Quan Bảng

Chương 905: Sống, phải rực rỡ giống như bông hoa mùa hè

Duyên phận thật sự rất kỳ diệu. Trước hôm nay, Mộ Dung Cần Cần thật sự không nghĩ tới, ở chỗ như vậy, ở trong bầu không khí như vậy, sẽ gặp lại Tô Mộc. Phải biết rằng từ sau khi cô tốt nghiệp, đã không còn gặp Tô Mộc nữa. Thoáng cái, thời gian đã mấy năm. Mấy năm nay, dường như không hề lưu lại bất kỳ dấu vết gì ở trên gương mặt Tô Mộc. Hắn vẫn giống hệ như trước kia. Nếu không, Mộ Dung Cần Cần sao có thể vừa liếc mắt đã nhận ra.


– Tô Mộc, thật sự là cậu sao?
Mộ Dung Cần Cần kinh sợ lên tiếng hỏi.
– Không phải em thì là ai. Mộ Dung sư tỷ, chẳng lẽ sư tỷ không biết em sao?
Tô Mộc cười nói.
– Thật sự là cậu!
Mộ Dung Cần Cần giật mình nói.


Nhưng rất nhanh Mộ Dung Cần Cần đã kịp phản ứng. Lúc này hình như không phải là thời điểm nói chuyện xưa. Nhất là khi Mộ Dung Cần Cần nghĩ đến cảnh tượng của mình vừa rồi lại bị Tô Mộc nhìn rõ ràng, sắc mặt cô liền thay đổi có chút không tự nhiên.


Phải biết rằng thời điểm trước khi còn ở trường học, đều là cô chiếu cố cho Tô Mộc. Nhưng tình cảnh trước mắt, thật sự khiến cho cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Mộ Dung Cần Cần nghĩ thế nào, Tô Mộc đương nhiên có thể phát hiện ra.


Cho nên Tô Mộc mỉm cười đi lên, nhận lấy khối ngọc bội từ trong tay Mộ Dung Cần Cần, lạnh lùng nhìn về phía cửa hàng.
– Nếu như đây là đồ các người ở đây bán ra, thời điểm lúc trước khi bán, đã nói cho đổi, như vậy hiện tại nhận lấy đi.
– Chúng tôi...


– Được rồi, tiên sinh, xin chờ một chút. Chúng tôi lập tức đổi cho anh.


Khi một nữ nhân viên phục vụ vừa muốn nói gì đó, lại bị người bên cạnh nhanh chóng kéo lại. Người này lập tức tiếp nhận ngọc bội, sau đó vội vàng trả lại tiền cho Tô Mộc. Khi số tiền này xuất hiện ở trên tay Tô Mộc, hắn rất bình tĩnh, không muốn tiếp tục gây chuyện, mà đưa đồ của mình tới.


– Đây chính là mấy thứ tôi vừa chọn ra!
– Được, xin ngài chờ một chút!


Rất nhanh, nhân viên của cửa hàng ngọc đã gói đồ lại cho Tô Mộc. Đương nhiên Tô Mộc cũng không mua hết những đồ tốt đã chọn. Hắn chỉ lựa chọn vài cái. Chẳng qua chỉ như vậy, giá trị xem như đã xa xỉ. Tính ra, không ngờ tới hai trăm vạn. Khi Mộ Dung Cần Cần nhìn Tô Mộc ký hóa đơn, phía trên hiện ra con số, mí mắt không nhịn được giật giật vài cái.


Đồ trị giá hai triệu, vậy mà hắn mua không chớp mắt. Xem ra, người tiểu sư đệ này, hiện tại đã thay đổi không ít. Một hồi nữa, thật sự phải hỏi xem hắn đang làm gì.


– Sư tỷ, buổi chiều sư tỷ không có việc gì không? Nếu như không có việc gì, chúng ta đi uống một chén cà phê. Ở ngay bên trái trường học chúng ta thôi. Thế nào?
Tô Mộc cười hỏi. Trước đây lần đầu tiên hắn đi vào đó, là do Mộ Dung Cần Cần dẫn hắn vào.


– Được. Dù sao chị cũng không có bận việc gì.
Mộ Dung Cần Cần gật đầu nói.
– Vậy đi thôi!
Tô Mộc nói.
Đợi đến khi hai người đi ra khỏi cửa hàng ngọc khí, bên trong mới lặng lẽ vang lên tiếng nghị luận.


