Khi tâm tình bị kích động, làm ra rất nhiều chuyện mà bình thường đều không bao giờ nghĩ tới, cũng không có bất kỳ mục đích gì. Chính là chuyện phát triển tới đó, cho nên mới làm được. Bây giờ Đường Tú Thi thật sự cảm thấy kích động. Tôn Nguyên Bồi không dây dưa với mình là một chuyện, quan trọng hơn chính là, cô nhìn thấy Tô Mộc không ngờ vì cô, không tiếc va chạm với Tôn Nguyên Bồi.
Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn, chuyện như vậy, ngoài cha thật sự không có ai từng làm cho Đường Tú Thi.
Cho nên Đường Tú Thi mới có thể cảm thấy cảm động.
Trong khi cảm động cô đã làm ra động tác ngoài dự đoán của mọi người. Không ngờ cô trực tiếp hôn Tô Mộc. Đáng chết chính là lúc đó Tô Mộc không biết chuyện gì xảy ra, đối mặt với đôi môi do Đường Tú Thi chủ động đưa tới lại có cảm giác mê muội. Rất nhanh theo bản năng hắn làm ra động tác mà chính hắn cũng không ngờ tới. Hắn giữ đầu Đường Tú Thi, hung hăng hôn ngược lại.
Chính là hôn ngược lại!
Đường Tú Thi vốn chỉ muốn hôn Tô Mộc một cái, cho dù nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ cùng Tô Mộc ở chỗ này trình diễn cảnh hôn nồng nhiệt đắm đuối. Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi! Nhưng Đường Tú Thi lại cũng không có ý phản đối, vẫn chìm đắm vào trong nụ hôn đó.
Rất lâu sau, Đường Tú Thi vẫn vô cùng hưởng thụ!
Cuối cùng khi nụ hôn kết thúc, Đường Tú Thi có phần thở không nổi, xấu hổ đỏ mặt từ trong vòng tay của Tô Mộc giãy ra. Cô hoàn toàn không do dự, liền vội vàng xuống xe, hung hăng trừng mắt với Tô Mộc một cái. Trên gương mặt cô ửng đỏ, đặc biệt mê người.
– Cái này coi như thù lao cho việc anh đã giúp một tay!
– Thù lao như vậy thật sự đủ nặng đi.
Tô Mộc mỉm cười nói.
– Tôi phải về.
Đường Tú Thi xong nói liền xoay người rời đi. Điều khiến cho cô không thể ngờ tới chính là Tô Mộc lại theo sát phía sau. Điều này làm cho tim Đường Tú Thi đột nhiên đập mạnh. Trên gương mặt đầy e thẹn lại càng lộ ra vẻ mê người.
– Có ý gì chứ? Tô Mộc này muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn còn cảm thấy chưa đủ sao? Thật sự giống như trong phim ảnh, thật sự muốn đi theo mình về nhà sao? Thật sự còn mong đợi chuyện mập mờ gì đó sẽ phát sinh sao?
– Động tác của mình vừa rồi khó tránh khỏi có chút cởi mở, khiến hắn sợ tới mức choáng váng! Nếu thật sự là như vậy, mình có phải có chút quá phận, khiến hắn tiếp nhận tín hiệu không chính xác hay không.
– Thực sự là sắp phát điên mất!
Khi Tô Mộc đi theo Đường Tú Thi tới hành lang, Đường Tú Thi đứng ở trước cửa nhà mình, chuẩn bị mở cửa, phát hiện Tô Mộc vẫn đang đi theo phía sau, cô nhất thời nổi giận.
– Anh rốt cuộc muốn thế nào? Không phải là muốn vào uống một cốc cà phê đấy chứ?
Đường Tú Thi giận dữ kêu.
– Uống cà phê thì miễn đi. Thật ra tôi có chuyện quên nói cho cô biết. Mặc dù bình thường tôi không mấy khi trở về, nhưng ở đây thật sự là nhà của tôi. Tôi và cô là hàng xóm. Tiểu Thi, ngủ ngon!
Nói xong, Tô Mộc liền mở cửa đi vào nhà.
Sau khi khuôn mặt Tô Mộc biến mất khỏi tầm mắt, gương mặt Đường Tú Thi biến đổi tương đối đặc sắc.
Không phải vậy chứ?
Thật sự như vậy sao?
Ở đây thật sự là nhà của Tô Mộc?
Mình và Tô Mộc thật sự là hàng xóm sao?
Phải biết rằng Đường Tú Thi không biết rõ hàng xóm là ai, cũng là chuyện rất bình thường. Dưới tình huống tương tự, cũng chỉ khi nào vào thị trấn, cô mới ở chỗ này. Còn lại phần lớn thời gian cô đều ở trấn Hắc Sơn bên kia. Tô Mộc thì sao? Cũng giống như vậy. Dưới tình hình chung, hắn tuyệt đối sẽ không qua đây ở. Cho nên ở dưới tình huống như vậy, hai người thật sự không ai biết ai. Hai bên đều rất xa lạ.
