Tổng thể mà nói, cục Nông nghiệp địa khu Hạo Dương thành lập hai tháng, công tác vẫn có hiệu quả rõ ràng, công trình cung cấp rau xanh đã bước đầu thấy hiệu quả. Chức vụ Phó chánh văn phòng của Lưu Vĩ Hồng cũng làm rất có bài bản, đa phần đồng sự trong cục đều có thể tán thành năng lực công tác của hắnNhưng cũng có người bất mãnMột ngày này, Lưu Vĩ Hồng đến phòng tài vụ nộp ngân phiếu định mức, Trang Tê Phượng liền cáo trạng- Ôi, Vĩ Hồng, căn tin của các anh là sao vậy? Thức ăn càng ngày càng kém?Trang Tê Phượng không vội xét duyệt ngân phiếu định mức, thở hổn hển nói, khuôn mặt tròn tròn phụng phịu. Hai tháng nay, quan hệ giữa cô và Lưu Vĩ Hồng có vẻ như càng thân cận hơn, trước kia gọi "chủ nhiệm Vĩ Hồng", nay dứt khoát không xưng vế sau nữa, trực tiếp gọi tên. Cô lớn hơn Lưu Vĩ Hồng bảy tám tuổi, gọi như vậy cũng không coi là đi quá giới hạnTrang Tê Phượng trước mắt là một mình sống ở bên đây, chồng con đều ở lại thành phố Thanh Phong, quan hệ công tác nhất thời chưa điều qua. Cô chê một mình nấu cơm phiền toái liền ăn ở căn tin. Hơn nữa, nhà ngang của nhà máy đinh cũng quả thật không tiện nấu cơm, làm cho cả tòa lầu đều là khói dầu, người ở đây cũng không thoải máiNhìn hình thể của Trang Tê Phượng thì có thể biết, cô rất chú ý việc ăn có tốt hay khôngThức ăn của căn tin này mà kém, Trưởng phòng Trang tất nhiên sẽ không vuiTừ khi Đường Thu Diệp qua đây, Lưu Vĩ Hồng ít khi ăn ở căn tin. Đường Thu Diệp tuy rằng đã làm bà chủ, nhưng một ngày ba bữa đều làm xong cơm nước cho Lưu Vĩ Hồng. Dù gì trong tiệm đã mời hai người giúp đỡ, cũng phải quản việc cơm nước- Vậy sao? Tôi cũng không cảm thấy- Cậu đương nhiên không cảm thấy rồi, Đường Thu Diệp qua đây, hàng ngày rượu ngon thức ăn ngon hầu hạ cậu, cuộc sống gia đình tốt đẹp… Cậu như vậy là người đàn ông ăn no không biết người đàn ông đóiTrang Tê Phượng liếc nhìn hắn, nửa thật nửa giả nói.Lời này mới khiến Lưu Vĩ Hồng có chút giật mình.Đường Thu Diệp lại đây, cũng không có lộ diện ở trong cục, đồng nghiệp cũ không gặp một ai, sao Trang Tê Phượng biết? Lưu Vĩ Hồng không khỏi lại nghĩ tới một cảnh tượng ngày đó ở nhà khách Hạo Dương gặp Trần Vĩ Nam. Xem ra ngọn ngành từ đâyThấy bộ dáng của Lưu Vĩ Hồng, Trang Tê Phượng hé miệng cười, hạ giọng nói:- Hay đó, cậu cũng là biết hưởng phước, mới bao nhiêu tuổi thì học người ta kim ốc tàng kiều (nhà vàng giấu người đẹp) rồi? Ôi, dự định che giấu đến bao giờ? Cũng không mời mọi người chúng tôi ăn mấy viên kẹo mừng sao?Theo cô, Lưu Vĩ Hồng là đàn ông chưa kết hôn, Đường Thu Diệp là phụ nữ đã ly hôn, đều là đơn thân. Nếu đã công khai ở chung vậy chính là hai vợ chồng, ăn kẹo mừng là chuyện đương nhiênChuyện của Đường Thu Diệp và Vương Tiểu Vĩ, Trang Tê Phượng tất nhiên biết, cũng rất thông cảm cô. Nay thấy cô cuối cùng sống chung với Lưu Vĩ Hồng, trong lòng cũng vui cho cô- Trang tỷ, thức