Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1039: Thật là hống hách!Nhóm dịch: PQTNguồn: metruyenƯớc chừng mười phút sau, một chiếc Santana bình thường chạy đến bãi đỗ xe của nhà khách Hồng Nghi, Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến mặc quần áo bình thường lập tức lên xe, chiếc Santana lặng lẽ chạy ra ngoài.Nếu có người biết được người lái xe, chắc chắn sẽ bị dọa đến nhảy dựng. Đồng chí lái xe này không phải kẻ vô danh tiểu tốt, đó chính là phó Chánh văn phòng Lý Phong, Ủy viên Thường vụ văn phòng Tỉnh ủy Liêu Trung. Cú điện thoại lúc nãy là do Lý Phong gọi đến, nói Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến khoan hãy nghỉ ngơi, có vài việc muốn nhờ vả hai vị.Thư ký thứ nhất của Tỉnh ủy đích thân đến đón khách, còn làm ra vẻ thần thần bí bí như vậy, có thể thấy được sự việc không phải tầm thường.Lưu Vĩ Hồng vẫn điềm tĩnh như trước, ngồi ở ghế lái phụ cạnh Lý Phong. Đây cũng là một loại lễ phép. Trịnh Hiểu Yến ngồi một mình ở ghế sau, mơ hồ có vẻ hưng phấn. Loại “hành động bí mật” kiểu này, thứ nhất là khiến Trịnh Hiểu Yến cảm thấy mới mẻ, thứ hai là nhờ đó mà biết được thái độ thực tế của Trịnh Quảng Nghĩa không giống như thái độ mà ông vừa biểu lộ.Trịnh Hiểu Yến thật sự lo lắng cha mình và Lưu Vĩ Hồng không cảm thấy thoải mái, khiến cô ở giữa cảm thấy khó xử.Nhưng thật ra dường như Lưu Vĩ Hồng cũng đã sớm đoán trước được.Suy nghĩ của người này cũng tốt, Trịnh Hiểu Yến không thể tưởng tượng được, lúc ở tòa nhà Thường vụ Tỉnh ủy còn muốn nhắc Lưu Vĩ Hồng đến nhà Chủ tịch tỉnh Cao Thụ Sơn một chuyến. Cao Thụ Sơn tuy không phải xuất thân từ nhà gia thế, nhưng được Thủ tướng Vương coi trọng, ắt phải có chỗ hơn người. Trịnh Hiểu Yến và Lưu Vĩ Hồng đều có mối quan hệ tốt với Vương Thiện, nếu đã đến Liêu Trung, về tình hay lý đều phải đến thăm Cao Thụ Sơn.Không ngờ Lưu Vĩ Hồng làm như không hề để ý, hóa ra đã chờ đợi từ lâu.Lý Phong chăm chú lái xe, không lên tiếng, không khí trong xe khá nặng nề. Lưu Vĩ Hồng hạ cửa kính xe xuống, lấy ra bao thuốc, đưa cho Lý Phong một điếu, chính mình cũng châm một điếu, chậm rãi hít một hơi. Lý Phong nhận lấy điếu thuốc, cũng không lên tiếng.Rất nhanh chóng, cảnh tượng ngoài cửa sổ đã dần náo nhiệt lên, rõ ràng là đã đến gần trung tâm thành phố An Bắc, thật sự phồn hoa. Là thành phố trung tâm khu vực ba tỉnh Đông Bắc, An Bắc có dáng vóc ban đầu của một thành phố lớn, chỉ có điều thời gian cải cách chưa lâu, khó có thể sánh với đời sau.Cách đó không xa, những ngọn đèn neon của bảng hiệu “khách sạn Xuân Thành” lấp lánh tỏa sáng trong bầu trời đêm. Khách sạn Xuân Thành là một kiến trúc ười tám tầng, là dấu hiệu nhận biết của thành phố An Bắc, toàn bộ tường ngoài là thủy tinh, có vẻ khí thế phi phàm, cũng là khách sạn sang trọng nhất An Bắc đương thời.Nhưng chiếc Santana lại chạy qua khỏi khách sạn Xuân Thành, về phía trước hơn hai dặm, mới rẽ vào một con phố không rộng lắm, dừng lại ở một bãi đỗ xe của nhà hàng Tây.- Phó Cục trưởng Lưu, Trưởng phòng Trịnh, mời!Lý Phong tao nhã đưa tay mời.Sảnh của nhà hàng món Tây này không lớn lắm, nhưng hoàn cảnh u tĩnh, trang hoàng có đẳng cấp. Lý Phong dường như rất quen thuộc chỗ này, nhanh chóng dẫn Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến vào một phòng riêng bên trong. Một cô gái cao gầy mặc sườn xám màu trắng khoảng hai mươi mấy tuổi bước vào mỉm cười hỏi:- Anh Lý, anh dùng gì?Có thể thấy được, cô gái cao gầy này cũng khá quen thuộc với Lý Phong.- Hai vị, rượu vang, cà phê hay là trà xanh? Hay là nước ép hoa quả tươi?Lý Phong mỉm cười hỏi. Cũng giống Lôi Húc Minh, thư ký của Lâm Khải Hàng, Lý Phong rất có phong độ, lịch sự, nhã nhặn.Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Cho tôi bình trà xanh, cho cô này một ly nước ép hoa quả. Buổi tối uống chút nước trái cây dễ ngủ hơn.Tất nhiên Trịnh Hiểu Yến cũng không phản đối.Lý Phong mỉm cười gật đầu, gọi ình một ly cà phê, nét mặt ung dung thản nhiên, trong đầu lại thầm kinh ngạc, xem ra hai vị con cháu quý tộc này rất thân thiết. Chuyện này Lưu Vĩ Hồng tự quyết định cho Trịnh Hiểu Yến, Trịnh Hiểu Yến cũng ra vẻ đương nhiên.- Phó Cục trưởng Lưu, đại danh của anh như sấm dậy bên tai.Cô gái mặc sườn xám lượn lờ bước ra phía cửa. Lý Phong mỉm cười nói với Lưu Vĩ Hồng, giọng điệu rất chân thành.Lưu Vĩ Hồng cười khoát tay nói:- Phó Chủ nhiệm Lý, quá khen rồi, đều do công tác cần mà thôi.Lý Phong liền mỉm cười vuốt cằm, không phát huy thêm đề tài này nữa, cũng không hề nói lời “ngưỡng mộ” với Trưởng phòng Trịnh một phen.Người này có thể được Trịnh Quảng Nghĩa chọn làm thư ký, có lẽ có chút may mắn. Dù sao, Trịnh Quảng Nghĩa đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Liêu Trung, bình thường cũng sẽ không mang theo thư ký từ Bộ Giao thông tới. Văn phòng Tỉnh ủy đề cử Lý Phong với Trịnh Quảng Nghĩa. Nhưng hiện giờ anh ta ngồi được ở chỗ này, chắc chắn đã lấy được sự tín nhiệm của Trịnh Quảng Nghĩa. Trong thời gian hai ba tháng ngắn ngủi, có thể lấy được sự tín nhiệm của Bí thư Tỉnh ủy, đủ thấy là người không tầm thường.Trong chốc lát, cô gái mặc sườn xám lại mang nước trái cây và cà phê tới, phía sau cô ta còn có một nữ phục vụ, mang theo một ít dưa và trái cây ăn vặt, tuy không nhiều lắm nhưng bày biện rất khéo léo.Thức uống của ba người không giống nhau. Trịnh Hiểu Yến không vội uống nước trái cây, trước tiên rót cho Lưu Vĩ Hồng một ly trà, động tác cũng rất tự nhiên. Xem ra Chủ nhiệm Trịnh đã bắt đầu tiến vào vai trò Chánh văn phòng, tự động tự giác phục vụ lãnh đạo.- Phó Cục trưởng Lưu, thứ lỗi cho tôi mạo muội, Cục Giám sát mới thành lập không lâu, gần đây Phó Cục trưởng Lưu tuần tra cả nước, liền chọn Liêu Trung. Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước thật sự coi trọng công tác ở Liêu Trung chúng tôi.Lý Phong nâng ly cà phê lên uống một ngụm, nói rất nhỏ nhẹ, trên mặt dường như có nét cười dịu dàng, lời nói cũng cân nhắc đúng mực, nhẹ nhàng huých Lưu Vĩ Hồng một cú, sau đó nhắc lại câu hỏi.Đây thật đúng là nguyên nhân mà Lý Phong gấp rút hẹn Lưu Vĩ Hồng. Cũng có thể đây là những lời mà Trịnh Quảng Nghĩa muốn hỏi.Không thể nghi ngờ, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của Quốc vụ viện vốn là một đơn vị vô cùng nhạy cảm. Có thể nói rằng “cả nước chăm chăm nhìn vào” cũng không quá đáng. Còn Cục Giám sát thuộc Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước lại là đơn vị nhạy cảm bên trong nơi nhạy cảm. Đây là “tay đấm”. Phó Thủ tướng Hồng muốn mạnh tay trong quá trình thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, Cục Giám sát chính là “ông kẹ” hù dọa các nơi.Trịnh Quảng Nghĩa mới đến Liêu Trung không bao lâu, chưa quen thuộc hết tình hình, các thành viên bộ máy chưa hòa hợp. Lưu Vĩ Hồng không hề báo trước cứ sà vào chém giết như vậy, chuẩn bị “làm mưa làm gió” ở Liêu Trung. Hắn còn cố tình dẫn cả con gái của Trịnh Quảng Nghĩa đi tới đi lui, khiến các đồng chí khác ở Liêu Trung không khỏi hiểu lầm chuyện này do Trịnh Quảng Nghĩa bày ra. Trịnh Quảng Nghĩa không trở mặt, xem như đã kiềm chế rất tốt.Vừa mới nhận chức Bí thư Tỉnh ủy, Trịnh Quảng Nghĩa không muốn có bất kỳ kẻ nào làm xáo trộn sự sắp đặt của ông ấy.Những đại quan quyền cao chức trọng như Trịnh Quảng Nghĩa, trước khi làm việc gì cũng phải có kế hoạch hẳn hoi, ngay ngắn, thận trọng, không thể không khống chế những nhân tố bất ngờ xen vào chặn đường.Cậu hai nhà họ Lưu này đúng là ra một con bài không theo quy củ.Đương nhiên, đây chỉ là một lý do cỏn con. Nếu chỉ là Lưu Vĩ Hồng tự tiện hành động thì thôi. Nhà họ Lưu cố nhiên uy danh hiển hách, nhưng một thằng nhóc còn trẻ, chưa đến ba mươi tuổi, cũng không thể lọt vào mắt Trịnh Quảng Nghĩa.Nhưng nếu đây là chủ ý của phó Thủ tướng Hồng thì sao?Như vậy thì không thể xem thường!Hơn nữa, khả năng này rất cao. Dù sao Lưu Vĩ Hồng chỉ là một cán bộ cấp phó giám đốc sở, một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa, chưa ráo máu đầu, chắc không có được chủ ý như vậy!Còn chưa làm rõ được mọi việc, Trịnh Quảng Nghĩa tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng.Đại quan tất phải có thể thống của đại quan.Nếu như lần này Lưu Vĩ Hồng không dẫn theo Trịnh Hiểu Yến tới, thì đêm nay Lý Phong cũng không xuất hiện. Trịnh Quảng Nghĩa sẽ không thiếu kiên nhẫn như vậy. Giờ Trịnh Hiểu Yến đã đến đây, Trịnh Quảng Nghĩa cảm thấy không thể bỏ qua được, ông nhất định phải làm rõ chuyện này.Nếu thật là ý của Lưu Vĩ Hồng, Trịnh Quảng Nghĩa sẽ không ngần ngại ra tay giáo huấn cho tên ngông cuồng kiêu ngạo này biết thế nào là trời cao đất dày.Cậu đến làm rối hết mọi chuyện của Trịnh Quảng Nghĩa tôi, nhúng tay lung tung vào chuyện của họ Trịnh, thật sự cho rằng tôi không có cách bắt cậu lại sao?Nhà họ Lưu các cậu dạy dỗ con cháu như vậy sao?