Trong quan trường kiêng kỵ nhất chính là cao điệu quá mức, sẽ biến thành tiêu điểm của mọi người. Mà thời đại này chỉ cần là tiêu điểm, đều sẽ trở thành người người đều biết, một khi bị chú ý, có thể đem toàn bộ tám đời tổ tông của người đó điều tra thật dễ dàng. Dưới tình huống như vậy, càng điệu thấp càng có ưu đãi. Mà ý nghĩ này là điều mà Tô Mộc hiện tại phải làm.
Cái gì? Ý của cậu là không nhắc tới cậu trong việc xử lý án kiện lần này? Nhưng cậu có biết không, đây là chiến tích thế nào, chỉ cần có chiến tích này trong tay, sẽ có chỗ tốt rất lớn đối với cậu. Hơn nữa cậu muốn tôi không nhắc tới cậu, làm sao được chứ? Hiện tại người ở đây có ai không biết một mình cậu tiến vào hang hổ cứu ra chứng nhân Lâm Mộng Kiều.
Trần Tĩnh Chi có chút kinh ngạc nói.
Điều này làm cho hắn cảm thấy thật nghi hoặc!
Trong quan trường có ai không muốn chiến tích, chỉ cần có chiến tích quan trọng, cho dù trẻ tuổi thì thế nào? Người ta làm được chuyện này, mà người bảy tám mươi tuổi có thể làm được sao? Chiến tích chính là vũ khí phản kích có lợi nhất, chỉ cần chiến tích trong tay là có thể đem toàn bộ mưu kế phá giải hoàn toàn. Mà bây giờ Tô Mộc lại muốn bỏ qua chiến tích, không khỏi rất khoa trương đi?
Trần lão ca, kỳ thật cũng không phải hoàn toàn bỏ qua, ý của tôi muốn nói tuyên truyền bên ngoài đừng nhắc tên của tôi, nhưng cần báo cáo thế nào trong lòng ngài nắm chắc là được. Bởi vì cho dù ngài không nói, chuyện này cũng thật dễ tra xét. Tôi chỉ muốn làm chút công tác trong báo cáo, việc này là do võ cảnh cùng phân đội đột kích liên thủ phá án, được không?
Tô Mộc cười nói.
Đã quyết định sao?
Trần Tĩnh Chi hỏi.
Dạ!
Tô Mộc gật gật đầu.
Hiện tại hắn cần phải điệu thấp, nếu bị đưa ra ánh sáng sẽ ảnh hưởng tiền đồ của hắn. Vì sao hắn nhậm chức tại phòng đốc tra tỉnh ủy, hắn hiểu thật rõ ràng. Hơn nữa chuyện như vậy cho dù không ai nói, nhưng cấp trên thật sự không biết sao? Nên nhớ cả Trịnh Vấn Tri cùng Diệp An Bang đều được chính Tô Mộc hồi báo.
Một khi đã như vậy, không cần tiếp tục vẽ rắn thêm chân.
Được, tôi biết nên làm sao!
Trần Tĩnh Chi cảm nhận được sự chân thành của Tô Mộc, gật gật đầu đáp ứng.
Được rồi, Trần lão ca, chuyện của Đổng Hiểu Cường cùng tư liệu đều giao cho ngài, bên chỗ Đổng Việt Minh cũng sẽ có định luận nhanh thôi. Tôi đã làm xong công việc của mình, nơi này không còn chuyện gì nữa, tôi về Bạch Hoa thị trước. Tới lúc đó tôi sẽ về tỉnh thành, ngài không cần để ý.
Tô Mộc nói xong liền rời đi, Trần Tĩnh Chi thoáng ngẩn người sau đó nhanh chóng hội báo cấp trên.
Chuyện này đối với Trần Tĩnh Chi mà nói chính là chuyện tốt, hiện tại chỉ cần bắt được Đổng Hiểu Cường, phần chiến tích này sẽ hoàn toàn thuộc về hắn. Có chiến tích như thế, hắn tin tưởng chỉ cần lộ ra ý tứ muốn dựa vào Trịnh Vấn Tri, bản thân hắn sẽ thuận lợi thu chức vị sở trưởng sở công an tỉnh vào trong túi.
Nói thật, Trần Tĩnh Chi thật cảm tạ Tô Mộc, cảm tạ phúc tướng như hắn!
