Công nghệ cao hiện đại thật sự vượt xa trang bị cũ kỹ trước kia, huống chi nơi này kinh doanh vũ khí, cho nên dùng trang bị càng thêm tiên tiến. Có thể nói không chút nào khoa trương, việc xây dựng căn cứ này đều do một tay Đổng Hiểu Cường thao tác, tranh thủ làm được không hề có góc chết. Kỳ thật vừa rồi lúc Tô Mộc xâm nhập vào, sở dĩ tạm thời tránh thoát theo dõi là vì nhân viên trực ban khinh thường. Nếu không đã có thể phát hiện tung tích của hắn trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng rất nhanh chuông báo động đã vang lên!
Khi chuông báo vang lên, rất nhanh chuông báo cả căn cứ cũng vang lên ầm ĩ. Chỉ nháy mắt người trong căn cứ đều kịp phản ứng, mẹ nó, có người xông vào!
Căn cứ bị người xâm nhập!
Nhắc tới cũng trách Tô Mộc không có kinh nghiệm, lúc gọi điện thoại lại không cẩn thận, vì vậy phạm phải sai lầm. Bởi vì trong căn cứ có máy giám thị, khi hắn gọi điện lập tức bị phát hiện.
Bởi vì kho vũ khí này là một trong ba kho vũ khí lớn của Đổng Hiểu Cường!
Ở trong kho vũ khí, ngoại trừ Đổng Hiểu Cường những người khác không thể sử dụng thông tin, đây là vì giữ bí mật. Chuyện này người trong căn cứ đều biết, nhưng Tô Mộc không hiểu, vì vậy mới gây ra chuông báo động.
Đây cũng là chỗ tốt của công nghệ cao!
Không xong, hành tung bị phát hiện!
Ngay lúc chuông báo vừa vang lên, trong lòng Tô Mộc lập tức cảnh giác, hắn biết động tác gọi điện của mình đã dẫn phát trang bị phòng ngự nơi này. Hiện tại hắn chỉ có thể nhanh chóng rời đi.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc không chút do dự nói vào điện thoại:
Tước ca, có lẽ tôi đã bị phát hiện, hiện tại phải lập tức đào mạng, anh nhanh chóng báo lên thượng cấp, nói nơi này đã phát hiện kho vũ khí, thỉnh cầu hành động đi!
Được!
Từ Long Tước quyết đoán nói.
Về phần Từ Long Tước sẽ dùng lý do gì tiến hành trận chiến tiêu diệt lần này, đây là chuyện của hắn. Bây giờ Tô Mộc không thể tiếp tục ở lâu, thuận tay cầm khẩu súng cùng vài hòm đạn, nhanh chóng lao ra khỏi phòng. Chẳng qua trước khi rời đi, Tô Mộc còn phá hủy ổ khóa kho vũ khí này. Cho nên ngoại trừ nổ tung cửa vào, dùng chìa khóa cũng chỉ vô dụng.
Ba!
Nếu sự tình đã bại lộ, Tô Mộc cũng không còn lo lắng, nâng tay bắn vỡ một máy nhắm trong hành lang, sau đó chạy về phía trước. Chỉ cần bị hắn nhìn thấy, toàn bộ máy nhắm đều bị hủy diệt. Nói tới thuật bắn súng, Tô Mộc chuẩn xác vô cùng, rất nhanh một nhóm hình ảnh dần dần biến mất khỏi phòng giám thị.
Bên trong một căn phòng!
Nơi này trang hoàng thật hào hoa, không kém gì khách sạn năm sao bên ngoài. Tiện nghi hoàn toàn đầy đủ, cho người ở lại cảm giác hưởng thụ chẳng khác gì hoàng đế.
Mà bây giờ trong căn phòng xa hoa này, Lâm Mộng Kiều bị ném trên giường lớn, quần áo gần như bị cởi sạch, làn da trắng muốt phủ kín vết bầm tím.
