Quan Bảng

Chương 892: Trước tiệc nhà, sau đón khách

Phòng giám sát Tỉnh ủy!


Khi năm chữ như vậy rơi vào trong đầu Tô Mộc, ánh mắt của hắn thoáng đổi. Phòng giám sát Tỉnh ủy, thế nào lại là cơ quan này? Phải biết rằng ở trong lòng Tô Mộc, hắn nghĩ đến nhiều hơn chính là ban ngành có liên quan tới kinh thế. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới sẽ là ban ngành này.


Phòng giám sát Tỉnh ủy, một cơ quan dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy như vậy, điều mình đi vào, là tính làm cái gì?


Phòng giám sát Tỉnh ủy làm cái gì, thật ra Tô Mộc có biết. Lãnh đạo ban ngành này là chủ nhiệm phòng giám sát. Dưới tình hình chung là cấp chính xử, tình huống đặc biệt có thể do Phó phòng đảm nhiệm. Ở dưới chủ nhiệm, đều sẽ có Phó chủ nhiệm, sẽ có chuyên viên giám sát, sẽ có khoa viên giám sát. Mà nói đến chức trách, phòng giám sát này quản có hơi nhiều. Chuyện nhỏ chính là theo dõi, kiểm tra những công tác được Tỉnh ủy an bài xuống; kiểm tra giám sát tình hình thực hiện các chính sách cấp tỉnh và trung ương trong toàn tỉnh; đôn đức giám sát đối với những chuyện do thưởng ủy Tỉnh ủy hội lập.


Nói đơn giản một chút, chỉ cần là ở dưới lãnh đạo tỉnh ủy, ở dưới chỉ thị chủ yếu của lãnh đạo tỉnh ủy, không có chuyện gì là phòng giám sát không thể giám sát. Công việc kiểm tra giám sát chính là ý này.


Chẳng lẽ nói muốn an bài mình đi vào, sau đó hành động như một cứu hoả viên sao?


Thời điểm Tô Mộc đang cúi đầu cân nhắc, Diệp An Bang cũng không mở miệng nói gì, cứ bình tĩnh uống trà, ngồi một chỗ. Hiện tại hắn muốn xem thử, Tô Mộc rốt cuộc có thể làm tới trình độ nào, có thể lộ vẻ xúc động sau khi nghe được điều này hay không, sẽ có phản ứng như thế nào.


Nhưng điều khiến Diệp An Bang có chút bất ngờ chính là, Tô Mộc cũng không trầm mặc quá lâu. Hắn trực tiếp ngẩng đầu, cười nói:
– Phòng giám sát Tỉnh ủy, đây là một chỗ tốt. Cháu đi. Cháu kiên quyết phục tùng bất kỳ an bài nào của tổ chức!
Phải. Chính là tinh thần này!


Phải biết rằng sở dĩ Diệp An Bang thích Tô Mộc, một nguyên nhân trong đó không phải bởi vì Tô Mộc phát triển kinh tế tốt, mà là nhằm vào tính cách sáng sủa của hắn. Nếu như nói Tô Mộc là một gia hỏa thâm trầm, Diệp An Bang ngược lại sẽ không thích. Nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì Tô Mộc chính là bạn trai của Diệp Tích. Diệp An Bang cũng không hy vọng Diệp Tích tìm được một người đàn ông thâm trầm như vậy.


Một người đàn ông nếu như quá tâm kế, cũng không phải là một người tốt để phụ nữ giao phó hạnh phúc cả đời.


– Được rồi. Hiện tại cháu đã biết nơi mình sắp đến. Chỉ có điều phải nói cho cháu biết là, công tác ở cơ quan và công tác ở cơ sở là hai việc khác nhau. Nếu như cháu vẫn dựa theo suy nghĩ ban đầu như khi công tác ở dưới cơ sở để làm việc ở chỗ này, sẽ dẫn tới sai lầm. Phải biết rằng, đây là giai đoạn cháu phải trải qua, mượn phòng giám sát Tỉnh ủy làm ván cầu đi tới.


Diệp An Bang nói.
– Cháu sẽ không để bác phải thất vọng.
Tô Mộc gật đầu nói.
Tiếp theo Tô Mộc lại nói chuyện cùng Diệp An Bang một lúc. Sau đó thấy sắp tới giờ Diệp An Bang phải đi làm, Tô Mộc mới rời khỏi đó. Trước khi hắn rời đi, Diệp An Bang nói:


– Nhớ kỹ hai ngày tới, phải đi tới chỗ Trịnh bí thư thăm hỏi. Lần này chuyện ở thị xã Cổ Lan, cháu làm rất tốt. Tin tưởng ở chỗ Trịnh bí thư, có thể lưu lại ấn tượng tốt. Cháu có thể đi tới phòng giám sát Tỉnh ủy, cũng là nhờ Trịnh bí thư gật đầu. Có Trịnh bí thư gật đầu, cháu ở phòng giám sát Tỉnh ủy cũng sẽ không quá mức đơn điệu.


