Quan Gia Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính Chương 1059: Hàn thất gia, anh chẳng là gì cả Nhóm dịch: PQT Nguồn: metruyen Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn Hàn thất gia cũng rất kiên nhẫn, cười hì hì đợi Lưu Vĩ Hồng gọi điện thoại xong, nét mặt vẫn rất ung dung. Dường như gã rất bình tĩnh. Ở An Bắc, Hàn Vĩnh Quang gã chính là trời. Dù thằng nhóc con này gọi điện thoại cho ai, người kia có tới, nhìn thấy Hàn thất gia, bảo đảm mất hết tiết tháo, ngay cả rắm cũng không dám thả. Chuyện thế này trước kia của Hàn thất gia nhiều lắm. Vài thằng con ông cháu cha hoặc kẻ có tiền chút ít, công tử bột gì đó, không biết trời cao đất rộng, dương oai diễu võ trước mặt Hàn thất gia, cuối cùng cũng chẳng phải trở nên ngoan ngoãn dễ bảo, cúi đầu trước mặt gã hay sao? Hai kẻ non nớt này, chắc là từ bên ngoài An Bắc tới vui chơi một chút. Bất kể chúng là ai, dù sao đêm nay, Hàn thất gia phải làm chú rể của cô bé xinh đẹp này. - Được rồi, điện thoại cũng gọi xong rồi. Em ơi, đi theo anh đi. Hàn thất gia cười nói, dường như tất cả đều là đương nhiên vậy. Trịnh Hiểu Yến cũng không tức giận, khóe miệng phảng phất nét châm biếm, nói: - Hàn thất gia, tôi đã nghe nói từ lâu, anh là một nhân vật. Không ngờ nghe tiếng chẳng bằng gặp mặt, anh làm việc không giống bình thường. - à, em cưng còn lớn lối với tôi như vậy sao? Nào, em nói thử xem, Hàn thất gia tôi làm việc gì không giống bình thường nào? Hàn Vĩnh Quang cười nói, nhìn quanh quất, ra vẻ mèo vờn chuột. - Anh chẳng phải vừa mới nói với tôi, nếu tôi đi theo anh, anh sẽ thả cô bé kia trước. Nhưng sao nói rồi lại không giữ lời? - Đúng là anh có nói như vậy. Chỉ cần em theo anh, anh lập tức thả cô ấy ra. Hàn Vĩnh Quang có vẻ rất nghiêm túc, ra vẻ chọn lựa dứt khoát giữa Trịnh Hiểu Yến và tiểu Tiệp. Mấy năm nay, có loại phụ nữ nào mà Hàn thất gia chưa chơi đùa qua, nhất là các cô gái xinh đẹp trong sáng lại càng không thiếu. Nhưng tuổi trẻ xinh đẹp lại ý vị mười phần như Trịnh Hiểu Yến thì mới lần đầu tiên gặp được. - Anh thả cô ấy trước đi. - Được, là em quyết định đó. Hàn Vĩnh Quang phẩy nhẹ tay một chút. Bốn tên áo đen kia lập tức thả tiểu Tiệp ra. Tiểu Tiệp vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống cạnh Cường Từ, không nén nổi mà kêu gào. Khắp mặt và đầu cổ Cường Tử đều là máu, như đã chết rồi, mặc cho tiểu Tiệp gào thét tên anh như thế nào, anh cũng không lên tiếng. Tiểu Tiệp tay chân luống cuống, muốn sờ vào miệng vết thương đầy máu của Cường Tử nhưng run rẩy không dám. - Em ơi, người tôi cũng đã thả rồi, giờ em có thể đi theo tôi không? Trịnh Hiểu Yến bĩu môi, nhẹ nhàng lắc đầu. Hàn Vĩnh Quang hơi nhướn mày nói: - Em cưng này, đây là em làm không đúng, nói chuyện không giữ lời. Trịnh Hiểu Yến cũng vẫn lắc đầu. - à, đúng rồi, tôi quên mất… Hàn Vĩnh Quang ngẫm nghĩ, vỗ tay một tiếng. Lập tức có một người hầu xuất hiện, đem một két sắt nhỏ mở trước mặt Hàn thất gia. Đó là một thùng tiền toàn tờ trăm tệ. Hàn thất gia tiện tay xếp thành chồng, dùng ngón tay khẽ khẩy một cái, chồng tiền ngã xuống phát ra âm thanh rất dễ nghe. Những người đứng xem xung quanh đều “ồ” lên một tiếng, rất nhiều người lộ vẻ hâm mộ trên mặt. Hàn thất gia không hổ là Hàn thất gia, đúng là có tiền. Trịnh Hiểu Yến khẽ mỉm cười nói: - Hàn thất gia, chỉ có bao nhiêu tiền đó mà anh không biết xấu hổ, lại còn lấy ra khoe khoang sao? Ai cũng nói anh là ông chủ lớn nhất ở An Bắc, giờ xem ra nghe tiếng chẳng bằng gặp mặt rồi. Mặt Hàn Vĩnh Quang trở