Đổng Hiểu Cường còn là một tên ngược đãi cuồng!
Tiện nhân, hiện tại chúng ta từ từ chơi đùa đi! Chỗ của tao chuẩn bị rất đầy đủ, roi da, nến, còng tay, mày cũng đừng nghĩ tự sát, nếu mày dám tự sát chẳng những tao sẽ giết Hoàng Bỉnh Nghị, còn có người nhà của mày, người nhà của hắn. Mày biết tao có thực lực này! Cho nên thành thật chơi với tao là được. Nói không chuẩn ngày nào đó trong lòng tao vui vẻ, có thể dẫn mày ra ngoài dạo một vòng đâu!
Ba ba!
Roi da phần phật vung lên đánh xuống làn da trắng muốt của Lâm Mộng Kiều, trên mặt hắn hiện nụ cười dữ tợn, trong mắt tràn ngập vẻ tàn nhẫn.
Lâm Mộng Kiều cắn chặt răng, im lặng không lên tiếng!
Nàng thật sự không dám tự sát, nàng chết không sao cả, nhưng nếu để người nhà cũng bị liên lụy, nàng thật sự không biết nên làm sao sống sót!
Ai ngờ đúng lúc này, chuông báo động vang lên!
Trên mặt Đổng Hiểu Cường lộ vẻ không thể tin, xoay người đi ra cửa, một người đi nhanh vào gấp giọng nói:
Lão bản, có người xông vào!
Là ai?
Thanh âm Đổng Hiểu Cường hung dữ hỏi.
Là người này! Chỉ một mình hắn!
Khi Đổng Hiểu Cường nhìn thấy hình ảnh của Tô Mộc, vẻ mặt kinh ngạc, cầm ảnh chụp xoay người đi tới bên giường ném xuống, lạnh giọng quát:
Nói, hắn là ai vậy?
Ai? Có người xông vào? Là ai?
Khi Lâm Mộng Kiều nhìn thấy người trong hình, vẻ mặt kinh ngạc.
Tại sao là hắn? Sao hắn lại có thể tới đây?
Nói, hắn là ai vậy?
Đổng Hiểu Cường nanh giọng nói.
Hiện tại hắn thật sự có chút bận tâm, không biết thân phận Tô Mộc là ai, vì sao biết hắn có căn cứ nơi này, nếu không tìm hiểu rõ ràng hắn sẽ đứng ngồi không yên.
Hắn là phóng viên, mày cứ chờ đi, chuyện của cha con mày đều sẽ bị đưa ra ánh sáng!
Lâm Mộng Kiều cười lên điên cuồng quát.
Phóng viên sao?
Đổng Hiểu Cường cũng không hoài nghi câu trả lời này, bởi vì niên đại này có chút ký giả vì muốn lấy được tin tức, chuyện gì cũng dám làm. Tỷ như xông vào mỏ than, hoặc xông vào sòng bạc. Nhưng hôm nay tên kia dám tới địa bàn của hắn, đừng nghĩ còn sống rời đi.
Trong căn cứ của hắn chưa từng có ai chạy thoát!
Muốn chơi phải không? Tao sẽ cùng mày từ từ chơi đùa!
Tiện nhân, mày thật sự cho rằng hắn có thể tới giúp mày sao? Nếu mày nghĩ như vậy tao sẽ cho mày biết cái gì là tuyệt vọng. Chờ xem, xem tao làm sao săn thú!
Đổng Hiểu Cường xoay người hô:
Hai người canh chừng nó, tuyệt đối không cho nó rời khỏi nơi này.
Dạ!
Nói xong Đổng Hiểu Cường liền xoay người đi ra khỏi phòng, mang theo người tới phòng giám thị. Chỉ cần tới phòng giám thị là có thể biết toàn bộ tình hình trong căn cứ, hắn sẽ có thật nhiều biện pháp thu thập Tô Mộc. Dựa vào kho súng ống, dựa vào lực lượng trong tay hắn, muốn làm được điểm này thật sự không có gì khó khăn.