– Cháu biết!
Tô Mộc gật đầu nói.
Sau khi Tô Mộc đi ra ngoài, đang nghĩ tới chuyện tới chỗ Trịnh Vấn Tri thăm hỏi, có nên đi một đường vòng hay không. Nói cách khác, với thực lực của hắn bây giờ, cứ thế đi qua, thật sự có chút lớn lối.


Ai ngờ đúng lúc này, điện thoại của Tô Mộc lại đổ chuông.
Thấy người gọi tới, trên mặt Tô Mộc liền nở nụ cười. Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.
– Tô Mộc, có phải bây giờ cháu đang ở tỉnh đúng không?
Trịnh Mục lớn tiếng hỏi.
– Đúng vậy.


Tô Mộc gật đầu nói.
– Tốt lắm. Tối hôm nay tôi ở nhà, mời cậu tới ăn cơm. Không đúng. Chắc là mẹ tôi muốn mời cậu tới ăn bữa cơm. Ban đầu nói là đi ra ngoài ăn. Sau đó nghĩ lại, vẫn quyết định ăn ở nhà.
Trịnh Mục nói.
– Dì Diêm đã trở về rồi sao?


Tô Mộc có chút ngạc nhiên nói.
– Đương nhiên. Mẹ và em gái tôi, chúng tôi đang ở đây. Hiện tại đã lên đường. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khoảng ba giờ sau là có thể trở về. Đến lúc đó tôi sẽ liên lạc lại với cậu, chúng ta cùng trở lại.
Trịnh Mục nói.


– Được, không thành vấn đề!
Tô Mộc nói.
– Cứ như vậy đi.


Sau khi Trịnh Mục cúp điện thoại, Tô Mộc cảm thấy thật sự cao hứng. Diêm Khuynh sắp trở về. Lại nói tiếp, nếu để Tô Mộc thật sự lựa chọn, hắn tình nguyện lựa chọn nói chuyện phiếm với Diêm Khuynh, cũng không muốn nói chuyện với Trịnh Vấn Tri. Không phải hắn sợ, mà bầu không khí đó không ổn. Nói thế nào Trịnh Vấn Tri cũng là bí thư Tỉnh ủy. Khí tức như vậy thật sự làm cho Tô Mộc cảm thấy khác thường. Nhưng ở cùng một chỗ với Diêm Khuynh lại khác. Khi nói chuyện với Diêm Khuynh, Tô Mộc cảm thấy được thả lỏng.


Thật không biết gia hỏa Trịnh Đậu Đậu thế nào? Thật sự không phải do dì Diêm chăm sóc dạy bảo ra sao?
Buổi tối đi tới nhà Trịnh Vấn Tri, vậy bây giờ nên làm gì?


Bây giờ Tô Mộc cảm thấy rất thoải mái. Rất nhiều chuyện đều đã giải quyết xong. Những chuyện còn lại cũng không cần quản. Một tháng này chính là thời gian hắn thấy thoải mái nhất. Cho nên hai ngày nữa hắn chuẩn bị đi tới kinh thành. Phải biết rằng ban đầu hắn đã đáp ứng Ngô Thanh Nguyên, bảo sẽ qua thi nghiên cứu sinh. Không quan tâm cái gọi là nghiên cứu sinh, rốt cuộc làm thế nào để tới tay, nhưng tối thiểu chắc hẳn phải đi qua một chuyến.


– Lão sư!
Ngay thời điểm Tô Mộc đang vừa đi vừa nghĩ, một chiếc xem đột nhiên dừng lại ở bên cạnh. Một gương mặt tươi cười ló ra. Đây không phải là người nào khác, mà chính là học trò quan môn của Tô Mộc, cũng là học trò duy nhất của hắn cho tới bây giờ, Đỗ Phẩm Thượng.


Ngẫm lại cũng phải. Nếu mình gọi điện thoại cho Khương Ninh, như vậy sau khi Khương Ninh nói cho Đỗ Phẩm Thượng biết, gia hỏa kia không khó đoán được sẽ gặp được mình ở nơi nào. Tính toán thời gian, hắn chắc đã ở chỗ này chờ nửa ngày.
– Thế nào? Trời nóng bức thế này, cậu đi dạo làm cái gì.


Tô Mộc trực tiếp mở cửa xe ngồi xuống.
– Làm sao có thể nói là đi dạo được? Tôi không phải nghe nói lão sư qua đây, nên vội vàng lái xe qua hiếu kính lão nhân gia sao. Thuận tiện hỏi một chút, lão sư, anh thật sự ở lại chỗ này đi làm sao?
Đỗ Phẩm Thượng kích động hỏi.


– Không có gì bất ngờ xảy ra thì đúng là vậy!
Tô Mộc hơi dừng lại một chút, cười nói:
– Là ở trong tỉnh ủy. Trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không rời khỏi Thịnh Kinh.
– Được rồi!
Đỗ Phẩm Thượng cười lớn:


– Đã biết sẽ thế này mà. Anh không biết, chúng ta đã đoán sẽ có ngày này từ lâu. Sau này lão sư ở lại tỉnh, chúng ta có thể thường xuyên hiếu kính.
– Thật sự chỉ muốn hiếu kính thôi sao?
Tô Mộc nhíu mày nói.
– Hắc hắc, cái gì cũng không thể gạt được lão sư.


