Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1072: Chính trị, không phải là ai cũng có thể chơi!Nhóm dịch: PQTNguồn: metruyenShare by: Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọnông cụ rất tức giận!Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày, nhẹ nhàng dương lên.Điểm này, hơi nằm ngoài dự kiến của hắn- ông cụ rất tức giận? Anh tận mắt nhìn thấy hay là tin vỉa hè?- Cậu có ý gì?Vương Thiện thật sự có chút tức giận. Nếu nói y ngay từ đầu, là có chút giả vờ giả vịt, cố ý tước đi nhuệ khí của Lưu Vĩ Hồng, thì sau khi nghe câu sau, cũng có chút khó chịu.- Đó là cha tôi đó!Lưu Vĩ Hồng không ngờ lại hoài nghi y, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể.Lưu Vĩ Hồng cười cười, lại từ bình trà nhỏ rót hai tách trà, bưng chén sứ lên, nhấp một ngụm, nói:- Vương Thiện, đừng dấu tôi, anh tuyệt đối là nghe tin thất thiệt. Cho dù là anh tận mắt nhìn thấy, cũng không nhất định là chuẩn xácVương Thiện âm thầm hít hơi lạnhĐây là đầu óc gì thế này?Không ngờ giống như hắn tận mắt nhìn thấy vậyLưu Vĩ Hồng cười nói:- Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi. Kỳ thật tôi có thể nghĩ đến, anh cũng có thể nghĩ ra. Hai người chúng ta, chỉ có một điểm khác nhau- Điểm nào?Vương Thiện lập tức chộp ngay hỏi một câu, ánh mắt nhấp nháy.- Nhận thức khác nhau đối với Cao Thụ SơnLưu Vĩ Hồng trực tiếp nói.Vương Thiện hai mắt liền hơi hơi híp lại một chút, lại chậm rãi dựa vào sô pha, nhẹ nhàng nhướn mày, dường như đang chăm chú suy xét lời nói của Lưu Vĩ Hồng. Vương Thiện dù là con ông cháu cha, nhưng ngộ tính chính trị không hề thấp. Có thể thành người đứng đầu “bốn cậu ấm Bắc Kinh”, chỉ có ông già thôi thì không đủ. Đất Bắc Kinh, ngọa hổ tàng long, bọn con ông cháu cha có được ông già ngon lành không phải ít, thế mà chỉ mỗi Vương Thiện có thể trổ hết tài năng, cũng không phải không có nguyên nhân. Mà hình như con cháu quý tộc theo chính trị cũng không ít, thật sự kiệt xuất, được bề trên thế gia coi trọng, cũng chỉ có dăm ba người. Dăm ba con cháu quý tộc kiệt xuất này, đều có các bản lĩnh, cũng không phải đơn thuần bằng gia thế, chỉ dựa vào chiêu bài có thể chơi được sao- Cậu là nói, Cao Thụ Sơn vốn có vấn đề?Lát sau, Vương Thiện hơi không xác định nói, hai hàng lông mày càng nhíu chặt hơnGã đương nhiên là có vấn đề!Nếu không có vấn đề, thì ở thế giới song song kia, vào tám năm sau, gã sao phải bỏ trốn?Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không trực tiếp trả lời nghi vấn này của Vương Thiện. Không thể nghi ngờ, ông bố Vương Thiện khá coi trọng Cao Thụ Sơn. Nhưng Thủ tướng Vương là Thủ tướng Vương, Vương Thiện là Vương Thiện, tuyệt đối không thể vơ đũa cả nắm. Cán bộ được Thủ tướng Vương coi trọng, không chỉ có một hai người, Vương Thiện không có khả năng duy trì quan hệ tốt đẹp với tất cả số cán bộ nàyCao Thụ Sơn là ngoại lệ.Vương Thiện và Cao Nguyên, con của Cao Thụ Sơn là bạn tốt, Cao Nguyên được cho là anh em tâm phúc của Vương Thiện, cho nên Vương Thiện liền đặc