Tô Mộc thì sao?
Lúc này hắn đã trở lại huyện Dương Tràng, sau khi hội họp với Hoạt Văn Thắng cũng không lập tức về Bạch Hoa thị. Lúc này lòng người trong huyện Dương Tràng bàng hoàng tới cực điểm, không ai biết bởi vì Đổng Việt Minh sẽ mang tới rung chuyển thế nào trong huyện, mỗi người đều lo sợ bất an, không biết ngày mai khi đi làm có thể bị ban kỷ luật thanh tra mang đi hay không.
Nhưng trong lòng Tô Mộc đã nắm chắc!
Ban lãnh đạo huyện Dương Tràng đã hoàn toàn thối rữa, phàm là sự tình gì cũng có chính phụ, quật ngã Đổng Việt Minh cùng Lâm Động Nghiễm là nhất định, nhưng thuận thế đề bạt Lương Gian cùng Điền Ngữ Sư là có thể ổn định trường hợp như thế. Về phần những ủy viên huyện ủy khác, cùng lãnh đạo bộ môn cơ quan, có lẽ sẽ đánh rơi vài người phạm tội nghiêm trọng nhất, nhưng những người vị trí thấp hơn có lẽ sẽ không điều chỉnh trong thời gian ngắn.
Nếu thật sự thanh trừ sạch sẽ, chỉ sợ huyện Dương Tràng sẽ rơi vào khủng hoảng, hậu quả này không ai có thể gánh vác!
Không phải không giải quyết, nhưng không thể thực hiện trong hiện tại!
Trong quan trường chú ý nhất là phương thức phương pháp, cùng là một việc nếu thay đổi ý nghĩ, sẽ sinh ra hiệu quả khác biệt. Nhất là đề cập tới việc điều động nhân sự, chuyện như vậy không thể qua loa. Phải, kéo xuống toàn bộ lãnh đạo, để những chức vụ phó thay thế là được. Nhưng đây không chỉ là một câu nói là được, phải biết rằng ảnh hưởng phía sau thế nào, đây là điều nhất định phải lo lắng.
Khi có nhiều quan chức đều xuống ngựa như thế, nhân dân sẽ nghĩ về Đảng như thế nào?
Có cần giữ gìn hình tượng của Đảng nữa không?
Bởi vậy thời cơ chưa tới, ít nhất phải đợi chuyện này trôi qua, sau đó sẽ ra tay điều chỉnh. Khối bánh ngọt lớn như vậy đặt ở nơi này, chỉ nói điều chỉnh lợi ích các ủy viên thành ủy sẽ không ngồi yên không lý tới.
Đương nhiên chuyện này không quan hệ gì với Tô Mộc!
Lão bản, Hầu Duy Thành nói muốn mời chúng ta một bữa cơm, ngài xem?
Hoạt Văn Thắng do dự nói.
Hầu Duy Thành làm việc cũng rất có cách, lần này trong việc thay đổi nhân sự hắn hẳn là sẽ có vị trí không kém đi.
Tô Mộc cười nói, lão hổ lớn nhất đã đánh xuống, hắn cũng không muốn lúc nào cũng căng thẳng thần kinh.
Nhìn thấy thái độ của Tô Mộc, tâm tình Hoạt Văn Thắng có chút an tĩnh lại. Chỉ cần Tô Mộc không khó chịu là được, phải biết rằng vì chuyện của Hầu Duy Thành, Hoạt Văn Thắng đã nhận trách nhiệm. Dù sao Hoạt Văn Thắng cũng không nghĩ mình là tâm phúc dòng chính của Tô Mộc, hơn nữa tư lịch của hắn trong phòng đốc tra cũng rất cạn. Nếu vì một câu nói sai lầm, ngược lại ảnh hưởng ấn tượng về mình trong lòng Tô Mộc, vậy sẽ không xong.
May mắn chuyện này không phát sinh!
Lão bản, kỳ thật trước kia Hầu Duy Thành là người của phó bí thư huyện ủy Lương Gian, lần này nghe nói sẽ được điều chỉnh làm cục trưởng cục tài chính huyện. Tôi nghĩ anh ấy muốn cảm tạ lão bản chuyện ngài đã thu dọn khối độc lựu Đổng Việt Minh cho huyện Dương Tràng.