Đỗ Phẩm Thượng ngượng ngùng cười.
– Lão sư, đi thôi, chúng tôi mở tiệc đón gió tẩy trần cho lão sư.


– Đón gió? Đón gió gì? Đã biết các người hiện tại không phải khóa, nhưng không đến mức điên cuồng như vậy chứ? Hiện tại trời nóng như vậy, đi chỗ nào đón gió? Lại nói, tôi cũng vừa ăn cơm xong.
Tô Mộc cười nói.


– Thôi xin. Lão sư đừng như vậy có được không? Lão sư bây giờ còn rất trẻ, sao có thể không có sức sống như thế được? Ăn cơm cái gì chứ? Bây giờ chúng tôi nếu như không chiếm giữ lấy lão sư, tới tối hôm nay, lão sư còn có thể đi với chúng tôi được sao? Nếu đoán không sai, buổi tối lão sư chắc hẳn còn có việc đi? Đúng rồi. Lão sư nói đi làm ở đây, còn chưa thu xếp được chỗ ở đi? Cứ giao cho tôi là được.


Đỗ Phẩm Thượng nói.
– Được rồi, tùy cậu. Dù sao tới buổi tối tôi phải đi tới nhà Trịnh bí thư dự tiệc. Trước lúc đó, cậu muốn an bài thế nào cũng được.
Tô Mộc nghĩ mình dù sao cũng không có chuyện gì để làm, cứ tùy tiện đi.
Đi tới nhà Trịnh bí thư dự tiệc?


Khi nghe nói như vậy, Đỗ Phẩm Thượng không khỏi chấn động, lập tức lại cười tự giễu. Mình đây kích động cái gì? Chẳng lẽ còn chưa quen với những chuyện như vậy sao? Nếu như thật sự đi theo phía sau Tô Mộc, làm học trò đắc ý của hắn, chuyện như vậy, phải tập thành thói quen mới đúng.


– Vậy thì đi thôi!
Đỗ Phẩm Thượng cười lớn lái xe rời khỏi đó.
Vẫn mấy người đó, đều là người quen của Đỗ Phẩm Thượng. Mặc dù bọn họ bây giờ đều là sinh viên, nhưng phải biết rằng bởi vì gia thế khác nhau, thân phận học sinh ở trên người bọn họ thật ra cũng không tiện sử dụng.


Trong một hội sở vẫn tính là bí mật.
– Tô chủ tịch, anh thật sự sẽ được điều đến tỉnh thành sao?
Đến bây giờ Khương Ninh vẫn không thể tin được hỏi.
– Thật vậy sao?
Mai Đóa Nhi kích động.
– Đúng vậy!


Tô Mộc nặng nề gật đầu, cầm ly nước trước mặt lên, uống một ngụm cười nói:


– Bây giờ tôi không thể uống rượu. Buổi tối còn có việc. Nếu như thật sự uống say, vậy sẽ không ổn lắm. Cho nên, uống chút đồ uống thôi. Mọi người cũng đừng rót cho tôi. Ai dám rót cho tôi, tôi sẽ rót lại cho người đó. Tuy nhiên có thể nói cho mọi người biết, tôi thật sự sẽ được điều vào nơi này. Sau đó tôi phải nhờ vào mọi người để sinh sống!


– Thần tượng à, thật sự sẽ đi qua sao?
Bao Hùng Phi cười lớn:


– Thần tượng, anh không biết chứ, tôi nói cho cha tôi biết về anh, cha tôi lại nói đó là chuyện không thể xảy ra, nói tôi không quen biết anh được. Thế nào? Có nên cho chút thể diện, một lát nữa chúng ta đi gặp cha tôi, hoặc nói cha tôi qua gặp anh cũng được.
– Ở chỗ này sao?
Tô Mộc ngoài ý muốn nói.


Phải biết rằng cha của Bao Hùng Phi cũng không phải là người bình thường, mà là Bao Lăng tổng tài của công ty điện tử Quang Hoa. Ở toàn bộ trong tỉnh Giang Nam, hắn cũng là nhân vật số một số hai. Để có thể lăn lộn đến vị trí hiện tại, Tô Mộc không tin phía sau Bao Lăng không có ai. Mà ở dưới tình huống như vậy, Bao Lăng nói muốn gặp mình, vẫn khiến cho Tô Mộc có chút bất ngờ.


– Lão sư, anh còn không biết sao? Hội sở này thật ra chính là do công ty điện tử Quang Hoa đầu tư xây dựng, chẳng qua là đứng dưới tên của người khác thôi. Cũng không có bao nhiêu người biết được chuyện này.
Đỗ Phẩm Thượng vừa cười vừa nói.
Hóa ra là như vậy!


Không ngờ hội sở này là của nhà Bao Hùng Phi!
Đã nghĩ tại sao đám người Đỗ Phẩm Thượng lại lựa chọn chỗ này để chơi.
– Được, không thành vấn đề.
Tô Mộc cười nói.
Có thể quen biết thêm một người, Tô Mộc chưa bao giờ cự tuyệt.