nên u ám. Phong độ Hàn thất gia rất cao, nhưng cũng có giới hạn. Gã ghét nhất là có người chê bai trước mặt gã. Hôm nay đúng là gã có ngoại lệ với Trịnh Hiểu Yến. Nếu cô không xinh đẹp như thế, khiến gã có hứng thú như thế, Hàn thất gia khi nào mới dây dưa như vậy? Mặt Hàn Vĩnh Quang rất bình tĩnh, lại lấy trong két ra thêm mười ngàn tệ, xếp thành hai chồng tiền mặt đưa lên, thản nhiên nói: - Em đừng đùa nữa, sự nhẫn nại của anh cũng có mức độ. Ở đây có hai mươi ngàn tệ, cho em đó…. Nói xong, Hàn Vĩnh Quang lấy hai chồng tiền mặt ném xuống chân Trịnh Hiểu Yến, lại lấy thêm mười ngàn tệ, nhéo mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng: - Mười ngàn này cho bạn trai em. Chúng ta đi thôi! Đừng chọc tức tôi, không vui đâu. “Bịch” một tiếng, gã đã ném mười ngàn tệ qua cho Lưu Vĩ Hồng. “Đoàng!” Mọi người đang hoa cả mắt, thình lình có tiếng súng nổ vang. Mọi người còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe “ôi” một tiếng, Hàn thất gia đầy phong độ kêu la thảm thiết, hai tay ôm đùi, ngã lăn ra. Khẩu súng lục trong tay Lý Cường thản nhiên toát ra một làn khói nhẹ. Trịnh Hiểu Yến không khỏi lắc đầu, khóe miệng có một tia cười như có như không. - Cái gì? - Khốn khiếp! Chuyện xảy ra đột ngột, đám người Kim tam ca hơi sửng sốt một lúc mới khôi phục tinh thần, la to thành tiếng. Hai tên áo đen lúc nãy rút ra dao găm sáng lóa, nhảy vọt tới trước. ánh dao nghiêng nghiêng sáng lóa. Chỉ nghe được hai tiếng “ô, a” hai tên áo đen đã bay ra ngoài, vạch lên không trung hai đường cong, té xoạch trên đất. Người ra tay là Hà Mẫn. Hà Mẫn ra đòn nhanh như chớp đã đánh ngã hai tên áo đen, lại đoạt được dao găm của một tên. - Khốn khiếp! Hàn thất gia nghiến răng ngiến lợi, cố gắng đứng lên. Lại một bóng người lóe lên. Hà Mẫn đã chen vào giữa đến trước mặt gã, hét lên một tiếng, trên mặt Hàn Vĩnh Quang lập tức máu đen đầy miệng, răng cùng máu phun ra tung tóe. - Phù phù! Hàn Vĩnh Quang như một khúc gỗ, té bổ nhào. Hà Mẫn vẫn chưa ngừng lại, kéo áo Hàn Vĩnh Quang, vung dao găm lên, dây lưng da cá sấu của Hàn Vĩnh Quang bị cắt đứt, Hà Mẫn rút dây lưng gã ra, trói hai tay gã ra sau lưng. Động tác của Hà Mẫn nhanh nhẹn như mây bay nước chảy, liền lạc không dứt. Mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần, quần của Hàn Vĩnh Quang đã rơi xuống một cách dễ dàng. - Dừng tay! Đám người Kim tam ca vô cùng kinh sợ, cùng thét lên. Kim Tam và tên kia vén áo lên, lộ ra súng kíp tự chế giắt trên thắt lưng. Lúc chúng chuẩn bị rút súng, một luồng ánh sáng trắng lóe lên. Lại là một loạt tiếng kêu thảm thiết. Trong nháy mắt, trên cổ tay Kim Tam và tên định rút súng ra kia đều bị cắm các lưỡi Liễu Diệp phi đao, máu chảy ròng ròng. - Đừng nhúc nhích, ai còn dám ra tay, tôi sẽ làm thịt gã. Hà Mẫn kéo tóc Hàn Vĩnh Quang, vung tay, dao găm từ tay phải bắn ra bốn phía, lập tức đặt trên cổ Hàn Vĩnh Quang, dí sát vào động mạch chủ của gã. Hà Mẫn xuất thân từ gia đình có tiếng trong giới võ thuật, là người rất giởi võ, hiểu rõ cấu tạo con người. Chỉ cần cô nhích nhẹ dao găm, động mạch chủ của Hàn Vĩnh Quang sẽ bị cắt đứt, hẳn là chết chắc. Dù cho toàn bộ thầy thuốc ngoại khoa giỏi nhất của thế giới tụ tập ở đây để giải phẫn cho gã thì chắc chắn gã cũng phải chết. - Đứng im, đứng im cả! Hàn Vĩnh Quang vội la to đến khàn cả giọng. Hàn thất gia, đại ca xã hội đen mới vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm, phong độ ngạo mạn không chịu nổi, giờ này còn chật vật hơn cả chật vật. Nửa mặt của gã ngửa