– Các người nói xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Người đàn ông này có tiền như vậy, người phụ nữa kia lại vì một nghìn đồng ở chỗ này kêu gào cả buổi sáng.


– Cô đừng nói nữa. Nếu như bị quản lí biết chuyện cô vừa làm, thiếu chút nữa làm mất một khoản tiền lớn như vậy, sẽ mắng chết cô.
– Hư, các ngươi không ai nói ra là được rồi!
– Thật hâm mộ người phụ nữ kia. Nếu như tôi có một người bạn trai giàu có như vậy thì tốt biết bao.


Tô Mộc không lái xe qua, mà đón xe tới. Bởi vì đón xe như vậy, trong tay lại mang theo một túi da, ăn mặc như vậy thật sự khiến Mộ Dung Cần Cần thấy rất hiếu kỳ. Nhưng may là ở đây cách trường Giang Đại không xa lắm, cho nên rất nhanh liền đến nơi. Đợi sau khi hai người đi vào quán, Tô Mộc vừa xuất hiện, trong nháy mắt, Chương Linh Quân đã phát hiện ra.


– Chị Tiểu Quân.
Tô Mộc hô.
– Tô Mộc, cậu xem như đã tới rồi.
Chương Linh Quân đi lên, cười nói.
– Cái gì gọi là em xem như đã tới. Chị Tiểu Quân, sao em lại không thể tới. Em không những bây giờ tới, sau này em còn công tác ở chỗ này. Cho nên chị Tiểu Quân, sau này vẫn mong chiếu cố nhiều hơn.


Tô Mộc cười nói.
– Chuyện của cậu đã được quyết định rồi sao?
Chương Linh Quân ngạc nhiên nói.
– Đúng vậy, đã quyết định xuống.
Tô Mộc gật đầu nói.


– Tốt lắm. Được rồi, nếu cậu có việc, cứ làm đi. Một lát nữa chị sẽ đưa hai ly cà phê qua cho hai người. Bên kia, vị trí gần cửa sổ không tệ. Tới đó đi!
Trên mặt Chương Linh Quân lộ ra nụ cười hài lòng. Rõ ràng không phải giả vờ. Cô thật sự rất cao hứng.


Đợi đến khi hai người ngồi xuống vị trí ở phía trước cửa sổ, Chương Linh Quân đưa cà phê qua, Mộ Dung Cần Cần mới nhìn Tô Mộc, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái. Dường như hận không thể mổ xẻ Tô Mộc ra nghiên cứu thật kỹ.


– Sư tỷ, sư tỷ nhìn em như vậy, em có chút chột dạ. Sư tỷ muốn biết cái gì, cứ trực tiếp hỏi đi. Em tuyệt đối biết gì nói đấy.
Tô Mộc cười uống một hớp cà phê nói.


Buổi trưa uống rượu, mặc dù không có cách nào ảnh hưởng đối với Tô Mộc. Nhưng hiện tại ngồi ở chỗ này, uống một ly cà phê, trước mắt là một mỹ nhân đang ngồi, bên cạnh lại là cảnh tượng ưu nhã như vậy, thật sự là một loại hưởng thụ. Cảnh tượng như vậy sẽ làm tâm tình của anh không tự chủ được mà thay đổi.


– Tô Mộc, bây giờ rốt cuộc cậu đang làm gì? Sao cậu có thể có nhiều tiền như vậy? Sao cậu là quen biết với chủ quán ở nơi này? Còn nữa, sao chị cảm giác trên người cậu hình như xuất hiện thêm rất nhiều bí mật?
Mộ Dung Cần Cần hỏi.


– Sư tỷ, sư tỷ thật sự rất không khách khí. Cho sư tỷ hỏi, sư tỷ thoáng cái lại hỏi nhiều như vậy. Em chỉ là một nhân viên công vụ nho nhỏ mà thôi. Hơn nữa bây giờ còn đang trong giai đoạn nghỉ ngơi. Chắc hẳn một thời gian nữa mới có thể đi làm. Đến lúc đó sẽ làm ở chỗ này. Về phần vì sao em có nhiều tiền như vậy. Đó là bởi vì em biết phân biệt đồ cổ thật hay giả. Nhìn thấy không? Đây là đồ cổ em mua được ở chợ đồ cổ. Dựa vào những đồ cổ này, em xem như kiếm về được một khoản tiền. Về phần quen biết với chị Tiểu Quân. Điều này đơn giản hơn. Bởi vì thời điểm em học đại học, đã từng ở đây làm việc một thời gian. Chuyện này, hẳn sư tỷ cũng biết.


