Đây tất nhiên là hiệu quả trị liệu tuyệt đối của quan bảng.
Cho dù là hiện tại, Tô Mộc cũng không biết quan bảng rốt cuộc xuất hiện ở trong đầu thế nào. Nhưng rất hiển nhiên có quan bảng, đối với toàn thân hắn mà nói chính một loại phúc lợi tuyệt đối. Ngoài cái gọi là thuật quyền mưu trong quan trường, chính là loại năng lượng ôn nhuận hiện nay. Nó thật sự khiến Tô Mộc cảm thấy một sự thoải mái trước đó chưa từng có. Trước đây hắn chỉ vận dụng quan bảng để trị liệu cho người khác. Từ trước tới nay chưa từng hưởng thụ qua loại đãi ngộ này. Hiện tại Tô Mộc còn đang là đắm chìm trong cảm giác đó.
Tô Mộc có thể cảm giác được, toàn thân các tế bào đã bắt đầu có sức sống mới lấp đầy. Tạp chất trong cơ thể theo năng lượng của quan bảng không ngừng lưu chuyển, bắt đầu bị loại bỏ từng chút một.
Về phần vị trí bị súng bắn tới, bởi vì không phải là vị trí yếu hại gì, hiện tại ở dưới năng lượng ôn nhuận của quan bảng, rất nhanh được khôi phục. Nếu như không phải vừa rồi, đám bác sĩ kia tự mình ra tay lấy đạn trong người Tô Mộc ra, bọn họ cũng khó mà tin được, Tô Mộc là người bị trúng đạn.
– Bác sĩ Hoàng, anh là bác sĩ trưởng, anh nói xem đây là chuyện gì?
– Không biết. Lão Vương, ở trên phương diện này anh cũng là chuyên gia. Anh tới nói xem, đây rốt cuộc là chuyện gì?
– Đúng vậy. Sau khi đạn lấy ra, cũng không cần chúng ta làm gì, rất nhanh đã có thể khôi phục lại. Chẳng lẽ thân thể của tên tiểu tử này làm bằng sắt sao?
– Hư, nói nhỏ chút. Chúng ta không thể quản được chuyện này. Ra ngoài rồi hãy nói.
Làm viện trưởng bệnh viện số một của thị xã, hiện tại tâm tình Uông Phúc sơn khẩn trương tới cực độ. Nếu như Tô Mộc thật sự xảy ra chuyện gì bất ngờ, hắn biết sợ rằng mình không thể gánh nổi kết quả. Mặc dù chuyện như vậy cũng không phải do mình gây ra. Nhưng phải biết rằng ở trong nước, chuyện vô lý còn nhiều đi. Ai sẽ quan tâm tới một con cá nhỏ như anh sẽ bị ảnh hưởng thế nào?
Cho nên Uông Phúc Sơn tham gia trong toàn bộ quá trình trị liệu. Hơn nữa phải biết rằng y thuật của Uông Phúc Sơn cũng không tầm thường.
Cho tới bây giờ, sau khi xác định Tô Mộc không có bất cứ vấn đề gì, Uông Phúc Sơn mới cảm thấy nhẹ nhõm. Mà khi Uông Phúc Sơn đẩy cửa đi ra ngoài, đội hình xuất hiện ở trước mắt hắn càng làm cho tim hắn đập rộn lên.
Phải biết rằng những người đứng chờ ở chỗ này, mỗi người đều là nhân vật lớn của tỉnh. Thái quá nhất chính là, cho dù là những nhân vật lớn, tất cả đều vây quanh một người phụ nữ trung tuổi nhìn qua rất có ý vị. Có người phụ nữ trung tuổi ở đây, bọn họ ai cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Người phụ nữ trung tuổi đó tất nhiên chính là Diêm Khuynh!
Sau khi không còn nguy hiểm, Diêm Khuynh liền chạy tới nơi này trước tiên. Nếu như không phải Diêm Khuynh xuất hiện ở nơi này, Trịnh Mục và đám người Lý Nhạc Thiên với tâm tình kích động, thật sự không có người nào có thể ngăn chặn được. Hai người bọn họ đã sớm định vọt tới quân phân khu, muốn hành hạ chết đám người Mặt Sẹo. Hiện tại bọn họ lại đứng đàng hoàng ở bên cạnh Diêm Khuynh, trên mặt lộ vẻ lo nghĩ.
– Bác sĩ. Tô Mộc hắn thế nào?
Diêm Khuynh vội vàng hỏi.
– Viên đạn trong người bên nhận đã được lấy ra. Tuy nhiên, bởi vì bị bắn trúng vào vị trí phần mềm, hơn nữa thân thể của bệnh nhân rất khỏe mạnh, hiện tại đã chữa được. Các chỉ tiêu sinh lý đều khôi phục bình thường. Chỉ có điều hiện tại thân thể còn có chút suy yếu, cần nằm ở trên giường nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Nếu như các vị muốn thăm, cũng không cần nhiều người như vậy.
Uông Phúc Sơn vội vàng nói.
Không sao cả!