Ha ha!
Nghĩ đến chuyện Tô Mộc chính là hàng xóm của mình, tức giận trong lòng Đường Tú Thi vừa rồi chợt biến mất. Trên mặt hiện ra vẻ quyến rũ khó nói lên lời. Sau đó dường như suy nghĩ tới điều gì, cô xoay người mở cửa đi vào.
Một bức tường, hai người, hai trái tim xao động, cứ như vậy lăn lộn trên giường suốt một đêm khó ngủ.
Nói thật hiện tại Tô Mộc cũng cảm thấy rất kích động. Hắn thật sự không có nghĩ đến, hàng xóm của mình lại là Đường Tú Thi. Chuyện như vậy thật sự quá bất ngờ. Phải biết rằng cho dù là đóng phim cũng không thể trùng hợp tới như vậy. Điều này cũng quá kỳ lạ đi.
Nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, tim Tô Mộc chợt đập thình thịch.
Đừng nói vừa rồi hôn Đường Tú Thi thật sự rất tuyệt, hiện tại Tô Mộc vẫn còn đang nhớ tới. Nghĩ đến cảnh tượng tối nay, Tô Mộc cũng cảm giác quả thực rất đặc sắc. Sau khi đi vào phòng tắm tắm nước nóng xong, Tô Mộc mở điều hòa ra, lúc này tâm trạng rối bời mới giảm đi một chút.
Nhưng vào lúc này, điện thoại củ Tô Mộc đột nhiên truyền đến một tin tức. Chính là tin tức như vậy, rất nhanh lại khiến cho Tô Mộc rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, thật sự khó có thể chịu được sự hành hạ.
Rốt cuộc là ai lại nhàm chán như thế?
Rốt cuộc là ai không muốn đem chuyện không tiết tháo này tiến hành được cùng?
Rốt cuộc là ai không dám đứng ra chân ướt chân ráo đại chiến ba trăm hiệp?
– Tiên sinh, cần phục vụ không?
Vẫn là số điện thoại đã nhắn tin với Tô Mộc lúc trước, nhắn tới tin tức cũng mờ ám như vậy. Vốn cho rằng tin tức như vậy đã dừng lại, thật không ngờ lại xuất hiện lần nữa.
Điều đó khiến Tô Mộc thật sự có cảm giác sắp nổ tung!
Lần đầu tiên còn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng trong tình trạng ȶìиɦ ɖu͙ƈ bừng bừng phấn chấn trong Tô Mộc như bây giờ, hắn thật sự lười để ý tới. Trong đầu chỉ còn nghĩ tới một khái niệm. Chính là hung hăng phản kích.
Cô không phải không muốn tiết tháo sao?
Vậy tôi sẽ đem tiết tháo giẫm hết dưới lòng bàn chân!
Xem chúng ta ai có thể lừa dối được ai!
– Đương nhiên cần. Cô có phải rất ngứa ngáy đúng không? Nếu như bây giờ cô chạy tới, tôi sẽ khiến cô biết cái gì gọi là kim thương không ngã, cái gì gọi là lôi đình vạn quân, cái gì gọi là lưu loát!
Có lẽ bị tin nhắn đầy hung hăng của Tô Mộc làm chấn động, bên kia cả buổi cũng không nhắn tin trả lời. Ngay lúc Tô Mộc muốn đi ngủ, điện thoại di động lại báo hiệu có tin nhắn. Khi đọc tin nhắn kia, Tô Mộc liền vui mừng.
– Thật hay giả vậy? Có lợi hại hết chỗ chê như vậy không? Phải biết rằng bản thân người ta đã trải qua trăm trận chiến.
– Bản thân trải qua trăm trận chiến? Tôi ngất. Bản thân cô trải qua trăm trận chiến, còn ở chỗ tôi nói khoác làm gì. Lão tử không thích xe ta-xi.
– Đừng tưởng nhầm. Tôi nói bản thân trải qua trăm trận chiến chỉ là xem qua vô số phim AV. Người ta vẫn còn là một xử nử đấy. Dùng từ ngữ chuyên nghiệp mà nói, người ta vẫn là phấn mộc nhĩ. Anh cũng đừng suy nghĩ lung tung. Người ta làm sao có thể làm loạn như vậy được?
Ha ha!
Tô Mộc thoáng cái liền phun hết nước trà trong miệng ra ngoài, hai tay không ngừng bấm phím nhắn tin. Tốc độ kia thật sự có thể xếp vào cấp bậc đại thần. Không có cách nào. Nói đến tốc độ nhắn tin đùa bỡn, Tô Mộc thật sự là cấp Tông Sư. Ai bảo ban đầu thời điểm ở Giang Đại, không có nhiều tiền gọi điện thoại, chỉ có thể dùng loại nhắn tin nghiệp vụ. Muốn gởi nhắn tin chậm một chút cũng không được.