Tô Mộc nói.
– Chị biết. Nhưng thật sự không biết cuộc sống của cậu lại đặc sắc như vậy.
Mộ Dung Cần Cần cảm khái nói.


Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Mộ Dung Cần Cần tuyệt đối không thể tin được, tiểu nam hài ngây thơ trước đây cái gì cũng không hiểu, hiện tại lại trưởng thành nhanh như vậy, nhanh đến mức ngay cả cô cũng phải ngước mắt nhìn.


– Đừng nói về em nữa. Thật ra, sư tỷ, bây giờ sư tỷ sống thế nào? Sau khi tốt nghiệp đại học cũng không có tin tức gì của sư tỷ, cho nên em vẫn không biết bây giờ sư tỷ làm gì.
Tô Mộc hỏi.
– Chị sao?
Trên mặt Mộ Dung Cần Cần hiện ra một nụ cười tự giễu.


– Thế nào? Sư tỷ, không tiện nói sao?
Tô Mộc hỏi.


– Có gì không tiện nói chứ? Sau khi chị tốt nghiệp đại học, vốn nghĩ có thể tiến vào làng giải trí để phát triển. Nhưng ai ngờ được nơi đó nước quá sâu, cho nên chị không thể đi vào. Nhớ lúc ấy có một đạo diễn nói muốn chị lên giường cùng hắn. Chỉ cần chị đáp ứng, hắn sẽ dẫn chị đi vào, đồng thời khiến chị trở thành nhân vật số một. Tô Mộc, cậu cũng biết chị. Chị làm sao có thể đáp ứng chuyện như vậy được. Chị trực tiếp cho hắn một cái tát. Từ sau chuyện đó, chị đã không còn có thể tiến vào làng giải trí nữa. Sau khi đã chết tâm, chị bắt đầu tìm công việc khác. Trước sau đã từng làm rất nhiều nghề. Sợ rằng em cũng khó có thể tưởng tượng được. Chị từng làm giáo viên dạy kèm. Chị từng làm gái nhảy trong quầy bar. Chị từng làm người mẫu cơ thể. Chị từng làm... Hiện tại, chị làm việc trong một quỹ hội, miễn cưỡng có thể lăn lộn qua ngày. Vừa rồi để cậu nhìn thấy cảnh tượng kia, cảm thấy rất mất mặt. Thật ra khối ngọc bội kia chị rất thích. Nhưng gần đây chị có hơi thiếu tiền, cho nên muốn trả lại. Thật không ngờ các cô ấy lại không cho trả lại. Nếu như không phải gặp được cậu, chị nghĩ đến bây giờ chị sợ rằng còn đang ở trong cửa hàng ngọc khí kia dây dưa cùng bọn họ. Tô Mộc, có phải cảm thấy hiện tại chị rất thảm hay không?


Mộ Dung Cần Cần có chút tự giễu vậy nói.
Đã từng là hoa hậu giảng đường một thời, hiện tại biến thành như vậy, thật sự khiến người ta cảm giác bất đắc dĩ.


Nhưng điều này lại phù hợp với tính cách của Mộ Dung Cần Cần. Nếu như nói Mộ Dung Cần Cần thật sự đáp ứng quy tắc ngầm, cô hiện tại đã sớm được mọi người chú ý. Tô Mộc biết Mộ Dung Cần Cần nhìn dường như tùy tiện, nhưng vẫn tương đối có nguyên tắc. Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, cô có ranh giới cuối cùng của mình. Nếu không, g tuyệt đối sẽ không lăn lộn thành như bây giờ.


Chờ một chút, quỹ hội!


Khi tin tức đó xuất hiện lại trong đầu Tô Mộc, hắn đột nhiên có một suy nghĩ. Nếu Mộ Dung Cần Cần làm ở hội ngân sách, nếu bây giờ cô đối với cái nghề này lại quen thuộc, như vậy không phải hắn có thể giúp cô một tay sao. Phải biết rằng hiện tại Tô Mộc nắm trong tay khoản tiền thật sự quá nhiều. Cho tới nay Tô Mộc vẫn có một ý tưởng, đem số tiền này làm thành một ngân sách hoạt động.