Đám con ông cháu cha ở Bắc Kinh có đám Vương Thiện, Cổ Hiểu Lượng, Hạ Vi Cường nổi danh càn quấy, nhưng cũng chỉ giới hạn trong phạm vi con ông cháu cha, hoang phí, phong hoa tuyết nguyệt vân vân cũng không dám động lung tung đến ván cờ chính trị, lại càng không dám trêu chọc đến một vị “chưởng môn” quyền cao chức trọng như Trịnh Quảng Nghĩa.Không ai giống như Lưu Vĩ Hồng, tự mình trở thành đối thủ “đấu sức” với Bí thư Tỉnh ủy.Lưu Vĩ Hồng mới thật sự là hống hách!Lưu Vĩ Hồng cũng cười đáp lại, thản nhiên nói:- Phó Chủ nhiệm Lý, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước đúng là rất coi trọng công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước. Nhưng có liên quan đến Cục Giám sát, tôi có thể giải thích đơn giản cho Phó Chủ nhiệm Lý. Cục Giám sát chịu sự quản lý của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Ngoại trừ Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước trực tiếp phân công công tác khác, còn công tác hàng ngày, Cục Giám sát tự quyết định phương thức xử lý.Lý Phong mỉm cười, hơi hơi giãn ra, nói:- Hóa ra là như vậy.Gọi là chịu sự phụ trách của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, thực tế chính là chịu sự phụ trách của phó Thủ tướng Hồng. Trước mắt, phó Thủ tướng Hồng kiêm chức Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Địa vị của Cục Giám sát này quả nhiên khác thường. Đơn vị quan trọng như thế, lại để một cán bộ cấp phó giám đốc sở còn trẻ tuồi như vậy quản lý toàn bộ, có thể thấy được phó Thủ tướng Hồng rất coi trọng Lưu Vĩ Hồng.Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà bằng sứ tráng men xanh lên, chậm rãi uống một ngụm trà, nói:- Phó Chủ nhiệm Lý, thời gian gần đây, chúng tôi nhận được rất nhiều thư từ, tập trung phản ánh quá trình thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước ở Liêu Trung tồn tại rất nhiều vấn đề. Ví dụ như nói quá trình thay đổi cơ cấu rất hỗn loạn, không công khai minh bạch, đẩy người dân thất nghiệp ra đường, các cán bộ công nhân viên chức có ý kiến với việc thay đổi cơ cấu…Vì thế tôi quyết định đến An Bắc để tìm hiểu tình hình, sau đó lại báo cáo với đồng chí lãnh đạo trong Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Đương nhiên cũng sẽ thông báo đến các lãnh đạo chủ chốt trong Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Liêu Trung.Hai hàng lông mày của Lý Phong không khỏi khe khẽ giương lên.Những lời này của Lưu Vĩ Hồng là nói cho anh ta biết, lần này đến Liêu Trung điều tra là chủ ý của đồng chí Lưu Vĩ Hồng.Xem ra. Lưu Vĩ Hồng đã hiểu rõ ý đồ của Lý Phong đêm nay, cũng không cần do dự mà dùng lời nói sắc bén xóa tan mây mù cho anh ta.Chính là do tôi quyết định đến Liêu Trung điều tra.Các anh tính toán thế nào là chuyện của các anh!Tôi sẽ thông báo kết quả điều tra, nhưng tôi sẽ không chịu sự kiềm chế của các người.Lì lợm đúng là lì lợm.