Khách sạn ƈúƈ ɦσα.
Đây cũng là khách sạn Tô Mộc quyết định ở lại. Trong toàn bộ tỉnh, khách sạn này cũng tính là nổi danh, chỉ là một khách sạn rất bình thường. Nhưng vừa vặn bởi vì bình thường, không khiến cho người ta chú ý mới có thể trở thành nơi đầu tiên nghĩ tới. Về phần tại sao Tô Mộc muốn ở chỗ này? Điều này hoàn toàn bởi vì lúc tối, thời gian quá eo hẹp, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chọn một chỗ gần đó mà thôi.
Trong đêm khuya, một chiếc xe đỗ trước cửa khách sạn.
Cường Ngốc vừa thả điện thoại di động xuống. Bên kia là Hoàng Bỉnh gọi tới. Chuyện như vậy, Hoàng Bỉnh tất nhiên xem thường chuyện tự mình đứng ra, chỉ giao cho Cường Ngốc đi làm là được. Mà bên cạnh Cường Ngốc chính là người của hắn. Trong tay cầm gậy và cameras. Đêm nay bọn họ muốn quay lại cảnh xấu của Tô Mộc. đồng thời hung hăng trừng trị hắn, đánh gãy một chân của hắn.
Chuyện như vậy, trước đây Cường Ngốc cũng không phải chưa từng làm. Cho nên hiện tại thật ra hắn hoàn toàn không có chút khẩn trương nào. Mặc dù hắn chưa từng thấy qua dáng vẻ Tô Mộc ra sao, nhưng điều này có quan hệ gì. Biết số phòng là được.
– Tập trung tinh thần một chút. Một lát nữa nếu như ai dám cản trở tao, tao muốn trừng trị kẻ đó. Này, nhớ số phòng không? Xác định rồi chứ?
Cường Ngốc hút thuốc, kêu lên.
– Đương nhiên nhớ kỹ. Tuyệt đối không có sai sót nào. Là phòng 506. Tiểu tử kia ở phòng 506.
– Được rồi. Nhớ là tốt rồi. Chờ một chút nữa, đợi đến khi Tô Thấm qua, chúng ta có thể động thủ.
Cường Ngốc nghĩ đến Tô Thấm một lát nữa sẽ bị Hoàng Bỉnh lừa gạt qua. Đến lúc đó chỉ cần Tô Thấm đi vào, cho dù cô và Tô Mộc không phát sinh quan hệ, cũng phải nghĩ biện pháp ép hai người phát sinh quan hệ.
Nhưng như vậy thật sự tiện nghi cho tên tiểu tử Tô Mộc kia. Phải biết rằng, Tô Thấm chính là người khiến Cường Ngốc thèm nhỏ dãi.
– Thôi. Bỏ đi. Vì tiền, tạm thời không thể có tâm tư động tới cô ấy.
Cường Ngốc ủy khuất nói.
Thời điểm bên này âm thầm chuẩn bị, xe của Tô Mộc và Trịnh Mục cũng đã tới nơi. Chỉ có điều bọn họ không đi qua, mà dừng ở một góc tối gần đó. Giống như Tô Mộc phỏng đoán, tên hỗn đản Hoàng Bỉnh thật sự có tâm tư muốn động tới hắn. Ngay vừa rồi, lúc Tô Thấm gọi điện thoại nói là Tô Mộc tìm cô, hỏi Tô Mộc đang ở đâu, cô lập tức tới ngay.
Phải biết rằng từ trước tới nay Tô Mộc chưa từng liên lạc với Tô Thấm!
Chỉ có điều cân nhắc một chút, Tô Mộc đã biết Hoàng Bỉnh tính toán điều gì.
Chỉ đáng tiếc, tính toán đêm nay nhất định sẽ làm Hoàng Bỉnh phải người lấm đầy bụi đất. Nghĩ đến mâu thuẫn giữa Khương Lan và Hoàng Ấn Đường, nghĩ đến Hoàng Lam là người đứng ở phía bên Cao Hùng Phi, đêm nay ý nghĩ tương kế tựu kế của Tô Mộc càng lúc càng mãnh liệt. Cho nên hắn không từ chối Tô Thấm, trực tiếp nói cho Tô Thấm biết số phòng, để cho cô qua rồi nói sau. Phải biết rằng Tô Thấm tuyệt đối là nhân vật chính của đêm nay. Cô tuyệt đối không thể vắng mặt.
– Người anh em, anh thật sự muốn chơi sao?
Trịnh Mục thoáng cái liền hứng thú hỏi.
– Thế nào? Lẽ nào anh không cảm thấy trò này rất thú vị sao?
Tô Mộc cười híp mắt nói.
– Nếu là tôi, trực tiếp ném đi là được.
Trịnh Mục hoàn toàn không để người như Hoàng Bỉnh vào mắt.
– Nếu như vậy thì còn có ý nghĩa giữ nữa. Có đôi khi, có một số việc vẫn phải chú ý tới chứng cứ. Đêm nay anh ở chỗ này, chuẩn bị xem kịch là được. Hiện tại tôi phải đi vào.