biệt chú ý đối với Cao Thụ Sơn, Cao Thụ Sơn cũng được xem như bề trên của Vương ThiệnHiện tại Lưu Vĩ Hồng tới Liêu Trung, gây ra động tĩnh to như vậy, bắt được trùm xã hội đen lớn nhất Liêu Trung, liên đới cả cục trưởng công an thành phố An Bắc cũng đưa vào nhà tù, lại moi móc mấy vấn đề của doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn trong việc thay đổi chế độ, Chủ tịch tỉnh Cao Thụ Sơn chính quản việc này, bị động thế nào có thể nghĩ ra. Mấy ngày nay, Cao Nguyên gọi điện thoại cho Vương Thiện, không ngừng tố khổ cáo trạng, hận Lưu Vĩ Hồng đến nghiến răng nghiến lợi, gần như đem tất cả tội danh đỗ lên đầu Lưu Vĩ HồngCho nên mới có Vương Thiện hôm nay gõ cửa đến nhàVương Thiện là tính cách như vậy, trong lòng khó chịu, liền trực tiếp tìm gặp chính chủ mà hỏi tuyệt không mập mờChẳng sợ chính chủ này là Lưu Vĩ Hồng, cũng giống vậy!Lưu Vĩ Hồng nếu là ngay trước mặt Vương Thi, phê bình Cao Thụ Sơn quá gay gắt, chỉ sợ mặt mũi Vương Thiện không còn gì. Huống hồ, Lưu Vĩ Hồng lần này ở Liêu Trung làm khó dễ, thật đúng là không phải hướng về phía Cao Thụ Sơn, ít nhất trong lòng Lưu Vĩ Hồng không nghĩ như vậy.Cao Thụ Sơn nhân phẩm không tốt, hành vi thường ngày có sai sót, là sự thật, nhưng không phải là nguyên nhân chủ yếu mà Lưu Vĩ Hồng tới Liêu TrungNói trắng ra là, các tỉnh cả nước có nhiều đại quan biên giới như vậy, hành vi thường ngày có thiếu sót, thì không chỉ mỗi một Cao Thụ Sơn. Cho nên, phẩm cách cá nhân Cao Thụ Sơn, cũng không phải lý do mà Lưu Vĩ Hồng chủ động tới Liêu ĐôngLưu Vĩ Hồng tự tin thì tự tin, nhưng không tự đại, không hề cho rằng chính mình hiện tại có đầy đủ vốn liếng để ngay mặt tấn công thực quyền cấp tỉnh bộ- Vương Thiện, nói sao ta, vấn đề Liêu Trung, không phải tồn tại cô lập. Công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ của rất nhiều tỉnh thành, đều làm chưa tốt, Liêu Trung so với tỉnh thành khác, cũng không có gì khác biệt. Chủ tịch tỉnh Cao có lẽ có khuyết điểm như vậy, nhưng đây không phải là điều tôi nên chú ý. ít nhất hiện tại, tôi chú ý không đượcLưu Vĩ Hồng chậm rãi nói, giọng điệu rất là thành khẩn.Vương Thiện cảm thấy trong đầu thoáng dễ chịu, nói:- Vậy mới phải chứ, tôi còn tưởng rằng, giết được mấy tên côn đồ lưu manh ở Cửu An, cậu liền trở nên tự cao tự đại, không còn biết phương hướng gì nữaLưu Vĩ Hồng lập tức hung hăng trừng mắt nhìn y, lập tức ngẩng đầu nhìn phía trần nhà, bộ dáng rất là khó chịu.Vương Thiện không khỏi cười nói:- Được được, đừng ở trước mặt tôi giả bộ, không tác dụng đâu. Tôi nói thật với cậu, tôi hôm này tìm cậu, quả thật là có ý kiến đối với cậu. Nhưng tính cách con người tôi, cậu cũng biết mà. Tôi đã xem Lưu nhị cậu là bạn bè, thì tôi sẽ không muốn để ý kiến này nghẹn ở trong lòng. Chúng ta có lời gì cứ đem ra mặt bàn mà nói, có thể nói rõ ràng là tốt nhất. Nếu chẳng may nói không rõ, nên đập bàn thì đập bàn, nên trở mặt thì trở mặt, cứ làm thẳng ngoài mặt, không chơi ám chiêu, được chứLưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:- Chuyện khác, tôi không dám khẳng định. Tuy nhiên chuyện ở Liêu Trung, tôi thật sự là không hề sợ anh cùng tôi đập bàn, cũng không để anh trở mặt với tôi. Nếu anh thật sự không hết giận, tôi có thể nói rõ với anh- Đi, cậu hay lắmVương Thiện liền giơ ngón tay cái lên.