Khi nghe được Uông Phúc Sơn nói mọi chuyện đã ổn, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Tô Mộc không có việc gì, vậy những chuyện còn lại đều dễ làm hơn nhiều. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì bất ngờ, vậy bọn họ tuyệt đối không thể gánh chịu được trách nhiệm.
Đúng lúc này Tô Mộc cũng được đẩy ra, sắc mặt đã bắt đầu hồng nhuận. Mặc dù Tô Mộc còn chưa mở mắt ra, nhưng thần thái so với lúc trước thật sự đã trở nên tốt hơn nhiều. Thật ra bản thân Tô Mộc biết, hiện tại hắn đã không có vấn đề gì nữa. Nhưng năng lượng bên trong quan bảng vẫn đang vận chuyển trong người. Hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhất định phải nắm chặt, nhanh chóng tu luyện, kết hợp với Hình Ý Quyền.
Cho nên Tô Mộc mới có thể nhắm hai mắt.
Trái tim Diêm Khuynh vẫn luôn treo cao cuối cùng đã có thể bình yên rơi xuống!
Nếu như Tô Mộc thật sự xảy ra điều gì, đừng nói là có đám người Từ lão ở đây, cho dù không có, trong lòng Diêm Khuynh cũng sẽ cảm thấy không dễ chịu. Chỉ có điều bây giờ xem ra, ông trời vẫn thật sự quyến luyến Tô Mộc, biết hắn tuổi còn trẻ, còn chưa tới lúc chết.
– Mọi người đều trở về đi. Mọi người còn có việc cần làm. Ở đây không cần các người nữa.
Diêm Khuynh đảo mắt nhìn qua Lý Hưng Hoa thản nhiên nói.
– Diêm trưởng phòng, vậy chúng ta đi về trước.
Lý Hưng Hoa gật đầu nói. Hắn biết hắn thật sự không nhất thiết phải tiếp tục ở lại chỗ này nữa. Chỉ cần biết rằng Tô Mộc không có việc gì là được. Nếu Tô Mộc không có việc gì, như vậy người động thủ nên có việc.
Lần này việc cần làm chính là chỉnh đốn lại trật tự trị an của thị xã Cổ Lan một chút. Lý Hưng Hoa sẽ kiên quyết không nương tay.
– Các người cũng trở về đi.
Sau khi Diêm Khuynh nhìn thấy những người lãnh đạo của thị xã Cổ Lan đều rời đi, bà lại nhìn về phía đám người Trịnh Mục nói.
– Mẹ, con muốn ở lại!
Trịnh Mục quật cường nói.
– Đúng vậy, Diêm cô cô, để chúng cháu ở lại đây đi! Chúng ta bảo đảm chuyện gì cũng không làm, chỉ muốn ở cùng Tô Mộc.
Lý Nhạc Thiên vội vàng nói.
– Cô biết các cháu lo lắng cho sự an toàn của Tô Mộc. Nhưng bây giờ các cháu đã nhìn thấy được, Tô Mộc không sao nữa. Các cháu ở lại chỗ này cũng chẳng có việc gì để làm cả. Ở đây để Đậu Đậu lưu lại là được. Về phần các cháu, cô nghĩ các cháu hẳn có việc mình cần làm đúng không?
Diêm Khuynh thản nhiên nói.
Nghe được lời này của Diêm Khuynh, nếu như đám người Lý Nhạc Thiên còn không rõ, vậy thật sự ngu xuẩn rồi.
Đúng vậy, hiện tại Tô Mộc đã không sao, như vậy bọn họ làm nhà đầu tư của khu Cao Khai, làm anh em của Tô Mộc, chắc hẳn phải đòi lại chút công đạo cho Tô Mộc. Chuyện phía bên khu thành cổ đã vỡ lở ra, nếu như thị xã Cổ Lan thật sự không chuẩn bị cho bọn họ một công đạo nói, vậy bọn họ không ngại vận dụng quan hệ phía sau của từng người, giảng đạo lý với những người lãnh đạo của thị xã Cổ Lan.
– Đậu Đậu, vậy chuyện ở đây giao cho em!
Trịnh Mục nói.
– Chị Đậu Đậu, nhờ chị!
Đám người Lý Nhạc Thiên cung kính nói. Từ trên mặt của bọn họ, Diêm Khuynh không cảm giác được bất kỳ ý tứ khinh thường nào của đám quần áo lụa là. Trong nháy mắt mỗi người giống như trở nên thành thục, khiến cho bà cảm giác được một loại khí tức khác nhào tới trước mặt.
– Yên tâm đi!
Trịnh Đậu Đậu nói.
Rất nhanh Diêm Khuynh đã được Trịnh Mục đưa trở về biệt thự. Ở đây chỉ còn lại có một mình Trịnh Đậu Đậu ở lại săn sóc trong phòng bệnh đặc biệt.
Ngay thời điểm Tô Mộc ở bên này dưỡng thương, bầu trời bên ngoài cũng trở nên âm u. Mưa dày hạt đã dừng lại, giống như đặc biệt rơi xuống vì chuyện hắn bị bắn vậy. Nhưng tuy rằng mưa đã dừng, trong không khí xuất hiện thêm một cảm giác ẩm ướt, nhưng toàn bộ thị xã Cổ Lan lại tiến vào một bầu không khí đầy khẩn trương.