Tô Mộc cười tủm tỉm nói.
– Xem kịch thì sao đặc sắc bằng diễn kịch chứ? Không được. Tôi muốn đi theo anh vào trong.
Tròng mắt Trịnh Mục xoay tròn nói.
Tô Mộc nhìn ánh mắt Trịnh Mục, biết hắn tuyệt đối sẽ không buông tha. Cũng đúng, nhẫn nhịn lâu như vậy, có náo nhiệt chen vào một chân cũng không tính là chuyện xấu. Dù sao Hoàng Ấn Đường lại không phải là do Trịnh Vấn Tri cất nhắc lên. Nếu như Trịnh Mục thật sự chặn ngang một bước, sau này dù thế nào Khương Lan cũng phải tỏ thái độ. Tuy rằng Khương Lan đứng ở phía bên Cao Hùng Phi, nhưng đừng quên, nếu như Trịnh Vấn Tri thật sự lên tiếng, Khương Lan vẫn biết phải lựa chọn thế nào.
Trưởng đài của đài truyền hình tỉnh, việc tuyên truyền có tầm quan trọng như vậy, Trịnh Vấn Tri tuyệt đối không cho phép không nghe lời.
Sau khi hai người đến gần khách sạn, không bao lâu, Tô Thấm đã đi tới. Khi nhìn thấy Tô Thấm cũng đi vào, ánh mắt Cường Ngốc lộ ra sự hưng phấn. Khi đoán đã tới thời gian, Cường Ngốc liền dẫn người xông vào khách sạn. Tuy rằng bộ dạng đám người kia như hung thần ác sát, nhưng vừa rồi bọn họ không có ý tứ gây sự rõ ràng, cho nên phía bên khách sạn thật sự không thể làm gì được.
Chỉ một thoáng do dự đó, đám người Cường Ngốc liền vọt tới tầng năm.
– Chính là chỗ đó, 506!
Sau khi nhìn thấy cửa phòng, Cường Ngốc nháy mắt với một tiểu đệ bên cạnh. Gia hỏa này rất giỏi mở khóa. Hắn không hề nghĩ ngợi rất nhanh liền mở cửa phòng. Ngay sau đó đám người Cường Ngốc liền vọt vào.
Trong phòng, thật sự có một đôi nam nữ đang điên loan đảo phượng. Thú vị hơn nữa là đang chơi trò nhập vai đầy hấp dẫn. Không quan tâm là nam hay nữ, trên mặt đều vẽ loạn, giống như người của bộ lạc nguyên thủy đến từ Phi Châu.
– Oa, thật không ngờ, gia hỏa này lại thích chơi trò này. Đây không phải là dáng vẻ của tù trưởng châu phi sau? Còn là tộc ăn thịt. Mẹ ơi, nhanh quay lại cho tao!
Cường Ngốc liền đẩy ngã đối phương xuống đất, lập tức dùng máy chụp không ngừng.
Dáng người nam tử rất béo. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, đang lúc hăng hái bừng bừng, gặp phải cảnh tượng như vậy, lập tức sợ đến mức rụt trở lại. Hơn nữa trên mặt còn lộ vẻ khủng hoảng.
– Các người là ai? Các người muốn làm gì?
– Cường ca, chụp được rồi. Phải nói dáng người cô nàng này thật sự không tệ!
– Đúng vậy. Nếu như dáng người cô ta tệ hại, sao có thể trở thành biên tập viên được? Mẹ ơi, thật tiện nghi cho tên hỗn đản này. Đánh cho tao, đánh chết cho tao. Tao còn phải chặt một cái chân của hắn!
Cường Ngốc hung ác nói.
– Được rồi!
– Đồ vô liêm sỉ. Các người biết tôi là ai không? Các người dám động đến tôi sao? Tôi quen biết rất rộng. Các người đây là...
– Lão già kia, nói nhiều quá. Không phải chỉ muốn một chân của lão thôi sao? Nhiều lời vô ích như thế làm gì!
Rất hiển nhiên, bọn họ làm loại chuyện này đã sớm thành thói quen. Sau khi Cường Ngốc dùng ánh mắt ra hiệu, bọn họ không chút do dự, cầm gậy bong chày trong tay hung hăng nện xuống, trực tiếp đập gẫy chân của đối phương. Cùng lúc đó, một tên côn đồ bên cạnh kịp thời cầm lấy cái gối trực tiếp bịt lên miệng của đối phương. Tiếng kêu thảm thiết thật sự bị khống chế.
– A!
Cô gái bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sợ ngất đi, hoàn toàn không để ý mình đang trần truồng. Cường Ngốc có chút tham lam đảo mắt nhìn qua thân thể mềm mại của cô gái. Sau đó hắn cố gắng thu hồi ánh mắt.
– Đi thôi!