- Vậy cậu nói bây giờ đi, tôi nghe đây. Chỉ cần cậu nói có đạo lý, tôi bảo đảm rắm cũng không thả một cái- Chuyện này, muốn nói phức tạp, thì có chút phức tạp, nhưng nói đơn giản, cũng thật sự là đơn giản. Mấu chốt chỉ một câu - Cao Thụ Sơn quá mạnh mẽLưu Vĩ Hồng cũng không che giấu, trực tiếp nói.Điểm này, Vương Thiện cũng không phủ nhậnCao Thụ Sơn không phải hôm nay mới mạnh mẽ, cứng rắn. Y vốn rất mạnh thế, khi còn làm cục trưởng cục quốc gia nào đó ở Quốc vụ viện, đã nổi tiếng là mạnh mẽ, cứng rắn. Y được Thủ tướng Vương coi trọng, cộng thêm tính cách mạnh mẽ, cứng rắn của bản thân, tự nhiên mà vậy đã đem tác phong mạnh mẽ, cứng rắn đó vào trong công việc- ông ta trước kia vẫn là như thếLưu Vĩ Hồng lạnh lùng nói:- Trước kia là như thế, không có nghĩa là về sau vĩnh viễn đều có thể như vậy. Cao Thụ Sơn là loại tính cách này, vậy anh cảm thấy Trịnh Quảng Nghĩa thế nào? Có phải đèn cạn dầu hay không?Vương Thiện không hé răng.Tuy rằng Trịnh Quảng Nghĩa không phải thân tín cha y, mà nương tựa Kim Thu Viên bên kia, Vương Thiện hơi không thích gì Trịnh Quảng Nghĩa, lại cũng không thể phủ định, Trịnh Quảng Nghĩa là nhân vật lợi hại, hơn nữa cũng không phải là tính cách ôn hòa. Bản thân Trịnh Quảng Nghĩa cũng nổi danh là mạnh mẽ, cứng rắnMột Bí thư Tỉnh ủy mạnh mẽ, cứng rắn mới nhậm chức và một Chủ tịch tỉnh “cũ” mạnh mẽ, cứng rắn, cứ thế mà đụng mặt nhau, xẹt ra tia lửa, cũng là điều hiển nhiên- Nếu anh là Trịnh Quảng Nghĩa, anh biết rõ doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ Liêu Trung, tồn tại vấn đề rất lớn, anh có tra hay không?Lưu Vĩ Hồng bưng chén trà, chậm rãi chuyển động, không vội vàng không hấp tấp hỏi một câu.Khẳng định sẽ tra!Vương Thiện không kìm nổi gật gật đầu.Bí thư Tỉnh ủy phải cầm quyền, nhất định phải tìm một điểm đột phá, làm rối loạn vận mệnh chính trị vốn có, mới có thể đạt tới mục đích một lần nữa xóc lại lá bài. Hoàn toàn do Ủy ban nhân dân tỉnh chủ đạo công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, không thể nghi ngờ là điểm tiếp cận tốt đẹp nhất. Là một trong những căn cứ công nghiệp nặng cả nước, số lượng doanh nghiệp nhà nước Liêu Trung rất nhiều, quy mô to lớn, mà tỉnh thành bình thường khác không thể sánh nổi, nguyên nhân chính vì thế, công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ liên lụy đến cán bộ chính phủ và cán bộ xí nghiệp sẽ đặc biệt nhiều. Số cán bộ chính phủ và cán bộ xí nghiệp, tuyệt đối sẽ không thể ai nấy đều trong sạch, Trịnh Quảng Nghĩa tại đây hạ dao xuống, nhất định muốn xé to lỗ hổng raLưu Vĩ Hồng từ từ hỏi:- Anh cảm thấy, do Bí thư Tỉnh ủy tự tay xé lỗ hổng này ra tốt, hay là do một trùm lưu manh xã hội đen đến xé thì tốt hơn?