– Phấn mộc nhĩ? Cô xác định chứ? Nếu hiện tại cô có thể xuất hiện ở trước mặt tôi, cho dù cô là mộc nhĩ đen tôi cũng nhận. Tối thiểu về tố chất nghề nghiệp của cô cũng xem như qua cửa được. Thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa?
– Đừng cho là tôi không dám? Nói địa chỉ của anh, hiện tại tôi liền xông qua.
– Thật hay giả vậy?
– Nếu người nào nói đùa, người đó chính là Vương bát đản.
– Tốt lắm, địa chỉ của tôi chỉ là...
– Nhớ kỹ, một hồi nữa sẽ gặp.
Tô Mộc thật sự không để chuyện này vào ở trong lòng. Phải biết rằng người có thể biết số điện thoại di động của hắn tuyệt đối phải là quan hệ rất thân thiết, riêng tư. Không quan tâm đối phương là ai, nếu dám chơi trò đẹp mắt này, vậy hắn sẽ vui vẻ chơi cùng. Lại nói chuyện như vậy, Tô Mộc cũng thật sự muốn biết đối phương rốt cuộc là ai. Nhưng hắn lại chưa từng nghĩ qua đối phương sẽ thật sự tới. Cho nên khi nói ra địa chỉ cũng là địa chỉ thật. Dù sao này cũng không phải là người nhận không ra.
Sau khi gửi địa chỉ xong, Tô Mộc trực tiếp cắm đầu ngủ.
Giấc ngủ này thật sự rất say!
Không quan toàn thân nhẹ. Chính là trạng thái của Tô Mộc hiện nay. Hiện tại hắn cũng không phải là phó huyện trưởng của huyện Hạnh Đường, cũng không phải chủ nhiệm ủy ban quản lý khu Cao Khai thị xã Cổ Lan. Dưới tình huống không ở bất kỳ địa vị nào, không lo lắng tới mưu toan, có thể an an ổn ổn ngủ một giấc, cảm thấy tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì. Nghĩ tới hai ngày nữa ở nhà chỉ cần chịu trách nhiệm giám sát đôn đốc việc xây dựng nhà, Tô Mộc muốn không ngủ yên cũng không được.
Khi ánh nắng sáng bắt đầu chiếu vào gian phòng, Tô Mộc vẫn đang ngủ, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa. Tiếng chuông gấp gáp vang lên, thật sự khiến Tô Mộc giật mình tỉnh giấc.
Phải biết rằng tỉnh dậy một cách tự nhiên là chuyện Tô Mộc mơ ước nhất hiện nay. Nhưng chuyện như vậy lại bị người khác cứng rắn phá hỏng. Điều này làm cho tâm tình Tô Mộc nhất thời không tốt. Hắn liền nhảy dựng lên. Tô Mộc thích ngủ trần, tùy tiện cầm lấy một cái qυầи ɭót mặc vào, trực tiếp đi về phía cửa lớn. Trong lòng hắn thầm nghĩ, không quan tâm là ai, cũng chờ nhận lấy sự tức giận của mình đi.
Chẳng qua khi Tô Mộc mở cửa, trong nháy mắt, lời quát mắng chuẩn bị dành cho người đã ấn chuông lập tức biến mất. Trên mặt hắn lộ ra là một sự khϊế͙p͙ sợ khó có thể tưởng tượng nổi. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới cô lại đứng ở trước mắt mình.
Giờ phút này đứng ở cửa là một cô gái. Cô mặc một áo ngắn tay màu trắng. Đáng chú ý chính là cổ hình chữ V được xẻ thấp. Xuyên qua cổ áo, anh có thể nhìn thấy một khe hẹp dài sâu nổi rõ ở trước mắt. Xương quai xanh duyên dáng thu hút ánh mắt người. Càng chưa nói tới ngọn núi cao vút được trang phục ôm khít, càng hiện rõ.
Phần trên đủ mê người, phần dưới lại càng mị hoặc.
Nửa người dưới mặc là một cái váy ngắn màu trắng. Đúng là váy ngắn thật sự. Bởi vì đứng ở chỗ này, cũng có thể cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt. Hai chân dài nhỏ nhắn, thẳng tắp. Tất chân màu da khiến người ta có trùng kích hết sức động lòng người. Đôi xăng đan màu trắng cao gót. Mười đầu ngón chân xinh đẹp khả ái, cứ như vậy lộ ra.
Cô có đôi chân khiến người ta vừa nhìn thấy đã thèm!
Đôi chân như vậy nếu như để cho người yêu chân nhìn thấy, tuyệt đối sẽ tôn sùng.
Mà so với khuôn mặt đẹp kinh người, hiện tại Tô Mộc càng giật mình hơn chính là người đứng ở trước mắt này, là người dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới.
– Thế nào lại là em?
Tô Mộc kinh ngạc kêu lên.