lên, miệng đầy máu đang trào ra, cứ như đi vào nơi quỷ quái gì, quần thì bị tụt xuống, tóc thì bị Hà Mẫn nắm, gân xanh trên cổ nổi rõ, bên cạnh đó là một thanh dao găm quân dụng sắc bén vô cùng. Lưu Vĩ Hồng chậm rãi bước qua, đứng trước mặt Hàn Vĩnh Quang. Hàn Vĩnh Quang ngửa cổ nói: - Người anh em, người anh em, hiểu lầm, hiểu lầm… Tôi có mắt như mù… Vừa rồi bị Hà Mẫn tát bảy tám cái rớt cả răng hàm, đến giờ miệng Hàn thất gia đã hở một lung tung, nói chuyện lúng búng, không nghe được rõ ràng. Trịnh Hiểu Yến cười khúc khích, nói: - Hàn thất gia, anh đúng là có mắt như mù. Tôi hỏi anh, anh đã giết được bao nhiêu người rồi? Người trước mặt anh đây, cách đây không lâu, một lần bắn hạ năm sáu ngàn tên lưu manh có mắt không tròng như anh rồi. Vậy giờ anh nói đi, giờ hắn đã thành người nghiện giết người rồi. Hễ là kẻ đui mù, hắn đều không muốn nhìn thấy nữa. Kẻ giống như anh, câu đầu tiên hắn nói là bắn, không thèm nháy mắt, còn không bằng giết một con chó đâu. Anh nói đi, anh gây vào hắn làm gì? Đây không phải là đi WC lại thắp đèn lồng, muốn chết nhanh một chút sao? Mặt Hàn Vĩnh Quang trở nên xanh mét, trong mắt xuất hiện một tia ác độc. - Người anh em, người anh em, hiểu lầm thôi, tôi… Dù trong lòng Hàn Vĩnh Quang hận không thể bầm thây Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến thành ngàn khúc, nhưng cục diện thế này, không tới phiên gã dám lớn tiếng. Anh đang đứng dưới mái hiên thì phải cúi đầu. - ôi, Hàn thất gia, sao anh lại mau quên như vậy? Ai là anh em với anh? Tôi không phải mới nói với anh, như anh, trong mắt hắn còn không bằng một con chó nữa! Hiểu chưa? Anh chẳng là gì cả! Sau này nếu anh còn nói bậy nữa, tôi sẽ đánh cho gãy hết mấy cái răng còn lại của anh đó. Trịnh Hiểu Yến mỉm cười, cầm hai xấp tiền Hàn Vĩnh Quang vừa quăng cho cô, nhẹ nhàng vỗ vào hai má sưng đỏ của Hàn Vĩnh Quang. Có thể nhận thấy, Trịnh đại tiểu thư đang rất vui vẻ. Đang lo không biết tìm trò gì, may mắn sao vị Hàn thất gia này lại đến cửa nộp mạng, quả nhiên là một món quà lớn. Hàn Vĩnh Quang suýt tí nữa thì hộc máu. Hàn thất gia tung hoàng hơn mười năm, uy chấn An Bắc, và cả Liêu Trung, giờ mới biết được, hóa ra có những người, trong mắt họ, gã lại không bằng một con chó. - Này, rốt cuộc các người là ai? Kim Tam ca đang băng bó vết thương nơi cổ tay, lớn tiếng quát. Kim lão tam cũng tung hoành nửa đời người, cho đến giờ cũng chưa chịu thua ai. Tuy tình thế bây giờ vô cùng bất lợi, nhưng cũng không chịu thua như vậy. Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn y, lập tức nói với Lý Cường: - Tước hết vũ khí của bọn chúng. Họng súng của Lý Cường vẫn đang chĩa về phía đám Kim lão tam, nghe vậy quát: - Dùng tay trái lấy súng bỏ xuống mặt đất. Ai dám lộn xộn, giết chết tại chỗ. Đám người Kim lão tam hơi do dự. Rõ ràng, hôm nay chúng đã đụng phải gốc rạ cứng. Súng của đối phương dùng không lớn như của anh em giang hồ, nghe giọng điệu có vẻ là con cháu nhà quan lớn. Nhưng nếu cứ buông vũ khí như vậy, dù thế nào cũng không cam tâm. Bên này đang loạn đả, trong khách sạn bỗng nhiên có người kêu lên: - Thất gia, cố chịu đi, em đã gọi điện thoại cho Cục trưởng La và các anh em rồi, họ sẽ tới ngay. đọc truyện mới nhất tại . Hàn Vĩnh Quang là khách quen của khách sạn Xuân Thành, trong khách sạn cũng có anh em của gã. Nhìn thấy tình thế bên này bất lợi, lập tức gọi điện thoại kêu viện binh. Trịnh Hiểu Yến vừa nghe thấy, không khỏi mỉm cười. Đang muốn ngủ còn có người nhanh nhẹn đưa gối kê đầu tới trước mặt.