Khi thân ảnh Trần Nhạc rời khỏi phòng họp, hai người đi theo sau hắn chính là Lương Gian cùng Điền Ngữ Sư, vẻ mặt thản nhiên không sợ hãi, cũng không cho người khác cảm giác như đang nịnh hót. Đã lên tới chức vị như họ, trải qua thật nhiều, tự nhiên biết nên có biểu tình như thế nào. Nếu biểu hiện ra bộ dạng nịnh hót, không cần nói tới ai khác, ngay chính họ cũng cảm thấy mất mặt xấu hổ.
Hơn nữa nếu giữ được vẻ trầm ổn, cũng lấy được ấn tượng trước mặt Trần Nhạc nhiều hơn.
Trần bí thư, chúng tôi có chút tình huống muốn báo cáo với ngài!
Lương Gian thấp giọng nói.
Tôi biết hai người muốn nói gì, không cần nghĩ nhiều, an tâm công tác, hai người nhớ kỹ, mặc kệ trong huyện Dương Tràng phát sinh chuyện gì, tuyệt đối không thể loạn. Hiện tại hai người xem như nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, về phần nên làm thế nào tôi nghĩ trong lòng hai người rất rõ ràng. Chủ tịch Tạ Xương đã đi theo tổ điều tra trở về, nơi này tôi tự mình trấn thủ, có bất cứ chuyện gì cũng có thể tới tìm tôi. Hiện giờ đi làm việc đi thôi!
Trần Nhạc thản nhiên nói.
Dạ!
Thái độ nên có cũng đã biểu đạt ra ngoài, như vậy những chuyện còn lại không còn thuộc quyền của họ, thay vì lấy lòng Trần Nhạc, hai người thừa hiểu nên tranh thủ thu phục huyện Dương Tràng trong thời gian ngắn nhất mới là cụ thể. Dù sao làm việc nơi này đã nhiều năm, tình huống trong huyện thế nào, mà chuyện Đổng Việt Minh cùng Lâm Động Nghiễm bị mang đi sẽ tạo nên rối loạn gì, trong lòng hai người đều biết rõ.
Dưới tình huống do Trần Nhạc tự mình trấn thủ, nếu còn phát sinh ra chuyện gì khác, hai người chẳng những không khả năng chuyển chính thức không nói, thậm chí còn không thể bảo trụ vị trí hiện tại.
Điền chủ tịch, chúng ta trở về tiếp tục họp đi!
Lương Gian nói.
Tôi nghe Lương bí thư.
Điền Ngữ Sư gật đầu đáp.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, bằng không tổ điều tra sẽ không làm việc lưu loát như vậy. Chẳng những không tiến hành thẩm vấn Đổng Việt Minh ngay trong huyện, mà lại đưa hắn về thẳng Bạch Hoa thị.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Chuyện lớn hơn trời!
Hiện tại Trần Tĩnh Chi như đứng đống lửa ngồi đống than, sau khi mang Đổng Việt Minh cùng Lâm Động Nghiễm rời đi, hắn cũng biết không cần lo lắng hai người kia trốn thoát. So sánh với việc này, hiện tại hắn càng lo lắng an toàn của Tô Mộc. Không biết Tô Mộc đang làm gì, nghĩ tới Tô Mộc một mình đi vào núi Dương Tràng, Trần Tĩnh Chi có cảm giác không ổn, hắn lo lắng Tô Mộc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên Trần Tĩnh Chi không rời khỏi huyện Dương Tràng, mà tự mình chỉ huy đội ngũ võ cảnh chuẩn bị tìm kiếm khắp huyện thành.
Đúng lúc này, Hoạt Văn Thắng tìm tới cửa!
Hắn là người của phòng đốc tra tỉnh ủy, nhưng vẫn không có tư cách đi gặp nhân vật như Trần Tĩnh Chi. Nhưng hiện tại tình thế ác liệt, khi hắn nghe Hầu Duy Thành báo tin tổ điều tra đã tới huyện thành, liền không chút chần chờ vội vàng chạy tới.
Trần sở trưởng!
Hoạt Văn Thắng gấp giọng hô.
Anh là người của phòng đốc tra tỉnh ủy?
Trần Tĩnh Chi không chút khách sáo trực tiếp hỏi.