Vương bát đản, là do mày tự chuốc lấy, tao sẽ không bỏ qua mày!
Tô Mộc mải miết tiến về phía trước, phương hướng vô cùng hỗn loạn, hơn nữa nơi này chẳng khác mê cung nên cũng không biết đường dẫn tới đâu. Chẳng qua Tô Mộc đã hủy diệt không ít cameras, vì vậy muốn tìm tung tích của hắn trừ phi nhìn thấy hắn xuất hiện trước một cameras nào đó, nếu không thì không còn cách nào.
Phanh!
Ngay khi Tô Mộc vừa đi qua một ngã rẽ xuất hiện trước một cánh cửa, đột nhiên cửa bị bật ra, lực đánh mãnh liệt làm Tô Mộc bị té sấp. Chẳng qua hắn lập tức lăn tròn né tránh, ngay nháy mắt thân hình hắn vừa tránh qua, vị trí vừa rồi liền bị viên đạn bắn trúng vẩy hoa lửa văng tung tóe.
Đúng là nguy cấp, nếu hắn chậm thêm tích tắc chỉ sợ đã chết ngay tại chỗ!
Mọi người nghe cho rõ đây, chỉ có một người xông vào, bắt lấy hắn, sống chết bất luận!
Thanh âm Đổng Hiểu Cường truyền ra từ bộ đàm, chỉ cần có thể giải quyết Tô Mộc, hắn cũng không màng Tô Mộc chết sống. Cho nên lúc Tô Mộc vừa tránh thoát, lại có một loạt đạn bắn tới, ngăn cản khả năng phản kích của hắn.
Tô Mộc quyết đoán xoay người rời đi, dù sao nơi này như mê cung, chỉ cần không có ngõ cụt thì không làm khó được hắn. Mà tình huống hung hiểm trước mắt làm cho hắn hiểu được, nếu mình còn không ra tay, thật sự sẽ bị bọn côn đồ liều mạng kia giết chết.
Cho nên nhất định phải phản kích!
Bang bang!
Khi Tô Mộc trốn vào trong góc, chờ hai người kia xông tới, hắn lập tức lao ra đem một người nhanh chóng đánh ngã xuống đất, một cước đá bay người còn lại. Theo thanh âm xương cốt bị bẻ gãy vang lên, xương đùi lẫn xương cánh tay của hai người đều bị phế bỏ, không còn chút lực uy hϊế͙p͙. Tô Mộc không muốn giết người, nhưng hắn phải cam đoan không để người khác giết chính mình.
Nói, cô gái bị các người bắt tại hiện ở nơi nào?
Tô Mộc lạnh giọng hỏi.
Tôi không biết!
Không biết sao?
Khóe môi Tô Mộc nhếch lên, trong mắt hiện vẻ tàn nhẫn, chân phải lập tức nâng lên quyết đoán giẫm xuống, nhất thời làm chân của người kia tràn máu đỏ.
Tôi nói tôi nói…
Ở thời điểm này Tô Mộc không chút nương tay. Hiện tại mỗi giây phút đều vô cùng trọng yếu, hắn phải tìm được Lâm Mộng Kiều trong thời gian ngắn nhất. Vì mục đích này hắn không ngại làm ra hành động bạo lực.
Đợi Tô Mộc đem hai người ném vào phòng bên, thuận tay lấy đi súng ống, lập tức lao ra khỏi phòng dựa theo lời chỉ dẫn của người kia xông về phía trước.
Mà ngay lúc trong núi Dương Tràng xảy ra chiến đấu, bên trong huyện thành Dương Tràng, tòa lầu huyện ủy, Trần Tĩnh Chi mang theo người của tổ điều tra quyết đoán sải bước đi nhanh vào, mục tiêu trực chỉ Đổng Việt Minh!