật quan trọng trong nhóm Minh Châu, cũng có suy nghĩ như vậy.Tình huống này, Lưu Vĩ Hồng cũng không phải khó chấp nhận lắm.Cho dù là tập đoàn chính trị hay phe phái chính trị nào, dấu vết của người sáng lập, rất khó mà xóa đi trong một khoảng thời gian ngắn. Trong tình hình trước mắt, ‘nhóm họ Lưu’ cũng nhất định phải mượn sức của một đồng minh có sức mạnh, mới có thể có được không gian phát triển rộng hơn và nhiều tài nguyên chính trị hơn. Chỉ có điều, trong thời điểm mấu chốt, phải có quan niệm chính trị riêng của mình. Cái gọi là quan niệm chính trị này, nhìn không thấy sờ không được, nhưng quả thật có tồn tại. Nếu không có quan niệm chính trị của riêng mình, cho dù tập đoàn chính trị này đã từng lớn mạnh như thế nào, cũng có một ngày, sẽ bị ‘thôn tính’.Hoàn toàn bị sát nhập vào nhóm Minh Châu, vậy thì không thể lấy lại được.Nhưng thân phận địa vị bây giờ của Lưu Vĩ Hồng, trong vấn đề nguyên tắc lớn như thế này, tạm thời còn chưa phát huy được tác dụng có tính quyết định gì, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.- Đồng chí Tử Thanh, mấy năm nay, kinh tế Minh Châu phát triển rất nhanh, GDP tăng trưởng từng năm, mức sống của người dân cũng được tăng cao rất nhiều, thật đáng mừng!Lưu Thành Thắng cười nói, xưng hô đối với Trình Tử Thanh, vô tình cũng trở nên thân thiết hơn.Trình Tử Thanh thì vẫn luôn xưng hô là ‘Trưởng ban Thành Thắng’ hoặc là ‘Trưởng ban Lưu’.Đồng chí Hồng Trực Chính vào tháng 4 năm 91 đã được điều đi đảm nhiệm vị trí Chủ tịch Quốc vụ viện, mấy năm nay sự phát triển kinh tế của thành phố Minh Châu, chủ yếu là vị Chủ tịch thành phố Trình Tử Thanh này đảm nhận, Lưu Thành Thắng đương nhiên phải khen ngợi Trình Tử Thanh vài câu.Trình Tử Thanh mỉm cười nói:- Chủ yếu vẫn là do Trung ương Đảng và Chủ tịch Tùy lãnh đạo anh minh, các đồng chí đồng tâm hiệp lực phát triển nền kinh tế, mới có được sự phát triển của Minh Châu ngày hôm nay. Cải cách mở cửa là xu hướng phát triển mà, điều kiện địa lý và lịch sử của Minh Châu đều rất tốt, nếu còn làm không ra trò trống gì, thì quả thật đã phụ lòng Trung ương Đảng và Chủ tịch Tùy rồi.Khóe miệng Lưu Vĩ Hồng mỉm cười.Theo như Lưu Vĩ Hồng biết, các lãnh đạo chủ chốt của Minh Châu, khi nói chuyện với những người thân quen, khi nói đến đồng chí Tùy An Đông, đều gọi là ‘Chủ tịch Tùy’, nghiêm trang mà xưng hô luôn chức vụ, vừa có vẻ thân cận lại vừa sùng bái.Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy thú vị, cũng không phải vì cách xưng hô ‘Chủ tịch Tùy’ này, mà vì mấy chữ ‘cải cách mở cửa là xu hướng phát triển’ mà Trình Tử Thanh nói. Chỉ hai ba năm trước, cái ‘xu hướng phát triển’ này nói đến một việc khác. Nếu không phải vì ông cụ dưới sự ảnh hưởng của hắn, mà có một sự thay đổi nhất định về quan niệm chính trị, chỉ sợ cục diện cả nước, bây giờ đều là một bộ dạng khác.Nhiều nhiệm kỳ Bí thư Thành ủy Minh Châu, thì tính cách của Trình Tử Thanh được xem như khá cao ngạo, rất có điểm tương đồng với người kế nhiệm y là Vu Hướng Hoành. Hoặc là nói, Vu Hướng Hoàng là chịu ảnh hưởng của Trình Tử Thanh. Có lẽ vì tính cách Vu Hướng Hoành được Trình Tử Thanh tán đồng, mới có thể tiếp nhận vị trí Bí thư thành ủy Minh Châu.Tuy nhiên trong thế giới song song bên kia, kết cục của Vu Hướng Hoành, có thể không lạc quan như vậy. Người này là người làm việc cao ngạo nhất trong nhóm Minh Châu, ý chí chiến đấu ‘tràn đầy’ nhất, là người có khả năng nhất, cuối cùng cũng phải chịu khổ vì tính cách này của mình, thậm chí còn liên lụy đến Trình Tử Thanh.Đúng là cái gọi là ‘thành cũng chết mà bại cũng chết…’!Đương nhiên, những điều này đều mới chỉ ở trong ký ức của Lưu Vĩ Hồng, là những việc xảy ra ở một thế giới song song khác, còn cách rất nhiều năm. Trong thế giới này, mười mấy năm sau lịch sử có còn tái diễn như trước nữa không, còn chưa thể nói được.Nhưng Lưu Vĩ Hồng tin rằng, cùng với hiệu ứng con bướm xảy ra, cho dù lịch sử có tái diễn như trước, nhưng có nhiều tình tiết, chắc chắn cũng có những thay đổi khác, kết quả cũng sẽ khác đi.