Thời điểm cần làm từ thiện thì làm từ thiện, thời điểm cần đầu tư thì đầu tư. Như vậy thời điểm cần ký quỹ thì ký quỹ... Nói chung chỉ cần có thể sử dụng tốt số tiền này, có thể giúp được xã hội, Tô Mộc cảm giác có giá trị.


Đương nhiên một khoản tiền như thế, điều kiện hàng đầu là phải có một người có thể tin được nắm giữ. Trước mắt không phải có sắn một người như vậy sao? Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền cảm giác có cánh cửa. Tiếp theo chỉ cần tiến hành thử thách Mộ Dung Cần Cần, xác định xem mấy năm nay cô có giống như trước đây hay không. NếuTô Mộc trực tiếp giao số tiền này cho Mộ Dung Cần Cần, thì thế nào?


– Sư tỷ, em sao có thể cười sư tỷ được. Sư tỷ làm như vậy là bởi vì sư tỷ có ranh giới cuối cùng của mình. Cho đến bây giờ sư tỷ vẫn có thể duy trì được nguyên tắc như vậy, em cảm thấy rất vui. Nói thật, phụ nữ giống như sư tỷ, ở trong cái xã hội này thật sự không thấy nhiều.


Tô Mộc cười nói.


Duyên phận thật sự rất kỳ diệu. Trước hôm nay, Mộ Dung Cần Cần thật sự không nghĩ tới, ở chỗ như vậy, ở trong bầu không khí như vậy, sẽ gặp lại Tô Mộc. Phải biết rằng từ sau khi cô tốt nghiệp, đã không còn gặp Tô Mộc nữa. Thoáng cái, thời gian đã mấy năm. Mấy năm nay, dường như không hề lưu lại bất kỳ dấu vết gì ở trên gương mặt Tô Mộc. Hắn vẫn giống hệ như trước kia. Nếu không, Mộ Dung Cần Cần sao có thể vừa liếc mắt đã nhận ra.


– Tô Mộc, thật sự là cậu sao?
Mộ Dung Cần Cần kinh sợ lên tiếng hỏi.
– Không phải em thì là ai. Mộ Dung sư tỷ, chẳng lẽ sư tỷ không biết em sao?
Tô Mộc cười nói.
– Thật sự là cậu!
Mộ Dung Cần Cần giật mình nói.


Nhưng rất nhanh Mộ Dung Cần Cần đã kịp phản ứng. Lúc này hình như không phải là thời điểm nói chuyện xưa. Nhất là khi Mộ Dung Cần Cần nghĩ đến cảnh tượng của mình vừa rồi lại bị Tô Mộc nhìn rõ ràng, sắc mặt cô liền thay đổi có chút không tự nhiên.


Phải biết rằng thời điểm trước khi còn ở trường học, đều là cô chiếu cố cho Tô Mộc. Nhưng tình cảnh trước mắt, thật sự khiến cho cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Mộ Dung Cần Cần nghĩ thế nào, Tô Mộc đương nhiên có thể phát hiện ra.


Cho nên Tô Mộc mỉm cười đi lên, nhận lấy khối ngọc bội từ trong tay Mộ Dung Cần Cần, lạnh lùng nhìn về phía cửa hàng.
– Nếu như đây là đồ các người ở đây bán ra, thời điểm lúc trước khi bán, đã nói cho đổi, như vậy hiện tại nhận lấy đi.
– Chúng tôi...


– Được rồi, tiên sinh, xin chờ một chút. Chúng tôi lập tức đổi cho anh.


Khi một nữ nhân viên phục vụ vừa muốn nói gì đó, lại bị người bên cạnh nhanh chóng kéo lại. Người này lập tức tiếp nhận ngọc bội, sau đó vội vàng trả lại tiền cho Tô Mộc. Khi số tiền này xuất hiện ở trên tay Tô Mộc, hắn rất bình tĩnh, không muốn tiếp tục gây chuyện, mà đưa đồ của mình tới.


– Đây chính là mấy thứ tôi vừa chọn ra!
– Được, xin ngài chờ một chút!