Hoạt Văn Thắng nói.
Tốt lắm, vừa lúc chúng ta chưa ăn cơm, đã tới nơi này nhưng chưa ăn đồ ăn địa phương nơi đây, để lão Hầu tuyển địa phương đi.
Tô Mộc cười nói.
Dạ!
Hoạt Văn Thắng vội vàng đi an bài.
Nhà hàng Hỏa Lạt Tiêu.
Nhà hàng này là nhà hàng nổi danh nhất trong huyện Dương Tràng, bởi vì nơi này hoàn toàn chỉ có món ăn bản địa. Mà người huyện Dương Tràng không có sở thích nào khác, chỉ thích ăn cay. Vì vậy nhà hàng này thật đông khách, khi Tô Mộc đi tới nơi này, bị tình cảnh trước mắt làm hai mắt tỏa sáng. Bởi vì trang trí nơi này đều là hình ảnh trái ớt, không cần biết là bằng nhựa hay ớt thật, đều là màu đỏ tươi chín mọng.
Nói thật nếu không phải Tô Mộc nói muốn ăn món ăn bản địa, Hầu Duy Thành sẽ không dám đưa hắn tới nơi này. Nguyên nhân thật đơn giản, thức ăn nơi này rất cay. Đã tới đây mà không ăn cay, thật sự không còn gì hấp dẫn.
May mắn Tô Mộc thật hài lòng.
Tôi thích ăn ớt, không có ớt liền cảm thấy không thoải mái. Nếu thức ăn mà không cay thì còn gì thú vị. Lão Hầu, anh không cần khẩn trương như thế, tôi ăn cay được.
Tô Mộc cười nói.
Ăn cay được thì tốt rồi, tôi còn lo lắng Tô chủ nhiệm không quen ăn ớt đâu.
Hầu Duy Thành bồi cười nói.
Bây giờ Hầu Duy Thành thật sự cảm thấy cao hứng, hắn có cảm giác may mắn đã tới. Hồi chiều này Lương Gian đã gọi hắn đi qua, ám chỉ nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn có thể trở lại cục tài chính đảm nhiệm chức cục trưởng. Hơn nữa Lương Gian còn tiết lộ, Hầu Duy Thành có thể kiêm chức phó chủ tịch huyện cùng cục trưởng cục tài chính huyện.
Chuyện tốt như vậy bảo sao Hầu Duy Thành không kích động?
Hầu Duy Thành biết khoảnh khắc Đổng Việt Minh bị mang đi, nhân sinh của hắn đã bắt đầu biến hóa, mà người tạo ra biến hóa này chính là thanh niên ngồi trước mắt, là Tô Mộc! Nếu Tô Mộc không xuất hiện, cả đời Hầu Duy Thành sẽ ăn không ngồi rồi, sao lại có cơ hội quật khởi? Phải biết rằng thái độ của những người bên ngoài nhìn hắn hiện tại thật nịnh hót, điều này làm cho hắn thật hưởng thụ.
Lão Hầu, đừng mãi bận rộn như vậy, ngồi xuống nói chuyện đi.
Tô Mộc cười nói.
Được!
Hầu Duy Thành nhanh chóng ngồi xuống.
Kỳ thật trường hợp như vậy Tô Mộc cũng đã thói quen. Cho dù quan hệ sơ giao, cùng ngồi xuống dùng cơm không phải không được. Huống chi trong hoàn cảnh như vậy cũng không cần Tô Mộc sinh động không khí, Hầu Duy Thành tự nhiên sẽ phụ trách. Nhắc tới Hầu Duy Thành đúng là không kém, không khí rất nhanh liền thoải mái.
Nhưng Tô Mộc chỉ muốn nghe Hầu Duy Thành nói về phương diện tài chính, dù sao nói tới ngành tài chính, Tô Mộc thật sự không hiểu cách hoạt động bên trong.
Nhưng như vậy cũng đủ làm Hầu Duy Thành khϊế͙p͙ sợ!
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới những câu hỏi của Tô Mộc đều nhất châm kiến huyết. Nếu không phải năng lực vượt qua thử thách, Hầu Duy Thành xem như mất mặt.
Đây thật sự chỉ là phó chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy sao?
Sao lại giỏi chuyện kinh tế như vậy!
Thật lợi hại!