Chỉ có điều bây giờ Cường Ngốc muốn đi cũng không đi được. Bởi vì đúng lúc này, bên ngoài gian phòng đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân dồn dập. Ngay lập tức một đám cảnh sát xuất hiện. Những cảnh sát này xuất hiện quyết đoán và nhanh chóng như vậy, khiến đám người Cường Ngốc thậm chí không có cả cơ hội ra khỏi phòng.
– Công an đây! Đứng lại!
Làm đồn trưởng đồn công an của khu phố này, Lưu Đông Minh thật ra cũng cảm giác rất uất ức. Mình dù gì cũng là một đồn trưởng đồn công an, lại bị Hoàng Bỉnh hò hét phái tới tiến hành truy quét mại ɖâʍ. Mặc dù Hoàng Bỉnh không nói gì thêm, nhưng Lưu Đông Minh biết phải làm gì. Không có cách nào. Ai bảo so với Hoàng Ấn Đường, đồn trưởng đồn công an như Lưu Đông Minh, địa vị thật sự không đáng nói tới.
Bởi vì trước đây Lưu Đông Minh có thể ngồi trên vị trí này, chính là nhờ Hoàng Ấn Đường nói hộ.
Nếu như không phải Hoàng Ấn Đường dùng tới các quan hệ, Lưu Đông Minh muốn đường hoàng trở thành trong đồn trưởng đồn công an như vậy, thật sự là nằm mơ.
Phải biết rằng nơi này chính là khu Lý Việt, là một trong những khu giàu có nhất trong Thịnh Kinh. Có thể làm một đồn trưởng đồn công an ở chỗ này, thật sự lợi ích không ít. Hơn nữa trong vòng một tháng, người như Lưu Đông Minh, trên cơ bản hơn hai mươi ngày đều ăn uống ở bên ngoài.
Cho nên Lưu Đông Minh nghe Hoàng Bỉnh nói mình giúp đỡ hắn thu thập một người, hơn nữa bản thân còn không cần ra tay. Tới lúc đó chỉ cần đến kiểm tra là được, hắn liền không do dự nhận lời.
Chỉ có điều Lưu Đông Minh không nghĩ tới là, tại sao đám người Cường Ngốc không làm đúng kế hoạch, thế nào hiện tại mới ra ngoài?
Cường Ngốc là ai, Lưu Đông Minh biết. Chính bởi vì biết Cường Ngốc theo chân Hoàng Bỉnh lăn lộn, cho nên Lưu Đông Minh mới cảm giác chuyện này sẽ dễ dàng làm được. Hắn đến có hơi sớm. Chỉ có điều không sao. Phát sinh chuyện như vậy, tạm thời cứ cho đối phương rời đi là được. Mục tiêu đêm nay cũng không phải là Cường Ngốc. Chỉ cần xử lý người đắc tội Hoàng Bỉnh là được.
– Tôi còn tưởng là ai. Đây không phải là Lưu đồn trưởng sao?
Cường Ngốc cười đi lên.
– Sao anh lại ở chỗ này?
Lưu Đông Minh cố ý hỏi.
– Tôi tới nơi này làm chút chuyện, bây giờ chuẩn bị rời đi. Lưu đồn trưởng, chúng ta không nhất thiết phải kiểm tra.
Cường Ngốc cười nói.
– Mau cút đi!
Lưu Đông Minh mắng.
– Được rồi!
Cường Ngốc quay người, tính dẫn người rời đi.
Đối với chuyện bị Lưu Đông Minh quát mắng, Cường Ngốc không để ở trong lòng. Phải biết rằng thời điểm đi theo Hoàng Bỉnh lăn lộn, hắn cũng biết, Lưu Đông Minh và nhà Hoàng Bỉnh có chút quan hệ thân thích. Cho nên Hoàng Bỉnh ở khu này mới có thể lớn lối như vậy. Cho dù thỉnh thoảng làm ra chút chuyện trái với lệ thường, đều sẽ có người như Lưu Đông Minh chùi đít cho hắn. Chuyện ngày hôm nay, nếu mọi người đều làm việc vì Hoàng Bỉnh, vậy cũng không sao, tránh là được.
Mắng vài câu thì mắng vài câu!
Lưu Đông Minh cũng nghĩ như vậy, cho nên hắn nhìn Cường Ngốc, muốn để hắn nhanh chóng biến đi.
Ai ngờ ngay khi hai người sắp rời đi, trong hành lang phía trước đột nhiên có một người từ phòng bên cạnh đi tới. Sau khi gia hỏa này đi ra, dường như căn bản không nhìn thấy người bên này, mà đứng ở cửa, nhìn biển số phòng, lập tức lẩm bẩm nói ra một câu.
– Mình đã bảo là có chuyện gì đó mà. Mình còn tưởng mình đi nhầm, không ngờ không đi nhầm. Là cái biển số ở cửa bị đổi. A, kỳ quái. Là ai ăn no rửng mỡ, đổi biển số phòng của mình. 506, thế nào lại biến thành 509.
Một câu nói, chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.