Quan Bảng

Chương 97: Ngươi? Cũng xứng làm nam nhân?

Ôn Ly vùng vẫy khỏi vòng tay Tô Khả, bùng nổ tiềm lực giơ chân đá trúng đùi Cố Vi Phàn, làm gã đau đớn hét rầm trời.


Vở hài kịch này rất đơn giản và tục nhưng cũng chói mắt. Cố Vi Phàn là hội phó hội sinh viên đại học Giang Nam, ngày xưa ở lại trường học dựa vào vuốt mông ngựa làm việc. Nha đầu Ôn Ly không biết bị ma quỷ ám ảnh hay sao mà mới nhập học đã mê Cố Vi Phàn, chủ động theo đuổi gã, còn đưa cho nhiều tiền.


Tên khốn Cố Vi Phàn ỷ vào bề ngoài đẹp trai dây dưa với Ôn Ly. Nhưng mới gần đây Cố Vi Phàn chính thức làm người yêu với con gái của phó hiệu trưởng đại học Giang Nam, thế là gã đá Ôn Ly ngay. Lý do của Cố Vi Phàn rất đơn giản, vì phó hiệu trưởng kia có thể giúp gã tiếp tục bò lên trên đại học Giang Nam.


Vậy cũng đành thôi, ai biết Cố Vi Phàn quá vô sỉ, đi nhà hàng Đế Hào ăn cơm, vào nhà vệ sinh tình cờ gặp Hoàng Xán. Vừa lúc Hoàng Xán thấy thích Ôn Ly, máu háo sắc nổi lên lôi kéo cô đi qua cùng gã uống rượu.


Cố Vi Phàn cảm thấy đây là cơ hội, mặt dày vô sỉ kêu Ôn Ly đi uống rượu với Hoàng Xán. Ôn Ly không đồng ý, Cố Vi Phàn tát mặt cô. Tô Khả nổi giận, hai bên cãi cọ. Đám người bao vây xem náo nhiệt.
Tô Khả vội chạy lên kéo Ôn Ly lại, sợ cô gây lớn chuyện:
- Ôn Ly, đừng đánh nữa!


Ôn Ly ngọng nghịu nói:
- Tôi đá chết cái tên khốn kiếp này!
Men rượu kích thích Ôn Ly càng điên cuồng, cô đá Cố Vi Phàn mấy cước đau điếng.
Mặt Cố Vi Phàn hung tợn định đánh lại:


- A! Hai con điếm này dám đánh ta? Ui da, chờ đi, nếu ta không đuổi các người ra đại học Giang Nam thì ta không họ Cố!
Hoàng Xán say khước hét:
- Tiểu Cố... Ngươi có được không đây?


Câu này càng chọc giận Cố Vi Phàn, nếu chuyện này không làm xong, bị Hoàng Xán chọt một phát là đời này gã đừng mong làm trong hệ thống giáo dục nữa. Gã phải làm được việc này!
Cố Vi Phàn vùng vẫy đứng thẳng:
- Hoàng trưởng phòng chờ chút, tôi sẽ nhanh chóng làm xong.


Vẻ mặt Cố Vi Phàn tức giận quát:
- Ôn Ly, hôm nay cô đồng ý hay không thì vẫn phải theo tôi vào phòng uống rượu!
Tô Khả vội vàng tiến lên kéo Cố Vi Phàn lại:
- Ngươi không thể lôi Ôn Ly đi!
- Cút ra!


Cố Vi Phàn hừng hực lửa giận, không thèm nhìn đẩy Tô Khả sang một bên. Thân thể của Tô Khả sao chịu nổi Cố Vi Phàn đẩy? Cô té dưới đất đụng vào bình hoa đặt bên cạnh. Trong tiếng rào rào, bình hoa vỡ nát dưới đất, cánh tay Tô Khả bị mảnh nhỏ cắt rách chảy máu đỏ chói mắt.
- Khả Khả!


Ngay khi Tô Khả bị đẩy ngã thì Tô Mộc chạy ra, chứng kiến cảnh đó đôi mắt hắn đỏ ngầu, máu nóng dồn lên não. Tô Mộc chạy nhanh tiến lên ôm Tô Khả vào lòng.
Tô Mộc sốt ruột hỏi:
- Khả Khả, sao rồi? Cảm thấy sao?
Tô Khả vội giục:
- Em không sao. Anh, cứu Ôn Ly đi!
- A!


Bên kia Ôn Ly giẫm giày cao gót lên chân phải Cố Vi Phàn, tức giận quát:
- Ngươi dám đánh tỷ muội của ta? Ta liều mạng với ngươi!
Tô Mộc giao Tô Khả cho Ngụy Mạn vừa chạy đến:
- Trông chừng Khả Khả!
Sắc mặt Tô Mộc âm trầm tiến lên kéo lại Ôn Ly nổi khùng, lạnh lùng nói:
- Ra sau đứng.