Dạ, tôi là người của phòng đốc tra, hiện tại Tô chủ nhiệm đã đuổi theo đoàn người Đổng Hiểu Cường đi vào trong núi Dương Tràng, Tô chủ nhiệm dặn tôi ở đây chờ Trần sở trưởng. Đây là một bộ phận tư liệu mà Tô chủ nhiệm dặn tôi đưa cho ngài, còn lại đều ở chỗ Tô chủ nhiệm. Bởi vì thời gian khẩn cấp nên Tô chủ nhiệm chưa kịp lấy ra.
Hoạt Văn Thắng nói.
Khi Trần Tĩnh Chi bắt đầu lật xem tư liệu, sắc mặt ngày càng nghiêm túc. Những tài liệu này là do Hầu Duy Thành đưa tới, nhưng cũng đủ xác định hành vi phạm tội của Đổng Việt Minh!
Có được tài liệu này, dù bị ai tìm tới cửa Trần Tĩnh Chi vẫn có thể thản nhiên đối mặt. Có nhiều chứng cớ phạm tội như vậy, không tin có người dám đứng ra nói giúp lời nào cho Đổng Việt Minh.
Trong lòng Trần Tĩnh Chi đại định.
Hiện tại Tô chủ nhiệm đang ở đâu, anh biết không?
Trần Tĩnh Chi gấp giọng hỏi. Hắn chỉ biết đại khái phương hướng, nhưng không biết vị trí cụ thể, mù quáng đuổi theo chỉ sợ hỏng việc.
Tôi biết, trong núi Dương Tràng.
Hoạt Văn Thắng đáp.
Anh dẫn đường, hiện tại chúng ta tới núi Dương Tràng!
Trần Tĩnh Chi quyết đoán nói.
Dạ!
Trần Tĩnh Chi nhanh chóng dẫn theo đội ngũ võ cảnh lên xe lao nhanh về hướng núi Dương Tràng. Người trong huyện nhìn thấy tình cảnh như thế cũng hoảng sợ. Không có ai biết rốt cục là chuyện gì xảy ra, vì sao lại xuất hiện nhiều võ cảnh như vậy? Mà công an trong huyện đâu? Vì sao không nhìn thấy bọn hắn hành động.
Lúc này Từ Long Tước mang theo một phân đội đột kích xuất hiện trên bầu trời núi Dương Tràng, hai chiếc trực thăng võ trang rất nhanh ném xuống sợi dây thừng, một nhóm chiến sĩ nhanh chóng rơi xuống đất. Sau khi rơi xuống lập tức tách ra, chặt chẽ khuyên giải. Nhìn trận hình của họ có thể biết đó là một đội ngũ thiện chiến.
Người dẫn đầu là Từ Long Tước!
Đều hiểu được nhiệm vụ chứ?
Từ Long Tước trầm giọng nói.
Dạ!
Hiểu được thì tốt rồi, nếu gặp chống cự bắn ngay tại chỗ, cần bảo đảm an toàn của đồng chí Tô Mộc cùng con tin, bảo đảm bắt giữ toàn bộ tổ chức buôn lậu súng ống kia, hành động!
Ngón tay Từ Long Tước vung lên, đội ngũ lao nhanh về phía trước, mục tiêu chính là cửa động hầm trú ẩn.
Bên trong căn cứ.
Tô Mộc thật cẩn thận đi tới, cuối cùng tìm được phòng của Đổng Hiểu Cường. Nhìn thấy hai thủ vệ, Tô Mộc không chút do dự, với khoảng cách gần như thế nếu còn không giải quyết được hai người này thì quá vô dụng rồi đi? Hắn không chút băn khoăn, hai phát súng liền bắn trúng đùi hai thủ vệ kia.
A!
Trong tiếng hét thống khổ, hai người lập tức ngã nhào tại chỗ. Chỉ trong tích tắc Tô Mộc đã lao tới, đem hai người lưu loát đánh ngất, lập tức đá văng cánh cửa.
Lâm tiểu thư!
Tô Mộc vừa đi vào liền lớn tiếng kêu lên.
Tô phóng viên, thật là anh! Anh làm sao tới được nơi này?
Lâm Mộng Kiều run giọng hỏi.