ăn căn tin thật sự càng ngày càng kém sao?Lưu Vĩ Hồng không muốn bàn luận nhiều về chuyện của hắn và Đường Thu Diệp, liền tránh đề tài này- Đương nhiên, tôi lại nói dối với cậu sao? Tôi thấy, điều này có liên quan đến những người nào đó. Cả ngày từ sáng đến tối chạy tới căn tin, đòi cái này cái kia với ông chủ Ngô… tổng cộng chỉ hai ba chục người ăn cơm, có được bao nhiêu lợi ích? Gã rất độc, người ta đương nhiên phải ở trên người chúng ta kiếm lại rồi!Nói đến chuyện này, Trang Tê Phượng lại thở phì phìCái gọi là những người nào đó, không hề nghi ngờ chính là chỉ Trần Vĩ NamTrần Vĩ Nam rất không được lòng người khác. Mới đến 2 tháng thì gây gỗ mấy lần với đồng nghiệp trong cục, cùng với người của phòng tài vụ Trang Tê Phượng bọn họ càng là không qua lại. Trần Vĩ Nam phân công quản lý công tác hậu cần ở văn phòng, thường xuyên phải xã giao với phòng tài vụ. Gã ỷ lại có Trần Sùng Tuệ chống lưng, không hề xem trọng Trưởng phòng Tài vụ Trang Tê Phượng, thái độ rất kiêu ngạo, căn bản là từ chối phòng Tài vụ xét duyệt ngân phiếu định mức mà gã cung cấp, theo gã, Trang Tê Phượng cũng chính là cộng những con số mà thôiXét duyệt?Miễn đi!Văn phòng và phòng Tài vụ là đơn vị cùng cấp, dựa vào cái gì xét duyệt công tác của văn phòng?Trần Vĩ Nam còn thích tham tiện nghi. Như Trang Tê Phượng nói, căn tin cơ quan cục Nông Nghiệp, tổng cộng cũng chỉ có vài chục người ăn cơm, có được bao nhiêu lợi ích? Thỉnh thoảng gã lại giơ tay với nhà thầu là ông chủ Ngô, người ta đành phải nghĩ cách trên thức ăn thôi. Chẳng lẽ nhà thầu căn tin còn có thể làm lỗ vốn?Lưu Vĩ Hồng vốn không tính ở lại trong phòng tài vụ. Hắn bận, Trang Tê Phượng cũng bận, nhưng nếu đã nói ra, mà là chuyện trên công việc, cũng không ngại ngồi xuống, nói thêm vài câuThấy Lưu Vĩ Hồng bày ra tư thế "nói dông dài", Trang Tê Phượng rất vừa lòng, càng có hứng thú. Điều này nói rõ, đối với lời cô nói, Lưu Vĩ Hồng vẫn rất để tâm. Đây chính là tôn trọng!Trang Tê Phượng thích loại cảm giác này.Bất kể nam nữ, chỉ cần là lãnh đạo, thì không có ai không thích được người ta tôn trọng- Vĩ Hồng, cậu phải chú ý một chút tên Trần Vĩ Nam này, tôi thấy, phẩm chất của gã có vấn đềHôm nay vừa đúng dịp, hai đồng nghiệp còn lại của phòng tài vụ cũng không ở đây, chỉ có một mình Trang Tê Phượng, Trang Tê Phượng nói chuyện cũng không úp úp mở mở, điểm danh nói rõ họ tên của Trần Vĩ Nam Truyện được copy tại Truyện FULLCô tự cảm thấy quan hệ tốt với Lưu Vĩ Hồng, hai người là chiến hữu cùng một chiến hào, có nghĩa vụ nhắc nhở Lưu Vĩ HồngLưu Vĩ Hồng sắc mặt liền trịnh trọng, nói:- Trang tỷ, đây là vấn đề rất nghiêm trọng- Trời, tôi biết. Cậu cho rằng tôi là loại người không có nguyên tắc sao? Tôi thật không hiểu, Lúc đầu sao cậu lại đồng ý cho gã phân công quản lý công tác hậu cần. Tôi xét duyệt qua ngân phiếu định mức của gã, những thứ gã mua đều rất đắc, chất lượng thì bình thường, cậu phải chú ý. Cục chúng ta trong khoảng thời gian gần đây đã mua rất nhiều thứ, khoản tiền cũng khá lớn, chuyện này nếu có vấn đề thì không phải chuyện nhỏ!Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, vẻ tươi cười theo miệng hắn chợt lóe mà quaLúc trước đồng ý cho Trần Vĩ Nam phân công quản lý công tác hậu cần, Lưu Vĩ Hồng liền biết sẽ có hôm nay. Hai kiếp làm người, Lưu Vĩ Hồng tự cảm thấy trên thuật coi tướng cũng rất có tâm đắc. Trước đây ở viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh Sở Nam, phó nghiên cứu viên Lưu nhàn rỗi vô vị, liền nghiên cứu thuật coi tướng, theo cách nói hiện đại, gọi là "tâm lý học"Không nghĩ tới cũng thật sự có ngày có thể lấy ra sử dụngTrần Vĩ Nam tâm thuật bất chính, trong tay chỉ cần có chút quyền nhỏ nhất định sẽ sinh ra thị phiTrang Tê Phượng nói những điều này, trong lòng Lưu Vĩ Hồng đều biết, tuy nhiên nhiên từ người khác nói ra thì tốt hơn chút. Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng cũng chưa rõ, Trần Vĩ Nam làm càn như vậy, có phải do ý định của Trần Sùng Tuệ hay không, nhưng Trần Sùng Tuệ nhất định không phải không hề biết gì. Ngân phiếu định mức qua tay của Trần Vĩ Nam, cuối cùng cần phải Trần Sùng Tuệ ký tên mới có thể đến phòng tài vụ thanh toánMấy ngày này, trọng điểm công tác của Chu Kiến Quốc rơi vào trên công trình cung cấp rau xanh, không có chuyện thì chạy đến xã, thị trấn thí điểm vùng ngoại thành, nếu không thì tới chỗ lãnh đạo ở Ủy ban nhân dân Địa khu, tranh thủ làm quenTheo Lưu Vĩ Hồng, Chu Kiến Quốc đã bắt đầu dần dần "biết điều"Ở trong quan trường lăn lộn, nếu muốn như cá gặp nước, chỉ dựa vào có một lão đại chiếu cố là không đủ. Lục Đại Dũng và Chu Kiến Quốc là bạn học không sai, thời khắc quan trọng cũng sẽ chiếu cố ông, nhưng Lục Đại Dũng thân là Bí thư Địa ủy, nhân vật số 1, muốn đảm bảo chén nước không bị đổ, quá chiếu cố đơn vị liên quan chính mình, không khỏi làm cho những đồng chí khác lo lắng. Một địa khu Hạo Dương lớn thế này, muốn xây dựng lên cũng không phải đơn giản chỉ có vài thuộc hạ tâm phúc, còn phải dựa vào đại đa số cán bộ cùng nỗ lựcCho nên có lúc, Lục Đại Dũng ngược lại không thể quá chiến cố Chu Kiến QuốcChu Kiến Quốc tranh thủ ấn tượng tốt ở những lãnh đạo địa khu khác thì có vẻ vô cùng cần thiết. Ví dụ như lúc tổng kết khen ngợi, do Tào Chấn Khởi đề xuất mở đầu, biểu dương Chu Kiến Quốc vài câu, Lục Đại Dũng liền có thể thuận nước đẩy thuyền (biết thời biết thế), đem công lao ghi tạc trên đầu Chu Kiến QuốcĐây đều là thủ pháp tốt hữu hiệu dùng trên quan trườngChuyện bên ngoài nhiều hơn, chuyện trong cục, Chu Kiến Quốc liền buông tay nhiều hơn, giao vào tay Trần Sùng Tuệ. Công bằng nói, Trần Sùng Tuệ người này, làm quản lý nội bộ cũng là có chút biện pháp, trước kia ở trường nông nghiệp cũng có thể làm tốt trợ thủ của Chu Kiến Quốc, khiến Chu Kiến Quốc yên tâm rất nhiềuNếu muốn người ta Trần Sùng Tuệ làm nhiều việc, Chu Kiến Quốc tất nhiên cũng phải thả chút quyền lực xuống dưới. Một đơn vị, quyền lực quan trọng chẳng qua chính là hai thứ, một là quyền nhân sự, hai là quyền tài chính. Quyền nhân sự càng quan trọng hơn so với quyền tài chính, nhưng không thấy rõ, Dù sao cục nông nghiệp là cơ quan trực thuộc địa khu, biên chế nhân viên là có hạn chế chức vụ số lượng, muốn đưa vào một người không phải là dễ, cần mấy cục lãnh đạo ngồi xuống cùng thương lượng mới quyết định. Tuy rằng cuối cùng là do Chu Kiến Quốc đánh nhịp, nhìn qua cũng là thể hiện tinh thần "chế độ tập trung dân chủ". Chu Kiến Quốc cũng sẽ thích đáng mà chiếu cố một chút những lãnh đạo cục khác, để họ cũng có thể sắp xếp một hai người vào. Dù sao bản thân Chu Kiến Quốc cũng tìm không ra nhiều bạn bè thân thích để sắp xếp. Ngoại trừ ông ta lấy thứ này làm giao dịch "bán quan bán tước"Chu Kiến Quốc còn không có to gan đến thếQuyền tài chính là thấy rõ hơn nhiều. Đơn vị đàng hoàng thông thường đều thực hiện chế độ do một người ký tên tài chính. Người này tất nhiên là nhân vật số 1. Mà chuyện này là khiến người ta ghen tỵ nhất. Người ta cho dù không phải cục trưởng, tốt xấu cũng lăn lộn tới cấp bậc phó cục trưởng, trong tay một chút quyền duyệt tiền cũng không có, quyền uy của phó cục trưởng này thể hiện thế nào?Hơn nữa trong lòng ai cũng hiểu được, công tác trong đơn vị, chỉ cần có một chút dính đến tiền bạc, thủ pháp làm đúng chỗ thì luôn có thể hoặc ít hoặc nhiều giảm bớt một số lợi ích thực tế.Chu Kiến Quốc liền đem quyền lực này cũng chia một ít cho Trần Sùng Tuệ, quy định khoản thanh toán lại trong vòng bao nhiêu tiền, Trần Sùng Tuệ ký tên có thể có hiệu lực. Vượt ra phạm vi này mới cần trình cho ông cục trưởng đại nhân phê duyệtVề phần những phó chức khác lại không có đãi ngộ nàyĐiều này cũng bình thường, cho dù là ở địa khu, thật sự có quyền phê duyệt lấy tiền cũng chính là hai người Chủ tịch Địa khu và Phó chủ tịch thường trực Địa khu, những Phó chủ tịch Địa khu khác phê duyệt, bên phòng tài vụ không chấp nhận- Trần Vĩ Nam cũng có chút thông minh, ngân phiếu định mức đều là tách ra mà báo, mỗi lần thanh toán đều dưới 3000 tệTrang Tê Phượng nói.3000 tệ, cũng là nằm hạn mức cao nhất mà Trần Sùng Tuệ phê duyệt. Quá 3000 tệ thì phải được Chu Kiến Quốc gật đầuTrần Vĩ Nam làm như vậy, rất rõ ràng là muốn tránh đi Chu Kiến Quốc, trong tay hai chú cháu bọn họ thì hoàn thành toàn bộ trình tự- Trang tỷ, Trần Vĩ Nam báo ngân phiếu định mức này, chỗ tỷ có lưu trữ không?Trang Tê Phượng liền mỉm cười. Cô biết Lưu Vĩ Hồng phải có hành động rồi, lập tức mở ra ngăn kéo, lấy ra một số tài liệu được sao chép, giao tới tay của Lưu Vĩ HồngXem ra người phụ nữ này thật sự cũng có không ít ý kiến với Trần Vĩ Nam, sớm đã chuẩn bị xong