ánh mắt Vương Thiện, lập tức liền trở nên sáng lấp lánhLưu Vĩ Hồng nói ra lời này, xem như nói đến ý tưởng chínhTừ chỗ này nhìn như vụ án hình sự đột phát, đến vạch trần tấm màn đen của doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ Liêu Trung, quả thật thích hợp hơn nhiều so với việc Trịnh Quảng Nghĩa tự tay đi xé. Hàn Vĩnh Quang liền trở thành vành đai giảm xóc giữa Trịnh Quảng Nghĩa và Cao Thụ Sơn. Cho nên lúc này, Liêu Trung bên kia, bên ngoài gióng trống khua chiêng điều tra, cũng là băng đảng lưu manh phạm tội của Hàn Vĩnh Quang, tấm màn đen tồn tại trong doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ bị liên lụy, chỉ là một vấn đề phụ cần giải quyếtNếu Cao Thụ Sơn đúng lúc làm ra nhượng bộ, như vậy “tiến độ” của Trịnh Quảng Nghĩa, cũng sẽ khống chế trong phạm vi Hàn Vĩnh Quang. Cho dù phải mở rộng chiến trường, cũng vẫn là mượn “cái cớ” điều tra băng đảng Hàn Vĩnh Quang phạm tội, mà không phải là đấu tranh quyền lực trắng trợn giữa Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh. Một khi loại đấu tranh quyền lực này đặt trên mặt bàn, thì con đường sống để Trịnh Quảng Nghĩa và Cao Thụ Sơn có thể cứu vãn, liền trở nên rất nhỏ, không cẩn thận sẽ công khai trở mặtĐối với Trịnh Quảng Nghĩa và Cao Thụ Sơn mà nói, đây cũng không phải là chuyện gì tốtMà sự có mặt của Lưu Vĩ Hồng, cùng với cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước ở Liêu Trung, cũng liền hình thành thế lực thứ ba. Khi cần thiết, kẻ thứ ba thế lực. Tất yếu thời điểm, Lưu Vĩ Hồng có thể ra mặt, tự mình đảm đương "Người hoà giải”, trợ giúp Trịnh Quảng Nghĩa và Cao Thụ Sơn, khống chế phạm vi ván cờ chính trịTrịnh Quảng Nghĩa là muốn một lần nữa xóc lại bài, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể xé nát bộ bài nàyPhạm vi đấu tranh Chính trị mở rộng vô tận, thì trình độ nguy hiểm rất cao.Trải qua một loạt ván cờ và trao đổi ích lợi, sau khi thỏa hiệp, Trịnh Quảng Nghĩa sẽ dần dần đứng vững gót chân, đạt được quyền phát ngôn và không gian cần thiết, cùng và Cao Thụ Sơn đạt thành cân bằng quyền lực nào đó. Điểm này, đúng là Kim Thu Viên thích được nhìn thấy. Mà nhượng bộ thích hợp, sau đó tiến thêm một bước củng cố quyền uy Chủ tịch tỉnh, đối với Cao Thụ Sơn mà nói, cũng không phải là chuyện gì xấu.Về phần Lưu Vĩ Hồng và cục Giám sát của hắn, khẳng định cũng sẽ mượn chuyến đi Liêu Trung lần này, thành công tạo ra uy vọng của mìnhLưu Vĩ Hồng mục đích đã đạt tới, Trịnh Quảng Nghĩa và Cao Thụ Sơn sau khi cân bằng ván cờ, cuối cùng cũng sẽ không trách cứ hắn, Kim Thu Viên và cha của Vương Thiện phỏng chừng cũng sẽ khá vừa lòng. Chính trị vốn là một nghệ thuật thỏa hiệp cân bằngViệc này, nói ra thì khá phức tạp, nhưng chỉ thoáng qua trong đầu Vương Thiện, lập tức liền sắp xếp lại đủ loại quan hệ lợi hại- Lưu nhị, thằng quỷ nhà cậu cũng giảo hoạt đấy? Nuốt miếng thịt lớn đến thế, còn muốn người ta nhận ân tình của cậuVương Thiện nhẹ nhàng lắc đầu, xúc động nói.Chính trị, thật sự không phải là ai cũng có thể chơi.