Rất nhanh, nhân viên của cửa hàng ngọc đã gói đồ lại cho Tô Mộc. Đương nhiên Tô Mộc cũng không mua hết những đồ tốt đã chọn. Hắn chỉ lựa chọn vài cái. Chẳng qua chỉ như vậy, giá trị xem như đã xa xỉ. Tính ra, không ngờ tới hai trăm vạn. Khi Mộ Dung Cần Cần nhìn Tô Mộc ký hóa đơn, phía trên hiện ra con số, mí mắt không nhịn được giật giật vài cái.


Đồ trị giá hai triệu, vậy mà hắn mua không chớp mắt. Xem ra, người tiểu sư đệ này, hiện tại đã thay đổi không ít. Một hồi nữa, thật sự phải hỏi xem hắn đang làm gì.


– Sư tỷ, buổi chiều sư tỷ không có việc gì không? Nếu như không có việc gì, chúng ta đi uống một chén cà phê. Ở ngay bên trái trường học chúng ta thôi. Thế nào?
Tô Mộc cười hỏi. Trước đây lần đầu tiên hắn đi vào đó, là do Mộ Dung Cần Cần dẫn hắn vào.


– Được. Dù sao chị cũng không có bận việc gì.
Mộ Dung Cần Cần gật đầu nói.
– Vậy đi thôi!
Tô Mộc nói.
Đợi đến khi hai người đi ra khỏi cửa hàng ngọc khí, bên trong mới lặng lẽ vang lên tiếng nghị luận.


– Các người nói xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Người đàn ông này có tiền như vậy, người phụ nữa kia lại vì một nghìn đồng ở chỗ này kêu gào cả buổi sáng.


– Cô đừng nói nữa. Nếu như bị quản lí biết chuyện cô vừa làm, thiếu chút nữa làm mất một khoản tiền lớn như vậy, sẽ mắng chết cô.
– Hư, các ngươi không ai nói ra là được rồi!
– Thật hâm mộ người phụ nữ kia. Nếu như tôi có một người bạn trai giàu có như vậy thì tốt biết bao.


Tô Mộc không lái xe qua, mà đón xe tới. Bởi vì đón xe như vậy, trong tay lại mang theo một túi da, ăn mặc như vậy thật sự khiến Mộ Dung Cần Cần thấy rất hiếu kỳ. Nhưng may là ở đây cách trường Giang Đại không xa lắm, cho nên rất nhanh liền đến nơi. Đợi sau khi hai người đi vào quán, Tô Mộc vừa xuất hiện, trong nháy mắt, Chương Linh Quân đã phát hiện ra.


– Chị Tiểu Quân.
Tô Mộc hô.
– Tô Mộc, cậu xem như đã tới rồi.
Chương Linh Quân đi lên, cười nói.
– Cái gì gọi là em xem như đã tới. Chị Tiểu Quân, sao em lại không thể tới. Em không những bây giờ tới, sau này em còn công tác ở chỗ này. Cho nên chị Tiểu Quân, sau này vẫn mong chiếu cố nhiều hơn.


Tô Mộc cười nói.
– Chuyện của cậu đã được quyết định rồi sao?
Chương Linh Quân ngạc nhiên nói.
– Đúng vậy, đã quyết định xuống.
Tô Mộc gật đầu nói.


– Tốt lắm. Được rồi, nếu cậu có việc, cứ làm đi. Một lát nữa chị sẽ đưa hai ly cà phê qua cho hai người. Bên kia, vị trí gần cửa sổ không tệ. Tới đó đi!
Trên mặt Chương Linh Quân lộ ra nụ cười hài lòng. Rõ ràng không phải giả vờ. Cô thật sự rất cao hứng.


Đợi đến khi hai người ngồi xuống vị trí ở phía trước cửa sổ, Chương Linh Quân đưa cà phê qua, Mộ Dung Cần Cần mới nhìn Tô Mộc, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái. Dường như hận không thể mổ xẻ Tô Mộc ra nghiên cứu thật kỹ.


– Sư tỷ, sư tỷ nhìn em như vậy, em có chút chột dạ. Sư tỷ muốn biết cái gì, cứ trực tiếp hỏi đi. Em tuyệt đối biết gì nói đấy.
Tô Mộc cười uống một hớp cà phê nói.