Tô Mộc nhìn quần áo Lâm Mộng Kiều bị xé nát, trên mặt lộ nụ cười bất đắc dĩ, nhưng vẫn cảm thấy may mắn khi thấy nàng còn chưa bị làm bẩn.
Bây giờ có thể đi không?
Tô Mộc biết tình thế ác liệt liền hỏi.
Có thể!
Lâm Mộng Kiều nhảy dựng lên khỏi giường, phát hiện quần áo rách nát vẻ mặt chợt thẹn thùng, nhưng ngay sau đó nàng thập phần quyết đoán xé toang áo rách, chỉ còn lại chiếc áo ngực cùng chiếc quần bó sát trên người.
Đi!
Tô Mộc xoay người dẫn Lâm Mộng Kiều ra ngoài.
Bên trong phòng giám thị.
Khi trên màn hình lộ ra thân ảnh Tô Mộc, trên mặt Đổng Hiểu Cường liền lộ vẻ chán nản, chết tiệt, tại sao không nghĩ tới tên kia sẽ vào trong đó. Hắn rõ ràng muốn cứu đi Lâm Mộng Kiều, nói như vậy sự tình thật sự đã phát sinh biến hóa. Tiện nhân Lâm Mộng Kiều thật sự bán rẻ cha mình, không được, con nhỏ kia tuyệt đối không thể rời đi nơi này!
Hai người đều phải chết ở đây!
Để cho Đổng gia kỵ sĩ đoàn xuất động, ngăn chặn toàn bộ đường ra căn cứ. Bọn hắn đừng mong còn sống ra ngoài, lập tức khóa chết khu C cho tao!
Thanh âm Đổng Hiểu Cường hung dữ hô to.
Dạ!
Oanh oanh!
Lời của Đổng Hiểu Cường vừa vang lên, trong khu căn cứ chợt phát ra thanh âm thật kỳ quái. Thanh âm giống như song sắt hạ xuống, nháy mắt đã che chắn bốn hướng. Bốn dãy song sắt đem Tô Mộc cùng Lâm Mộng Kiều phong tỏa bên trong, trừ phi hủy diệt căn phòng bên cạnh, nếu không đừng mong có thể trốn thoát.
Ra tay đi!
Đổng Hiểu Cường hung dữ nói.
Dạ!
Mười tám người của Đổng gia kỵ sĩ đoàn bắt đầu chia tách khắp bốn phương tám hướng đi vào. Trừ phi Tô Mộc hoàn toàn đánh ngã bọn hắn, nếu không đừng mong chạy trốn.
Lần này tao muốn xem tụi mày còn trốn chỗ nào?
Đổng Hiểu Cường nhìn thấy hình ảnh giám thị biến mất lần nữa, chẳng những không có vẻ phẫn nộ, ngược lại còn lộ nụ cười như ác ma, hắn không tin Tô Mộc có thể chạy trốn!
Phía trước không thông!
Tô Mộc nhíu mày.
Vừa rồi nghe thanh âm song sắt hạ xuống, nhưng Tô Mộc không biết là chuyện gì xảy ra. Nhưng khi hắn đi tới góc rẽ nhìn thấy song sắt mới biết được Đổng Hiểu Cường xây dựng nơi này như một căn cứ. Mà phiền toái nhất chính là Tô Mộc nhìn thấy phía trước xuất hiện bốn người, chính là Đổng gia kỵ sĩ đoàn, trong tay bọn hắn đều có mạng người, là bọn côn đồ liều mạng của Đổng Hiểu Cường.
Hơn nữa trong tay bốn người đều cầm vũ khí!
Đầu Tô Mộc vừa lộ ra, liền bị một trận súng máy điên cuồng bắn phá, hỏa lực thật mạnh lập tức bắn vỡ góc cửa phòng.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hiện tại làm sao đây? Đổng Hiểu Cường muốn giết chết chúng ta!
Sắc mặt Lâm Mộng Kiều đại biến hô to.
Tô Mộc nhíu chặt mày.
Tình hình này thật sự nguy cấp!
Đúng lúc này di động của Tô Mộc chợt vang lên, khi hắn phát hiện là ai gọi tới, vẻ lo lắng lập tức biến mất.