Khu thành cổ, dây chuyền lợi ích của Giang Doãn Trí bị Từ Viêm nhìn chằm chằm. Đồng thời, sau khi Đỗ Dã ra lệnh nhổ tận gốc, tất cả nhân viên có liên quan đến vụ án đều bị bắt về quy án. Người nào phản kháng liền bị hạ gục ngay tại chỗ!
Cuối cùng tổ điều tra Tỉnh ủy đã xuống tới nơi, lập tức tiến hành song quy đối với Giang Doãn Trí. Bọn họ lập tức căn cứ vào tư liệu nắm giữ được, dưới sự phố hợp của ủy ban kỷ luật thị xã lại triển khai một loạt hoạt động song quy. Sau khi Giang Doãn Trí rơi đài, các quan viên đứng trên tuyết của hắn đều bị thất thế.
Quân phân khu đã giao ra đám người Mặt Sẹo. Cục công an của thị xã tiếp nhận, sau đó bắt đầu tiến hành thẩm vấn nghiêm ngặt. Phải biết rằng bất cứ lúc nào cũng không thể coi thường uy lực của cục công an. Trong số bọn họ có người rất am hiểu thẩm vấn. Cho dù miệng của anh có cứng rắn mấy đi nữa, vẫn có thể cạy ra được. Bánh xe thẩm vấn đang dịch chuyển. Người đầu tiên nhảy ra chính là Hầu Lượng.
Mà thời điểm tổ điều tra bên này triển khai quyền cước tiến hành thẩm vấn, các chủ đầu tư trong khu Cao Khai hình thành liên minh. Bọn họ liên hợp lại phát biểu, đồng thời phái Lý Nhạc Thiên làm đại biểu đi vào thị ủy chờ lệnh. Đám người Lý Nhạc Thiên cũng không lấy thế đè người, chỉ đơn giản trình bày thái độ của mình: Phải trừng phạt nghiêm khắc hung thủ đã tổn thương Tô Mộc! Phải đả kích nghiêm khắc kẻ đứng phía sau! Nếu không, những thương nhân bỏ vốn đầu tư như bọn họ không ngại rút vốn rời đi.
Nhưng chính là thái độ đơn giản như vậy lại để lộ ra quyết tâm không gì sánh kịp.
Ai cũng biết hiện tại khu Cao Khai có thể có thành tích như vậy, hoàn toàn là nhờ Tô Mộc mang đến. Nếu bởi vì chuyện này dẫn đến những thương nhân bỏ vốn đầu tư, tất cả đều rời đi, tất nhiên bọn họ sẽ tổn thất một khoản tiền. Nhưng thật sự mất mặt cũng là chính quyền thị ủy thị xã Cổ Lan.
Hiện nay, các thị ủy thường ủy thị xã Cổ Lan, không có một ai có thể an tĩnh. Tất cả đều chờ đợi lo lắng, không biết sự kiện đấu súng lần này sẽ dẫn tới hậu quả thế nào, bọn họ khó có thể dự đoán được.
– Tô Mộc, cậu ngàn vạn lần phải sớm tỉnh lại. Nếu cậu không tỉnh lại, chuyện này sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát. Nhưng thị xã Cổ Lan hiện tại, cậu cũng biết, tuyệt đối không thể loạn!
Lý Hưng Hoa đứng ở phía trước cửa sổ, nhíu mày nói.
Nửa đêm, lúc này mưa bên ngoài đã sớm dừng. Tô Mộc cuối cùng mở hai mắt ra. Khi hắn nhìn thấy Trịnh Đậu Đậu ghé vào bên giường ngủ, trên mặt lộ rõ vẻ bất ngờ. Chỉ có điều lập tức liền bình tĩnh trở lại. Nói vậy chuyện này hẳn là do Diêm Khuynh an bài. Chỉ có điều bây giờ điều Tô Mộc muốn làm nhất chính là thoải mái tắm nước nóng, rửa đi lớp đất trên người. Đồng thời, cũng muốn có một bữa ăn no.
Hiện tại, Tô Mộc thật sự cảm thấy rất mệt.
Tô Mộc vừa thoáng động, Trịnh Đậu Đậu đã tỉnh lại. Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Mộc muốn hoạt động thân thể, cô mỉm cười nói:
– Thế nào?
– Cái gì mà thế nào?
Tô Mộc gãi đầu nói.
– Có phải anh cảm thấy rất đói bụng hay không?
Trịnh Đậu Đậu hỏi.
– Anh có chút đói bụng. Nhưng so với đói bụng, chuyện anh càng muốn làm hơn là...
Tô Mộc nhìn về phía nhà vệ sinh nói.
– Được. Để em đỡ anh.
Trịnh Đậu Đậu tùy ý đứng lên, định đỡ Tô Mộc dậy. Điều này thật sự khiến Tô Mộc kinh ngạc vô cùng. Không phải chứ? Có muốn dán sát người như vậy sao? Thái độ phục vụ thật quá tốt đi!
Chỉ có điều em có thể đi theo hay không?