Buổi trưa uống rượu, mặc dù không có cách nào ảnh hưởng đối với Tô Mộc. Nhưng hiện tại ngồi ở chỗ này, uống một ly cà phê, trước mắt là một mỹ nhân đang ngồi, bên cạnh lại là cảnh tượng ưu nhã như vậy, thật sự là một loại hưởng thụ. Cảnh tượng như vậy sẽ làm tâm tình của anh không tự chủ được mà thay đổi.


– Tô Mộc, bây giờ rốt cuộc cậu đang làm gì? Sao cậu có thể có nhiều tiền như vậy? Sao cậu là quen biết với chủ quán ở nơi này? Còn nữa, sao chị cảm giác trên người cậu hình như xuất hiện thêm rất nhiều bí mật?
Mộ Dung Cần Cần hỏi.


– Sư tỷ, sư tỷ thật sự rất không khách khí. Cho sư tỷ hỏi, sư tỷ thoáng cái lại hỏi nhiều như vậy. Em chỉ là một nhân viên công vụ nho nhỏ mà thôi. Hơn nữa bây giờ còn đang trong giai đoạn nghỉ ngơi. Chắc hẳn một thời gian nữa mới có thể đi làm. Đến lúc đó sẽ làm ở chỗ này. Về phần vì sao em có nhiều tiền như vậy. Đó là bởi vì em biết phân biệt đồ cổ thật hay giả. Nhìn thấy không? Đây là đồ cổ em mua được ở chợ đồ cổ. Dựa vào những đồ cổ này, em xem như kiếm về được một khoản tiền. Về phần quen biết với chị Tiểu Quân. Điều này đơn giản hơn. Bởi vì thời điểm em học đại học, đã từng ở đây làm việc một thời gian. Chuyện này, hẳn sư tỷ cũng biết.


Tô Mộc nói.
– Chị biết. Nhưng thật sự không biết cuộc sống của cậu lại đặc sắc như vậy.
Mộ Dung Cần Cần cảm khái nói.


Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Mộ Dung Cần Cần tuyệt đối không thể tin được, tiểu nam hài ngây thơ trước đây cái gì cũng không hiểu, hiện tại lại trưởng thành nhanh như vậy, nhanh đến mức ngay cả cô cũng phải ngước mắt nhìn.


– Đừng nói về em nữa. Thật ra, sư tỷ, bây giờ sư tỷ sống thế nào? Sau khi tốt nghiệp đại học cũng không có tin tức gì của sư tỷ, cho nên em vẫn không biết bây giờ sư tỷ làm gì.
Tô Mộc hỏi.
– Chị sao?
Trên mặt Mộ Dung Cần Cần hiện ra một nụ cười tự giễu.


– Thế nào? Sư tỷ, không tiện nói sao?
Tô Mộc hỏi.


– Có gì không tiện nói chứ? Sau khi chị tốt nghiệp đại học, vốn nghĩ có thể tiến vào làng giải trí để phát triển. Nhưng ai ngờ được nơi đó nước quá sâu, cho nên chị không thể đi vào. Nhớ lúc ấy có một đạo diễn nói muốn chị lên giường cùng hắn. Chỉ cần chị đáp ứng, hắn sẽ dẫn chị đi vào, đồng thời khiến chị trở thành nhân vật số một. Tô Mộc, cậu cũng biết chị. Chị làm sao có thể đáp ứng chuyện như vậy được. Chị trực tiếp cho hắn một cái tát. Từ sau chuyện đó, chị đã không còn có thể tiến vào làng giải trí nữa. Sau khi đã chết tâm, chị bắt đầu tìm công việc khác. Trước sau đã từng làm rất nhiều nghề. Sợ rằng em cũng khó có thể tưởng tượng được. Chị từng làm giáo viên dạy kèm. Chị từng làm gái nhảy trong quầy bar. Chị từng làm người mẫu cơ thể. Chị từng làm... Hiện tại, chị làm việc trong một quỹ hội, miễn cưỡng có thể lăn lộn qua ngày. Vừa rồi để cậu nhìn thấy cảnh tượng kia, cảm thấy rất mất mặt. Thật ra khối ngọc bội kia chị rất thích. Nhưng gần đây chị có hơi thiếu tiền, cho nên muốn trả lại. Thật không ngờ các cô ấy lại không cho trả lại. Nếu như không phải gặp được cậu, chị nghĩ đến bây giờ chị sợ rằng còn đang ở trong cửa hàng ngọc khí kia dây dưa cùng bọn họ. Tô Mộc, có phải cảm thấy hiện tại chị rất thảm hay không?