Ôn Ly như con tôm hùm tức giận huơ hai cái càng:
- Tên súc sinh này dám đánh Khả Khả, em không tha cho hắn! Em muốn...!
Nhưng chạm vào đôi mắt lạnh băng của Tô Mộc, Ôn Ly luôn chẳng sợ ai bỗng chốc yên lặng.
Tô Mộc bình tĩnh nói:


- Anh đã nói là ra sau đứng. Khả Khả là em gái của anh, anh sẽ lo chuyện của Khả Khả.
Thanh âm chất chứa tàn nhẫn.
- Ôn Ly, qua đây đi, anh của tôi sẽ giải quyết.
Tô Khả kéo Ôn Ly lại:
- Ngươi đừng đi nữa, Cố Vi Phàn sẽ đánh ngươi.
- Ừm!


Ôn Ly thật sự ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tô Khả, cô còn hơi say. Ngụy Mạn từ đầu đến cuối không nói chuyện, nhếch môi lạnh băng.
Cố Vi Phàn chửi tục. Hung tợn gào thét:
- A! Con điếm, dám đạp ta? Ta...
Cố Vi Phàn tức giận lườm Ôn Ly, không phải tức giận mà là muốn dày vò tấm thân ngọc.
Bốp!


Cố Vi Phàn chưa nói hết câu đã bị tát một cái. Tô Mộc bình tĩnh đứng đó, lạnh lùng nhìn Cố Vi Phàn.
Cố Vi Phàn tức giận quát:
- Ngươi dám đánh ta? Có biết ta là ai không? Ngươi học ở bộ môn nào trong đại học Giang Nam? Giáo viên hướng dẫn là ai? Có tin là bây giờ ta cho ngươi cuốn gói không?


Tô Mộc lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai quan trọng lắm sao? Ta mặc kệ ngươi là ai!
Lúc Tô Mộc tát Cố Vi Phàn thì Quan Bảng lập tức xoay tròn.
Tên: Cố Vi Phàn.
Chức vụ: hội phó hội sinh viên đại học Giang Nam.
Yêu thích: Quyền lực.
Độ thân mật: Không.


Độ thân mật là không, không tới tiêu chuẩn hai mươi độ, còn là số không thấp nhất. Tô Mộc biết nếu không phải Quan Bảng chỉ biểu hiện được con số không là thấp nhất thì chắc còn số âm.
Tô Khả lên tiếng:


- Anh, hắn tên là Cố Vi Phàn, hội phó hội sinh viên đại học Giang Nam. Trước kia hắn là bạn trai của Ôn Ly, sau đó đứng núi này trông núi nọ bỏ rơi Ôn Ly. Mới rồi hắn bắt Ôn Ly đi uống rượu với người kia, Ôn Ly không đi bị hắn đánh một cái. Anh phải trút giận cho chúng em, nếu không được thì báo cảnh sát đi. Em không tin Cố Vi Phàn muốn làm gì thì làm!


Cố Vi Phàn khinh thường hét lên:
- Báo cảnh sát? Ha ha, ngươi báo thử xem, nhìn coi cảnh sát kia có dám đến đây lo chuyện này không!
Hoàng Xán bực bội nói:
- Phiền phức quá, có chút chuyện nhỏ cũng không làm xong. Tiểu Cố, giao nơi này cho ngươi, ta đi về trước, làm xong thì trực tiếp mang đến cho ta.


Hoàng Xán định bỏ đi.
Cố Vi Phàn cười nịnh:
- Hoàng trưởng phòng cứ đi trước, yên tâm, tôi sẽ giải quyết tốt.
Tô Khả hét to:
- Anh, không được để hắn đi, hắn là đầu sỏ gây tội!
Tô Mộc lạnh lùng nói:
- Muốn đi? Không có cửa!


Nếu là người khác gặp chuyện này có lẽ Tô Mộc sẽ ngó lơ, nhưng Tô Khả thì không được. Dù không phải Tô Khả bị đánh, đổi lại Ôn Ly, Ngụy Mạn thì Tô Mộc sẽ không bỏ mặc.
Ta muốn nhìn xem con heo mập nhà ngươi có bối cảnh gì mà dám ban ngày ban mặt làm chuyện như vậy.
Rầm!


Cố Vi Phàn vừa đứng dậy muốn đánh Tô Mộc, tay phải giơ lên, gã chợt như diều đứt dây bay lên. Không ai thấy Tô Mộc làm gì, cảm giác hắn tung chân rồi Cố Vi Phàn bay đi.
- A!
Cố Vi Phàn té xuống đất, đau đớn hét lên:
- A!


Cố Vi Phàn té ngay trước mặt Hoàng Xán, đụng trúng Hoàng Xán làm Hoàng Xán hơi say càng thêm choáng váng. Hoàng Xán lảo đảo té xuống đè lên người Cố Vi Phàn, gã đau đớn hét càng to.
Ánh mắt Tô Mộc khinh thường nói:
- Cố Vi Phàn, ngươi? Cũng xứng làm nam nhân?


Cố Vi Phàn chưa từng chịu nhục nhã như vậy trở nên điên cuồng, gã chưa kịp làm gì thì Hoàng Xán lảo đảo đứng dậy mắng chửi.
Người Hoàng Xán đầy mùi rượu ngọng nghịu mắng:
- Khốn kiếp... Có biết ta là ai không? Đồ sinh viên nghèo... Cố Vi Phàn... Ngươi nói hắn trong đại học Giang Nam các ngươi?