Mộ Dung Cần Cần có chút tự giễu vậy nói.
Đã từng là hoa hậu giảng đường một thời, hiện tại biến thành như vậy, thật sự khiến người ta cảm giác bất đắc dĩ.


Nhưng điều này lại phù hợp với tính cách của Mộ Dung Cần Cần. Nếu như nói Mộ Dung Cần Cần thật sự đáp ứng quy tắc ngầm, cô hiện tại đã sớm được mọi người chú ý. Tô Mộc biết Mộ Dung Cần Cần nhìn dường như tùy tiện, nhưng vẫn tương đối có nguyên tắc. Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, cô có ranh giới cuối cùng của mình. Nếu không, g tuyệt đối sẽ không lăn lộn thành như bây giờ.


Chờ một chút, quỹ hội!


Khi tin tức đó xuất hiện lại trong đầu Tô Mộc, hắn đột nhiên có một suy nghĩ. Nếu Mộ Dung Cần Cần làm ở hội ngân sách, nếu bây giờ cô đối với cái nghề này lại quen thuộc, như vậy không phải hắn có thể giúp cô một tay sao. Phải biết rằng hiện tại Tô Mộc nắm trong tay khoản tiền thật sự quá nhiều. Cho tới nay Tô Mộc vẫn có một ý tưởng, đem số tiền này làm thành một ngân sách hoạt động.


Thời điểm cần làm từ thiện thì làm từ thiện, thời điểm cần đầu tư thì đầu tư. Như vậy thời điểm cần ký quỹ thì ký quỹ... Nói chung chỉ cần có thể sử dụng tốt số tiền này, có thể giúp được xã hội, Tô Mộc cảm giác có giá trị.


Đương nhiên một khoản tiền như thế, điều kiện hàng đầu là phải có một người có thể tin được nắm giữ. Trước mắt không phải có sắn một người như vậy sao? Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền cảm giác có cánh cửa. Tiếp theo chỉ cần tiến hành thử thách Mộ Dung Cần Cần, xác định xem mấy năm nay cô có giống như trước đây hay không. NếuTô Mộc trực tiếp giao số tiền này cho Mộ Dung Cần Cần, thì thế nào?


– Sư tỷ, em sao có thể cười sư tỷ được. Sư tỷ làm như vậy là bởi vì sư tỷ có ranh giới cuối cùng của mình. Cho đến bây giờ sư tỷ vẫn có thể duy trì được nguyên tắc như vậy, em cảm thấy rất vui. Nói thật, phụ nữ giống như sư tỷ, ở trong cái xã hội này thật sự không thấy nhiều.


Tô Mộc cười nói.
– Đúng vậy. Là không thấy nhiều, thật là ngốc!
Mộ Dung Cần Cần cảm xúc nặng nề nói.
Trước đây có mộng tưởng, muốn trở thành người phụ nữ rực rỡ giống như đóa hoa của mùa hè!
Hiện tại thì sao? Lại biến thành như vậy, cô liêu giống như mùa thu khô héo.


Ngay thời điểm Tô Mộc muốn an ủi Mộ Dung Cần Cần, bất chợt từ ngoài cửa có một người đàn ông đi tới. Người này đi về phía bọn họ. Mà khi Mộ Dung Cần Cần nhìn thấy đối phương, thần sắc không khỏi khẩn trương.
– Đúng vậy. Là không thấy nhiều, thật là ngốc!


Mộ Dung Cần Cần cảm xúc nặng nề nói.
Trước đây có mộng tưởng, muốn trở thành người phụ nữ rực rỡ giống như đóa hoa của mùa hè!
Hiện tại thì sao? Lại biến thành như vậy, cô liêu giống như mùa thu khô héo.


Ngay thời điểm Tô Mộc muốn an ủi Mộ Dung Cần Cần, bất chợt từ ngoài cửa có một người đàn ông đi tới. Người này đi về phía bọn họ. Mà khi Mộ Dung Cần Cần nhìn thấy đối phương, thần sắc không khỏi khẩn trương.